Cuồng Phong Sa

Chương 19: Thù sát sư tôn




- Giám đốc Thẩm, có người tìm anh. Đúng lúc này có vài người từ xa đi đến, đi đầu chính là vị giám đốc sân golf.

Khi thấy vài người đàn ông xa lạ đi sau lưng vị giám đốc sân golf, Thẩm Vạn Quân có chút mất hứng. Hắn là hội viên cao cấp của sân golf, hắn đã thông báo với vị giám đốc sân golf, đó là hắn không gật đầu, cho dù là người quen cũng không được phép đến đây quấy rối.

- Anh là Thẩm Vạn Quân phải không? Khi Thẩm Vạn Quân đang tính toán xem nên cho lãnh đạo trực tiếp của sân golf này đuổi việc viên giám đốc, đột nhiên người đàn ông dẫn đầu đám người phía sau đã mở miệng.

Khi thấy người đàn ông kia thì Thẩm Vạn Quân căn bản giảm bớt tức giận đi hơn phân nửa, hắn cũng không biết thân phận của người đàn ông trung niên kia, thế nhưng khí thế của đàn ông làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.

- Đúng vậy. Thẩm Vạn Quân trầm giọng nói.

...

Tin tức Thẩm Vạn Quân bị ủy ban kỷ luật đưa đi điều tra giống như tiếng sấm động vang lên trong tỉnh Mật Đông. Cũng không phải chức vụ của Thẩm Vạn Quân là quá cao, quan hệ nặng nề, chủ yếu là vì có quá nhiều người liên quan đến Thẩm Vạn Quân.

Đối với công nhân viên chức của tập đoàn Thần Phương thì chuyện Thẩm Vạn Quân bị bắt giữ căn bản là cực kỳ sảng khoái nhân tâm, nhưng những người có quan hệ với Thẩm Vạn Quân lại giống như nghe thấy tiếng sét giữa trời quang. Hắn có chút hoảng sợ, sau khi thấp thỏm lo âu thì không nhịn được phải nghe ngóng xem xảy ra vấn đề gì. Ủy ban kỷ luật vì sao lại đưa Thẩm Vạn Quân đi? Rốt cuộc là vị lãnh đạo nào cho ra chỉ thị? Đây chính là vấn đề bức thiết mà đám người kia cần biết.

Tuy không có tin đồn gì truyền ra, ủy ban kỷ luật cũng cực kỳ thận trọng ở vụ án này, thế nhưng đối với đám người linh thông tin tức, tỉnh Mật Đông căn bản không có gì là bí mật với bọn họ.

Tất cả cuối cùng chỉ về phía một người, đó là quyền chủ tịch Vương Tử Quân. Thẩm Vạn Quân bị bắt đưa đi điều tra chính là chỉ thị của chủ tịch Vương. Kết quả này làm cho nhiều người cảm thấy bất ngờ, cũng làm cho không ít người phẫn nộ.

Thịnh Lưu Duệ chính là một trong số những người phẫn nộ, nhưng hắn lại là người tận mắt thấy Thẩm Vạn Quân bị bắt đi. Lúc này hắn đang ở trong phòng khách nhà mình, đang đi tới đi lui, trong lòng cực kỳ vội vàng xao động.

- Bố, tên họ Vương kia muốn làm gì? Anh Thẩm căn bản rất cung kính với hắn ta, luôn trăm phương nghìn kế muốn làm tốt quan hệ với người này. Ngài nói xem, người kia luôn cười tủm tỉm, biểu hiện không nói không rằng, không ngờ sau lưng lại bán anh Thẩm cho ủy ban kỷ luật tỉnh ủy. Ngài nói mà xem, đây không phải hạng người trước mặt gọi anh em, sau lưng rút dao đâm chảy máu sao?

Nếu so sánh với Thịnh Lưu Duệ, bố của Thịnh Lưu Duệ căn bản có vẻ bình tĩnh hơn. Sau khi chờ Thịnh Lưu Duệ phát tiết xong cơn giận của mình, ông cụ mới trầm giọng nói: - Dù là bất kỳ sự việc gì cũng phải có lý lẽ, ủy ban kỷ luật tiến hành điều tra, tất nhiên phải có chứng cứ lý lẽ đường hoàng. Bây giờ điều anh cần là chú ý đến chuyện của mình, những thứ khác không cần chen vào.

- Nhưng... Thịnh Lưu Duệ còn định lên tiếng thì bố hắn đã khoát tay dùng giọng không kiên nhẫn nói: - Được rồi, lát nữa tôi còn phải tham gia một hội nghị, bây giờ không có thời gian trò chuyện với anh.

Thịnh Giáp Thành nói rồi đi ra bên ngoài. Thịnh Lưu Duệ nhìn bố mình nghênh ngang bỏ đi mà không khỏi càng cảm thấy vội vàng xao động, hắn nghĩ đến một vài giao dịch giữa mình và Thẩm Vạn Quân, thế là không khỏi càng cảm thấy dày vò khó chịu.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong phòng khách. Thịnh Lưu Duệ vốn không muốn tiếp điện thoại, thế nhưng thấy người gọi đến là thuộc hạ Trần Bác của mình, hắn không thể không nghe máy.

- Anh Trần, lúc này anh gọi điện thoại cho tôi, có phải có chuyện gì không? Thịnh Lưu Duệ căn bản rất nể mặt tên cấp dưới đã giúp mình kiếm được nhiều tiền này.

- Giám đốc Thịnh, không có chuyện quan trọng tôi cũng không quấy rầy ngài, phần hàng hôm nay chúng ta chuyển cho tập đoàn Thần Phương đã bị đưa về. Giọng nói của Trần Bác vẫn rất ôn hòa, thế nhưng Thịnh Lưu Duệ lại cảm thấy có vài phần vội vàng xao động.

Lời nói của Trần Bác làm cho cơn giận của Thịnh Lưu Duệ lên đến đỉnh điểm, hắn vỗ tay lên mặt bàn rồi hổn hển chất vấn: - Anh nói cho tôi nghe xem, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ai dám đẩy nguồn nguyên liệu này của chúng ta về?

- Là phòng giám định của tập đoàn Thần Phương, bọn họ nói hàng hóa của chúng ta không hợp cách. Trần Bác giống như bị chọc tức, vì vậy nói chuyện cũng có bộ dạng nghiến răng nghiến lợi.

- Tên mập họ Lý kia muốn làm gì? Có phải thấy anh Thẩm bị bắt đi thì muốn tạo phản không? Anh nói cho hắn ta biết, nếu như không tiếp nhận, ông đây có nhiều biện pháp cho hắn ra đi. Tôi cũng không tin tên kia sẽ nhanh chóng chùi cứt trong quần mình. Cũng khó trách Thịnh Lưu Duệ nổi giận như vậy, sự việc liên quan đến Thẩm Vạn Quân làm cho hắn cực kỳ không thoải mái, bây giờ lại có sự việc phát sinh dẫn đến phiền toái, điều này càng làm hắn không thoải mái. Lúc này hắn thậm chí còn sinh ra ý nghĩ cho tên khốn họ Lý kia biết tay, cho đối phương biết vương gia có ba mắt.

- Ông chủ, điều này không trách được Lý Mập, bây giờ người kia là trưởng phòng giám định, thế nhưng thực quyền đã bị lãnh đạo mới cướp đi mất rồi. Lý Mập nó đám phó giám đốc trong công ty bây giờ chỉ còn là bài trí, ngoài cúi đầu làm việc thì căn bản không thể đảm đương được bất kỳ điều gì. Trần Bác giống như có quan hệ không tệ với Lý Mập, lúc này nghe thấy Thịnh Lưu Duệ nổi giận với Lý Mập, không khỏi vội vàng giải thích.

Sau khi nghe Trần Bác nói rõ mọi chuyện thì Thịnh Lưu Duệ mới bình tĩnh lại, hắn khẽ gõ tay lên bàn, trầm ngâm một lúc lâu mới nói: - Chuyện này anh không nên gấp gáp, bọn họ không nhận thì mình cứ để đó.

Thịnh Lưu Duệ đặt điện thoại xuống và nghĩ từ đầu đến cuối sự việc hiện tại, viên giám đốc tiếp quản tập đoàn đã từ chối nguồn cung hàng của mình, như vậy cũng sẽ từ chối hàng của những người khác. Xem ra mình nên hẹn gặp mặt đám lãnh đạo mới kia trò chuyện một phen.

Thịnh Lưu Duệ thầm hạ quyết định, hắn định gọi điện thoại đi, đúng lúc này điện thoại trên bàn lại vang lên. Hắn cầm lấy điện thoại bấm nút nghe, chợt nghe người ở đầu dây bên kia nói: - Anh Thịnh, hàng của bọn tôi bị người ta cho rằng kém chất lượng, con bà nó, xem ra có người ép anh em chúng ta không vui.

- À, Tiểu Ngũ, tôi biết rồi, không chỉ là nguồn hàng của anh bị chặn, ngay cả hàng của tôi cũng bị ném ra ngoài. Thịnh Lưu Duệ thở dài, trên mặt lộ ra nụ cười có chút đắc ý.

Thịnh Lưu Duệ hiểu rõ người thanh niên Tiểu Ngũ kia, đối phương còn trẻ thế nhưng lại là người lòng dạ độc ác, hắn cảm thấy đây là một công cụ rất tốt để lợi dụng.

Tiểu Ngũ quả nhiên cả giận nói: - Anh Thịnh, xem ra có người ức hiếp anh em chúng ta. Con bà nó, theo ý của tôi, ông sẽ đâm vào đao trắng rút ra đao đỏ với tên khốn kia.

- Sự việc còn chưa đến lúc cấp bách, cậu cũng không cần làm rối loạn trận tuyến. Thịnh Lưu Duệ lên tiếng áp chế Tiểu Ngũ, sau đó hắn nói tiếp: - Tôi chuẩn bị mời anh em dùng bữa cơm, có câu một người kế ngắn hai người kế dài.

- Được, tôi sẽ nhanh chóng hẹn người. Tiểu Ngũ nói rồi cúp điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.