Cuồng Sóng

Chương 11: Quay Về Hứa Gia




Edit: DLinh

Beta: Chi

*****

Những thú nhân vừa chật vật chạy trốn ngay khi trở lại bộ lạc liền sợ đến ngây người —

Tại vị trí trung tâm của bộ lạc bỗng từ đâu xuất hiện một gốc đại thụ chưa từng nhìn thấy qua bao giờ!

Phần đất xung quanh toàn bộ đều sụp đổ, chỉ có duy nhất trăm mét vuông đất bao quanh trung tâm là cái cây kì quái ấy mới không chịu ảnh hưởng gì.

Mọi người quan sát kĩ, chẳng bao lâu sau liền hiểu ra nguyên nhân: Mặt đất vốn bình thường bằng phẳng, giờ đây lại được vô số rễ cây quấn quanh, hẳn những rễ cây này chính là nhân tố đã cố định phần đất của bộ lạc.

Tất cả mọi người đều giật mình!

“Chuyện gì đang xảy ra thế…”

“Tuyết Hoa! Tuyết Hoa đâu?” Giữa dòng người, Andy lo lắng tìm kiếm bạn đời của mình.

Không thấy! Không thấy! Không thấy ở đâu cả!

Ngay lúc hắn hoảng hốt muốn chạy ra ngoài tìm, Sita kéo hắn về.

Đè Andy lại, Sita kéo hắn đến bên cạnh cái cây khổng lồ, một tay kéo Andy, một tay chỉ cái cây kia, Sita thấp giọng nói,

“Tuyết Hoa ở đây.”

“Nhưng ở đây chỉ có một cái cây thôi –” nói nửa chừng, Andy bỗng ngẩn người, một đoạn rễ cây từ dưới lòng đất trồi lên, chầm chậm mà chắc chắn quấn lấy bắp chân hắn.

“Đây…” Nhìn chằm chằm đầy ngạc nhiên đoạn rễ cây đang không ngừng quấn lên trên thân thể mình, đợi đến khi đoạn rễ cây ấy vắt qua tay chạm đến nơi trái tim mình, tâm trạng đang căng như dây đàn của Andy bỗng bình tĩnh lại một cách lạ thường.

“Tuyết Hoa, là em sao?”

Để đáp lời, đoạn rễ cây càng quấn chặt hơn lấy bắp chân hắn.

Sau khi biết được cái cây này chính là Tuyết Hoa, toàn bộ thú nhân ở gần đấy đều tập trung chăm chú nhìn Tuyết Hoa, phần lớn số rễ cây đều đứt gãy trong quá trình cắm xuống đất, nhưng mỗi khi có một đoạn rễ đứt gãy, một lượng rễ nhiều hơn lại mọc thêm, cố gắng hết lần này đến lần khác để gia cố mặt đất.

Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi hộ Tuyết Hoa.

Nhờ có Tuyết Hoa sau khi biến thành cây to không ngừng cố gắng dùng rễ cây quấn chặt phần đất, nơi ở của bộ lạc Awash mới không bị động đất chia tách.

Lấy Tuyết Hoa làm trung tâm, toàn bộ chỗ ở của bộ lạc Awash trở thành một hòn đảo biệt lập.

Trôi nổi giữa toàn bộ địa cầu đang đổ vỡ, chỗ bọn họ là mảnh đất nguyên vẹn còn lại duy nhất.

Không ai có thể giúp được Tuyết Hoa, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, gắng hết sức! Cố gắng hơn nữa!

Mọi người cùng căng thẳng với Tuyết Hoa.

Chẳng bao lâu sau, Tuyết Hoa đã hoàn thiện phần gia cố lên lớp đất, kế đó, hắn bắt đầu cắm lớp rễ của mình xuyên sâu xuống.

Hắn hiểu rõ, dù phần đất này hiện giờ đã được gia cố vững chắc, nhưng đối diện với động đất sạt lở trên diện rộng như hiện tại, mọi thứ đều chỉ là công cốc! Một khi bọn họ thất bại, những núi đất khác cũng sẽ sụp xuống, tất cả mọi người của bộ lạc chỉ còn đường cùng nhau chịu chết mà thôi!

Tuyết Hoa tỉ mỉ phân phối từng bộ rễ, mắt liên tục nhìn về phía không trung, những cái rễ ngày càng dài ra, dường như đang có người dùng tay tết chúng lại với nhau vậy, chúng đồng thời vừa sinh ra lớn lên, vươn dài về phía trước lại vừa không ngừng đan vào nhau cùng giúp đỡ lẫn nhau. Không hổ là người đàn ông có sở trường đan tết, Tuyết Hoa bắt đầu bện những cái rễ của mình lại, hắn dùng những nhánh cây của mình tạo thành một tán ô, bao tất cả mọi người lại, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Tốc độ của hắn rất nhanh, không bao lâu sau, chỉ có thể dùng từ kì tích để hình dung khi thấy một quả cầu được làm từ rễ cây đột nhiên xuất hiện giữa đống hỗn độn của trời đất.

Lúc phần đỉnh cuối cùng của quả cầu được tết lại, bên trong đã hoàn toàn tối đen như mực.

Cùng với việc ngăn chặn hết thương tổn từ bên ngoài, Tuyết Hoa còn đồng thời cắt đứt tất cả âm thanh dội vào.

Giữa lúc này, bỗng một tiếng kêu non nớt của đứa trẻ nào đó vang lên.

Tiếng kêu véo von phảng phất giống của con chim non đó, chính là tiếng kêu gọi mẹ của Mite. Những đứa trẻ khác đã trở về bên cạnh mẹ chúng từ lâu, đừng hỏi vì sao chúng có thể tìm được mẹ mình, bởi mỗi đứa đều có một phương thức riêng để liên lạc với mẹ mình.

Chỉ còn có duy nhất Mite đứng lạc lõng ở một chỗ.

Nó vẫn kiên trì kêu lên không ngừng.

Thường ngày, mỗi khi mẹ nó đi săn trở lại, nó sẽ dùng cách này để gọi mẹ, sau đó mẹ sẽ tìm được nó rồi chạy tới.

Nhưng mà lần này, lại chẳng có ai đáp lại nó cả.

Cuối cùng, Sita không nghe nổi nữa, cô dựa theo âm thanh lần tới, bế Mite lên.

Andy – người hoảng hốt lúc ban đầu giờ phút này lại vô cùng tỉnh táo, hắn chủ động gánh tránh nhiệm kiểm kê nhân số.

Những người bình an trở về khi nghe thấy hắn điểm danh sẽ đáp lại, còn những người chưa trở lại hiển nhiên —

Lần này, rất nhiều người đã không còn cách nào để đáp lại hắn.

Mẹ của Mite — Lola, còn có Gaelle, hai thú nhân tộc báo này đều chưa trở lại bộ lạc.

Mite đã trở thành đứa trẻ mồ côi.

Ames và Vũ cùng không trở lại.

Còn có rất nhiều người chung sống với nhau từ nhiều năm trước… cũng không trở lại.

Trong không gian khép kín không ngừng vọng lại những tiếng khóc sụt sùi.

Giữa một rừng tiếng khóc, Sita lại cúi xuống không ngừng lần mò thứ gì đó, sau khi sờ soạng từng chỗ đất một, cô rốt cuộc xác nhận: Không thấy ba của Ames đâu!

Trước khi Tuyết Hoa tết kín miệng quả cầu, cô rõ ràng vẫn còn thấy nó ở chỗ này, giờ lại đi đâu rồi? Chẳng lẽ đã chạy ra ngoài tìm Ames?

Ôi trời ơi —

***

Sita đã đoán đúng.

Ba của Ames quả thực đã chạy ra ngoài tìm Ames.

Nó chẳng qua chỉ là một con thỏ tuyết đơn thuần, thậm chí ngay cả số lượng hành quả trong hang mình nó còn không đếm hết, mấy đứa trẻ trong bộ lạc Awash cực thích việc lén trộm hành quả từ trong hang của ông nội thỏ tuyết để ăn, bọn chúng chưa bao giờ phải lo lắng sẽ bị rầy la, bởi vì ông nội thỏ tuyết mãi mãi không bao giờ đếm hết.

Kì lạ là, dù ông nội thỏ tuyết mãi không đếm hết số lượng hành quả nhưng cho tới giờ nó vẫn luôn biết chính xác số lượng con của mình.

Phát hiện bên trong thiếu một đứa con, trước lúc Tuyết Hoa hoàn thành công việc bện tết, nó liền chạy ra ngoài.

Lúc còn nhỏ, Ames vẫn thường xuyên đi lạc, nhưng lần nào nó cũng có thể tìm được và mang trở về, lần này cũng không ngoại lệ.

Tìm kiếm giữa lúc mặt đất đang chấn động kịch liệt, khi thì nó dùng tốc độ như tia chớp để chạy trốn, lúc lại khéo léo nhảy lên, thời điểm gặp được khe nứt lớn hơn một chút, nó còn cẩn thận bẻ gãy một cành cây gần đó rồi leo lên đi qua.

Lão làng thỏ tuyết kinh nghiệm đầy mình đơn độc vượt qua từng cửa ải khó khăn.

Mỗi loài dã thú luôn có linh cảm kì lạ và kỹ xảo đặc biệt dùng để tìm kiếm con của mình.

Đối diện với một khe nứt trước mặt, nó dừng lại.

Cẩn thận bám vào rìa khe nứt thăm dò, nó tìm được rồi.

Ở sâu dưới khe nứt bên dưới, thỏ tuyết nhìn thấy bóng dáng con của mình.

Kế đó, nó nhảy xuống không do dự.

Khéo léo nương vào phần nhô ra trên vách đá, cuối cùng nó cũng an toàn đáp tới dưới đáy khe nứt.

Bé con hình như đang ngủ thiếp đi.

Nó khẽ dùng mũi đụng đụng tóc bé con.

Thấy thằng bé không có phản ứng gì, nó bắt đầu dùng sức của cả cơ thể ủn ủn đầu con.

Con ơi, đừng ngủ ở đây, chỗ này nguy hiểm lắm, mau rời đi!

Đầu của con quay sang bên này, gương mặt đầy máu lộ ra.

Trong khoảnh khắc thấy đống máu, thỏ tuyết ngay lập tức thét lên một tiếng chói tai!

Nó bắt đầu cố gắng dùng tất cả các biện pháp có thể để lay tỉnh con, nhưng con quá lớn so với nó, lớn hơn rất nhiều, một mình nó chẳng thể nào mang nổi con nhỏ!

Ngay khi nó đang không ngừng lay lắc con nhỏ, mặt đất vừa mới yên ổn được một lúc lại bắt đầu rung lắc, những hòn đá nhỏ theo đó lăn từ trên vách đá xuống.

Khe đá đang khép lại —

Làm sao bây giờ? Làm thế nào mới đưa con ra ngoài được bây giờ?

Nhìn con nhỏ trên mặt đất, rồi lại nhìn khe nứt trên đỉnh đầu, thỏ trắng bỗng ngây người tại chỗ.

***

Ames từ từ mở mắt dưới cơn đau mãnh liệt.

Một con mắt của hắn hình như đã bị thương nên sưng lên, khiến tầm nhìn của hắn hiện giờ rất mơ hồ.

Dưới tầm nhìn mờ mịt, hắn nhìn thấy một người.

Người kia hiện giờ đang ôm lấy hắn, sau đó, đẩy hắn lên.

Người kia giống như đang cực kì cố sức, nhưng vẫn luôn kiên trì bền bỉ đẩy hắn đi lên, bởi vì sức không đủ, đến cuối cùng, người kia chỉ có thể đẩy lưng của hắn tựa lên vách đá, gác chân hắn lên vai mình rồi đẩy lên.

Rời khỏi vách đá tăm tối, một lần nữa nhìn thấy thế giới bên ngoài, lúc này Ames mới ý thức được hóa ra người kia đang cứu mình!

Người kia đang cố gắng đẩy mình ra khỏi vách đá!

Nửa người trên yếu ớt mà nằm rạp ra trên đất, nửa người dưới lại vẫn còn trong khe đá, một chút sức lực Ames cũng không còn, nhưng hắn phát hiện mình vẫn đang chuyển động về phía trước, ắt hẳn là thành quả của việc người bên dưới đang liên tục cố gắng đẩy hắn lên.

Cho dù không thấy rõ, Ames cũng biết người kia không phải là Vũ, cũng không phải bất kì người nào hắn từng gặp, người xa lạ mà hắn chưa bao giờ gặp này, giờ đây lại bất chấp tất cả sự an toàn của bản thân để cứu mình.

“A…” Ames muốn thử nói chuyện, nhưng cổ họng lại chỉ có thể phát ra những âm thanh vụn vỡ. Hắn gắng sức quay đầu ngược lại hướng về bên kia, bằng cách này, mặt hắn có thể đối diện với bên trong vách đá.

Hắn liều mạng muốn nhìn thấy mặt ân nhân cứu mạng của mình. Có điều bên trong vách đá quá tối, mắt của hắn lại bị thương, tất cả những gì hắn thấy chỉ là bóng dáng hết sức mơ hồ của người kia.

Mỗi lúc càng nhiều đá rơi từ bên ngoài vào trong vách đá, Ames sợ hãi khi chứng kiến hai bên khe nứt đang từ từ khép lại —

Nhưng ân nhân cứu mạng của hắn còn đang ở trong khe đá mà!!!

“A! A –” cổ họng của Ames không ngừng gào lên những tiếng vụn vỡ, hắn dùng toàn bộ sức lực của mình với mong muốn nắm được tay của ân nhân.

Nắm được rồi! Hắn cầm được tay đối phương rồi!

Dán sát vào mặt đất, hắn muốn kéo tay giúp đối phương bò lên.

Khe đá không phải là rất thấp sao, ít nhất cánh tay người kia vẫn với được ra ngoài, nhưng quỷ tha ma bắt, tại sao lúc này đây hắn chẳng có chút sức nào thế này!!!

Ames gắng hết sức, kết quả lại bị trọng lượng của cơ thể đối phương kéo ngược lại gần khe đó.

Cùng lúc, Ames cảm thấy được bàn tay đối phương khẽ siết lấy tay mình.

Sau đó, cái tay ấy từ từ buông lỏng ra.

“Ô ô ~ ô ô ~ ô ô ~~~” một đợt âm thanh kì lạ vang ra từ trong khe đá.

Thật lâu sau, Ames mới nhận thức được tiếng kêu của người kia.

Là thành viên của tộc thỏ tuyết, Ames rất quen thuộc với ý nghĩa đằng sau âm thanh ấy — đây là âm thanh, mà chỉ tại thời điểm thỏ tuyết rất hạnh phúc rất mãn nguyện mới kêu lên.

Ames đột nhiên nhận ra thân phận của người ấy.

Cậu giãy dụa lết về khe đá tìm người kia, cùng lúc đó, rốt cuộc đại lục không chịu nổi sự dồn ép từ một phần đại lục khác, mặt vách đá đụng vào một mặt khác!

Khe đá hoàn toàn khép lại!

“A!!!!!!!!!!!!!!!” Không có cách nào nói ra một câu hoàn chỉnh, trong miệng Ames liên lục gào lên những tiếng kêu thảm thiết.

Ba! Người kia là ba của hắn —

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Là một con thỏ, ba ba thỏ tuyết đã đến cuối chặng đời thỏ của nó rồi.

Chính bản thân nó cũng biết điều ấy.

Trước khi chết có thể làm chuyện gì đó cho con, nó vô cùng hạnh phúc.

Sau rồi, “nó” cuối cùng còn có thể biến thành “hắn”.

Ở vào những giây phút cuối cùng, còn có thể nắm chặt tay con.

“Hắn” cực kì mãn nguyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.