Cuồng Ngạo Thương Khung [Đồng Nhân Đấu Phá]

Chương 14: Chương 13




Thử nhìn lại một chút, hai người bọn họ vẫn dậm chân tại chỗ là tông sư trung kỳ, trong khi đó Lăng Đạo tu vi tông sư hậu kỳ nhưng lấy tình trạng đã khô cằn sinh lực như vậy cũng không thể phát huy được bảy tám thành thực lực thời đỉnh phong, suy đi tính lại vẫn không tìm ra được nửa điểm khả quan.

“Ta chỉ là ngẫu nhiên biết được mà thôi, bất quá nếu không nắm chắc, ta đã không hẹn các ngươi đến đây.”

Lăng Đạo nói.

“Ngẫu nhiên!?”

Hai người Hạ Hoàng Kiến tỏ ra thiếu tin tưởng, trên đời dễ gì lại có chuyện tình cờ như vậy, hơn nữa còn đúng vào thời điểm Lăng Đạo sắp tới hạn, phỏng chừng là lão cố ý che giấu nguồn cơn.

Lăng Đạo cũng rõ ràng lời nói của mình có chút gượng gạo, lại nghiêm túc nói tiếp:

“Tin hay không thì tùy các ngươi, nhưng nếu bỏ qua cơ hội lần này, ta cam đoan các ngươi nhất định sẽ hối hận.”

“Ngươi không nói rõ ra, bọn ta cũng không thể phó mặc vung tay làm theo được a.”

Diễn Tông thiếu kiên nhẫn nói.

“Các ngươi hẳn đã từng nghe qua, Xuân Cốc Đồng Lão trước nay vẫn luôn giữ được vẻ ngoài thanh xuân, chưa từng già đi?”

Lăng Đạo hỏi.

“Chuyện này không phải là bí mật gì, tương truyền bà ta sở hữu một môn công pháp có thể cải lão hoàn đồng, bất quá cũng chỉ là lời đồn, không ai biết chính xác nguyên do bên trong.”

Hạ Hoàng Kiến hơi trầm mặc nói.

“Thực ra chuyện này cũng không có gì là kỳ quái.”

Lăng Đạo khẽ gật đầu nói:

“Trong quá khứ từng có không ít những tiền nhân sở hữu bí kíp giúp bọn họ có thể nghịch thiên cải mệnh, nhưng hầu hết những người này ít nhiều đều phải trả một cái giá nhất định.”

Nghe đến đây, hai người Hạ Hoàng Kiến không khỏi định thần lắng nghe, có vẻ Lăng Đạo đã thành công đánh động tâm hiếu kỳ của hai người.

Thấy thế, Lăng Đạo càng thêm lưu loát nói:

“Tất nhiên, Xuân Cốc Đồng Lão cũng đồng dạng, để giữ được vẻ ngoài trẻ trung của mình, mỗi ba mươi năm trôi qua, bà ta phải tiến hành cải lão hoàn đồng một lần, mà mỗi lần như vậy phải kéo dài đến một tháng, trong lúc đó, bà ta tạm thời sẽ mất hết tu vi, thậm chí so với người bình thường còn có phần yếu nhược.”

“A…”

Hai người Hạ Hoàng Kiến nghe xong chợt sững người ra chốc lát, song liền vội lên tiếng dò hỏi:

“Lăng lão, ý tứ của ngươi là?”

“Đúng vậy, hiện tại chính là thời điểm thích hợp nhất.”

Thần sắc Lăng Đạo nguyên đã không còn sinh khí, giờ phút này càng thêm âm u trầm lãnh, khiến hai người Hạ Hoàng Kiến phía đối diện cũng cảm thấy lành lạnh trong lòng.

Chỉ thấy lão bỗng nhiên ngửa mặt lên trời, thấp giọng thì thào:

“Bây giờ… hoặc là không bao giờ.”

------*-*------

Xuân Cốc.

Bên trong biệt viện tại một gian phòng, Ngô Chính thất thần nhìn lấy thân ảnh mảnh khảnh nữ tử, đang nằm yên tĩnh bất động trên giường.

Hiện tại đã gần nửa tháng trôi qua kể từ khi Ngô Chính bị đưa đến đây, trong khoảng thời gian đó Đông Phương Bạch vẫn luôn trong tình trạng hôn mê, mặc kệ nhiều lần Ngô Chính tìm đủ mọi biện pháp giúp nàng giảm bớt thống khổ, nhưng hầu hết đều vô tác dụng.

“Thương thế của ta đã không thành vấn đề, chỉ là không biết Thiên Nhu Thủy lại đang suy tính làm gì.” Ngô Chính chau mày thầm nghĩ. 

Ước chừng trước đó một tuần, Thiên Nhu Thủy rất đúng hẹn giao ra Thi Tuyền Hoàn giúp Đông Phương Bạch tiếp tục duy trì sự sống, mà hôm nay không sai biệt chính là lần kế tiếp.

Thế nhưng hiện tại sắc trời đã trở nên u ám, Ngô Chính nhẫn nại chờ đợi từ sáng sớm cho đến tận bây giờ, vẫn không thấy bóng dáng của Thiên Nhu Thủy đâu.

Ngô Chính không khỏi cảm thấy sốt ruột, vắt óc nghĩ xem đối phương có phải lại đang muốn dở trò hay không.

Bất quá lần trước Thiên Nhu Thủy đến đây, hắn phát hiện thần sắc của ả có vẻ không được tốt, khí tức có phần suy nhược, lại trang điểm độn phấn rất đậm, dường như là cố tình che giấu thể trạng của mình.

Điều này càng xác thực phỏng đoán của hắn trước đó, Thiên Nhu Thủy hẳn là sắp phải tiến hành cải lão hoàn đồng, theo định kỳ mỗi ba mươi năm một lần.

Hắn nguyên còn muốn án binh bất động để tra xét động thái của đối phương, nhưng xem từ tình huống này thì không thể tiếp tục được nữa. 

Tình trạng Đông Phương Bạch mỗi thời khắc trôi qua càng trở nên tồi tệ, nếu không nhanh chóng cho nàng phục dụng Thi Tuyền Hoàn, hậu quả sẽ không thể cứu vãng.

Nghĩ đến đây, Ngô Chính không chần chờ nữa, liền quyết định hạ mình cầu cạnh, song cũng thầm nghĩ đây hẳn là hợp ý đối phương.

Ngô Chính tiến đến, nhẹ nhàng vén chăn cho Đông Phương Bạch, chỉnh lý tâm tình một chút, sau đó liền yên lặng rời khỏi gian phòng.

Bởi vì Thiên Nhu Thủy không ràng buộc tự do của hắn, nên trong những ngày này, hắn đại khái đã biết được chỗ ở của đối phương.

Bên trong biệt viện, ngoại trừ gian phòng mà Đông Phương Bạch và Ngô Chính đang ở, còn có một gian phòng khác bị bỏ trống, nhưng Thiên Nhu Thủy lại không ở gian phòng này.

Lần trước có lưu tâm, Ngô Chính phát hiện Thiên Nhu Thủy sau khi giao đến Thi Tuyền Hoàn, lại hướng tới đại sảnh trở về.

Hắn hiếu kỳ lén lút tìm hiểu qua mới biết, nguyên lai Thiên Nhu Thủy từ lúc mang theo Ngô Chính tới đây, hoàn toàn là ngốc bên trong đại sảnh không rời nửa bước.

Thế nên, hắn không cần phải nhọc công, liền trực tiếp đến đại sảnh tìm đối phương là được.

Chốc lát sau đã đến nơi, Ngô Chính phát hiện ánh sáng mông lung phập phồng hắt ra từ bên trong, quả nhiên không ngoài sở liệu, có vẻ đối phương cũng rất kiên nhẫn đợi hắn đến thăm.

“Vào đi.” 

Từ trong đại sảnh truyền ra giọng nói.

Ngay lập tức, Ngô Chính phát hiện điểm bất đồng, tuy vẫn nhận ra được thanh giọng này là của Thiên Nhu Thủy, nhưng so với thường ngày lại có phần trầm đục hơn.

Bất quá, hắn không có tâm tư lưu ý đến việc này, liền đẩy cửa đi vào. 

Bên trong đại sảnh.

Ngô Chính không khỏi lại cảm thấy kỳ quái, so với lần đầu tiên hắn đến đây, đại sảnh nay lại nhiều hơn một bức bình phong, che chắn giữa hắn và người đang phía sau bức bình phong kia.

Hắn cẩn thận suy xét lại một chút, liền không còn cảm thấy kỳ quái nữa, sự tình cũng không đến mức không thể lý giải.

Thử hình dung mà xem, tuy Thiên Nhu Thủy tu luyện một môn công pháp giúp người sở hữu có thể cải lão hoàn đồng, nhưng không đồng nghĩa với việc có thể trường sinh bất tử, đến một lúc nào đó, thọ nguyên không còn, cho dù có giữ được vẻ ngoài trẻ trung thế nào chăng nữa, cũng không thể tránh khỏi cái chết.

Chưa kể những hành động trái với quy luật tự nhiên, thường phải trả một cái giá tương đương, trong trường hợp của Thiên Nhu Thủy, chính là mỗi ba mươi năm, lại có ba mươi ngày phải mất hết toàn bộ võ công tu vi.

Đừng xem thường cái giá thoạt nhìn không đáng kể này, chỉ chừng ấy thời gian là đủ để địch nhân nắm bắt hàng tá cơ hội để giết chết ngươi.

Lúc bấy giờ, hẳn là thời điểm Thiên Nhu Thủy phải hiện nguyên hình, là một bà lão không hơn không kém, đây cũng là nguyên do Thiên Nhu Thủy không muốn ngoại nhân trông thấy bộ dáng xấu xí của mình đi!?

“Ngươi tìm ta là có chuyện gì?”

Giọng nói từ phía sau bức bình phong truyền tới.

Ngô Chính tỏ ra thiếu kiên nhẫn nói:

“Không cần lại làm trò che mắt, ngươi hẳn là đã minh bạch, hà cớ còn phải hỏi?”

“Ai nha… gần đây trí nhớ của ta rất kém, đã quên mất chuyện quan trọng nào ư?”

Thiên Nhu Thủy giả ngây nói.

Thế nhưng, thanh giọng cùng giọng điệu của ả đi chung lại thập phần bất tương hợp, nghe rất chói tai gượng gạo.

Ngô Chính hừ lạnh nói:

“Giao ra dược hoàn, bằng không…”

Nói đến hai chữ cuối cùng, Ngô Chính cố ý nhấn mạnh giọng điệu, không kiêng dè tỏ thái độ uy hiếp.

“Nếu không thì sao?”

Thiên Nhu Thủy tựa tiếp phi tiếu nói:

“Đừng quên, tính mạng của nha đầu kia, là đang nằm trong tay ai.”

“Vậy nếu bây giờ, ta khiến tính mạng của ngươi… nằm trong tay ta thì sao?”

Ngô Chính trầm giọng đáp trả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.