Cưỡng Tình Đoạt Ái

Chương 6




Lãnh Tuyết Băng khẻ nhết mép, thật không ngờ lại là oan gia ngõ hẹp. Bất quá cả hắn và cô cùng chung mục tiêu vì thế cũng không cần phải tham dự làm hỏng kế hoạch của nhau, nên cô lạnh nhạt nói :

" Thiên, không cần điều tra nữa, bảo Thanh cứ tiếp tục kế hoạch của chúng ta, đừng động đến chiếc xe kia, người trên xe chúng ta không đụng vào được."

Diệp Thiên Thiên nghe vậy thì hơi nghiên đầu sau đó lại nhìn màng hình chằm chằm : " Băng cậu nói một người giữ nguyên tư thế trong vòng 10 phút không di chuyển có vấn đề gì không ?"

" Cậu nói xem có hay không.... " Lãnh Tuyết Băng cong môi, quả thực Rsen quá là thâm trầm có thể thoát khỏi tầm mắt của Diệp Thiên Thiên cũng không quá mấy người.

Lập tức bên đầu dây bên kia gục đầu xuống bàn than thở, tại vì lần trước cô gặp hắn tại Saidi bây giờ đến Saidi lại sợ nhìn thấy hắn nên không tập chung, giờ thì tốt rồi, Rsen biến mất khỏi tầm mắt của mình lúc nào không hay.

Lãnh Tuyết Băng nhết mép nghiên ly rượu qua nhìn Cres hơi gật đầu sau đó lại tiếp tục nói : " Thiên, kế hoạch B "

Diệp Thiên Thiên bên kia lập tức bật dậy, mờ cửa tủ quần áo lấy một váy dạ hội màu đen tuyền, một đôi giày màu cao gót màu đen lập tức chỉnh lại dung nhan của mình sau đó mở cửa khách sạn.

Vừa đến chổ vắng người Diệp Thiên Thiên liền lách mình vào trong bóng tối bắt đầu mở một chip theo dõi bắt đầu bùng tung tích của người kia ai biết được vừa đi được mấy bước cô vấp thẳng cục đá lao vào một bờ vai vững trải....

------------ Trở lại đại sảnh ------------

Cres và Lãnh Tuyết Băng ra khỏi ban công bắt đầu hòa mình vào dòng người trong đại sảnh, người bọn cô chào đa số là đối tác lâu năm hoặc một số người bọn cô nể phục.

Sau đó Lãnh Tuyết Băng cũng mượn cớ đi nhà vệ sinh mà chuồn đi thực ra lý do la cô uống cũng kha khá, hiện tại đi giày cao gót ngộ nhở uống thêm thì tý nữa chắc chắn cô sẽ không vững chân mà té.

Tại một chổ không bóng người, Lãnh Tuyết Băng một tay kéo váy lên một tay trống tường khó khăn bước đi. Thật sự là không thể nào chịu nổi mà.

Ai biết đi được vài bước cô lại xuýt chút nữa cắm đầu, ngay cái lúc tưởng chừng như cô ụp mặt xuống với đất mẹ.

Thì một mùi hương nam tính sộc thẳng vào mũi cô, Lãnh Tuyết Băng chống tay với thành tường nghiên người qua đó là một nam nhân yêu mị Tư Hàn.

Tư Hàn cảm thấy đau đầu, lần nào gặp cô cũng thấy một vẽ mặt khác nhau của cô. Hẳn cẩn thân đở cô đứng dậy sau đó ân cần hỏi :

" Công không có việc gì chứ?"

Lãnh Tuyết Băng lắc đầu, Tư Hàn cười nhẹ dìu cô qua chiếc ghế gần đó không xa. Lãnh Tuyết Băng đang tính ngồi xuống thì giọng hoảng hốt của Diệp Thiên Thiên qua tai phone :

" Bọn họ hành động rồi ...."

Còn chưa kịp trả lời thì đã có một tiếng thét dài từ đại sảnh truyền đến, Lãnh Tuyết Băng không nghĩ nhiều đang định đứng dậy bắt đầu hành động thì Tư Hàn ấn vai :

" Nơi đó không hợp với cô, cô nên ở đây đi "

" Nhưng ...." Lãnh Tuyết Băng nóng vội trả lời ai biết vừa mở miệng Tư Hàn đã lên tiếng : " Bộ dạng cô như thế này sẽ không vấn đề đi "

Lãnh Tuyết Băng khựng lại sau đó điều chỉnh tai phone : " Thiên, bên đó thế nào rồi "

" Ai da! tớ là bị .... " Diệp Thiên Thiên liếc nhìn người đang ông yêu mị bên cạnh sau đó ngậm họng cứng đờ : Tớ rất muốn nói là tớ đang gặp rắc rối cậu nhanh đến cứu tớ đi nhưng mà ....

Lãnh Tuyết Băng nghe thấy Diệp Thiên Thiên ấp úng thì lập tức lo lắng, người bạn này của cô làm sao vậy? không phải bình thường rất nghiêm túc sao? : " Cậu làm sao vậy "

Diệp Thiên Thiên nghĩ một hồi : " Tớ không thể quan sát tình hình được, nhưng hiện tại Cres bị thương đã được Thanh mang ra khỏi vòng vây ... cậu cũng rời khỏi đó đi. Rsen không xó xuất hiện đâu "

Người đàn ông nào đó bên cạnh Diệp Thiên Thiên nghe câu nói kia thì nhịn không được cong môi: Cô gái nhỏ à, em không thoát được đâu....

Kiến cho Diệp Thiên Thiên rùng mình một cái nhìn người bên cạnh nuốt nước bọt đang tính nói cái gì đó thì người đàn ông bên cạnh bá đạo tháo tai phone của cô và bóp nát như có như không nói : " Đã hết hai phút rồi, chúng ta nên làm chuyện của mình đi ...."

Lời nói của hắn mập mờ bàn tay ngã ngờm lước trên mặt Diệp Thiên Thiên kiến cho cô nổi cả da gà lên.

Bên kia Lãnh Tuyết Băng đã đen mặt không biết làm gì cô đứng bật dậy kiến cho Tư Hàn không kịp phản ứng rồi cô trực tiếp bước đi kiến cho Tư Hàn dở khóc dở cười chạy theo sau cô.

Lãnh Tuyết Băng đi rất nhanh, cô vén nhẹ tà váy lộ ra đôi chân thon dài lây cây súng xoay một vòng đừng nép vào cạnh tường gần đại sảnh.

Tư Hàn thấy vậy cũng thì giật giật khóe miệng cảm thấy anh hình như lo quá xa, biết vậy lúc nãy anh cứ ở trong xe, ai bảo thấy cô gái nhỏ này thì lại lo cho cô xãy ra chuyện gì, Tư Hàn nép vào bức tường gần đó đảm bảo khoảng cách của hắn đủ để không mất dấu cô.

Lãnh Tuyết Băng nghiên đầu bắt đầu sát nhìn đại sảnh, bây giờ ở đó là một mãnh huyết nhục mơ hồ, sàn nhà toàn sát chết đa số người đã chạy hết hiện tại chỉ còn mấy tên chó săn, Lãnh Tuyết Băng mắng thầm : Chết tiệt.

Cô nhìn qua bức tường đối diện sau đó đột nhiên nở nụ cười quái dị, cô hơn khôm đạm lên bức tường thuận lợi bay qua cửa kính lăn vài vòng trên đất sau đó đứng dậy phủi đồ.

" Này .... " bỗng một cánh tay đập lên vai cô kiến cho cô giất mình té lăn ra đất....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.