Cuồng Tế Vô Song

Chương 69




Bà Du cau mày: "Vậy sau đó thì sao... có phải ông đang nghĩ, dần dần gây chia rẽ quan hệ giữa hai đứa nó không? Tôi không đồng ý, như vậy chậm chạp quá, việc này đã không thể kéo dài thêm được nữa. Nếu như thời gian lâu rồi, người phụ nữ đó mang thai con của Du Dực thì việc này càng không thể giải quyết nữa, nhân lúc cô ta còn chưa mang thai, nhất định phải nhanh chóng giải quyết cô ta."

Bà Du vừa nghĩ đến việc sau này Nhiếp Thu Sính có khả năng sinh ra đứa cháu của nhà họ Du, bà liền cảm thấy một sự chán ghét không thể nói thành lời.

Loại phụ nữ như thế, tuyệt đối không thể để cô ta bước được vào cửa nhà họ Du.

Ông Du gật đầu, "Tôi suýt chút nữa đã quên mất việc này, vậy thì chỉ có thể ra tay với người phụ nữ đó."

"Ra tay thế nào?"

"Tìm một cơ hội lúc Du Dực không có ở cạnh cô ta, bà tìm cô ta nói chuyện xem sao..."



Du Dực dẫn Nhiếp Thu Sính và Thanh Ti chơi trong resort hai ngày, ngoại trừ buổi sáng sớm hôm thứ bảy gặp phải ông bà Du gây náo loạn khiến có đôi chút không vui ra, những thời gian khác đều rất vui vẻ.

Hơn nữa, ông bà Du cũng không đến gây sự nữa.

Việc này khiến đầu óc Nhiếp Thu Sính nhẹ nhõm, thư thả đôi chút, cô... thật sự rất sợ phải ở cùng với bọn họ.

Không những sợ con người bọn họ, mà còn... sợ khi ở cùng bọn họ, Du Dực vì cô mà tranh cãi, căng thẳng với bọn họ.

Bốn giờ chiều ngày cuối tuần, sắp khải rởi khỏi đây rồi, Nhiếp Thu Sính đang thu dọn đồ đạc thì Du Dực đi đến bên cạnh, từ phía sau lưng vòng tay ôm lấy cô, cúi đầu ghé sát má cô, hỏi: "Có thích ở đây không?"

Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Thích, suối nước nóng ở đây rất thoải mái…"

Du Dực mỉm cười: "Ừm, rất thoải mái, đặc biệt là… buổi tối."

Vừa nhắc đến buổi tối, khuôn mặt Nhiếp Thu Sính bỗng chốc đỏ bừng, cô lấy khuỷu tay đẩy Du Dực một cái: "Buông tay ra đi…"

Du Dực nào có định buông tay, đẩy cô quay người lại rồi kéo vào lòng, một tay vòng lấy eo cô, một tay nâng cằm cô lên "Xấu hổ rồi này…"

Nhiếp Thu Sính cắn môi lườm anh, giơ tay đập một cái mu bàn tay anh: "Em rõ ràng là đang giận anh, anh không nhìn ra sao?"

Buổi tối hôm qua, Du Dực nhất quyết kéo cô thử làm tư thế mới, cô không đồng ý, anh liền giở mọi trò dụ dỗ, cuối cùng vẫn bị anh dùng mỹ nam kế đánh bại cô.

Cảnh tượng buổi tối hôm qua quả thật là không thể nhớ lại, Nhiếp Thu Sính đang cảm thấy cả khuôn mặt như bị thiêu cháy.

Du Dực cúi đầu khẽ đặt một nụ hôn lên môi cô: "Vợ của anh đến lúc giận dỗi còn xinh đẹp như thế này..."

Nhiếp Thu Sính véo cánh tay anh một cái: "Du Dực, da mặt của anh đâu? Em nhớ anh trước đây… anh trước đây rõ ràng chạm vào tay em là cả hai tai đều sẽ đỏ ửng mà."

Du Dực vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đó chẳng phải là do bà xã đại nhân chăm sóc dạy bảo tốt sao, tất cả việc này đều thuộc về công lao của bà xã đó."

Nhiếp Thu Sính cảm thấy Du Dực từ sau khi lần đầu tiên hôn cô ở huyện Bình, càng ngày càng trở nên mặt dầy vô liêm sỉ. Đến bây giờ, cô nghi ngờ nếu lấy kim đâm vào anh một cái liệu có phải cây kim đó cũng bị gẫy không.

Cô đẩy đẩy Du Dực: "Đừng đùa nữa, em còn phải thu dọn đồ đạc đây này, Thanh Ti đâu?"

Du Dực nắm chặt lấy tay cô hôn một cái: "Con bé nói muốn đi ngắt một ít hoa cúc về làm tiêu bản, tuần sau lên lớp phải dùng đến, anh có tìm người dẫn con bé đi rồi, rất nhanh sẽ quay về."

"Anh buông ra đi, em phải thu dọn..."

Lẽ ra nói là buổi chiều hôm nay sẽ đi, thế nhưng tối qua Du Dực đúng là "nội công" quá lợi hại, sáng hôm nay Nhiếp Thu Sính căn bản là không thể nhấc mình dậy nổi. Đợi đến lúc cô thức dậy đã là buổi trưa rồi, cứ quay ra lại quay vào loáng một cái đã đến buổi chiều.

Ngón tay Du Dực đang ở trên eo của cô dần dần trượt xuống: "Không cần phải vội, không có nhiều đồ đạc lắm, cứ thu dọn từ từ, để anh giúp em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.