Cuồng Thú

Chương 22




Gần đến cuối năm, những toà nhà bên ngoài Cửu Long Thương được treo từng hàng đèn lồng rực rỡ.

Tưởng Viễn Chu dừng xe trước đèn đỏ. Hứa Tình Thâm liếc nhìn ra bên ngoài, có chút ngây ngẩn.

"đêm giao thừa tôi phải về nhà họ Tưởng, Cửu Long Thương bên này đã sắp xếp người xong xuôi rồi."

Hai tay Hứa Tình Thâm đang đặt trên đùi nắm chặt vào nhau, vội vàng tiếp lời, "tôi cũng muốn về nhà, anh không cần phải sắp xếp người tới đó."

Cô không thể không nói như vậy. Sau khi Tưởng Viễn Chu chuyển ra ngoài ở riêng, rất hiếm khi về nhà, nhưng đến Tết thì khác nha, ngay cả Tương tiên sinh cũng phải trở về đoàn tụ với người thân cho đông vui. Đem ra so sánh, cô thật đúng là một kẻ không ai thèm nhớ tới.

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn về phía cô, "trong nhà gọi điện thoại tới bảo em về à?"

"hả ? Vâng."Hứa Tình Thâm vội vàng gật đầu không ngừng.

Sau khi đến bệnh viện, Hứa Tình Thâm mới vừa thay quần áo, Hứa Vượng liền gọi điện thoại tới.

Cô mừng thầm trong bụng, sải bước đi tới bên cửa sổ, "alo, ba."

"Tình Thâm, sắp đến Tết rồi, đêm giao thừa về nhà ăn cơm đi."

Khoé mắt Hứa Tình Thâm cong cong, "vậy ngày mai con sẽ trở về."

Bên kia dừng lại một chút, trong lòng Hứa Tình Thâm chợt rơi ' bộp ' xuống, "ba ?"

"mẹ con nói, Tết nhất chỉ cần ăn một bữa cơm đoàn viên thôi, vì vậy......"

"ba, ý của ba là bảo con đêm giao thừa trở về ăn bữa cơm tối, chỉ có thế thôi chứ không hơn phải không ?"

Trong lúc nhất thời Hứa Vượng không biết nên làm thế nào để tiếp tục mở miệng. Hứa Tình Thâm khẽ nhắm mắt lại, "thôi bỏ đi, gần đây trong bệnh viện đặc biệt khá bận rộn, hôm giao thừa cũng phải làm thêm giờ, con không về nhà đâu."

Nói xong, Hứa Tình Thâm cúp điện thoại, trong lòng cũng không hề cảm thấy quá khó chịu, chỉ là không vui vẻ, không thoải mái mà thôi.

Hôm giao thừa, Tưởng Viễn Chu phải trở về nhà. Lúc chuẩn bị rời đi, lão Bạch đem đồ đạc đã thu dọn xong xuôi chuyển trên xe.

Hứa Tình Thâm đang ngồi trong phòng khách xem ti vi. Tưởng Viễn Chu bước tới trước mặt cô, "tôi đi đây."

"ồ."Cô cất giọng khe khẽ.

"có thể là khoảng mùng năm tôi mới quay trở lại. Cửu Long Thương bên này tuỳ ý em sắp xếp, em cũng có thể mời người nhà của em đến chơi."

Sắc mặt Hứa Tình Thâm mất tự nhiên cười khẽ, "anh thật biết nói đùa."

Lão Bạch cầm áo khoác bước vào, "Tưởng tiên sinh, đã chuẩn bị xong xuôi."

Tưởng Viễn Chu xoay người lại, lão Bạch đem áo khoác phủ lên đầu vai của anh. Người đàn ông đi ra ngoài được mấy bước, quay đầu lại liếc nhìn. Tầm mắt Hứa Tình Thâm vẫn bình tĩnh nhìn theo bóng lưng anh. Sau khi bị Tưởng Viễn Chu phát hiện ra, cô lại vội vàng nhìn chằm chằm vào TV ở cách đó không xa.   Không biết tại sao, trong lòng Tưởng Viễn Chu lại nảy sinh chút cảm giác không nỡ.

Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu rời khỏi Cửu Long Thương, chóp mũi cô nổi lên chua xót. Ngay cả người cuối cùng ở bên cạnh cô cũng đã đi mất rồi.

Hôm sau, người giúp việc mới xách theo bao lớn bao nhỏ thức ăn đi vào Cửu Long Thương. Hứa Tình Thâm gần như là ngủ suốt cả ngày ở trên lầu, đến tận chạng vạng tối mới bước xuống.

Cửu Long Thương vẫn giống như ngày thường, ngay cả câu đối đỏ cũng không dán. Hứa Tình Thâm bước ra sân vườn, xa xa chợt thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ở cổng.

Cô sải bước đi tới, thật sự cho rằng mình đã nhìn lầm rồi, "Minh Xuyên à ?"

"chị !"Hứa Minh Xuyên vẫy vẫy tay, "mau mở cửa cho em vào đi."

Hứa Tình Thâm mở cửa ra cho cậu, "tại sao em lại tới đây ?"

"chị cư nhiên thật sự ở đây, "Hứa Minh Xuyên vừa bước vào trong, vừa nói, "chị, bây giờ mối quan hệ giữa chị và Tưởng Viễn Chu là thế nào vậy ?"

"chị hỏi em tại sao lại tới đây ?"

"ồ, anh Phương Thịnh cho em địa chỉ này, anh ấy bảo em tới đây cùng chị ăn tất niên."

Hứa Tình Thâm dừng bước lại, "Phương Thịnh á ?"

"đúng vậy, "Hứa Minh Xuyên ôm lấy bả vai của cô, "chị, mau dẫn em vào nhà tham quan đi."

Hứa Tình Thâm đẩy cánh tay của cậu ra, "em đến đây, ba mẹ có biết không ? Em quay trở về đi."

"chị, chị cũng đừng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nữa, em mới không thèm ở nhà ăn tất niên đâu, chán ngắt, em muốn ở cùng với chị."Hứa Minh Xuyên nói xong, tóm lấy cổ tay của Hứa Tình Thâm kéo cô đi vào trong nhà.

Mà ở một nơi khác của Đông Thành, lại đang vô cùng náo nhiệt.

Toàn bộ nhà hàng đều được Tưởng Viễn Chu bao trọn gói. Trong phòng VIP, mọi người đang ngồi chật kín trước cái bàn to lớn rộng rãi. Bên tay Tưởng Viễn Chu có mấy vỏ chai rượu, cánh tay của người đàn ông tùy ý vắt lên lưng ghế bên cạnh. Anh đã bị chuốc không ít rượu, điếu thuốc đang kẹp trong ngón tay chỉ còn lại một nửa.

Đối diện, cậu em họ dẫn theo cô bạn gái mới ngồi ở bên cạnh mình, khó tránh khỏi dây dưa quấn quýt, uống được vài hớp rượu liền lộ ra bản chất, ôm chầm lấy cô gái mà hôn hít.

Tưởng Viễn Chu hung hăng rít một hơi thuốc, trông thấy gần nửa điếu thuốc đã cháy hết, nhưng dục vọng đang dâng lên có làm thế nào cũng không thể kềm chế được.

Sớm biết thế này, tối hôm qua anh nên dùng sức muốn Hứa Tình Thâm thêm mấy lần nữa. Có đôi lúc, loại ý niệm này một khi đã nổi lên, thật sự là muốn ngăn cản cũng không cản nổi.

Đến lúc tàn tiệc, cũng gần mười giờ tối, Tưởng Viễn Chu ngà ngà say rời khỏi nhà hàng, tài xế đỡ anh lên xe. Ý thức của người đàn ông đã hoàn toàn không còn sót lại chút gì, trong miệng chỉ lẩm bẩm, "trở về Cửu Long Thương."

"Tưởng tiên sinh, ngài muốn về Cửu Long Thương à ?"

"Cửu Long Thương."Tưởng Viễn Chu lập lại một lần nữa.

Chiếc xe chậm rãi rời đi, sau khi chạy được khoảng nửa canh giờ, lúc này mới tới Cửu Long Thương.

Tài xế định tới đỡ Tưởng Viễn Chu đi vào, lại bị anh đẩy ra, "đi đi."

Bước chân của người đàn ông xiêu vẹo, lảo đảo đi vào trong nhà. Cửa chính cũng không khoá, anh lấy người khẽ đụng vào, cửa liền mở ra.

Bữa tối của hai chị em vẫn còn chưa kết thúc. Hứa Minh Xuyên chống cằm, "chị, rượu này...... uống ngon ghê."

"được rồi, uống ít thôi, lát nữa còn phải đưa em về nữa."

Hứa Minh Xuyên nâng mắt lên, đột nhiên trông thấy một bóng người đang từ cách đó không xa bước tới. Tưởng Viễn Chu bước đi lảo đảo lắc lư. Hứa Tình Thâm cũng nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại nhìn, giật cả mình, "không phải tối nay anh nói không trở lại đây sao ?"

Mùi rượu trên người Tưởng Viễn Chu toả ra nồng nặc, anh bước tới trước bàn ăn. Hứa Tình Thâm vội vàng đứng dậy, vậy mà người đàn ông cũng không cho cô cơ hội để nói chuyện, kéo cánh tay của cô ôm vào trong lòng rồi nặng nề hôn xuống.

Hứa Minh Xuyên há hốc mồm, ngồi nhìn một cách ngây ngốc.

Hứa Tình Thâm quay mặt sang một bên tránh né, "Tưởng...... ưm......"

Tưởng Viễn Chu hôn mấy cái rồi buông miệng ra. Mặt Hứa Tình Thâm đỏ tới tận mang tai, "anh đừng......"

Người đàn ông lại hôn lên miệng cô lần nữa. Hứa Tình Thâm dùng sức đẩy anh ra, sau đó ngồi lại xuống ghế. Tưởng Viễn Chu thấy vậy, ôm lấy bả vai của cô, nụ hôn nóng bỏng ướt át rơi trên má cô. Trong bầu không khí nhanh chóng nổi lên một luồng gọi là lửa dục vọng. Hứa Tình Thâm vẫn còn đang tránh né. Tưởng Viễn Chu dứt khoát giơ tay giữ chặt cằm của cô, ngón tay dùng sức một chút, môi mỏng của cô liền hé mở, người đàn ông há miệng ra ngậm lấy......

Quá nóng bỏng !

Hứa Minh Xuyên hung hăng nuốt nước miếng xuống. Cảnh tượng này còn hot hơn nhiều so với những pha kịch liệt cậu xem trên TV nữa. Má ơi, có phải người đàn ông này quá mạnh mẽ rồi hay không, tốt xấu gì cũng phải e ngại kẻ đứng xem là cậu đây chứ.

Hứa Tình Thâm biết Tưởng Viễn Chu nhất định đã say đến quên trời quên đất rồi, nếu không một người cao lớn như Hứa Minh Xuyên đang ngồi sờ sờ ra đấy, anh có thể không nhìn thấy sao ?

Sức lực của cô không chống lại anh được, chỉ có thể chờ đến khi Tưởng Viễn Chu kết thúc nụ hôn, vùi mặt vào cần cổ của cô thở hổn hển, lúc này Hứa Tình Thâm mới đẩy ngực Tưởng Viễn Chu ra, "em, em trai tôi đang ở đây."

Tưởng Viễn Chu lắc lắc đầu, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai khẽ ngẩng lên. Hứa Minh Xuyên ho nhẹ hai tiếng, vẫy vẫy tay, "hi."

Chân mày Tưởng Viễn Chu bất chợt nhíu chặt lại. Bây giờ thứ gì anh cũng nhìn không rõ nữa, nhưng thằng con trai đang ngồi ở đối diện, anh lại liếc mắt một cái liền trông thấy ngay.

Hứa Tình Thâm thấy Tưởng Viễn Chu đột nhiên bật dậy, giận dữ quát lên, "lão Bạch, lôi tên kia ra ngoài chôn sống !"

Cái nĩa trong tay Hứa Minh Xuyên rơi loảng xoảng xuống sàn nhà, "hajima ——"( tiếng Hàn : 하지마 - đừng mà )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.