Cuồng Phong Sa

Chương 21: Giấc mộng Nam Kha




Thịnh Giáp Thành cười, Vương Tử Quân cũng cười, nhưng những người đi bên cạnh lại cảm thấy khá khó hiểu, những người không nghe thấy rõ ràng lại cho rằng chủ tịch Vương đang quan tâm đến các cựu chiến binh của tỉnh.

Vương Tử Quân cũng không nói gì thêm, hắn nhanh chóng leo lên xe của mình. Thịnh Giáp Thành tươi cười hớn hở cũng không nói gì nữa, nhưng sau khi lên xe thì gương mặt không còn bình tĩnh như vừa rồi.

Sau khi lên xe thì gương mặt Vương Tử Quân có vài phần lạnh lẽo, hắn lấy ra một điếu thuốc, vừa châm lửa hút hai hơi thì điện thoại trong túi áo vang lên.

Không có mấy người biết được số điện thoại này, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, hắn khẽ nói: - Chào bí thư Kim, tôi là Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Vương, vừa rồi tôi vừa vặn leo lên xe của anh Thịnh, gương mặt anh ấy cũng không quá tốt. Kim Chính Thiện và Vương Tử Quân có quan hệ khá tốt, đã đến mức không cần khách sáo, thế nên vừa mở miệng thì Kim Chính Thiện đã lên tiếng như vậy.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Tôi cũng không thấy được điều này.

Kim Chính Thiện bên kia cũng không trả lời ngay câu nói của Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới khẽ nói: - Chủ tịch Vương, anh Thịnh công tác nhiều năm, căn bản có phương pháp và trình độ công tác rất coa, là người luôn đi đầu ở tỉnh Mật Đông.

Tuy Kim Chính Thiện không nói ra những lời tiếp theo, thế nhưng Vương Tử Quân hiểu rõ Kim Chính Thiện muốn nói với mình điều gì. Hắn cười cười nói: - Cám ơn bí thư Kim, thế nhưng có một số việc căn bản không dựa vào tình cảm được.

Điện thoại của Vương Tử Quân có thể nói là ngày nào cũng bận rộn, hai ngày gần đây càng có nhiều cuộc gọi, thậm chí có những người chưa biết rõ tên cũng gọi đến. Những người này chủ yếu là ôn chuyện cũ với hắn, nhưng cuối cùng vẫn lơ đãng nhắc đến chuyện của tập đoàn Thần Phương.

Khi nói về phương diện này thì không ít người nhắc đến Thẩm Vạn Quân, nói rằng người này khá tốt. Vương Tử Quân căn bản có thể thì không muốn tiếp nhận những cuộc điện thoại này, đối với những người bắt buộc phải nghe máy thì hắn luôn mỉm cười pha trò rồi tránh xa chủ đề liên quan đến tập đoàn Thần Phương.

Tuy những người này nhìn qua có chút quan trọng, thế nhưng Vương Tử Quân đã tiến ra một bước, hắn tất nhiên không vì những người kia mà thay đổi quan điểm của mình.

Khi thái độ của Vương Tử Quân biểu hiện rõ ràng thì điện thoại càng ít đổ chuông. Nhưng hắn cảm thấy có một số người đang hướng về phía mình, vẻ mặt của bọn họ tuy cung kính nhưng đã ít đi vài phần thân mật so với dĩ vãng.

Tại sao lại xuất hiện tình huống này? Vương Tử Quân biết rất rõ ràng, hắn cũng có chuẩn bị với điều này, thế nên căn bản không có gì bất ngờ, thất lạc.

Tâm tình của Vi Yến Qui hai ngày hôm nay là rất tốt, hắn đến thành phố Ma Đô tham dự một hội nghị, sau khi quay về Mật Đông thì lại đâm đầu vào công tác bận rộn. Nhưng lúc này nhân viên công tác bên cạnh bí thư Vi đều hiểu rõ tâm tình của lãnh đạo vài ngày qua, trước kia gương mặt bí thư luôn âm trầm, nhưng bây giờ đa số là tươi cười hớn hở.

Không phải là khí hậu tốt đẹp của thành phố Ma Đô làm cho tâm tình của bí thư Vi trở nên vui sướng sao? Một vài công nhân viên chức cho ra suy đoán như vậy, thậm chí còn có người tính toán khi nào có thời gian rảnh nên đưa vợ đến Ma Đô một chuyến. Dù là bọn họ không thể chuyển biến tâm tình như bí thư Vi, thế nhưng vợ mình dịu dàng hơn một chút cũng là quá tốt rồi.

- Bí thư Vi, đây là báo cáo của phòng tài chính tỉnh ủy, mong ngài xem qua. Viên thư ký đặt tài liệu lên bàn làm việc của Vi Yến Qui, sau đó khẽ nói.

Vi Yến Qui khẽ gật đầu, lão cầm văn kiện xem xét, khi đang định lên tiếng thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Lão nhìn qua số điện thoại gọi đến, sau đó khoát tay áo với viên thư ký của mình.

Làm thư ký đều phải nhìn bốn phương nghe tám hướng, căn bản phải hiểu rõ ý nghĩ của lãnh đạo. Bây giờ viên thư ký thấy Vi Yến Qui khoát tay áo thì nhanh chóng đi ra ngoài.

- Ha ha, lão lãnh đạo, hôm nay ngài có dặn dò gì không? Sau khi nối thông điện thoại thì Vi Yến Qui dùng giọng vui vẻ nói với đầu dây bên kia.

Người gọi điện thoại đến là Thịnh Giáp Thành, trước kia Thịnh Giáp Thành từng là lãnh đạo của Vi Yến Qui, vì vậy bây giờ mỗi khi Thịnh Giáp Thành gọi điện thoại đến, Vi Yến Qui đều dùng ba chữ lão lãnh đạo để xưng hô với Thịnh Giáp Thành.

Thịnh Giáp Thành cười ha hả nói: - Bí thư Vi, anh càng ngày càng khách khí rồi, nếu nó ra thì bây giờ anh là lãnh đạo của tôi, tôi cũng không dám dặn dò gì anh.

Hai người nói khách khí vài câu, sau đó Thịnh Giáp Thành cười nói: - Anh Vi, nếu như tôi nhớ không lầm thì vài ngày nữa là đến sinh nhật anh phải không?

Vi Yến Qui căn bản hiểu rõ vì sao Thịnh Giáp Thành lại gọi điện thoại đến cho mình, thế nhưng lão lại cố gắng giả vờ không biết gì. Lão định chờ khi nào Thịnh Giáp Thành đưa chủ đề sang sự việc chính, khi đó mình sẽ tiến lui hợp lý, không ngờ Thịnh Giáp Thành lại hỏi về chuyện sinh nhật của mình.

- Cảm ơn lãnh đạo còn nhớ sinh nhật của tôi, còn năm ngày nữa sẽ đến. Vi Yến Qui trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói với Thịnh Giáp Thành.

Thịnh Giáp Thành cười cười nói: - Tôi và anh công tác với nhau nhiều năm, tình nghĩa cũng không phải là người thường có thể so sánh được, tôi sao lại quên sinh nhật của anh cho được? Thế này đi, anh rút ra chút thời gian cùng tụ hội với những đồng sự năm xưa, thứ nhất là chúc mừng sinh nhật anh, thứ hai là chúng ta đã lâu không gặp lại nhau rồi.

- Lão lãnh đạo nói đến tâm tư của tôi rồi, tôi cũng đang định có sắp xếp như vậy, bây giờ mong lãnh đạo cho tôi cơ hội. Vi Yến Qui cười vui vẻ, bộ dạng cực kỳ cảm kích Thịnh Giáp Thành.

Thịnh Giáp Thành cười nói: - Bí thư Vi, hôm qua tôi xem tivi biết anh sắp đi ra ngoài công tác. Đến tuổi của chúng ta tuy công tác quan trọng nhưng sức khỏe cũng không kém phần trọng yếu, chờ sau khi chúng ta về hưu, như vậy mới hiểu rõ sức khỏe quan trọng thế nào.

"Về hưu!" Vẻ mặt của Vi Yến Qui chợt trở nên không tốt cho lắm, lão biết mình đã đến tuổi, nếu như không thể tiến lên một bước thì chỉ có thể lui ra mà thôi.

Tuy bây giờ vi yến qui cảm thấy rất mẫn cảm với hai chữ này, thế nhưng lão lại không thể nổi giận với Thịnh Giáp Thành. Lão chỉ có thể cười cười nói: - Lão lãnh đạo nói rất đúng, sức khỏe là tiền vốn của chúng ta, sức khỏe tốt mới công tác tốt được.

- Đúng vậy, mới đó mà chúng ta đã gần sáu mươi tuổi rồi. Thịnh Giáp Thành lên tiếng giống như cảm khái thời gian trôi qua quá mau, nhưng lão nói đến hai chữ "sáu mươi" làm cho gương mặt của Vi Yến Qui càng thêm khó coi, lão cực kỳ hy vọng người ta không nhắc đến độ tuổi của mình.

"Mình còn vài năm nữa là sáu mươi rồi?" Vi Yến Qui thầm nghĩ như vậy, lúc này Thịnh Giáp Thành lại nói: - Tôi cực kỳ xem trọng bí thư Vi, năm xưa tôi cảm thấy anh nên là người tiến lên lãnh đạo tỉnh Mật Đông, bây giờ thế sự biến đổi, chỉ mới đó mà mọi người đều đã già rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.