Cuồng Sủng

Chương 31




Trưởng giả uy nghiêm đầu đầy tóc bạc, y phục đời đường đồng dạng tuyết trắng, không có cái loại suy sút không chịu nổi của tuổi già, ngược lại tinh thần sáng láng, thân thể cường tráng đứng thẳng nơi đó, một đôi mắt già cả mà sắc bén như ưng, ánh mắt sáng ngời, sắc đến dọa người.

Phương Vu Hi cùng Hàn Kì chưa bao giờ gặp qua lão nhân tràn đầy tinh thần mà uy hiếp người như thế, chỉ liếc mắt một cái, khí diễm của hai người sẽ không ngăn được bị áp chế hơn phân nửa, buông xuống mi mắt, hai vị đại thiếu gia lần đầu tiên không dám cùng người nhìn thẳng vào……

Bởi vì ánh mắt lão nhân này, chấn động tâm phách người……

Xem ra, này hẳn là gia gia Mẫn Lăng đi……

Ở trong lòng âm thầm phỏng đoán, thẳng đến khi nghe thấy Hoắc Mẫn Lăng hô một tiếng ‘A gia’ đi ra phía trước, hai người tâm càng thêm trầm ……

Xong rồi, vừa thấy lão nhân này đã biết không phải cây đèn sáng…… Nếu ông ấy là một người thông thái rởm, gia gia phong bế bảo thủ…… Vậy ‘Tiền đồ’ của bọn họ cùng Mẫn Lăng……

= =|| Khó sống a……

Làm sao đây?

Nghĩ đến khả năng phải đối mặt với sự khó dễ mạnh mẽ này, nhị thiếu tuy rằng cũng không tránh né, nhưng thật sự rất sợ, cứ như vậy…… Cùng Hoắc Mẫn Lăng tách ra……

Không tha a…… Tiểu gia khỏa bổn bổn (ngốc ngốc) này…… Sau này nhất định sẽ bị lão bà khi dễ ……

Không được, bọn họ phải bảo vệ y……

Tiểu gia khỏa này là của bọn hắn! Ai cũng không được khi dễ!!

“Các ngươi là bạn học của tiểu Lăng đi?” Một giọng nữ hòa ái hiền lành bỗng nhiên vang lên, nhị thiếu ngẩng đầu, chống lại gương mặt hé ra ôn nhu nữ tính. Tóc mai bạc hai bên bới chỉnh tề về phía sau,  tươi cười tao nhã cùng thái độ hiền lành làm cho nhị thiếu đối với nữ tử trung niên mới gặp không khỏi sinh ra hảo cảm……

Tối thiểu, không có cảm giác áp bách giống như  khi đối diện với gia gia Hoắc Mẫn Lăng……

“Ân, ách…… Đúng vậy…… Ngài hảo.” lần đầu tiên trả lời thân hữu bên kia của Hoắc Mẫn Lăng, ngay cả Phương Vu Hi luôn luôn tỉnh táo nhất cũng thấy co quắp lên, nhẹ nhàng khom lưng cúi đầu.

“Ngài hảo.” Hàn Kì cũng nổi lên không kềm chế được, lễ phép theo Phương Vu Hi loan hạ thân.

“Ha ha, không cần khách khí như thế. Tiểu Lăng lần đầu tiên mang bằng hữu trở về a…… Vốn đang nghĩ đến hắn bên ngoài không có bằng hữu, nguyên lai có hai đứa nhỏ anh tuấn như thế làm bạn a, ha ha, thật sự là làm cho người ta thật cao hứng……” Phụ nhân hai tay vẫn chỉnh tề đặt trước bụng, điềm điềm tươi cười, làm cho tâm tình khẩn trương của nhị thiếu nhất thời hạ không ít.

“Ân, làm sao…… Có thể cùng Mẫn Lăng làm bạn ta cũng thực vinh hạnh a……” Phương Vu Hi ngẩng đầu nhìn phụ nhân, trên mặt là thật tâm cười đạm.

“Đúng vậy đúng vậy, tiểu…… Ách…… Lăng là bằng hữu tốt lắm……” quán tính kêu ‘Tiểu Tứ mắt’ thiếu chút nữa đã thốt ra, bỗng nhiên ý thức được đây là trong nhà của Hoắc Mẫn Lăng, Hàn Kì vội vàng ngượng ngạo sửa lại miệng.

“A, để các ngươi ở bên ngoài đứng lâu như thế, thật sự là ngượng ngùng, tiểu Lăng có thể còn muốn cùng gia gia hắn nói một chút, các ngươi liền theo ta lại đây đi…… Bảo ta Nguyên di là được rồi……” Phụ nhân vẫn rất phong độ, nhất cử nhất động đều như là tiểu thư khuê các chịu qua huấn luyện, nếu không phải bởi vì tuổi tác……

“Ân, vậy phiền Nguyên di.”

“Cám ơn Nguyên di.”

Hai người cảm kích cười, hai mắt nhìn thoáng qua Hoắc Mẫn Lăng cùng gia gia hắn biến mất ở một phương hướng khác, có chút chút thất vọng……

“Ngượng ngùng, nơi này là ở nông thôn, chỗ nghỉ và đồ dùng đều thực đơn sơ, hy vọng các ngươi không cần để ý……” Hỗ trợ sửa sang lại căn phòng cũng làm bằng trúc, Nguyên di kéo tủ lấy ra đệm chăn, áy náy cười nhìn về phía hai người.

“Không, không có gì. Hơn nữa, ta cảm thấy nơi này tốt lắm a……” Phương Vu Hi nhìn bốn phía chung quanh, nơi này quả nhiên là điển phạm (khuôn mẫu) phong cách cổ xưa, gia cụ tuy rằng không nhiều lắm, nhưng muốn cái gì đều có, càng làm người ta ngạc nhiên là bàn học, ghế, giường, thậm chí ngay cả ly nước uống đều là dùng trúc chế thành……

Bất quá như vậy, trong phòng sẽ phiêu hương trúc thản nhiên, làm người ta có cảm giác đặt mình trong tự nhiên tuyệt vời hài hòa, tâm thần cũng yên tĩnh đi.

“Ân, phải nha, nơi này siêu cấp hảo a, cảm giác thật thoải mái ~~ tựa như ở trong thiên nhiên~~!” Hàn Kì cũng đồng ý gật gật đầu, hắn vừa tiến vào liền thích căn phòng nhẹ nhàng này, bất giác đem cả tức giận của người đánh tan, mang đến một mảnh thanh lương (sạch sẽ mát lành)…… Hơn nữa…… Nguyên lai hương vị trên người Tiểu Tứ mắt chính là hương trúc a……

Ngửi ngửi không khí quanh mình, Hàn Kì vì phát hiện này của mình mà cảm thấy vui sướng không thôi.

“Các ngươi không chê thì tốt rồi, an tâm ở nơi này đi. Nơi này mọi người rất hòa thuận, cũng rất hiếu khách. Nếu muốn đi dạo chơi thì kêu tiểu Lăng cùng với các ngươi, hắn đối với nơi này rất quen thuộc.” Nguyên di mềm nhẹ nói, vừa nói đến Hoắc Mẫn Lăng, ánh mắt xinh đẹp liền loan loan yêu thương.

“Ân…” Gật gật đầu, Phương Vu Hi đối với đề nghị này thực cảm thấy hứng thú, kêu Hoắc Mẫn Lăng đi chơi, nhất định thực lãng mạn

Bất quá, hiện tại phải là……

Phòng ngủ nơi này rất tốt, hắn thực thích…… Bất quá vấn đề duy nhất chính là……

Phương Vu Hi thản nhiên nhìn Hàn Kì bên cạnh liếc mắt một cái,= =|| vì cái gì hắn phải ở cùng với tên gia khỏa này a?

Rất muốn đưa ra ý kiến tìm một gian khác, nhưng dù sao cũng là ở trong nhà người khác, lại còn là nhà Mẫn Lăng, dựa vào lễ phép, đưa ra quá nhiều yêu cầu cũng rất không tốt, nghĩ nghĩ, không muốn lại phiền toái người ta nữa, Phương Vu Hi vẫn là nhịn xuống.

Cúi đầu, mở ra túi hành lý, bắt đầu không tình nguyện xuất ra mấy thứ của mình……

Nhìn thấy Phương Vu Hi chuyên chú soạn đồ, Hàn Kì long mâu vừa chuyển, bỗng nhiên chậm rãi chậm rãi cọ hướng về phía bên cạnh Nguyên di.

“Ách…… Nguyên di a…… Cái kia…… Ngươi có biết may vá hay không a?” Cúi thấp đầu, một bên nhìn Phương Vu Hi, Hàn Kì ở một bên lén lút hướng về phía Nguyên di, thật cẩn thận hỏi.

“Ách? Biết nha……” Tuy rằng không rõ Hàn Kì đột nhiên hỏi nàng cái này làm gì, Nguyên di vẫn là đầy mặt mỉm cười gật đầu.

“Ân…… Cái kia…… Nguyên di…… Vậy ngươi có thể dạy ta hay không…… làm sao may vá a?” Hàn Kì có điểm ngượng ngùng cúi đầu, dù sao, một đại nam nhân học may…… Ân…… Nhưng là vì…… Hắn cũng nguyện ý!

“May vá? Ngươi học được…… Làm cái gì?” Nguyên di sửng sốt, tựa hồ thật không ngờ Hàn Kì sẽ đưa ra yêu cầu này, khóe mắt mang theo nếp nhăn kinh ngạc nhìn đại nam hài.

“Ân…… Cái kia…… Tóm lại có chút chuyện cần dùng a…… Di có thể hay không dạy ta?” Hàn Kì ấp úng nói, chính là không chịu nói đến vì nguyên cớ gì phải làm như thế.

Nhìn Hàn Kì cầu mình như thế, Nguyên di tự hỏi xong mỉm cười gật đầu:“Tốt lắm, ngươi lại đây, ta dạy cho ngươi……”

Nhìn một ngày trúc xanh, cuối cùng chờ đợi đến màn đêm tĩnh lặng xinh đẹp.

Cùng ban ngày bất đồng, ‘Trúc ốc’ vào buổi tối gió lạnh thản nhiên thổi qua, bất quá không lớn không nhỏ, thật rất thoải mái……

Phương Vu Hi từ phía trước cửa sổ xoay người, trên mặt tựa hồ mang theo một chút ão não, phượng nhãn nhìn về hướng Hàn Kì ngồi ở bên cạnh bàn không biết đang đảo lộng cái thứ gì, mày nhíu lại càng nhanh ……

Trễ như thế hẳn là nên ngủ, một ngày cũng chưa nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng làm cho hắn không khỏi mất mát, nhưng mà vấn đề càng đáng ghét chính là……

= = Hắn đêm nay thật sự cùng với họ Hàn này ngủ chung giường?!

Lại cẩn thận nhìn phòng ở thêm một lần, đúng vậy, xác thực quả thật chỉ có một cái giường.

Sách!! Kia còn không bằng để cho hắn đi ngủ dưới sàn……

Dù sao sàn là làm bằng trúc, cũng rất sạch sẽ…… Chẳng qua…… Vì cái gì là hắn ngủ sàn mà không phải tên họ Hàn kia ngủ?

Ai, quên đi, không nghĩ, vẫn là đọc sách một lát đi……

Đi đến túi hành lý của mình, Phương Vu Hi lấy ra một quyển sách thật dày, xem ra hắn cũng tính đêm nay thức trắng……

“Sỉ! Sỉ! Sỉ!” Cửa trúc rắn chắc bỗng nhiên phát ra tiếng gõ thanh thúy, một bóng người thản nhiên ở ngoài cửa trúc nhẹ nhàng chớp lên.

Phương Vu Hi nâng lên mắt, thấy Hàn Kì vẫn như trước chụm đầu chuyên tâm làm chuyện của mình, tựa hồ đối với tiếng đập cửa này không có cảm giác, suy tư một lát, buông quyển sách trong tay vừa nhìn không nhiều lắm, cao giọng cất lời:“Vào đi.”

“Chi ────” cửa trúc phát ra tiếng ma sát nhẹ nhàng, một bóng người màu trắng đi đến.

“Phương hội trưởng, Hàn hội trưởng……” thanh âm do dự mà từ tốn, Hoắc Mẫn Lăng thò đầu đứng ở cạnh cửa, ánh mắt hướng vào trong phòng nhìn xung quanh.

“Ân? Mẫn Lăng?” Người tưởng niệm bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, làm cho Phương Vu Hi có chút kinh ngạc, kinh ngạc trôi qua, trong mắt lại lóe lên vui sướng.

“Tiểu Tứ mắt?” Hàn đại thiếu đang đưa lưng về hai người cuối cùng cũng có phản ứng, thần sắc vội vàng, tựa hồ đang bảo hộ thứ gì đó trước ngực.

“Ân…… Cái kia…… Ta nghĩ các ngươi có thể không quen ở nơi này…… Cho nên lại đây hỏi một chút…… Các ngươi muốn đến phòng của ta ngủ hay không?” Hoắc Mẫn Lăng tâm tư thuần túy chỉ là lo lắng hai người ở không quen, bởi vì dù sao hai người đều là thiếu gia được nuông chiều từ bé, giường trúc ở nông thôn thực cứng, nếu ngủ thì ngày hôm sau có thể sẽ đau xương sống thắt lưng, thậm chí có thể còn ửng đỏ…… (mồi lửa tạo nên bi kịch *gạt lệ*)

Nghe được lời nói của Hoắc Mẫn Lăng, hai người lập tức lâm vào lặng yên ngắn ngủi, bất quá sau hai giây……

“A, ta đồng ý.” Sách trên tay Phương Vu Hi lập tức bị gập lại, trên mặt lạnh nhạt nhìn không ra biểu tình, nhưng trên khóe miệng lại đang ẩn nhẫn mỉm cười.

Ân, dê con tự mình đưa lên cửa ……

“Hảo hảo hảo!!” Hàn Kì không ngừng điểm đầu, loại chuyện tốt trên trời mới có thể rơi xuống này nếu không đi là uổng phí!! Ha ha…… Đi đến phòng của Tiểu Tứ mắt…… Không biết sẽ là cái dạng gì a?

Vội vàng thu thập hành lý của mình, trong đầu hai người nhất thời bắt đầu kích động tưởng tượng hành trình đến phòng Hoắc Mẫn Lăng……

Bất quá, sau khi đi theo Hoắc Mẫn Lăng rời đi, hai người đã cho ra một kết luận giống nhau:

Nhất định có rất nhiều sách tham khảo!!

[= =||…… Trầm mặc……]

Thay áo ngủ, ôm gối đầu ngồi ở trong phòng không lớn không nhỏ, Phương Vu Hi cùng Hàn Kì vì độ phù hợp của nó cùng chủ nhân mà bất động chín mươi giây……

Những thứ trong phòng so với phòng bọn hắn ở trước đó cũng không lớn bao nhiêu, dùng trúc tước thành mặt bàn trơn nhẵn, lóe ra ánh sáng xanh ôn hòa, đúng như bọn họ suy nghĩ, một giá sách lớn cơ hồ chiếm đầy một nửa phòng, mặt trên xếp một đống lớn sách tham khảo dày cộm.

Trên bàn trúc cũng không có quá nhiều bài trí, đại khái có…… một ống đựng bút rỗng ruột làm bằng ống trúc, một cái nghiên mực, còn có một cái hộp hình tiểu trư dùng để đựng đồ, cùng với một ít trang giấy và sách vở.

Hảo đơn giản……

Đây là đánh giá của nhị thiếu, bọn họ bình thường ra ngoài đều là ở phòng xa hoa xa xỉ vạn kim tệ, vật dụng bài trí sang trọng, lúc này đây nhìn cuộc sống với những dụng cụ vô cùng đơn giản kia, làm cho bọn họ không khỏi vì chính mình bình thường xa hoa và lãng phí mà cảm thấy hổ thẹn.

Hai khuôn mặt tuấn tú nhất thời nhiễm một tầng đỏ ửng.

Phòng này thật sự y như Hoắc Mẫn Lăng……

Mộc mạc như vậy, đơn giản như vậy, bình thường như vậy, lại làm cho người ta có thể an tâm như vậy……

Ở bên người hắn, cái gì phiền não cũng không tới được.

“Không coi như quá tốt, các ngươi không cần để ý nga……” Hoắc Mẫn Lăng tắm rửa xong mở ra cửa phòng tắm, lau bọt nước trên mặt còn chưa khô, ánh mắt trong suốt nhìn về phía hai người đang ngồi ở trên giường hắn.

“Không, nơi này tốt lắm, phi thường tốt nga……” Phương Vu Hi nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng, chân thành gật đầu.

“Ân, thực điềm tĩnh a, thực thích……” Hàn Kì cũng gật gật đầu, cười tủm tỉm nhìn Hoắc Mẫn Lăng đang đi về phía bọn họ.

Ai ── hắn hiện tại sao lại có loại cảm giác đang ở khách sạn khai phòng a?

Nhéo nhéo mặt, Hàn đại thiếu lại lâm vào trong mơ màng mỹ hảo……

“Nga, vậy là tốt rồi.” Gật gật đầu, Hoắc Mẫn Lăng bò lên giường lớn của mình, ngồi ở trên cái đệm bông, nhìn về phía Phương Vu Hi cùng Hàn Kì.

“Như vậy ta ngủ bên ngoài, các ngươi……”

“Không được, ngươi ngủ ở giữa.”

“Đúng, Tiểu Tứ mắt, ngươi ngủ ở giữa.”

Lời Hoắc Mẫn Lăng nói còn chưa xong đã bị hai người xanh mét mặt, không chút do dự liền toàn quyền phủ quyết.

“Nga……” Nhìn hai người thần sắc kiên quyết, Hoắc Mẫn Lăng bắt lấy chăn bông, không quá tình nguyện xâm nhập vào giữa hai người.

Nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng nằm xuống ngủ, hai người cũng không tiếp tục lãng phí thời gian, lấy vận tốc ánh sáng chui vào trong chăn, hướng về thân mình ở giữa gắt gao tới sát.

“Tiểu Tứ mắt, Tiểu Tứ mắt……” Thừa dịp Phương Vu Hi còn đang chỉnh cái giường, Hàn Kì kéo lại Hoắc Mẫn Lăng, muốn hắn nhìn qua bên này.

“Ân?” Hoắc Mẫn Lăng quay đầu, tò mò nhìn y.

“Nhạ, cái này cho ngươi…… Còn có, lúc trên xe là ta không đúng, ta hướng ngươi giải thích……” Sắc mặt ửng đỏ, Hàn Kì xấu hổ quẫn bách đem một bao gì đó đưa cho Hoắc Mẫn Lăng, trong mắt lóe ra không ngừng.

Hoắc Mẫn Lăng sửng sốt, không nghĩ tới Hàn Kì sẽ cho hắn gì đó, dừng một chút, nửa ngồi dậy, mở ra cái bao bố trắng, bên trong…… là mộtt kiện áo khoác màu trắng……

Đây là một kiện vật hi sinh khi ở trên xe lửa, Hoắc Mẫn Lăng bị hai người kéo xả phá hư.

Đôi mắt nhỏ quan sát mặt trên, bỗng nhiên phát hiện chỗ hôm nay bị xé rách đã được người nào đó may vá hảo, đường may xiêu xiêu vẹo vẹo xen kẽ ở trên cái lỗ.

Vừa thấy đã biết là người mới học nghề ……

Hoắc Mẫn Lăng trong mắt hiện lên kinh ngạc, nhìn Hàn Kì liếc mắt một cái, bỗng nhiên kéo đôi tay đang tránh ở trong chăn, dưới ngọn đèn chỉ thấy trên mười đầu ngón tay nguyên bản tu mỹ, gồ ghề che kín các lỗ thâm đỏ.

“Ngươi bị đâm?” Hoắc Mẫn Lăng lại đứng thẳng dậy, nắm lấy hai tay mang đầy vết thương, hỏi.

“Ân…… Cái kia…… May không tốt lắm …… Nếu ngươi không hài lòng, vậy…… Ta ngày mai lại may lần nữa……” Hàn Kì không có trả lời vấn đề của Hoắc Mẫn Lăng, mà là đầy cõi lòng lo lắng nhìn kiện áo bị mình bổ loạn thất bát tao kia, trong mắt đầy xấu hổ.

“Không cần …… Không cần như vậy, ngươi xem, nhiều vết châm như vậy, ở cái nơi nông thôn thực vật động vật nhiều, nếu không cẩn thận bị uốn ván thì phải làm sao?” Hoắc Mẫn Lăng lắc lắc đầu, ánh mắt lo lắng mà có chút trách cứ nhìn Hàn đại thiếu gia nằm ở bên cạnh, luống cuống tay chân tìm kiếm băng cá nhân, vì y mà xử lý miệng vết thương.

“Nhưng……” Hàn Kì còn muốn nói cái gì, lại bị Hoắc Mẫn Lăng cự tuyệt.

“Tốt lắm, cám ơn ngươi nga, thật sự thực cám ơn ngươi, không cần may lại, như vậy chỉ biết lộng thương chính mình, nếu ngươi xảy ra chuyện thì sao? Biết không?” Hoắc Mẫn Lăng cúi đầu băng bó miệng vết thương nhìn thấy ghê người, thật không hiểu đại thiếu gia này bị chích đến bao nhiêu châm, đáy lòng nhẹ nhàng thở dài.

Nghe được lời nói Hoắc Mẫn Lăng, Hàn Kì cười cười, trong lòng ấm dào dạt, bởi vì…… Tiểu Tứ mắt quan tâm hắn nga……

Thanh âm hảo ôn nhu nga……

Hảo hạnh phúc nha……

“Tốt lắm, ngủ đi.” Đem hai tay kia ô ở trong tay mình, Hoắc Mẫn Lăng nằm xuống, cảm thụ ấm áp phía sau, nhẹ nhàng đối Hàn Kì nói.

“Ân.” Gật gật đầu, Hàn Kì cười khẽ ôm lấy Hoắc Mẫn Lăng, ngọt ngào ngủ.

Đèn, tắt……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.