Cuồng Thú

Chương 25




Trong phòng nghỉ.

Cửa vẫn bị khóa trái như cũ, Phương Minh Khôn đã cắm mấy cây kim vừa dài vừa mảnh vào mu bàn tay của Phương Thịnh. Hứa Tình Thâm nhìn thấy tay của anh đang run rẩy, tỏ ra đau đớn vô cùng.

Động tác của Phương Minh Khôn rất thành thạo lưu loát, cầm một cây kim, hướng vào huyệt thái dương của anh nhẹ nhàng vê nắn, sau đó đẩy kim vào trong.

Lần này, hẳn là đau đến mức khó có thể nhịn nổi, hai mắt Phương Thịnh nhắm nghiền, khuôn mặt vặn vẹo đến mức dữ tợn, từng đường gân xanh trên trán căng ra nổi lên rõ ràng, từng giọt mồ hôi thật to từ gò má lăn xuống, cổ áo sơ mi trắng tinh cũng bị ướt đẫm.

Hứa Tình Thâm siết chặt hai nắm tay, "anh sẽ không dễ dàng phát bệnh đâu. Phương Thịnh, hôm nay là lễ đính hôn của anh mà, chẳng phải anh nên vô cùng hào hứng sao ?"

Phương Thịnh không trả lời, sau khi chịu đựng qua một cơn đau đớn, yếu ớt rũ rượi nằm trên ghế sa lon.

"Tình Thâm, cháu đừng oán trách Phương Thịnh."Phương Minh Khôn thu lại những cây kim kia.

"cháu có cái gì trách anh ấy đâu."Hứa Tình Thâm xoay người lại, "cháu đã từng giúp anh ấy một lần rồi. Thứ có thể đánh cuộc Hứa Tình Thâm cháu không còn dư lại được bao nhiêu, cháu không muốn vì anh ấy mà mạo hiểm nữa."

Phương Thịnh khẽ nâng mắt lên nhìn cô, "được rồi, em đi ra ngoài đi."

Hứa Tình Thâm quả thật nhấc bước chân lên định rời đi. Phương Minh Khôn vội vã cầm tay của con trai, "cũng đã là lúc nào rồi, qua một hồi lâu mà con vẫn chưa hồi phục lại được nữa. Tình Thâm không phải là người ngoài, con còn ra vẻ như thế làm gì ?"

Hứa Tình Thâm dừng lại bước chân, đứng im ở tại chỗ không động đậy, tầm mắt rơi về phía Phương Thịnh.

Phương Minh Khôn lau trán cho con trai, "Tình Thâm, cháu cũng biết rồi đó, mẹ của Phương Thịnh và mẹ của......"Chữ ' cháu ' ông còn chưa kịp nói ra liền bị Phương Thịnh dùng ánh mắt ra hiệu ngừng lại. Phương Minh Khôn lại cẩn thận chọn lọc từ ngữ, "ban đầu mẹ của Phương Thịnh chết không rõ ràng. Nhà họ Vạn có quyền thế, có quen biết, cha con bác chỉ muốn làm rõ chuyện đã xảy ra năm đó......"

Cuối cùng Phương Minh Khôn vẫn không nói thẳng ra mọi chuyện.

Trong lời nói của ông, nửa thật, nửa giả.

"rốt cuộc mẹ của Phương Thịnh đã chết như thế nào ?"

Phương Thịnh khẽ lắc đầu, "việc này, em không được phép nhắc tới với bất kỳ kẻ nào hết. Chuyện của nhà anh, anh sẽ tự nghĩ cách."

"vì vậy, dù cho không có tình yêu cũng không thành vấn đề ư ?"Giọng điệu của Hứa Tình Thâm mang theo vài tia run rẩy mà ngay cả chính bản thân cô cũng không phát hiện ra được.

"anh và Dục Ninh rất tốt, "Đôi con ngươi đen tối như mực của Phương Thịnh chống lại Hứa Tình Thâm, "tình cảm sau này cũng có thể từ từ bồi dưỡng."   Hứa Tình Thâm tự giễu cười khẽ, không nói thêm gì nữa.

Trong phòng tiệc.

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn, điện thoại di động của Hứa Tình Thâm đang đặt trên bàn, không mang theo bên người.

Thân thể cao lớn của người đàn ông đứng dậy. Trong mắt Vạn Dục Ninh toả ra ấm ức, "nếu thật sự bị tôi nhìn thấy hai người bọn họ đang ở chung với nhau, tôi sẽ cho Hứa Tình Thâm đẹp mặt !"

"đến nước này rồi, nếu ngay cả người đàn ông của chính mình em cũng không quản lý được, em còn đính hôn để làm gì ?"

Vạn Dục Ninh mím chặt cánh môi, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông lại không thèm nhìn cô ta lấy một cái, đi thẳng về phía trước.

Tiệc đính hôn của nhà họ Vạn, đương nhiên là bao trọn toàn bộ nhà hàng. Tưởng Viễn Chu bước ra ngoài hành lang. Vạn Dục Ninh vẫn đi theo sau lưng anh, "toilet không có ai cả, trên lầu cũng đều đã tìm hết rồi."

"phòng nghỉ thì sao ?"

Vạn Dục Ninh khẽ cau mày, "anh ấy không thể nào ở trong phòng nghỉ được, hôm nay anh ấy chỉ có một bộ lễ phục."

Tưởng Viễn Chu quay đầu lại, "vậy em xác định nếu Hứa Tình Thâm và Phương Thịnh ở chung với nhau, chỉ có thể là ở trong toilet à ?"

Khuôn mặt Vạn Dục Ninh lập tức biến sắc, lướt qua đầu vai của Tưởng Viễn Chu bước nhanh về phía trước. Đi tới trước phòng nghỉ, Vạn Dục Ninh dùng sức vặn tay nắm cửa nhưng nó lại bị khóa trái.

Tựa như đi bắt gian tại giường, Vạn Dục Ninh gần như đã cắn nát cánh môi, bàn tay nặng nề vỗ lên cánh cửa, "mở cửa, mở cửa !"

Tưởng Viễn Chu đứng ở sau lưng cô ta, ánh mắt tối tăm, tầm mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt kia.

"Phương Thịnh, Hứa Tình Thâm !"Vạn Dục Ninh càng nghĩ càng căm tức. Tưởng Viễn Chu tiến bước lên, dứt khoát tóm lấy cổ tay của cô ta, trông thấy bàn tay của cô ta đã đỏ bừng lên, "không cần tay của mình nữa, có phải không ?"

Hứa Tình Thâm ngồi trong phòng, khẩn trương nắm vạt váy, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nghe thấy giọng nói này, cô biết là ngay cả Tưởng Viễn Chu cũng đã tới đây rồi.

"chìa khóa đâu ? Mau đi lấy chìa khóa !"Vạn Dục Ninh điên cuồng gào lên.

Người ở bên trong hít sâu một cái, cô đứng dậy bước tới sau lưng cánh cửa, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người ở bên ngoài. Vạn Dục Ninh gọi nhân viên phục vụ, bảo cô ta đi tìm quản lý đại sảnh tới đây.

Tưởng Viễn Chu giơ tay lên, gõ nhẹ ba cái lên cánh cửa, "Hứa Tình Thâm, mở cửa."

Đôi mắt của anh tựa như có thể nhìn xuyên tường, biết được cô đang ở bên trong.

Hứa Tình Thâm dùng sức hít sâu một hơi, không hề đáp lại. Trong giọng nói của Tưởng Viễn Chu tràn ngập lạnh lẽo, ngay cả ngữ điệu cũng trở nên cứng rắn lạnh lùng, "chuyện em tự mở cửa ra so với việc bị người ta phá cửa xông vào không giống nhau đâu, tôi khuyên em nên thông minh một chút đi."

Vạn Dục Ninh dùng sức vặn lắc cánh cửa, "mở cửa ! Phương Thịnh !"

Bọn họ đã xác định người đang ở trong phòng. Hứa Tình Thâm không thể kéo dài được bao nhiêu thời gian nữa, trong lòng bàn tay của cô toát đầy mồ hôi. Tưởng Viễn Chu dựa vào trước cửa, "không đến năm phút, chìa khóa sẽ được mang tới nơi."

"không, các người đừng vào đây."Cuối cùng Hứa Tình Thâm cũng lên tiếng.

"Viễn Chu, anh nghe không ? Là giọng nói của Hứa Tình Thâm."Vạn Dục Ninh hận không thể xông vào ngay lập tức.

Hai đường chân mày của Tưởng Viễn Chu nhíu chặt lại thành hình chữ ' xuyên ', giọng nói càng tỏ ra lạnh lùng, "mở cửa ra."

Hứa Tình Thâm tựa lưng vào cánh cửa, "anh đừng để cho người khác vào đây."

"được."Tưởng Viễn Chu lên tiếng đồng ý.

Ở cách đó không xa, quản lý đại sảnh đang bước nhanh đi tới. Vạn Dục Ninh lui người lại, "mở cửa ra cho tôi."

Hứa Tình Thâm nghe vậy, lập tức mở cửa ra trước.

Vạn Dục Ninh dứt khoát đẩy cửa ra xông vào trước tiên. Ánh mắt của Tưởng Viễn Chu xuyên qua khe cửa đang mở hướng vào trong quét một lượt. Sau khi anh bước vào liền đóng cửa lại, không để cho người khác đi vào.

"Phương Thịnh đâu ?"Vạn Dục Ninh liếc nhìn xung quanh, lên tiếng truy hỏi.

Hứa Tình Thâm dựa vào vách tường, hai tay giấu ở sau lưng, "Phương Thịnh gì cơ ? Ở đây chỉ có một mình tôi thôi."

"không thể nào !"Vạn Dục Ninh tìm kiếm khắp nơi. Tưởng Viễn Chu thu hồi tầm mắt. Một không gian như phòng nghỉ này, không thể che giấu được bất kỳ kẻ nào cả. Phương Thịnh quả thật không có ở đây.

Vạn Dục Ninh tìm quanh một lượt, không có kết quả. Ánh mắt của Tưởng Viễn Chu rơi về phía Hứa Tình Thâm, "ở đây bao lâu rồi ?"

"một hồi lâu rồi."

"tại sao lại khóa cửa ?"

Phần lưng của Hứa Tình Thâm vẫn tựa vào vách tường không động đậy, "dây kéo lễ phục của tôi đột nhiên bị hỏng, để vậy mà đi thì không được, điện thoại di động lại không mang theo, tôi sợ bị người ta nhìn thấy sẽ không tốt."

"hỏng thế nào ?"Giọng điệu của Tưởng Viễn Chu nửa tin nửa ngờ.

Hứa Tình Thâm cẩn thận xoay người lại. Phía sau bộ lễ phục đã hoàn toàn rộng mở, toàn bộ tấm lưng trần đẹp đẽ của cô đều lộ ra trước mặt mọi người, kéo dài đến tận đường eo. Tưởng Viễn Chu vươn bàn tay ra sờ lên đó, phát hiện khoá dây kéo của bộ lễ phục đã mất tích không thấy đâu nữa rồi.

Sắc mặt của Vạn Dục Ninh đã khó coi đến cực điểm, "Hứa Tình Thâm, cô không biết xấu hổ !"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.