Cuồng Vũ Khuynh Nhân

Chương 30: Thấy sắc quên bạn




Sau khi Bùi Tạp Tư đi vào phòng tắm, Tư Vũ cũng giống như đại đa số các bà vợ, đi theo đuôi chồng nhặt quần áo bị ném đầy dưới đất. Bụng của cô bây giờ đã thật to, chỉ một động tác đơn giản là khom lưng cũng thật sự rất khó khăn.

Dáng ngọc đẹp đẽ ngày nào giờ đây nhìn thật là nặng nề, chậm chạp, lắc lư giống như một con gấu lớn ở rạp xiếc.

Con gấu lớn

"Phù...Phù...” nhặt lên vật cuối cùng của bộ quần áo vứt ngổn ngang trên đất - cái áo sơ mi, Tư Vũ bật cười thành tiếng “Hì...hì”. Cô đứng thẳng lưng rồi bắt đầu vuốt ve, nựng yêu Bảo Bảo: "Cục cưng, con ở trong bụng mẹ nhất định phải phát triển khỏe mạnh nghe không, phải là cục cưng đáng yêu nhất, thông minh và khỏe mạnh nhất trên thế giới biết không! Con xem, mẹ vì con bây giờ cũng biến thành con gấu to rồi đấy, nếu như con dám lười biếng không chịu lớn nhanh và khỏe mạnh là có lỗi với mẹ rất nhiều đấy, con biết chưa?”

Bảo Bảo trong bụng không biết là trùng hợp, hay là thật sự nghe hiểu lời mẹ nói, lại hành động như hỗ trợ .

"Ha ha... con quả nhiên vẫn chưa hề ngủ, tinh lực của con cũng quá dư thừa nhỉ? Mẹ ngủ, con cũng không có ngủ, mẹ thức con cũng vẫn không chịu ngủ, rốt cuộc con muốn thế nào?”

Khi Tư Vũ đang trách móc con, lại truyền tới hai lần máy thai, giống như muốn đáp lại lời mẹ nói: “Đúng vậy, con chính là một bé con dư thừa tinh lực đấy mẹ ơi!”

Cầm chiếc áo sơ mi của Bùi Tạp Tư, Tư Vũ bước đi thong thả trở về giường lớn, cúi đầu nhìn cái bụng bầu: “Chẳng lẽ sau này con cũng làm việc đến phát cuồng sao, giống như kiểu ba ba của con vậy? Suốt ngày bận rộn, bận rộn!" Vừa nói chuyện với con, cô đồng thời xốc áo sơ mi lên, muốn lục lọi trong túi áo sơ mi của anh còn đồ gì không!

Khi dốc hết ra, ánh mắt Tư Vũ bị một sợi tóc xoăn màu vàng thu hút!

Hô hấp dường như dừng lại, lòng cô chợt lạnh đi...

Đây không phải là tóc của cô! Tóc của cô có màu đen tự nhiên, hơn nữa rất suôn thẳng.

“Việc này đã rất rõ ràng, anh và một phụ nữ khác từng có tiếp xúc, hơn nữa lại còn tiếp xúc rất thân mật, bởi vì ...”

“Sợi tóc này dính vào bên trong áo sơ mi, sát với làn da của anh". Cô đem áo sơ mi đến gần sát nơi mũi để kiểm chứng, lần này không có mùi nước hoa , nhưng mà cô vẫn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của mỹ phẩm...

Là Dior!

Tay chân Tư Vũ lập tức luống cuống, thân thể run rẩy không ngừng ...

Anh đã vượt giới hạn..., anh không còn thích cô nữa? Anh có phụ nữ khác?

Không, không phải như vậy...

Mới vừa rồi anh đối với cô còn rất tốt cơ mà..., không hề có một chút dấu vết chán ghét nào!

Nhưng mà tại sao sợi tóc của phụ nữ lại vô duyên vô cớ chui vào bên trong quần áo của anh, hơn nữa trên người của anh còn có mùi nước hoa của phụ nữ!

Cô muốn hỏi anh một chút, có lẽ sự việc căn bản cũng không giống như những suy nghĩ có vẻ lung tung của cô chăng?

Từ trong phòng tắm đi ra, Bùi Tạp Tư lập tức nhìn thấy Tư Vũ giơ áo sơ mi lên, rất nghiêm túc... Nghiêm túc đứng ở trước mắt của anh! Động tác lau tóc ngừng lại, sau đó anh nhíu chặt lông mày, lại tiếp tục lau tóc: "Làm sao vậy, Tư Vũ?"

Tư Vũ một tay cầm áo sơ mi, một tay cầm một sợi tóc đem đưa đến trước mắt của anh: "Có thể giải thích cho em một chút không?"

Bùi Tạp Tư nhìn thấy được tóc, lập tức nhận ra là của Diệp Chức Nhân, nhưng anh phản ứng rất bén nhạy, một chút sơ hở cũng không có. Anh cầm lấy sợi tóc, liếc mắt nhìn: "Là một sợi tóc của phụ nữ, xoăn, màu vàng, không phải của em! Thế nào? Từ đâu ra vậy!"

Anh có thể bình tĩnh, nhưng mà cô đã không thể bình tĩnh, hai hàng nước mắt giống như chuỗi ngọc trân châu bị đứt, cuồn cuộn chảy ra, nhanh chóng lăn xuống ...

"Là nhặt được từ trong áo của anh, mà còn là ở bên trong áo sơ mi, em muốn nghe anh giải thích tại sao lại có tóc của phụ nữ ở bên trong áo của anh! Anh đừng nghĩ cách gạt em, em không phải người ngu, em có thể phân biệt ra được lời nói của anh là thật hay là giả!" Sau khi hỏi xong Tư Vũ dùng sức mím chặt khóe miệng, đề phòng mình khóc thành tiếng! Nhưng ánh mắt lại ra sức theo dõi, quan sát mỗi một biến đổi của nét mặt của anh! Trong lòng của cô cực kỳ hoảng sợ, cô không biết khi anh nói anh thích phụ nữ khác, liệu rằng cô có thể chịu đựng được hay không?

Cô thể chấp nhận anh không thích mình, không thương mình, nhưng là lại không có cách nào chấp nhận anh vượt quá giới hạn..., trong lòng của anh có hình bóng người phụ nữ khác!

Bùi Tạp Tư không hề tránh né, nhìn thật sâu vào đôi mắt đẫm lệ của cô.

Tư Vũ càng thêm ủy khuất, nước mắt không ngừng rơi xuống!

"Trong lòng em đã định tội cho anh, có đúng không?" Bùi Tạp Tư không trả lời, mà đi hỏi ngược lại cô: "Trong lòng em đã nghĩ rằng, anh cùng người phụ nữ khác ở cùng một chỗ, có đúng hay không?"

"Em cũng không muốn định tội anh, mặc dù sợi tóc thoạt nhìn rất tầm thường, nhưng nó lại ở vị trí rất nhạy cảm như vậy, ở bên trong áo của anh!" Tư Vũ đau lòng nức nở nói "

"Đúng vậy, vị trí rất nhạy cảm!" Bùi Tạp Tư gật đầu một cái, sau đó anh quây tròn chiếc khăn lông màu trắng ngang xung quanh ngang hông mình. "Quả thật anh cũng không rõ lắm, loại vật này làm sao lại chui vào bên trong quần áo của anh! Bất quá, anh có cảm giác đây là tóc của thư ký Diệp... Có lẽ là trong lúc làm việc, tóc của cô ấy rơi trên người của anh, anh không để ý, nên mới vừa rồi lúc cởi quần áo không chú ý mới dính vào đó!"

"Chuyện thật đúng là như thế phải không?" Cô theo dõi anh, nhưng mà anh trước sau đều giữ cho mình bộ mặt nghiêm chỉnh. Nhưng chính điều này lại khiến cho sự nghi ngờ trong lòng Tư Vũ càng tăng lên mấy phần!

"Có đúng hay không, em hãy tự mình suy nghĩ!" Bùi Tạp Tư giống như kiểu bị oan uổng, gầm nhẹ oán trách: "Trong lòng em đã có suy nghĩ về anh đen tối như thế, cho dù anh có nói gì em cũng sẽ không hề tin tưởng. Mà em đã không tin tưởng thì cần gì phải tới hỏi anh nữa đây!"

"Em không nghĩ như thế, là em muốn nghe anh giải thích!" Anh chỉ trích, Tư Vũ không chấp nhận liền kháng nghị, gấp đến độ nước mắt chảy càng nhiều. "Em muốn nghe anh nói, chỉ cần anh giải thích rõ, em sẽ tha thứ cho anh!"

Đúng vậy, chỉ cần anh có thể giải thích rõ, chỉ cần anh không cùng những phụ nữ khác ở chung một chỗ, cô sẽ liền tin tưởng anh, cô nguyện ý tin tưởng!

Bùi Tạp Tư tiến lên đưa tay ôm lấy cô, anh ngồi ở trên giường để cho cô ngồi ở trên đùi của mình. Anh lau nước mắt trên khuôn mặt cô, thái độ không vui lắm: "Em suy nghĩ một chút, nếu như anh thật sự không thương em, không thích em, ngay từ đầu anh lựa chọn ly hôn sẽ tốt hơn. Em rộng lượng như vậy, tiền của anh, em cũng không muốn! Điều này đối với một người đàn ông có ý muốn thay lòng đổi dạ thật là một cơ hội thật tốt, anh nói đúng không?"

Tư Vũ trầm mặc, từng giọt nước mắt lại rơi xuống. Thật lâu sau, cô mới nâng đôi mắt đẫm lệ, nhìn gương mặt khiến phụ nữ phát cuồng lẫn mê muội của anh: "Tạp Tư, em vẫn nhắc lại câu nói kia, nếu như anh không thương em, cảm thấy đối với em thật chán ghét, nhất định anh phải nói cho em biết, em sẽ để anh tự do! Anh ngàn vạn lần đừng làm tổn hại đến cuộc hôn nhân của chúng ta, làm tổn thương tình yêu của chúng ta?"

Qủa thật ánh mắt và lời cảnh cáo của cô, khiến cho Tạp Tư vừa mới vụng trộm trở về, cảm thấy sợ hãi. Anh chỉ có thể dùng nổi giận, để che dấu sự sợ hãi và chột dạ của mình: "Em thật đáng đánh đòn, em muốn anh phải nói như thế nào thì mới chịu tin tưởng? Anh là chồng của em, vậy mà em luôn nói muốn buông tay, chẳng lẽ anh lại không đáng giá để cho em yêu, em giữ lấy sao?"

"Em chưa hề nghĩ như vậy, dĩ nhiên là em quan tâm tới anh, nếu như em không thương anh, em sẽ không gả cho anh!" Sợ anh tức giận, cô vội vàng tỏ rõ thái độ của mình."

Bùi Tạp Tư đem cô ôm sát lại, cằm để ở đầu vai của cô, ở bên tai của cô ra lệnh: "Nếu như em thật sự thích anh, thật sự quan tâm đến anh, thật sự yêu anh, xin em hãy nhốt anh lại, hãy ngang ngược mà chiếm giữ, bá đạo mà đoạt lấy, hãy đối xử với anh như với người bị bệnh cuồng loạn ... có như vậy anh mới có cảm giác được là em quan tâm tới anh!"

Bọn họ ở cái tư thế này, vừa vặn để Tư Vũ nhìn thấy được tai của anh....

một dấu vết đỏ ửng, trần trụi, không một chút che giấu đập thẳng vào mắt Tư Vũ. Tư Vũ có cảm giác như sét đánh ngang tai, trong đầu trở nên trống rỗng, tư tưởng mới vừa an ổn lại bắt đầu nổi sóng. Trái tim yếu đuối của cô chợt nổi lên trận sóng gió dữ dội.

Dòng nước mắt vừa ngưng, lại một lần nữa chảy ràn rụa lên gương mặt đã trở nên trắng bệch của cô!

Mặc dù cặp mắt cách hai tầng hơi nước, nhưng dấu vết mập mờ màu đỏ kia vẫn rõ ràng, chói mắt như cũ! Phảng phất như lời tuyên bố muốn thách thức và khiêu khích với cô.

không biết tại sao, vào giờ khắc này rõ ràng trong lòng cô rất hốt hoảng, nhưng đầu óc lại trở nên rất thanh tĩnh, tỉnh táo khiến cho cô cũng cảm thấy kinh ngac! Đúng vậy, nhất định anh không biết sau tai có một vết hôn lưu lại, chắc chắn là người kia đang muốn tuyên chiến với cô đây!

cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, cố gắng duy trì bình tĩnh mở miệng: "Tạp Tư, tối hôm nay công việc của anh thật sự rất bận rộn sao?"

"Tối hôm nay anh mới vừa mới đàm phán thành công hợp tác một hạng mục tổng cộng sáu mươi triệu. Nếu không thì để hôm họp cổ đông giới thiệu người hợp tác, nhân đó sẽ giới thiệu vợ của ông ta cho em biết, có lẽ em và vợ của ông ta có thể kết bạn với nhau được đấy!" Anh không nói dối, đúng là bọn họ đã bàn chuyện làm ăn trước khi anh cùng Diệp Chức Nhân đi Châu Bảo Hành.

"Ha .... ha, hóa ra bây giờ nói chuyện làm ăn cũng phải đến hộp đêm sao? Cũng phải gọi cả gái đến nữa sao?" cô cũng không biết mình tại sao lại có thể bật cười!

"không có!"

"Lần này sao anh lại ngoan thế nhỉ?" cô dùng tiếng cười che giấu sự run rẩy của mình.

Anh ôm thân thể của cô nghỉ ngơi, bây giờ quả thật anh có chút mệt nhọc, "Cũng không phải là lần nào bàn chuyện làm ăn cũng phải đến hộp đêm đâu!"

"Thế sao lại có tóc của phụ nữ trên người của anh?" cô từng bước một hỏi tới vấn đề quan trọng!

"Đó là tóc của thư ký Diệp!"

Thư ký Diệp sao? Để cho người ta nghĩ ra vô số những từ liên tưởng! Là cô ta sao?

Tư Vũ đau xót, nhăn cái mũi, nước mắt thành công chảy dọc theo mũi rơi xuống...

cô có nên vạch trần lời nói dối của anh không? Hay bây giờ trực tiếp đẩy anh ra, đánh cho anh một bạt tai, trực tiếp chất vấn anh rằng vết hôn bên tai là của ai chăng? Dấu hôn ấy đúng là một đòn chí mạng, có lẽ anh căn bản cũng không sao tìm được lý do nào khác, mà chỉ còn cách nói hết sự thật với cô mà thôi. Nhưng mà đáp án ấy, thật sự cô có thể chịu đựng được sao?

Sau khi vạch trần sự thật, cô sẽ thật sự phải ly hôn sao? cô thật sự muốn tách ra sao?

cô thật sự không muốn rời bỏ anh chút nào!

hiện tại anh vẫn còn có điều muốn giấu diếm, phải chăng là anh vẫn còn thích mình, nên nhất định không chịu buông tay!

Nên vạch trần sự thật hay không nên vạch trần đây? Trong lòng Tư Vũ nổi lên cuộc giằng co dữ dội.

Lời dặn dò của mẹ lại chợt văng vẳng ở bên tai cô: "Đây là cuộc hôn nhân lần thứ hai của con, trong cuộc sống vợ chồng khó tránh khỏi sẽ phát sinh một vài vấn đề, con hãy cố gắng bao dung một số chuyện, không thể bao dung, cũng cần thử giải quyết cho thông, nếu như quả thật không còn cách nào khác, đến bước cuối cùng mới phải ly hôn. Nhưng mà mẹ thật sự không muốn con lại ly hôn lần nữa, mẹ hy vọng con sống hạnh phúc!"

Tư Vũ lúc này chợt nghĩ tới mẹ, những năm qua bởi vì cô mà mẹ đã già nua thật nhiều!

cô có thể lại để cho mẹ già lo lắng một lần nữa sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.