Cuồng Nhân Tu Chân

Chương 46: Rơi vào tình trạng hôn mê




Tập Vi Lương không biết, Lâm Thiển Hạ đang đứng ở tầng dưới ban công đối diện cổng ký túc xá, cô chỉ cần đi lên ban công, là có thể nhìn rất rõ ràng người đứng ở dưới lầu chính anh.

Lâm Thiển Hạ cảm thấy, Tập Vi Lương là người khá kiên trì. Hình như nếu anh có thời gian rảnh, chắc chắn sẽ đứng dưới cổng ký túc xá của cô. Nhìn thấy cô ra ngoài, anh sẽ thản nhiên gọi tên cô, cho dù cô coi anh như không khí không tồn tại, lần sau anh vẫn gọi cô.

Mới đầu Lâm Thiển Hạ hơi sợ hãi, sợ Tập Vi Lương lại hành động tùy ý mạnh mẽ ôm lấy cô nhét vào xe, rồi giam lỏng cô ở nhà.

Nhưng sau đó cô thấy đều do mình quá lo lắng. Tập Vi Lương tiều tụy hơn trước đây, khí thế không còn bức người nữa. Cho dù Lâm Thiển Hạ coi anh như không khí, anh cũng chỉ cắn môi dưới, lặng lẽ chăm chú nhìn cô rời đi.

Tập Vi Lương cứ kiên trì "trồng cây si" ở dưới cổng ký túc xá của cô như vậy, hành động này đã duy trì suốt cả tuần.

Nói không cảm động là giả, nhưng Lâm Thiển Hạ vẫn cố gắng khống chế cảm xúc đang dao động của mình, bởi cô cảm thấy chưa chắc có thể phó thác Tập Vi Lương suốt đời. Huống chi cô vẫn còn tức, tại anh, hại cô hơn một năm trước phải làm việc cô không muốn.

Thời gian quay về hai năm trước.

Người ta nói đại học chính là nửa xã hội, câu này Lâm Thiển Hạ khắc sâu trong đầu.

Năm thứ hai đại học, Lâm Thiển Hạ bài tập suốt đêm, sáng hôm sau dậy không nổi đã bỏ hai tiết đầu. Kết quả trong giờ học điểm danh đột xuất, ngoài ý muốn, cô bị ghi lại vì nghỉ học không phép. Cô ôm tâm lý ăn may đi tìm giáo viên hướng dẫn bổ sung giấy nghỉ phép, chính miệng giáo viên hướng dẫn nói cô làm như vậy là trái quy định của nhà trường, không thể bổ sung giấy nghỉ phép.

Lâm Thiển Hạ nghĩ thầm giáo viên hướng dẫn nói rất có lý, bản thân cô cũng có chút xấu hổ, nói xin lỗi thầy. Không lâu sau cô biết một bạn cùng phòng luôn được giáo viên hướng dẫn ưu tiên, cô bạn đó nhiều lần bị điểm danh nghỉ học không phép, sau đó giáo viên hướng dẫn còn chủ động gọi điện thoại cho cô ta đến phòng làm việc của thầy bổ sung giấy nghỉ phép để gạch tên khỏi danh sách nghỉ không phép. Với lại cuối học kỳ lúc "đánh giá tổng hợp sinh viên " cô và Vương Mộng Khuê phát hiện, cô bạn đó từng bị kiểm tra vào buổi sáng, bị trừ điểm vệ sinh nhưng lại không có tên trong bản ghi chép!

Cô bạn đó nói, chuyện này chỉ là trùng hợp, nhưng nhiều trùng hợp cùng xảy ra, không thể chỉ là trùng hợp!

Hơn nữa có một lần, trong lúc nói chuyện cô bạn đó đã vô ý nói ra, cha cô ta từng mời tất cả lãnh đạo nhà trường ăn cơm.

Đương nhiên, để được giáo viên hướng dẫn ưu tiên, đâu chỉ đơn giản một bữa cơm như vậy.

Lâm Thiển Hạ mỗi khi nhớ lại dáng vẻ giáo viên hướng dẫn lúc nói những lời đó đều cảm thấy buồn nôn. Nhưng cô hiểu, đây chính là xã hội, thay vì bạn oán trách bất công, thì hãy học cách tiếp nhận. Mọi người trong xã hội, thân bất do kỷ. Có lẽ giáo viên hướng dẫn của cô làm như vậy chỉ là bất đắc dĩ thôi.

Do đó, cho dù nội quy nhà trường quy định nghỉ không phép liên tục hơn mười tiết nhất định bị thi lại, nhưng Hiệu trưởng đại nhân Lan Gia Thành nói thẳng thừng với Lâm Thiển Hạ rằng, chỉ cần cô ký hợp đồng với tòa soạn của ông ta, vấn đề cô nghỉ không phép ông ta sẽ giúp cô xử lý.

Cô dám không đồng ý sao? Cô có thể không đồng ý sao? Vì vậy cho dù Lâm Thiển Hạ không tình nguyện, vẫn là không thể làm gì đồng ý điều kiện của Lan Gia Thành.

Lan Gia Thành chắc chắn Lâm Thiển Hạ sẽ không cự tuyệt , thấy cô gật đầu cũng chỉ khẽ mỉm cười, đôi mắt xuyên qua tròng kính nhìn Lâm Thiển Hạ càng nhìn càng hài lòng.

Lan Gia Thành rất thích những sinh viên có tài văn chương. Bởi vì trường của ông ta thuộc ngành kỹ thuật, đa số sinh viên trong đó đều chênh lệch, sinh viên có lời văn cô đọng và khả năng quan sát độc đáo như Lâm Thiển Hạ, ông ta rất muốn tập trung bồi dưỡng.

Lâm Thiển Hạ vừa về ký túc xá mở máy vi tính lên, nhận được email Lan Gia Thành gửi, là hợp đồng. Cô nghiêm túc đọc kỹ từng điều khoản trong hợp đồng, hóa ra là tòa soạn “Điền Viên”, tiền nhuận bút khá cao, nhưng khi ký hợp đồng mỗi tháng phải viết ít nhất 3 bài để nộp lên, nếu không phải bồi thường tổn thất cho tòa soạn.

Chạy ra tiệm photo gần trường in hợp đồng, chỉ mất 5 đồng. Lâm Thiển Hạ vừa nghĩ tới điều khoàn bồi thường chỉ có thể yên lặng rơi lệ.

Trong lòng cô hơi tức giận! Một tháng 3 bài, nếu có cảm hứng thì may, nếu không có cảm hứng, cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được một chữ.

Bài viết của tạp chí không phải làm văn kiểu sinh học tiểu học, chỉ cần bạn viết đúng chính tả, miêu tả chi tiết là có thể kiếm đủ số điểm.

Lâm Thiển Hạ nghĩ tới sau này mình phải viết bản thảo suốt đêm đã cảm thấy đau lòng, nhìn cái kẻ đầu sỏ đứng dưới lầu tức nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Thiển Hạ tâm phiền ý loạn, bây giờ cô cần trút hết bực bội trong lòng mình ngay lập tức, cô không nhịn được chạy xuống dưới lầu tới trước mặt Tập Vi Lương mở miệng định mắng, thấy Tập Vi Lương mắt sáng như sao đang nhìn mình và mở miệng gọi tên cô, cổ họng Lâm Thiển Hạ tắc nghẽn, một lời thô tục cũng không thốt ra được.

Lâm Thiển Hạ á khẩu không trả lời được, do dự một lúc rốt cuộc lắp bắp, nói: "Anh đứng ở đây làm gì? Tìm em có việc gì sao?"

Lâm Thiển Hạ còn muốn nói, anh có phải tìm em để ly hôn không? Đơn li hôn đã ký chưa? Nhưng vừa nghĩ tới trước đây Tập Vi Lương nổi trận lôi đình khi nghe hai chữ "ly hôn” cô đã cố gắng nuốt xuống.

"Không có, tại vì nhớ em." Tập Vi Lương nhàn nhạt mở miệng. Trong lòng anh rất phấn chấn, bao nhiêu ngày trôi qua cuối cùng Lâm Thiển Hạ cũng chịu để ý đến anh, xem ra Ngụy Lễ Quần nói đúng phụ nữ sợ nhất đeo bám dai dẳng.

Lâm Thiển Hạ vừa nghe mặt đã đỏ bừng. Trong khi cô mặt đỏ hồng tai, ngược lại người kia rất bình tĩnh nói ra, gương mặt nhẹ nhàng.

Cũng phải, cô không thể so sánh Tập Vi Lương với người bình thường. Rõ ràng là một lời tỏ tình ngọt ngào, anh có thể thản nhiên như nói chuyện hàng ngày, hơn nữa trong lòng anh chắc cũng như ngày thường nói "Hôm nay thời tiết không tệ".

Giọng nói Tập Vi Lương rất bình thản, nhưng ánh mắt chân thành tha thiết. Anh rất muốn cầu xin Lâm Thiển Hạ tha thứ, muốn cô về nhà.

Lâm Thiển Hạ mãi mãi không quên, vào một buổi chiều mùa hè, con buớm màu xanh nhạt nhẹ nhàng bay qua họ, ánh mắt Tập Vi Lương dịu dàng trong ánh mặt trời rực rỡ.

Anh nói, Thiển Hạ, anh biết mình sai rồi, em về nhà đi. Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ nhốt em, cho dù em phạm lỗi gì anh cũng sẽ không nổi giận với em. Anh sẽ nghe lời em, em bảo anh đi hướng đông, anh tuyệt đối không dám đi hướng tây. Nếu em cùng kẻ khác bỏ đi, anh cũng sẽ không trách em, bởi vì nhất định là do anh làm chồng không tốt.

Lâm Thiển Hạ sững sờ một lúc lâu, cuối cùng cười ha ha, nói: "Câu này có phải có người dạy anh không?" Giọng điệu của cô dù hơi giễu cợt, nhưng thật ra ở trong lòng, cô rất cảm động.

Lần đầu tiên Tập Vi Lương chột dạ mà đỏ mặt. Những lời này đúng là Ngụy Lễ Quần dạy anh, nhưng mà anh nói, lúc nói những lời này phải có sự chân thành từ đáy lòng.

Anh không kiềm lòng được nghĩ đến vị bác sĩ tâm lý Ngụy Lễ Quần mời tới.

Đó là một người đàn ông lớn hơn anh vài tuổi, Ngụy Lễ Quần gọi anh ta là Cao Bồi, anh ta đeo kính gọng vàng, thấy Tập Vi Lương rất thân thiện bắt tay chào hỏi anh, như thể họ không quen biết.

Bắt đầu có lẽ để cho anh thích nghi, Cao Bồi chỉ cùng anh tâm sự một chút, hỏi anh một chút về tình hình công việc, sau đó không biết như thế nào chuyển sang hỏi quan niệm về tình yêu của anh, nhưng lập tức đã bị Ngụy Lễ Quần cắt ngang.

Ngụy Lễ Quần nhìn Tập Vi Lương hừ mũi coi thường."Đừng nói về tình yêu với cậu ta, cậu ta không hiểu đâu."

Tuy Tập Vi Lương mất hứng, nhưng cũng không phủ nhận. Anh thật sự không biết gì về tình yêu, anh chỉ biết anh thích kiểu người như Lâm Thiển Hạ, chỉ biết cô là vợ của anh, anh cảm thấy họ nên sinh con, cùng nhau vượt qua sóng gió, sống đến đầu bạc răng long.

Cao Bồi nói, sinh mạng đáng quý, tình yêu càng quý hơn, nếu vì mất tự do, hai người có thể chia tay. Như vậy có thể thấy được, tự do đối với bất cứ ai đều vô cùng quý giá.

Lần này Tập Vi Lương từ chối cho ý kiến.

Cao Bồi còn nói, mẹ cậu sống chung với cha cậu như trước, cũng chưa chắc không muốn sống cuộc sống khá giả hơn, cho nên mới nhiều lần vượt quá giới hạn, nhưng chuyện này cũng không phải là thay lòng đổi dạ.

Tập Vi Lương biết Ngụy Lễ Quần kể chuyện cha mẹ của anh cho Cao Bồi, anh không vui, nhưng chỉ khẽ nhíu mày, cũng không nói gì.

Cao Bồi còn nói, đại đa số phụ nữ Trung Quốc đều rất truyền thống, họ thường rất chung thủy. Nếu là cô gái tốt, chỉ cần cậu đối tốt với cô ấy, cô ấy sẽ sống bên cậu cả đời; nếu cô không an phận giữ mình, thì cô ấy không phải là cô gái tốt. Nếu là cô gái không tốt, mất đi cô ấy cậu có gì phải buồn chứ?

Đối với quan điểm của Cao Bồi, Tập Vi Lương không thể hiện ý kiến gì. Anh chỉ lẳng lặng nghe, nhưng trong lòng anh lại có sự kiên trì của riêng mình. Anh không thể nào tưởng tượng nổi nếu Lâm Thiển Hạ rời khỏi mình, anh cũng không thể nào chấp nhận người phụ nữ khác trở thành vợ mình. Anh cảm thấy mình chỉ có thể đứng bên cạnh Lâm Thiển Hạ, điều này hình như là chân lý.

Anh, là người cứng đầu như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.