Cuồng Sủng

Chương 35




Đại khái là Hoắc Chấn Nguyên cảm thấy Hoắc Mẫn Lăng dù sao cũng có huyết thống của mình, luôn mắng hắn ngốc vậy cũng coi như đang mắng huyết thống lão gia gia này cũng thực ngốc sao……= =|| mắng chính mình? Cho nên nghĩ như thế, lão gia tử cuối cùng cũng dừng lại cuồng oanh lạn tạc (nả loạn xạ= =) đối với Hoắc Mẫn Lăng đáng thương…… 

“Ai…… Quên đi…… Không có cách nào …… Tiểu Lăng a, xem ra ngươi đã định là làm số ‘0’ rồi (1 là công, 0 là thụ =]])…… Sớm biết vậy lúc đó sẽ không cho ngươi lấy tên này…… Hoắc Mẫn Lăng [ Linh ]…… Hoắc Mẫn Lăng [ Linh ]…… Vừa nghe tựa như số 0 ( 零linh là số 0)…… Cho ngươi kêu Hoắc Mẫn ‘Công’ cũng tốt a…… Bằng không kêu Hoắc Mẫn Nhất……” Mắng xong tôn tử, Hoắc Chấn Nguyên không khỏi lại thầm oán con dâu đã đặt tên cho cháu mình, hừ, thật sự là rất giận, ai kêu hắn lúc ấy vừa vặn có việc a?! Bằng không nhất định sẽ chọn một trong hai cái tên rất có tính áp bách này……[= =|| may mắn ngươi khi ấy không ở đó……]

Không rõ Hoắc Chấn Nguyên sao tự dưng lấy tên của hắn ra phát tiết, Hoắc Mẫn Lăng thành thành thật thật ngồi ở tại chỗ, vẫn cúi đầu, trên đỉnh đầu tựa hồ còn kèm theo hai cái tai cẩu tròn tròn cụp lại, không dám tái chọc gia gia sinh khí.

Hơn nữa…… Hắn cảm thấy cái tên Hoắc Mẫn Lăng này tốt lắm a……

Cái gì mà Hoắc Mẫn Nhất, Hoắc Mẫn Công……

A gia, tiểu Lăng không phải đối với ngươi bất kính nga……

Nói thật ra, hắn cảm thấy hai cái tên này hảo khó nghe……

Hơn nữa kêu 1 và 0 có cái gì khác nhau đâu?0 không phải xếp hạng phía trước 1 sao? Này không phải so sánh tiến cao hơn sao?

… Làm gì phải muốn 1 xếp sau……

“Tốt lắm, không nói, lại đây tiếp tục trả lời vấn đề của a gia……” Hoắc Chấn Nguyên thổi bay râu, nhìn tôn tử biểu tình nhận sai, biết cũng không thể trách nó, tiểu Lăng ngốc ít nhiều cũng là cùng hắn có trách nhiệm thôi…… Ai, tiểu Lăng của hắn nga, đơn thuần đáng yêu chết được……

Vỗ vỗ sờ sờ cái đầu nhỏ của Hoắc Mẫn Lăng, Hoắc Chấn Nguyên đem tôn tử ôm vào trong ngực, đau lòng ôm.

Con trai và con dâu năm đứa cháu năm tuổi vì tai nạn mà đi trước một bước, hắn nha, xem như thân nhân duy nhất trên đời của tiểu Lăng…… Mà tiểu Lăng cũng là vướng bận duy nhất của hắn…… Đứa cháu hảo ngoan ai ~~~~

Ai, sống nương tựa lẫn nhau…… Hắn xem như biết chân lý của những lời này ……

Tốt lắm tốt lắm, không nghĩ nữa, sao lại nghĩ tới chuyện thương tâm? Vẫn là tiếp tục hỏi đi……

“Vậy tiểu Lăng a, cùng gia gia nói đi, lúc cái tên Hàn hội trưởng kia cắn ngươi, ngươi có cảm giác gì a?” Hoắc Chấn Nguyên buông tay ra, trên bàn tay khác không biết từ khi nào đã có thêm một quyển bút ký nho nhỏ, cầm lấy bút, đang đợi tôn tử trả lời.

Hoắc Mẫn Lăng thoáng ngây ngốc, gia gia như vậy là do thay đổi hay là thói quen…… Nhưng mà…… Vì cái gì luôn hỏi hắn nhiều vấn đề kỳ kỳ quái quái như vậy a?

“Cảm giác sao…… Cảm giác chính là…… Rượu hắn uống nhất định là rượu Tây Dương mà không phải rượu xái (rượu ko nguyên chất, được làm từ nước thứ hai với lượng cồn khoảng 20-30%)……” Hoắc Mẫn Lăng nhướng thẳng đôi mi thanh tú, cố gắng mò trong đầu mới do do dự dự dựng thẳng lên ngón tay, cho ra đáp án hắn ngay lúc đó cảm thụ. Ai kêu Hàn hội trưởng nhàm chán uống nhiều rượu như vậy,= =|| Hoắc Mẫn Lăng sớm bị rượu làm cho mơ màng, làm sao còn có thời gian nhàn rỗi đi hưởng thụ cái gì tư vị?[[ Nói nhị thiếu ]: Xem các ngươi còn dám uống rượu? Hừ……]

Bất quá lời này vừa ra khỏi miệng, trên đầu Hoắc Mẫn Lăng lập tức bị ‘ba’ một cái, ngẩng đầu liền nhìn thấy cái mặt thâm đen của Hoắc Chấn Nguyên……

“Ngươi sao lại ngốc như vậy chứ?! Ngay cả lúc người ta ‘Thê tử’[kiss] (từ trong ngoặc là tác giả ghi chú) ngươi cũng không biết hưởng thụ sao? Còn rượu xái nữa chứ…… Ngươi từng uống qua sao?” Hoắc Chấn Nguyên xỉ xỉ đứa cháu không biết thật sự là ngốc hay là không biết, tiện nghi đến chiếm được ngoài miệng, cho dù phản kháng không được cũng sẽ hưởng thụ đi?…… Nhưng bổn tôn tử này cư nhiên ngay cả hưởng thụ cũng không biết…… Người kia hắn cũng có xem qua…… Bộ dạng vẫn là đỉnh cao nha, ai, khó được một người bộ dạng không tồi hôn bổn tôn tử này…… Nó lại ngay cả tình huống cũng không làm rõ ràng……

“Không có……” Hoắc Mẫn Lăng trát trát (chớp chớp) đôi mắt nhỏ trong suốt, lắc lắc đầu.

…………

Quên đi, ngốc chính là ngốc, không có cái gì có thể thay đổi……

Hoắc Chấn Nguyên nhu nhu huyệt thái dương, quyết định không cần lại vì Hoắc Mẫn Lăng đơn thuần mà sinh khí nữa, đơn thuần không phải lỗi của nó, nhưng làm cho nó đơn thuần chính là lỗi của gia gia ta đây!!!

“A gia làm gì muốn hỏi ta? Nếu a gia muốn biết, a gia tự mình đi hôn Hàn hội trưởng không phải được……” Tuy rằng trong lòng có chút cảm giác ngăn trở, nhưng Hoắc Mẫn Lăng vẫn là thành thực đem ý kiến trong lòng mình biểu lộ ra, hắn cảm thấy chính là như vậy a, thay vì muốn hỏi chính mình, còn không bằng a gia tự mình ra trận có vẻ hảo a……

Bất quá, vì cái gì trong lòng lại có cảm giác thực không thoải mái a?

“Ba!” Lại một cái chưởng đao bay đến, Hoắc Mẫn Lăng lúc này cuối cùng cũng phản ứng lại, hai tay duỗi ra chặn lấy bàn tay đang thẳng tắp muốn hướng đầu hắn hạ xuống.

“Xú tiểu tử!! Cư nhiên dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy?! Xem a gia có đánh ngươi không?!” Hoắc Chấn Nguyên vẻ mặt hắc tuyến, khoát tay liền đổi phương hướng chụp tới Hoắc Mẫn Lăng.[= = lời mắng chửi người có nghe quen tai hay không?]

“A gia, ngươi luôn đánh ta, cho nên ta mới có thể ngốc như thế……” Nhìn thấy lão gia tử một chưởng chụp đến, Hoắc Mẫn Lăng vẫn là người học võ, biết một chưởng này của gia gia rất lợi hại, làm sao còn dám ngoan ngoãn mà ngồi, vội vàng đứng lên, rất có phong thái đáp trả.

“Hừ!! Nếu tiểu tử ngươi không ngốc thế này, ta làm sao sẽ đánh ngươi?”

“Rõ ràng là a gia đánh mới ngốc thôi……”

“Cái gì? Vậy sao lại không thấy cha ngươi ngốc qua a?”

“Trên sinh vật học nói…… Cái này gọi là cách đời di truyền……”

“= =! Ân? Cái gì cách đời di truyền? Xú tiểu tử! Ngươi là nói gia gia ngươi ngốc?!”

“……… Kỳ thật thừa nhận ngốc cũng không có gì không tốt……” (=]]]]])

“Hoắc ── Mẫn ── Lăng ── đứng lại cho ta!! Xem ta hảo hảo giáo huấn ngươi!!?”

Trong phòng ngủ nho nhỏ, bỗng nhiên vang lên một đạo tiếng hô siêu não, đánh động một đống bồ câu trên nóc bay loạn chung quanh.

Xem ra, Hoắc Mẫn Lăng thật sự có thể dễ dàng làm cho lão đầu tính tình hỏa bạo tức giận……

= =||| bỗng nhiên biết vì cái gì Hàn đại thiếu bị ăn gắt gao ……

“Tốt lắm, hỏi lại ngươi một vấn đề cuối cùng đi……” ách xì lớn một cái, Hoắc Chấn Nguyên nhìn nhìn bầu trời ngoài cửa sổ bất tri bất giác đã thành đêm đen, bụng lại đói, thân thể cũng mệt mỏi.

“Nga……” Hoắc Mẫn Lăng nhẹ nhàng lên tiếng.

“Cái kia…… Tiểu Lăng, ngươi cảm thấy Phương hội trưởng cùng Hàn hội trưởng người nào sờ có vẻ hảo a?” Hoắc Chấn Nguyên hiện tại nói chuyện cũng không quản, dù sao đứa cháu đã biết chân diện mục (mặt thật = =) của hắn, hỏi trực tiếp so với hỏi rất gián tiếp có chút dễ sống hơn là chịu tội……

“Ân?” Không nghĩ tới gia gia sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này, Hoắc Mẫn Lăng sửng sốt, lại cúi đầu, nhíu mi, phiền não tìm kiếm đáp án của vấn đề này……

Nhưng mà vấn đề này……

Thật sự hảo khó đáp……

Suy nghĩ hồi lâu, Hoắc Mẫn Lăng phát hiện mình thế nhưng không có đáp án!?

Đúng vậy, hắn thật sự không có đáp án nào……

Hai người, lại cho hắn cảm giác bất đồng……

Ôn nhu, cùng bá đạo……

Hảo khó nói cho hiểu được a……

“Xảy ra chuyện gì?” Nhìn thấy đứa cháu bỗng nhiên lặng yên thật lâu, nhưng vẫn không có đáp án cho hắn. Hoắc Chấn Nguyên vẫn đang bận rộn nghĩ cái gì bỗng kỳ quái ngẩng đầu, thấy Hoắc Mẫn Lăng như đau khổ suy tư.

“Ân…… A gia a…… Tiểu Lăng không có đáp án……” Hoắc Mẫn Lăng ngẩng đầu, khó xử nhìn gia gia của mình.

“Không có đáp án? Là đã quên cảm giác sao?” Hoắc Chấn Nguyên cũng nhíu nhíu mày, dừng công tác trên tay.

“Ân.” Hẳn là vậy đi, tuy rằng không biết mình có phải quên cảm giác kia hay không, nhưng Hoắc Mẫn Lăng cũng gật gật đầu, đây là cái cớ duy nhất hiện tại hắn có thể tìm được……

Ai biết, một cái gật đầu này của hắn lại làm cho Hoắc Chấn Nguyên nguyên bản vẻ mặt trầm tĩnh thoáng chốc sáng ngời, đôi mắt ưng lóe hào quang tà ác không thua kém Phương đại thiếu gia……

Giống như……dê con đã nhảy vào cái bẫy hắn thiết kế……

Một câu chậm rãi từ đôi môi gian trá kia phun ra……

“Hảo, vậy ngươi đêm nay để cho bọn họ sờ sờ, rồi ngày mai đến nói cho a gia.” (*phun cơm*)

Mệnh lệnh có bao nhiêu đáng sợ……

Hoắc Mẫn Lăng ngồi dưới đất ngẩn ngơ, đôi mắt nhỏ nâng lên, bất khả tư nghị nhìn lão nam nhân trước mắt cười đến âm hiểm hơn nữa không có tính người……

A gia hắn nói cái gì?

Nếu Hoắc Chấn Nguyên ở thời cổ đại, nhất định là cây gậy dạy trẻ tốt nhất cả nước ……

Nhưng hiện tại hắn là ở thời hiện đại……

Cho nên, Hoắc Mẫn Lăng bởi vì có gia gia như vậy mà bất hạnh……

Mà nhị vị hội trưởng, lại bởi vì Hoắc Mẫn Lăng có gia gia như vậy mà càng thêm ‘Tính’ phúc…………

Hắc hắc hắc……

Hoắc Mẫn Lăng không biết mình là như thế nào từ trong phòng gia gia đi ra, dọc theo đường đi trở về phòng mình, đầu tới tới lui lui nghĩ, đều là câu nói cuối cùng của a gia kia.

Sờ sờ?

……

「Hảo, vậy ngươi đêm nay để cho bọn họ sờ sờ, rồi ngày mai nói cho a gia.」

Lời nói của Hoắc Chấn Nguyên một lần lại một lần tụng gõ khắp cả đầu Hoắc Mẫn Lăng, đôi mi thanh tú nhíu chặt, cảm thụ đau đớn đến từ ý nghĩ càng lúc càng rõ ràng.

Ai nha…… Hảo phiền…… A gia sao lại bắt hắn làm loại chuyện kỳ quái này……

A gia nếu muốn sờ, tự mình đến sờ không phải được sao?

Vì cái gì phải gọi hắn đi……

Vừa nghĩ đến mệnh lệnh đầy phiền não này, Hoắc Mẫn Lăng không khỏi nghĩ đến hai gương mặt khác.

Hai gương mặt kia…… so với bìa sách tham khảo còn đẹp hơn rất nhiều!

Ai…… đôi mắt nhỏ trong suốt khẽ hạ, Hoắc Mẫn Lăng không tiếng động thở dài, hắn hiện tại cuối cùng cũng phát giác phiền toái hồi lâu không thấy đã trở lại, hơn nữa là ba tên nga!!

“Mẫn Lăng ngươi xảy ra chuyện gì? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?” Trước người bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm thân thiết mà ôn nhu, Hoắc Mẫn Lăng vừa mới hơi kinh ngạc ngẩng đầu, trên trán liền áp lên một bàn tay ấm áp, trước mắt là gương mặt xinh đẹp gắn đầy lo lắng.

Áo ngủ màu lam, thân hình cao to, phượng nhãn sáng ngời, lửa nóng có thể đốt cháy người.

Giây tiếp theo bị ôm vào một cái ôm ấp mang mùi hương thoang thoảng, mặt Hoắc Mẫn Lăng dán vào trong ngực nhẹ nhàng phập phồng kia, từ trống rỗng dần dần biến thành bình tĩnh.

“Không có việc gì.” Nhẹ nhàng mà đẩy ra Phương Vu Hi, trên mặt Hoắc Mẫn Lăng mặc dù không có biểu tình gì, nhưng Phương Vu Hi mắt sắc vẫn là thấy được bên dưới đôi mắt nhỏ trong suốt là trầm đục.

Trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ chuyện mình lo lắng thật sự đã xảy ra?

Phức tạp nhìn bóng dáng Hoắc Mẫn Lăng xoay người vào phòng, Phương đại hội trưởng tâm tình khổ sở hoàn toàn đã không còn lí trí, hắn hảo muốn biết Hoắc gia gia đối với tiểu gia khỏa của hắn nói cái gì, lại sợ phải…… nghe được câu trả lời hắn sợ hãi nhất……

Mất mát thùy hạ mắt, bóng dáng cao to cũng theo đi vào phòng, nhẹ nhàng mà khép lại cửa phòng.

“Tiểu Tứ mắt, ngươi đã trở lại a?” Hàn đại thiếu đang ngồi ở trên giường nhàm chán muốn chết vừa thấy người đi vào, lập tức hưng phấn mà nhảy xuống giường, bay nhanh đi lên.

“Ân.” Trả lời không chút để ý, Hoắc Mẫn Lăng cào cào nhúm tóc rớt xuống bên tai, mặt vẫn cúi đầu nhìn, đối mặt với nhiệt tình của Hàn Kì chính là đạm mạc lui qua một bên, rồi mới vội vàng cầm lấy áo ngủ của mình, hướng phòng tắm chạy tới, có chút ý hàm xúc chạy trối chết……

“Xảy ra chuyện gì?……” Hàn đại thiếu nhìn bóng dáng bay vọt vào phòng tắm kia, cư nhiên cũng chưa nhìn mình liếc mắt một cái, tâm nguyên bản còn bị kích động lập tức trở nên cảm thương. Hắn lại làm sai cái gì sao? Ô……

Đứng ở một bên, Phương Vu Hi vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, lặng yên, hai mắt vẫn nhìn thẳng cửa trúc nhắm chặt kia, giống như muốn từ nơi đó hung hăng lấy ra cái gì.

Lãnh đạm như vậy sao?……

Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?!

Lẳng lặng nằm ở trên giường, lần đầu tiên chỉ có hai người, nhưng không có cãi nhau.

Phương Vu Hi một tay xuyên qua sau ót, một tay đặt ở trên bụng, tâm sự lo lắng nhìn trần nhà đã bị mưa làm úa màu xanh, thỉnh thoảng cắn nhanh môi dưới.

Vị trí bên cạnh vẫn là trống rỗng, không có một tia độ ấm.

Mẫn Lăng……

Trong lòng đau đớn gọi cái tên này, Phương Vu Hi phát giác bản thân mình đêm nay nhất định sẽ mất ngủ.

Tuy rằng hắn không phải thực hiểu biết tính cách của Hoắc Mẫn Lăng, nhưng hắn biết, Hoắc Mẫn Lăng là tiểu hài tử ngoan thực nghe lời gia trưởng, hắn nghĩ, nếu gia gia Hoắc Mẫn Lăng nói qua cái gì, tiểu gia khỏa cũng nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo ……

Bao gồm…… rời đi hắn……

Không!

Cái gì rời đi? Hắn dù chết cũng tuyệt đối không cho phép!!

Oán hận nghiêng người đi, Phương Vu Hi mặc kệ, hắn nhất định xông pha tử địa đem tiểu gia khỏa kia ôm vào trong ngực, tuyệt không làm cho y rời đi!

Hàn Kì buồn bực ở trên giường chơi yoyo, tâm phiền ý loạn không ngừng nhìn cửa phòng tắm còn chưa có mở ra.

Tiểu Tứ mắt xảy ra chuyện gì? Sao lại đối với hắn lạnh nhạt như vậy a?

Hắn hảo thương tâm…… Hảo thương hảo thương……

Ngón tay nhẹ nhàng cào cào một chỗ gỗ lộ ra nho nhỏ bên giường, Hàn Kì chưa bao giờ phiền lòng giống như bây giờ, trước kia hắn không thích ai hắn sẽ vỗ vỗ tay cho rơi, khả hiện tại, hắn lại để ý một người như vậy……

Mặc kệ có ai nói hắn da mặt dày cũng được, đường da trâu cũng tốt, tóm lại, hắn chính là không thích Tiểu Tứ mắt không để ý tới hắn, không cần Tiểu Tứ mắt không cần hắn! Sau đó…… cả đời này…… Hắn có chết cũng muốn ở bên người con mọt sách chỉ biết nghĩ đến sách tham khảo! Ai cũng đừng hòng muốn đuổi hắn đi!!

Hừ!!

Nặng nề mà hạ quyết tâm, long mâu Hàn Kì nhíu lại, tức khắc hồi phục vẻ mặt khí phách mà cao ngạo, biểu tình tiểu oán phụ dường như lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi……

Hắn phải phản thủ vi công! Đem Tiểu Tứ mắt đuổi tới tay!!

Đang lúc hai người miên man suy nghĩ, một bóng dáng tỏa ra hơi nước đã chậm rãi đi đến trên giường.

“Mẫn Lăng!”

“Tiểu Tứ mắt!!”

Bỗng nhiên lưỡng đạo tiếng hô vang lên, đem Hoắc Mẫn Lăng vừa kéo chăn bông sợ tới mức sửng sốt.

“Lại đây, nói hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Bất chấp tất cả liền đem Hoắc Mẫn Lăng thô lỗ kéo đến trong lòng, Hàn Kì lúc này giành được ở trước mặt Phương Vu Hi, nhìn thân mình trong lòng nhu nhược mềm nhũn không có xương, Hàn đại thiếu không khỏi có chút mềm lòng, tay dùng sức nhất thời nới lỏng.

“Nói rõ ràng mau, không được giấu ta.” Phương Vu Hi xê dịch đi qua, chuyển qua khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa có lấy lại tinh thần, nghiêm túc hỏi.

Nhìn tư thế hai người khí thế bức nhân, trên mặt Hoắc Mẫn Lăng lập tức hiện ra thần sắc khó xử.

“Không biết…… Ân, ta muốn ngủ.” Vội vàng tránh khỏi kiềm chế của hai người, Hoắc Mẫn Lăng con giống như cá chui vào chăn, chặt chẽ che kín đầu.

“Tiểu Tứ mắt……” hành vi Hoắc Mẫn Lăng tị mà không đáp, làm tâm hai người càng thêm trầm hạ, bất đắc dĩ ngồi ở hai bên, ngơ ngác nhìn ‘Gò đất’ nổi lên từ trong chăn, nhìn hồi lâu, cuối cùng chỉ phải vô lực buông tha cho.

Rớt ra hai bên chăn, nhị thiếu uể oải ở trên vị trí của mình nằm xuống.

“Ai ────────”

Một tiếng thở dài, không biết là ai lại thần kỳ làm cho lòng người ta chua xót.

Hoắc Mẫn Lăng bị lời nói kia của gia gia còn đang biến thành một đoàn hồ, làm sao nghĩ đến nhị thiếu lại bắt đầu loạn nghĩ hướng đi khác, hơi thở ấm áp bên người còn mang theo hai cỗ mùi đặc hữu của nam nhân……

Nhẹ nhàng hô hấp, hoàn cảnh thoải mái làm cho cơn buồn ngủ dần dần đánh úp lại……

Đôi mắt nhỏ của Hoắc Mẫn Lăng khẽ nhắm, trầm vào bên trong cảnh mơ khôn cùng……

Rớt ra cái chăn nặng nề, lại nhìn thấy thụy nhan hé ra đáng yêu mà lại tinh thuần kia.

Sủng nịch sờ sờ một đầu tóc mềm mại, nhị thiếu nhìn Hoắc Mẫn Lăng, lại nhìn xem màu đen ngoài cửa sổ……

Trong lòng một mảnh trống rỗng……

Đến tột cùng ngày mai, sẽ có khảo nghiệm gì chờ đợi bọn họ a?……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.