Cuồng Vũ Khuynh Nhân

Chương 100-2: Ép buộc (2)




Đầu tôi đang mụ mị bỗng bừng tỉnh, tôi cầm đèn soi kĩ mặt nước, ban đầu không nhìn thấy gì, mãi đến khi cháy tôi ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát thì ai nấy đều sợ cứng hết cả người, xung quanh chân của chúng tôi chỗ nào cũng lúc nhúc toàn là đỉa, có điều màu sắc của con đỉa bình thường với những con đỉa này khác nhau quá, nếu không cúi sát mặt nước thì không phát hiện được.

Lũ đỉa dường như đều tập trung hết vào quanh chân của chúng tôi, từng con từng con một đang cố gắng chui vào bên trong các khe hở của giày. Nhìn cảnh đỉa bâu nhung nhúc này, tôi chợt rùng mình, chúng tôi nhất loạt giơ chân quẫy đạp xuống nước, không biết Vương Tứ Xuyên khuấy kiểu gì mà còn làm bắn cả mấy con lên cổ của tôi.

Tôi vừa hét ầm lên vừa chửi, bảo mọi người mau gẩy nó xuống, tiếp đó, đội phó vén ống quần lên, chúng tôi vừa nhìn, ôi trời ơi, sao lại thế này, chân anh chi chit những con đỉa đang hút máu căng tròn, tất cả bọn tôi đều vén ống quần lên nhìn, chân người nào cũng đầy đỉa bám. Vương Tứ Xuyên kêu than: “Sao cái lũ hút máu ấy nhiều thế này?”

Một cậu lính trẻ giải thích có lẽ do đây là dòng nước ấm, chỗ này nhiệt độ của dòng nước khá cao, không lạnh tê người như những chỗ khác.

Tuy lũ đỉa khiến người ta có cảm giác ghê tởm, nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng, chúng tôi nhìn xung quanh thấy chỗ nào cũng có đỉa nên mọi người đều cảm thấy ghê ghê, hơn nữa nếu nó đã bám vào người rồi thì rất khó phát hiện. Hồi ở miền nam, tôi còn nghe được câu chuyện có người bị đỉa chui vào bộ phận sinh dục mà hoàn toàn không hay biết gì, cho nên tôi cảm thấy rất sợ, cứ liên tục thò tay xuống dưới đùi để kiểm tra. Vương Tứ Xuyên hỏi tôi làm gì vậy, tôi liền kể lại câu chuyện đã từng nghe được. Nghe xong, mặt cậu ta cũng biến sắc, cậu ta liền đề nghị hay là cởi quần ra kiểm tra thử?

Tôi bảo cậu ta nghiêm túc một tí có được không? Đội phó ở bên thúc giục chúng tôi đi nhanh hơn, nơi này nhiều đỉa quá, không thể nấn ná ở đây thêm giây phút nào nữa.

Chúng tôi biết lúc này có xử lý lũ đỉa cũng không có tác dụng gì, chỉ có cách phải chạy cho nahnh khỏi nơi này. Có lũ đỉa dưới chân làm chất xúc tác, chúng tôi chạy rất nhanh, không ai chú ý đến cảnh vật xung quanh dòng nước, kết quả là vừa mới chạy được mấy chục mét, bỗng nhiên thấy đội phó chạy đầu tiên chợt biến mất.

Tôi và Vương Tứ Xuyên không kịp phản ứng, bước chân bỗng bị hẫng một cái, lúc đó đầu tôi chỉ kịp nghĩ: “Thôi chết rồi!”, thế nhưng sự việc đã muộn, hóa ra chỗ đó đột nhiên xuất hiện một cái dốc, vì địa hình bỗng dưng xuống dốc, mà tất cả chúng tôi đều đang chạy rất nhanh cho nên ai cũng bị hụt chân.

Sau đó thì đất trời đảo lộn không biết gì nữa, tôi và Vương Tứ Xuyên cuộn lấy nhau rồi bị dòng nước cuốn đi. Chẳng biết cả hai lộn nhào bao nhiêu vòng, đầu, trán, xương đầu gối và mông chỉ trong chốc lát đã va chạm tới hàng chục lần, khiến tôi muốn ói.

Đèn pin mang theo đều bị vỡ hết, Vương Tứ Xuyên cậy có sức khỏe, ra sức tóm lấy một bên vách đá, thế nhưng vách đá quá trơn nên cho dù cậu ta cố gắng bao nhiêu cũng không tóm được. Mọi thứ trước mắt tôi trở nên hỗn độn, bị nước cuốn đi mãi cuối cùng cũng dừng lại được, nhưng tôi chưa kịp định hình xem tại sao mình lại dừng lại, thì đã thấy bên dưới người mình trống không, mông tôi đột nhiên không có điểm tựa, hóa ra tôi đang rơi tự do.

Bỗng chốc tôi nghĩ mình chắc sắp toi rồi, lẽ nào phía dưới kia lại là một vách đá dựng đứng đang đợi mình? Lần này thì coi như chết chắc.

Chưa kịp nghĩ đến cảnh thảm thương của cái chết sắp đến gần, thì một tiếng “ầm” vang lên khiến tôi giật nảy mình, cả người tôi đã rơi “tõm” xuống dòng nước. Mông vừa chạm vào nước, cả người tôi đã rủn lên vì cái lạnh của dòng nước, ngay sau đó, tôi cảm thấy sức mạnh của dòng nước, nó cuốn phăng tôi về phía trước chỉ trong nháy mắt.

Trong khi đó, Vương Tứ Xuyên vẫn cố sống cố chết túm chặt lấy tôi, quyết không buông ra, tôi cố gắng hết sức đạp cậu ta ra, đẩy chân bơi hướng lên trên, cố gắng để trồi lên khỏi mặt nước.

Xung quanh bốn bề tối đen như mực, tôi chỉ còn cảm giác người mình bị xoay ngang dọc trong dòng nước xiết. Dựa vào những gì nghe thấy và cảm giác về tốc độ bị đẩy đi của bản thân, tôi đoán có thể mình đang bị rơi giữa dòng nước xiết hung hãn của một dòng sông ngầm khác. Và một điều nữa khiến tôi ngạc nhiên là, tiếng đổ ầm ầm của dòng nước cho thấy quy mô và tốc độ của dòng nước này lớn hơn rất nhiều so với dòng sông dẫn chúng tôi vào động, đây mới gọi là dòng sông ngầm đích thực!

Ôi trời! Tôi cuống cuồng giãy giụa một cách hoảng loạn, rồi gắng sức gào thật to, nhưng bị tiếng ầm ầm của dòng nước nuốt chửng. Dòng nước cuốn tôi đi không biết bao xa, cứ thế cho đến khi tôi bị đẩy vào một nơi sâu hút đen ngòm.

Trải nghiệm đó hẳn là không hề thú vị chút nào, nói thực, kí ức của tôi không hề có hình ảnh trực quan về nó, bởi vì lúc đó tôi không hề nhìn thấy gì, chỉ nghe được tiếng nước chảy, cho nên cảnh tượng xung quanh chỉ là do tôi tưởng tượng ra, nên nó không được ấn tượng cho lắm. Bây giờ, cái cảm giác khiến tôi nhớ nhất có lẽ là cảm xúc hoảng loạn khi mình bị cuốn vào dòng nước sâu. Trong màn đêm tối om, tôi cứ thế bị dòng nước xiết cuốn phăng, không biết lúc nào mình sẽ chết, và cũng không biết mình sẽ chết ở nơi nào.

Mãi đến khi đội phó, người cũng bị dòng nước cuốn ngay cạnh tôi bật đèn pin lên, tôi mới thoát khỏi cơn ác mộng. Trong màn đêm đen ngòm ấy, ánh sáng của chiếc đèn vừa bật lên bỗng chốc như mang lại cho tôi hi vọng sống sót, tôi cố hết sức bơi về phía anh, mới phát hiện đầu của đội phó toàn là máu, nhưng xem ra cũng không có gì nghiêm trọng lắm.

Hai chúng tôi sải tay bơi dưới làn nước, cố gắng tìm những người còn lại, Vương Tứ Xuyên chẳng biết đã đi đằng nào, ba cậu lính ngay sau lưng chúng tôi cũng không biết có bị rơi xuống dòng nước xiết này hay không.

Đội phó cầm đèn chiếu khắp bốn phía, quả nhiên dòng sông này lớn như tưởng tượng của tôi lúc bị cuốn trôi trong bóng tối, dòng sông rộng mênh mông, không nhìn thấy bờ, tôi chỉ nhìn thấy những con sóng dữ va đập vào nahu từng đợt, từng đợt một.

“Đây là chỗ nào?”, đội phó hoang mang lo lắng, khan giọng hỏi tôi.

Tôi không trả lời được câu hỏi đó, chỉ gắng sức túm lấy anh, hai người cố gắng giữ thế cân bằng mới có thể nổi lên trên mặt nước.

Tốc độ chảy của dòng nước thật kinh người, tốc độ trôi của chúng tôi lúc đó tựa như bị trút ào từ trên thác cao xuống. Chúng tôi nhanh chóng phát hiện ra mình rơi vào thế lực bất tòng tâm, mức độ chảy như bão lốc, cộng với nhiệt độ giá lạnh của dòng nước nhanh chóng làm cạn kiệt sức lực của cả hai.

Điều may mắn là đội phó có sức khỏe hơn người, sau đó dường như chỉ có mình anh ta khoát tay giữ thế cân bằng cho hai người, tôi định bảo anh ta cứ mặc kệ mình, thế nhưng đến nói cũng chẳng còn hơi sức đâu để nói.

Không biết hai người bị cuốn trôi trong bao lâu, đến khi cả hai đã lả đi vì kiệt sức thì lưng của tôi bỗng cham vào một vật gì đó, vậy là cả hai chúng tôi bị mắc lại giữa dòng nước xiết.

Tôi lạnh cóng tới mức không còn cảm giác nữa, cú va chạm đó quả thực rất kinh khủng, tôi cảm thấy dường như bị bóp nghẹt tới mức không thở được, thế nhưng lại không hề cảm thấy đau.

Hai chúng tôi kiên nhẫn mò mẫm một hồi lâu, mới phát hiện bên dưới dòng nước có một tấm lưới sắt, nó được giăng ở ngay bên dưới mặt nước, chúng tôi nhìn không nhìn rõ, dường như nó dùng để chặn lại những thứ rác rưởi trông về, tôi mò thấy trên mặt lưới mắc rất nhiều những thanh củi các loại.

Đúng là ông trời có mắt phù hộ chúng tôi, bỗng chốc nước mắt tôi trào ra, tôi vội trườn mình trên tấm lưới, đội phó chiếu đèn lên xem xét tình hình. Tấm lưới sắt đã bị rách nát tả tơi, chúng tôi được mắc vào nó thật đúng là được tạo hóa cứu vớt!

Tôi và đội phó nhìn nhau, không biết bày tỏ thái độ thế nào, sự việc nên cười hay nên khóc đây. Trong đầu tôi cứ băn khoăn không hiểu tại sao lại có một tấm lưới chặn ở nơi này, lẽ nào quân Nhật đã từng đi qua nơi này?

Đang suy nghĩ, tôi và đội phó bỗng cảm thấy có điều gì là lạ, dường như ánh đèn chúng tôi chiếu đi bắt phản xạ trở lại, đội phó liền giơ cao đèn pin, chiếu vào phía sau mặt tấm lưới.

Vừa mới chiếu xuống, tôi và anh ấy bỗng há hốc mồm ngạc nhiên, một cảnh tượng chưa từng xảy ra trong tưởng tượng của chúng tôi đang sừng sững xuất hiện trước mắt.

Chiếc máy bay chiến đấu Nakajima Shinzan đang đằm mình trong nước, ngay dưới tấm lưới. Phần lớn thân mình nó chìm dưới nước, chỉ để lại một bóng đen sừng sững, đầu máy bay và một bên cánh nhô lên khỏi mặt nước. Điều ngạc nhiên hơn nữa là, chiếc máy bay chiến đấu hạng nặng này đã bị phá hủy hoàn toàn, trước mắt chúng tôi chỉ là một cái xác máy bay không hơn không kém.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.