Cuồng Thú

Chương 44




Cửu Long Thương.

Hứa Tình Thâm vẫn đang ngồi trên đùi của Tưởng Viễn Chu. Cơ bắp săn chắc khoẻ mạnh của người đàn ông cách mấy lớp vải mỏng manh khiến cho cô đứng ngồi không yên.

"không còn sớm nữa, tôi phải đi về nhà."

Tưởng Viễn Chu nhìn cô, "không phải đã nói ở lại đây rồi sao ?"

Hứa Tình Thâm hoàn toàn không hề có một chút ấn tượng gì về chuyện này, "tôi đã nói vậy ư ?"

Anh khẽ bấm vào thắt lưng của Hứa Tình Thâm, "em lên lầu trước đi, anh còn mấy lời muốn nói với lão Bạch."

"tôi phải đi về."

"lên lầu !"Tưởng Viễn Chu cất cao giọng nói, khí thế của Tưởng tiên sinh đã hoàn toàn thể hiện ra ngoài.

Vẻ mặt của lão Bạch cũng trở nên nghiêm túc. Hứa Tình Thâm nghe vậy, ngoan ngoãn đứng dậy đi lên lầu.

Đi tới khúc quanh của cầu thang ở tầng hai, Hứa Tình Thâm núp trong một góc tối, nghe thấy tiếng lão Bạch cẩn thận dò hỏi, "Tưởng tiên sinh, ngài không yên tâm về Phương Thịnh đúng không ?"

"lúc Vạn Dục Ninh mang đoạn video ghi hình tới đây, anh cũng là người đã xem qua trước tiên. Nếu như lúc ấy trong tay Phương Thịnh có một con dao, anh ta rất có thể sẽ trực tiếp đâm chết Vạn Dục Ninh ngay lập tức."

Vẻ mặt của lão Bạch càng thêm nghiêm túc, nhưng giọng nói lại buông lỏng ra không ít, "phản ứng của Hứa tiểu thư rất bình thường, nhất định là Tưởng tiên sinh rất thích."

Khuôn mặt của Tưởng Viễn Chu khẽ giật giật, cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười. Anh khẽ trả lời, "ừ, lúc mới đầu cô ấy có khóc cũng coi là bình thường. Nếu cô ấy hoàn toàn không có cảm xúc gì cả, ngược lại tôi còn cảm thấy đáng sợ."

"vâng."Lão Bạch dừng một chút rồi lại nói, "về phần Phương Thịnh...... Tưởng tiên sinh không cần phải quan tâm đâu. Giữa sự nghiệp và phụ nữ, mặc dù anh ta đã lựa chọn vế trước không chút do dự, nhưng thứ không chiếm được luôn là thứ có giá trị nhất, huống chi sự trong sạch của Hứa tiểu thư đã dâng hiến cho ngài. Có lẽ trong lòng Phương Thịnh còn chưa buông bỏ được."

Trong lòng Hứa Tình Thâm tựa như có mười nghìn con ngựa hung hăng phi qua. Ngay cả chuyện này mà anh ta cũng biết ! Phải chăng những lời mà Tưởng Viễn Chu đã nói bên tai cô khi đang ở trên giường, câu nào lão Bạch cũng biết hết hay không ?

"Tưởng tiên sinh, bảo Hứa tiểu thư quay trở về, ngài vẫn phải chính miệng nói ra trước."

Ánh mắt của Tưởng Viễn Chu dừng lại trên chiếc laptop đặt trên bàn trà, "tại sao ?"

"hôm nay ý định của Vạn tiểu thư là chỉ muốn thử dò xét Phương Thịnh mà thôi. Cô ấy chạy đến chỗ ngài khóc lóc ấm ức, ngài lại lôi kéo Hứa tiểu thư vào cuộc. Tôi nghĩ, không có người phụ nữ nào lại tình nguyện năm lần bảy lượt bị người ta thử lòng, huống chi Hứa tiểu thư...... chưa từng khiến cho ngài thất vọng."   Hứa Tình Thâm nhẹ nhàng lui bước về phía sau, không hề có chút động tĩnh gì mà rời đi.

Tưởng Viễn Chu mở miệng, trong giọng nói lộ ra vẻ thích thú không thể che giấu nổi, "tôi quả thật rất thích cô ấy như vậy. Có thể mục đích tồn tại của cô ấy, chính là vì để gặp được tôi."

Sau lưng Hứa Tình Thâm không hề có bất kỳ chướng ngại vật nào nhưng cô lại thiếu chút nữa bị trượt chân ngã nhào xuống đất. Một người đàn ông kiêu căng như vậy, tại sao anh ta không lên làm chúa trời luôn đi ? Tại sao không đứng ngang hàng sánh vai cùng mặt trời luôn nhỉ ?

Quay trở lại trước cửa phòng ngủ chính, lòng của Hứa Tình Thâm lại trở nên nặng nề lần nữa. Phương Thịnh ơi là Phương Thịnh, nếu anh phải theo đuổi việc lớn của anh, tại sao không dứt khoát phủi sạch tình cảm với cô đi ? Sống chết của Hứa Tình Thâm cô có liên quan gì đến anh đâu chứ ?

Bàn tay cô vặn tay nắm cửa, cô đã được tận mắt nhìn thấy phản ứng của Phương Thịnh. Anh khẩn trương và tức giận như vậy, không phải cô hẳn nên vui mừng hay sao ?

Không hề.

Hứa Tình Thâm đẩy cửa ra bước vào trong phòng. Nếu đã cắt đứt mối quan hệ một đi không trở lại, nên cắt cho đứt hoàn toàn. Hứa Tình Thâm cô không thích đắn đo do dự, suốt ngày đều phải sống trong nơm nớp lo sợ.

Lúc Tưởng Viễn Chu đi lên lầu, Hứa Tình Thâm đang lấy mấy quyển sách chuyên ngành ở trong ngăn kéo ra nghiên cứu. Cô ngồi ở mép giường, sắc mặt rất bình tĩnh, "nói xong rồi à ?"

"ừ. Chờ tôi tắm rửa xong xuôi, lát nữa đi xuống lầu ăn cơm tối."

"không cần, tôi sẽ về nhà ăn."

Đầu ngón tay đang đặt trên nút tay áo sơ mi của Tưởng Viễn Chu chợt khựng lại. Anh tiến lên hai bước, thân thể cao lớn cúi xuống, hai tay anh dang ra chống ở bên người Hứa Tình Thâm. Cả người cô buộc lòng phải ngửa ra đằng sau, "sao vậy ?"

"nhà bạn em cho thuê phòng hả ?"

"ngày mai sẽ có phòng trống, tôi đã đặt sẵn trước rồi."

Khoé miệng của Tưởng Viễn Chu cong lên, "bao nhiêu tiền một tháng ?"

"tạm được, có thể chi trả nổi."

"nhà là của bố mẹ bạn em hả ?"

Hứa Tình Thâm nheo mắt lại, tỉ mỉ nhìn ngắm khoé mắt đuôi mày của Tưởng Viễn Chu, "đúng vậy."

"vậy được rồi, tối nay tôi sẽ bảo lão Bạch ghé qua đó, năm nghìn một tháng, thuê hẳn một năm luôn rồi hẵng nói tiếp."

"Anh ——"Hứa Tình Thâm nghẹn lời, "Tưởng tiên sinh sống ở Cửu Long Thương còn chưa đã hay sao, thuê phòng làm gì chứ ?"

"tôi thích đấy, chỉ cần khiến em không thể thuê phòng là được."

Sắc mặt của Hứa Tình Thâm tối xuống, "anh muốn gì đây ?"

"tôi có thể cho em lựa chọn."

"vậy thì tôi chọn......"

Tưởng Viễn Chu ngắt lời của Hứa Tình Thâm, "đừng vội, trước tiên nghe thử các hạng mục chọn lựa cái đã."

"anh nói đi."

"một, quay trở lại. Hai, phải chạy tới chạy lui không có chỗ ở, không thể không quay trở lại."

Hứa Tình Thâm cảm giác có một trận gió lạnh đang gào thét thổi qua. Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai đang ở ngay đối diện mình. Ờ, nhìn ngon lành đấy, mặt mũi tinh xảo đến mức khiến cho đàn ông căm hận, phụ nữ ghen ghét. Mỗi tội vị Tương tiên sinh bằng xương bằng thịt này lại ngang ngược đến mức khiến cho cả nam lẫn nữ đều muốn lôi anh ta ra mà đánh một trận tơi bời.

"anh khinh tôi không có nhà để về đúng không ?"

"đừng trưng ra cái vẻ mặt này, "Tưởng Viễn Chu cười cười giơ ngón tay lên ngắt cằm của Hứa Tình Thâm một cái, "tôi không chịu được."

Hứa Tình Thâm xoay mặt đi, nhưng không thể tránh khỏi tay của Tưởng Viễn Chu, "Tưởng tiên sinh, tôi nhớ anh đã từng nói rằng, giữa chúng ta không tồn tại việc dùng sức mạnh để chiếm đoạt, chỉ có hai người tình nguyện, nam nữ yêu đương. Thế nhưng bây giờ tôi không còn tình nguyện nữa, được rồi chứ ?"

Anh cúi người xuống, nụ hôn mát lạnh đặt lên cánh môi mềm mại của cô. Hứa Tình Thâm vẫn hít thở bình thường. Lòng bàn tay của Tưởng Viễn Chu tùy ý vuốt ve gò má mềm mại mịn màng của cô. Anh vẫn dán sát vào cánh môi của cô, mở miệng dò hỏi, "tôi có chỗ nào khiến em không hài lòng ?"

"tôi ở trong Cửu Long Thương rất bất tiện khó xử. Tưởng tiên sinh, bây giờ tôi đã có thể tự nuôi sống được bản thân mình......"

"lời này có ý gì ?"Hai người đang gần gũi nhau như vậy, mỗi một biểu cảm trên khuôn mặt của Hứa Tình Thâm anh đều không hề bỏ qua, "tôi biết, em không thích mối quan hệ mập mờ như vậy. Tôi chưa cho em một thân phận rõ ràng, có đúng không ?"

"đúng là vô cùng không rõ ràng."Thế nhưng thực ra Hứa Tình Thâm không muốn có danh phận gì cả, ngược lại cô còn muốn hỏi, có thể anh đi đường anh, tôi đi đường tôi được không ?

Tưởng Viễn Chu khẽ lui người về phía sau, sắc mặt nghiêm trọng, đôi con ngươi đen bóng như đá hắc diệu khoá lấy cô thật chặt không thả. Hứa Tình Thâm thấy anh tựa như đang suy nghĩ một chuyện đặc biệt nghiêm túc, đặc biệt quan trọng. Người đàn ông rũ đầu xuống, sau đó lại ngẩng lên, "bắt đầu từ đêm nay, em chính là người phụ nữ của anh, là bạn gái của anh."

Hứa Tình Thâm há hốc mồm, "cái, cái gì !"

Không, không, không, cô chưa từng có suy nghĩ như vậy nha.

"không phải vậy......"

Tưởng Viễn Chu nắm chặt lấy tay của cô, "anh biết, em cảm thấy điều kiện của em tầm thường, không xứng với anh, nhưng quên đi, anh không ngại đâu."

"Tưởng tiên sinh, chuyện này vạn vạn lần không thể, tôi với anh......"

"tiếp tục tự ti nữa sẽ không giống em đâu. Hứa Tình Thâm, em đây là quá ngạc nhiên quá sung sướng đúng không ? Không sao cả, anh sẽ cho em chút thời gian để ăn mừng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.