Cuồng Thú

Chương 42




Trong lúc nhất thời, rét lạnh thấu xương xen lẫn với sự đau đớn đến tê dại, biến thành những mũi tên cứng rắn bén nhọn đồng loạt đâm thẳng về phía Hứa Tình Thâm !

Cô cảm thấy lồng ngực của mình bị tắc nghẹn đến mức khó chịu, không thể không khẽ há miệng ra, "anh nói Vạn Dục Ninh giết Phương Thịnh ư ?"

"ừ."

Trong hốc mắt của Hứa Tình Thâm căng trướng, chua xót đến mức lợi hại. Cô tựa như một con rối đứng im ở đó không động đậy. Cô nhấc bước chân lên định bước về phía trước, nhưng không ngờ rằng cả người đã mềm nhũn ra rồi. Tưởng Viễn Chu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cánh tay của cô, "không chịu nổi à ?"

Cô thật khó khăn mới đứng vững lại được ở đó, nước mắt gần như đã tuôn tràn ra khỏi hốc mắt. Hứa Tình Thâm căn bản không thể cố gắng nén nhịn được nữa. Tưởng Viễn Chu nhìn trong mắt, lạnh trong lòng. Anh dứt khoát hất Hứa Tình Thâm ra, sắc mặt xanh mét quay trở lại trước ghế sa lon.

Hứa Tình Thâm đi tới mấy bước, "báo cảnh sát chưa ? Bây giờ Phương Thịnh đang ở đâu ?"

"tại sao lại phải báo cảnh sát ?"Tưởng Viễn Chu hỏi ngược lại.

"Vạn Dục Ninh giết người đấy !"Giọng điệu của Hứa Tình Thâm rất kích động, "Tưởng tiên sinh, chẳng lẽ ngay cả chuyện như vậy, anh cũng có thể giải quyết ổn thoả thay cho Vạn tiểu thư sao ?"

Lửa giận trong lòng Tưởng Viễn Chu lập tức bốc lên ngùn ngụt. Thì ra là thế, là do trong ngày thường cô đã đóng kịch quá giỏi. Nếu trong lòng cô không có Phương Thịnh, cô sẽ khóc lóc nôn nóng như vậy sao ?"ừ, tôi sẽ giải quyết ổn thoả cho Vạn Dục Ninh. Phương Thịnh là kẻ đáng chết !"

Hứa Tình Thâm cắn chặt răng, cả người đều chìm đắm trong nỗi đau thương cùng cực, gần như không thể thoát ra được. Trong tâm trí chợt hiện lên hình ảnh của người thiếu niên kia, mặt mũi sáng sủa lanh lợi, biết nhà họ Hứa không có điều kiện, cậu bé Phương Thịnh còn khóc lóc năn nỉ đòi mai táng hai người mẹ ở chung một chỗ......

Cô xoay người lại, ánh mắt hung hăng nhìn Vạn Dục Ninh chằm chằm. Người đó đang ngồi trên ghế sa lon ở đằng sau không hề nhúc nhích, hai tay duỗi ra đặt trên đầu gối.

Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm vết máu dính trên người cô ta trong khoảng cách gần. Một mảng máu đỏ thẫm liền đập vào trong mắt, cô lại cảm thấy có cái gì đó không được bình thường.

Cô quanh năm đều phải tiếp xúc với những ca giải phẫu lớn nhỏ, là người quen thuộc với máu nhất. Thứ dính trên người Vạn Dục Ninh căn bản không phải máu.

Bóng dáng của Hứa Tình Thâm liêu xiêu đứng ở tại chỗ, toàn thân đều mệt lả, mồ hôi túa ra đầy người. Cô đột nhiên nhấc chân lên bước tới trước ghế sa lon, sau đó đẩy Tưởng Viễn Chu ra ngồi xuống bên cạnh.

"Tưởng tiên sinh, tôi cảm thấy Vạn tiểu thư hẳn nên đi tự thú, còn có thể tranh thủ nhận được mức án khoan hồng."   Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô. Vành mắt cô đỏ bừng, có chút hồn xiêu phách lạc.

"nếu không thì sao ?"

"tôi và Phương Thịnh từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, dù cho sau này không có kết quả tốt, thế nhưng mối quan hệ này cũng giống như của anh và Vạn tiểu thư vậy. Dù cho có phụ lòng nhau, nhưng cũng không ai có thể nghĩ đến chuyện giết chết đối phương. Anh ta xảy ra chuyện như vậy...... Tôi rất khó chấp nhận được."Hứa Tình Thâm khẽ lau khóe mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào, "nhưng còn có thể làm gì được nữa đây ? Người chết không thể sống lại được. Vạn tiểu thư không thể tiếp tục phạm sai lầm nữa."

"em cũng không muốn giết chết Vạn Dục Ninh sao ?"

Hứa Tình Thâm có chút giật mình ngẩng đầu lên, vẻ mặt tỏ ra khó hiểu, "tại sao ? Anh ta cũng không phải người tôi yêu. Hơn nữa tôi là bác sĩ, tôi chỉ biết cứu người."

Nơi cổ họng của Tưởng Viễn Chu khẽ động. Cuối cùng Vạn Dục Ninh ngồi ở đối diện mới mở miệng ra nói một câu, "Viễn Chu, em nên làm gì bây giờ ?"

Người đàn ông đứng dậy, bật laptop đang đặt trên bàn trà lên, nhấp chọn một đoạn video trong đó.

Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm vào màn hình. Khung cảnh cho thấy rất rõ ràng là đoạn ghi hình này được quay trong khách sạn, camera hẳn đã được lắp ở một góc nào đó trong phòng. Cô nghe thấy tiếng nói chuyện của Vạn Dục Ninh, cô ta đang hỏi rằng nên làm gì bây giờ, cô ta đã giết người rồi.

Người bị giết lại còn là Hứa Tình Thâm cô.

Vẻ mặt của Phương Thịnh được quay lại rất rõ ràng. Cú đẩy này của anh đối với Vạn Dục Ninh đã sử dụng toàn bộ sức lực của mình. Sau khi Vạn tiểu thư bị đập vào vách tường, anh bước nhanh đi vào trong phòng.

Vạn Dục Ninh ôm chầm lấy anh từ phía sau, "Phương Thịnh, em sợ......"

Hứa Tình Thâm thấy Phương Thịnh đứng im ở tại chỗ, ánh mắt rơi vào vũng máu ở trước mặt. Anh không hề đi tiếp nữa, vẻ mặt vô cùng đau khổ, tựa như đang nhìn thấy thứ mà mình đã vô cùng trân trọng yêu quý bị phá hủy sạch sẽ.

Anh đột nhiên kéo tay của Vạn Dục Ninh ra xoay người lại, bàn tay không chút do dự túm lấy cổ của cô ta, ấn cả người cô ta vào vách tường, "Vạn Dục Ninh !"

Phương Thịnh cắn răng nghiến lợi. Góc quay một bên mặt lộ ra vẻ dữ tợn đến kinh người. Đôi mắt hạnh của Vạn Dục Ninh trợn tròn lên, bị dọa sợ đến nỗi không còn chút sức lực để la hét, chỉ có thể nhón chân, giọng nói khàn khàn cất lên, từng âm thanh đứt quãng phát ra từ trong cổ họng.

"tại sao !"

Mặc dù chỉ nhìn thông qua màn hình, nhưng Hứa Tình Thâm vẫn có thể cảm nhận được cơn tức giận và tuyệt vọng của Phương Thịnh. Trong mắt anh đã không còn nhìn thấy rõ được bất kỳ kẻ nào nữa rồi, tựa như một con thú hoang đã bị mất đi lý trí.

Chóp mũi của cô chua xót khó nhịn, muốn bật khóc, nhưng Hứa Tình Thâm lại cố hết sức nén nhịn, nén nhịn.   Trong màn hình, bóng dáng của A Mai lao ra, hét to lên, "buông tay ra, buông tay ra, Dục Ninh không có giết người."

Gương mặt tuấn tú của Phương Thịnh khẽ quay sang bên cạnh, liếc nhìn bóng người đang chạy nhanh tới đây. Động tác của anh rất nhanh chóng, buông lỏng tay, hiển nhiên cũng ngầm hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Phương Thịnh không hề bước tới phía trước để xác nhận xem Hứa Tình Thâm có ở đây hay không, đã chết hay chưa, anh chỉ liếc nhìn Vạn Dục Ninh đang tê liệt ngã xuống sàn nhà, sau đó xoay người sải bước rời đi.

Trong phòng khách ở Cửu Long Thương, Vạn Dục Ninh vùi mặt vào trong lòng bàn tay khóc ra thành tiếng.

Hứa Tình Thâm đã đoán được chân tướng của sự việc, nhưng vẫn tỏ ra khó hiểu mà hỏi lại, "chuyện gì xảy ra vậy ? Cái gì gọi là giết chết tôi ?"

"nhìn thấy không ?"Tưởng Viễn Chu kéo bàn tay của Hứa Tình Thâm qua, "vẻ mặt của Phương Thịnh, còn có sự mất khống chế của anh ta nữa."

"vâng, có thấy, nhưng nó có thể chứng tỏ được điều gì chứ ?"Hứa Tình Thâm nắm lại ngón tay của Tưởng Viễn Chu.

"Hứa Tình Thâm, anh ta đã lo lắng cho em đến mức như vậy. Vì em, thiếu chút nữa anh ta đã tự tay bóp chết vợ sắp cưới của mình."

Nước mắt còn vương trên khuôn mặt của cô, nơi khóe mắt vẫn đang treo vệt nước chưa khô, "vậy thì có liên quan gì đến tôi ? Anh ta lo lắng cho tôi chứ không phải là tôi lo lắng cho anh ta. Vì vậy nên các người đang muốn nói cho tôi biết rằng, đây chính là lý do mà Vạn Dục Ninh giết chết Phương Thịnh sao ?"

"tôi không có giết anh ấy !"Vạn Dục Ninh đột nhiên tức giận lên tiếng.

"ồ, "Trên khuôn mặt của Hứa Tình Thâm không có một chút cảm xúc dư thừa, ánh mắt lại nhìn sang Tưởng Viễn Chu một cách chăm chú, "vậy lúc ban đầu, câu nói kia của Tưởng tiên sinh là có ý gì ? Là muốn thử dò xét tôi, xem tôi có thể phản ứng giống như Phương Thịnh hay không à ?"

Mặc dù Tưởng Viễn Chu đúng là có ý định này, nhưng anh vẫn kiên quyết không chịu thừa nhận, "tôi không cần phải thử dò xét em. Lại nói, phản ứng của em khiến tôi rất hài lòng."

Xem ra không vượt qua được cuộc thử thách này, chỉ có một mình Phương Thịnh.

Vạn Dục Ninh càng tỏ ra đau lòng, "Viễn Chu, rốt cuộc em nên làm gì bây giờ ?"

"đàn ông do em chọn, em hỏi tôi làm gì ?"

Tầm mắt của Hứa Tình Thâm dừng lại trên đoạn ghi hình đã kết thúc kia. Trước đó Phương Thịnh đã cố gắng hết sức cẩn thận đề phòng, nén nhịn chịu đựng, chẳng lẽ tất cả đều đã uổng công phí sức rồi sao ?

Phản ứng ban nãy của anh, quả thật đã nằm ngoài dự đoán của Hứa Tình Thâm.

Bàn tay đang bưng lấy mặt của Vạn Dục Ninh chợt buông ra, trên mặt dính đầy những vệt đỏ thẫm, nhìn qua trông vô cùng nhếch nhác.

Cô ta đứng dậy định bước ra ngoài. Tưởng Viễn Chu nâng mi mắt lên, "đứng lại, đi đâu vậy ?"

"dù sao cũng không có ai để ý đến sự sống chết của em."Vạn Dục Ninh nói xong, nhấc bước chân lên lần nữa.

Tưởng Viễn Chu nhíu chặt chân mày. Có một số việc, có một vài người, nếu bỏ mặc, hình như không thể được.

------ Lời tác giả ------

Khụ khụ ! Tôi thật sự là một tác giả viết bài vạn năm không tăng thêm chữ, vì vậy......, nhưng mà......

Nếu các bạn đủ nhiệt tình, tôi sẽ xem xét, ngày mai tăng lên gấp đôi, 4000 chữ nhé ?

Đương nhiên, việc này còn phải xem biểu hiện của các bạn, dù sao cũng là bốn ngàn chữ lận mà. Bốn ngàn chữ đấy, thật là nhiều chữ quá đi, tôi phải viết lâu thật lâu thật lâu mới xong đó, ha ha ha ha ha~

Nhanh lên nào, cho tôi thấy sự nhiệt tình của các bạn đi ! Ha ha ha ha~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.