Cuồng Phong Sa

Chương 20: Ma nữ tái hiện




Một địa điểm ở phía tây thành phố Rừng Mật có cờ bay phấp phới, không ít công nhân mặc chế phục đứng thành từng hàng dưới đài chủ tịch, trên đài chủ tịch có rất nhiều biểu ngữ tung bay.

- Con bà nó, ép chúng ta phải đứng đây chờ, không bằng tìm chỗ nào nghỉ ngơi một chút. Một tên công nhân híp mắt nói với người đứng ở phía sau.

Người kia vừa mới lên tiếng thì đồng bạn ở bên cạnh đã nói: - Nhị Thuận Tử, nếu cậu không thích thì cứ đi đi. Hì hì, chuyện này có không biết bao nhiêu người muốn còn không được, cậu nếu cảm thấy nơi đây không thoải mái thì thay làm người khác.

- Anh à, tôi chỉ là nói nhảm mà thôi, hì hì, đứng một chút mà sau này có được tiền thì không thành vấn đề. Tôi chỉ nói đến đám quan lại khốn kiếp kia mà thôi. Tên thanh niên được gọi là Nhị Thuận Tử vội vàng giải thích.

Nhị Thuận Tử tất nhiên không bỏ lở thời điểm đứng đây chờ nhận việc, điều này căn bản sung sướng hơn vào trong nhà xưởng làm việc mệt mỏi hổn hển mà chưa chắc được xu nào. Nếu như vứt bỏ cơ hội này, không phải là vứt bỏ chén cơm của mình sao?

- Trước kia cậu thế nào thì tôi không quan tâm, thế nhưng bây giờ cậu không được nói loạn. Cậu nhìn về phía bên kia xem, biểu ngữ có ghi cái gì? Một người công nhân đứng bên cạnh chỉ tay vào những tấm biểu ngữ rồi nói.

Nhị Thuận Tử đưa mắt nhìn, thế nhưng gương mặt vẫn rất mê hoặc: - Anh à, anh nói tôi xem cái gì? Tôi chỉ thấy một đống bóng bay, có gì khác đâu chứ?

- Ai bảo cậu nhìn bóng bay, cậu nhìn vào biểu ngữ xem. Viên công nhân bên cạnh vỗ lên đầu Nhị Thuận Tử rồi lớn tiếng nói.

Nhị Thuận Tử là người cao ngạo không chịu phục, nếu có người vỗ lên đầu thì hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho đối phương. Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Nhị Thuận Tử sợ vị đại ca kia, thế nên bị đối phương vỗ lên đầu mà không dám lên tiếng.

Hắn không dám nói lời nào.

- Đại ca, em không biết chữ. Nhị Thuận Tử dùng giọng uất ức nói với viên đại ca mặc áo sơ mi kia.

Lúc này viên công nhân được gọi là đại ca mới kịp phản ứng, hắn sờ lên đầu nói: - Tôi đã quên mất điều này, à, tôi nói cho cậu biết, tuyến trên ghi là sẽ khởi công một trường tiểu học.

- Không phải chỉ là một trường tiểu học sao? Có gì làm cho ngài ngạc nhiên như vậy? Nhị Thuận Tử còn cho rằng đại ca nói đến chuyện gì, thế là không khỏi cảm thấy có chút chướng mắt với vị đại ca ngày thường hay quan tâm đến mình này.

- Tiểu tử này đúng là không quan tâm đến chuyện gì, tôi nói cho cậu biết, trường tiểu học kia được xây dựng chủ yếu là vì giải quyết vấn đề nhập học của con cháu công nhân lao động đến từ bên ngoài như chúng ta. Có thể nói bây giờ xây dựng trường tiểu học thì sau này con cháu của cậu sẽ được học tập thoải mái ở đây.

Sau khi bị vị đại ca kia lên tiếng dạy bảo thì Nhị Thuận Tử mới thành thật hơn một chút, hắn nhìn bộ dạng của đại ca, biết đại ca không gạt mình, thế là không nhịn được phải nói: - Hai ngày trước em có xem thời sự, nói là thành phố chuẩn bị xây dựng thêm năm trường học, chủ yếu là để giải quyết vấn đề nhập học của con em lao động đến từ bên ngoài, thì ra đây là một trong số đó, con bà nó em còn cho rằng người ta đang khai phá bất động sản.

- Chậc Chậc, một khu đất tốt thế này mà không khai phá làm bất động sản thì cũng đáng tiếc.

Mặc dù chỉ là một công nhân bình thường thế nhưng không phải Nhị Thuận Tử không biết gì về các công ty khai phá bất động sản. Hắn cũng biết nơi đây là một khu vực trung tâm, xây dựng một khu dân cư hay một khách sạn sẽ có nhiều lợi nhuận hơn.

- Có gì mà đáng tiếc, nếu như cậu mà làm quan, chỉ sợ con cái chúng ta phải ra tận ngoại thành mà học tập. Một công nhân khác cũng gia nhập vào hàng ngũ, hắn khẽ nói: - Tôi nghe nói thành phố vốn chuẩn bị nhượng lại mảnh đất này cho nhà đầu tư kinh doanh, thế nhưng chủ tịch Vương cho ra chỉ thị phải dùng cho giáo dục, xây dựng nhà trường cho con em học tập.

- Thì ra là chủ tịch Vương lên tiếng, hèn gì mà như vậy. Nhị Thuận Tử nghe nói con của đại ca không tốn nhiều tiền lại được học trong trường tiểu học chủ tịch Vương ra chỉ thị xây dựng, thế là không khỏi cảm thấy đầy vui sướng.

Viên công nhân vừa gia nhập hàng ngũ nói chuyện nghe thấy Tiểu Thuận Tử nói như vậy thì không khỏi cười hì hì: - Biết rõ vì sao có nhiều người đến đây như vậy không? Nói cho cậu biết, hôm nay chủ tịch Vương sẽ đến tham gia lễ khởi công lần này.

Khi đám người bên dưới đang trò chuyện thì bầu không khí chung quanh chợt yên tĩnh, đám người nhìn về phía đài chủ tịch, thấy Vương Tử Quân mặc áo sơ mi trắng đang ngẩng đầu đi lên đài.

Tham gia lễ khởi công lần này ngoài Vương Tử Quân còn có cả Kim Chính Thiện và các vị lãnh đạo trong thành phố Rừng Mật. Vương Tử Quân cho ra những lời phát biểu cực kỳ ngắn gọn và kiên quyết, nội dung có liên quan đến lợi ích của những người đến dự thính thế nên hội trường liên tục vang lên tiếng vỗ tay.

Ngồi bên trái Vương Tử Quân chính là Kim Chính Thiện, bên phải lại bị Thịnh Giáp Thành chiếm giữ. Trước khi Vương Tử Quân lên đài, hai người cũng không nói với nhau điều gì, chỉ là trên gương mặt Thịnh Giáp Thành luôn treo nụ cười nhàn nhạt.

Nghi thức khởi công rất ngắn, chỉ là hai mươi phút mà thôi. Sau khi đi xuống đài chủ tịch thì Thịnh Giáp Thành và Kim Chính Thiện vẫn luôn ở bên cạnh Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Vương, hoạt động quan tâm đến công nhân lao động đến từ bên ngoài này căn bản là tỉnh Mật Đông chúng ta đi đầu trong nước, khi hội đồng nhân dân chúng tôi tổ chức hội nghị, bọn họ đều cảm thấy đây là một công tác đầy hiện thực của ủy ban nhân dân tỉnh trong năm nay. Thịnh Giáp Thành vừa khẽ tiến lên phía trước vừa khẽ nói với Vương Tử Quân.

Ba chữ đầy hiện thực có thể nói là một đánh giá không nhỏ, nhưng lời này lại được Thịnh Giáp Thành lên tiếng, cũng cho thấy thiện ý của Thịnh Giáp Thành ở hoạt động này là như thế nào.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Chủ tịch Thịch, ngài quá khen rồi, công tác của ủy ban nhân dân tỉnh là phải quan tâm đến cuộc sống của nhân dân, đây chỉ là một công tác cần phải làm mà thôi.

- Ha ha ha, chủ tịch Vương cứ khiêm tốn, nhưng đám lãnh đạo cỗ hủ chúng tôi cảm thấy chủ tịch Vương là người có thể đảm nhiệm công tác của ủy ban nhân dân tỉnh, đây là kỳ ngộ cực kỳ khó khăn cho nhân dân tỉnh Mật Đông, là kỳ ngộ làm cho nhân dân có cơ hội phát triển mạnh mẽ. Thịnh Giáp Thành nói với nụ cười sáng lạn, hơn nữa lời nói lại giống như cực kỳ thuận miệng.

Nhưng lời nói này của Thịnh Giáp Thành làm cho gương mặt của Vương Tử Quân có hơi biến đổi, hắn cười ha hả nói: - Chủ tịch Thịch quá lời rồi, tôi thật sự xấu hổ không dám nhận.

- Chủ tịch Vương, bây giờ tôi thật sự hận mình sinh ra quá sớm, nếu như trẻ đi vài tuổi sẽ cho ra sự cống hiến nhiều hơn với Mật Đông dưới sự lãnh đạo của chủ tịch Vương, như vậy mới là tốt nhất. Thịnh Giáp Thành nói đến đây thì cười phá lên ha hả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.