Cuồng Ngạo Thương Khung [Đồng Nhân Đấu Phá]

Chương 11: Chương 10




Quá trình khai phá Huyết Mạch kết thúc, hư ảnh Rồng - Lạc tan biến vào hư vô, Đăng Dương một lần nữa tỉnh lại, đôi mắt vừa mới nhắm nghiền không lâu bất chợt mở ra, loát lên ánh hào quang vô tận, hình dáng bên ngoài không thay đổi nhiều, trừ khuôn mặt thanh tú giờ đây đã góc cạnh thêm một ít thì tất cả những thứ còn lại, hầu như vẫn y nguyên như vậy.

Tuy nhiên, đó chỉ là nói đến vẻ bề ngoài, còn bên trong, khí chất của Đăng Dương so với nửa phút trước đã có sự biến đổi nghiên trời lệch đất, giờ đây, từ người hắn, ta có thể cảm nhận thấy hơi thở cao quý đến tận cùng, tựa như… nói sao nhỉ, có vẻ là một con người thượng đẳng, đúng vậy… chính là một con người thượng đẳng, vượt xa tất cả những con người bình thường ngoài kia.

Cái khí chất cao quý đến tột cùng này, cho dù là bật quân vương của Thập Quốc, tông chủ, môn chủ các đại thế lực cũng không cách nào sánh bằng, bởi vì thứ khí chất này… không phải cứ mạnh mẽ là có được, mà nó bắt nguồn từ sâu bên trong Huyết Mạch, Huyết Mạch cao quý của Rồng và Tiên.

Thấy Đăng Dương đã hoàn tất quá trình khai phá Huyết Mạch, tâm trạng trồi sụt vì kinh ngạc của Thần Rùa cũng nhanh chóng bình phục lại.

Thật ra thì sau một giây thất thố ngắn ngủi, lão cảm thấy, chuyện này cũng không đến nổi quá mức khó tin. Tiểu tử này, mặc dù cảnh giới võ đạo không cao lắm, nếu đem so sánh với tuyệt đỉnh thiên tài Âu Lạc khi xưa là Mị Châu thì thua kém một vạn tám nghìn dặm, tuy nhiên, đổi lại, hắn lại mang trong mình vô số thủ đoạn nghịch thiên mà đến cả lão cũng không cách nào lý giải nổi.

Tỷ như đánh hoài không chết, hồi phục siêu nhanh, đấu khí dồi dào đến vô cùng vô tận và đặc biệt, tâm cơ cực kỳ khó dò. Thử nghĩ mà xem, hỏi trên đời này, làm gì có tên Võ Tướng sơ cấp nào lại dám múa may quay cuồng trước mặt Triệu Đà, tên ma thần đã một tay hủy diệt cả Địa Vương Triều Âu Lạc như hắn chứ?

Từ tất cả những lý do ấy, hắn có thể khởi động và khái phá thành công Dòng Máu Lạc Hồng trong một thời gian cực kỳ ngắn như vậy, cũng chả có gì gọi là đáng ngạc nhiên.

Thu liễm lại tâm tình, Thần Rùa cẩn thận đánh giá Đăng Dương từ trên xuống dưới, cười hỏi

“Tiểu tử, cảm thấy sao rồi?”

“Rất đã, tuy không nhiều lắm nhưng ta có thể cảm thấy mình đã trải qua một lần thay da đổi thịt” Đăng Dương thành thật đáp lời, sau trong đôi mắt ấy, chúng ta có thể dễ dàng nhận ra sự hào hứng.

Quả không hổ danh mà Huyết Mạch truyền thuyết, chỉ mới khai phá được 2% mà thôi, nó đã mang đến cho hắn một đống chỉ số cộng thêm, tương đương với việc liên tục tấn thăng mấy cái cấp bậc, đồng thời còn bonus (tặng kèm) thêm một cái kỹ năng Đằng Vân nữa chứa, thật sự là tuyệt vời ngoài sức mong đợi.

Đứng bên cạnh, ánh mắt to tròn của cô bé siêu cấp đáng yêu tựa như hai cái đèn pha mà lóe lên tia sáng rực rỡ, rốt cuộc, từ người vị chủ nhân mới, nàng đã một lần nữa cảm nhận được hơi thở thân thuộc không thể xóa nhòa, sự cao quý đó, khí chất siêu phàm thoát tục đó, không thể lẫn vào đâu được, người thanh niên trước mặt này, hắn thật sự giống như em trai của Mỵ Châu tỷ tỷ vậy.

Vào lúc này, nàng rốt cuộc cũng khẳng định được lựa chọn của mình ‘Có lẽ, ở bên cạnh người này, cùng song hành trên con đường chinh phục đỉnh cao của hắn, là một lựa chọn không thệ chút nào. Mỵ Châu tỷ tỷ, ước mơ mà tỷ không bao giờ có cơ hội để thực hiện khi xưa, giờ đây, hắn… không, ngài ấy… có vẻ sẽ là người thay tỷ hoàn thành!’ 

Những suy nghĩ trong nội tâm Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng, Đăng Dương không cách nào biết được, mặc dù ngay lúc này đây, Đăng Dương đã trở thành chủ nhân của nàng, nhưng do chênh lệch cấp bậc giữa hai bên là quá lớn, cộng với Độ Trung Thành chỉ dừng lại ở mức 50%, à quên, sau khi hắn khai phá Huyết Mạch Thằng công, nó đã tăng lên 58% rồi, tuy vậy, bấy nhiêu đó là vẫn chưa đủ để đạt đến mức ‘hoàn toàn thuần phục’ chứ chưa nói đến ‘thuần phục tuyệt đối’ 100% như Hắc Ngục Xà.

Thế cho nên, nếu như Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng không muốn, Đăng Dương chẳng thể hiểu được trong đầu của nang ta đang chứa thứ gì. Tất nhiên, mặc kệ những suy nghĩ đó bí ẩn đến đâu, nó chắc chắn không phải là địch ý, bởi vì nếu là địch ý, Độ Trung Thành sẽ giảm chứ không phải là tăng.

Trong khi Cổ Nguyệt Mấu Vương Trung đang lăn tăng trong dòng suy nghĩ và hồi tưởng của mình, cuộc hội thoại giữa Thần Rùa và Đăng Dương vẫn tiếp diễn.

Thật ra mà nói, đây không còn là cuộc hội thoại đơn thuần nữa rồi, nó là sự bàn giao, sự chuyển giao quyền lực của thế hệ trước cho thế hệ sau.

Và một khi sự chuyển giao hoàn thành, Thần Rùa có thể an tâm rời đi mà không chút vướng bận.

Thần Rùa nghiêm giọng nói

“Tiểu tử, mặc dù không cùng huyết thống, thế nhưng hiện giờ, ngươi đã chính thức là một thành viên của hoàng tộc Âu Lạc. Đã đến lúc, ngươi kế thừa kho báu cuối cùng của Đại Vương Triều Âu Lạc, Tòa Thành Bất Tử - Cổ Loa” 

Lão gọi là ‘bất tử’ là bởi vì thực chất, thành Cổ Loa chưa bao giờ đổ, dù cho là cuộc tấn công cả trước và sau của Triệu Đà, nó chỉ bị An Dương Vương chôn vùi vào lòng đất mà thôi.

Sự nghiêm túc hiếm thấy của Thần Rùa, khiến cho Đăng Dương bất giác dựng thẳng sống lưng, hắn trịnh trọng hỏi

“Làm thế nào để tiếp nhận?”

Thần Rùa chỉ tay vào Ngai Vàng Cửu Long mà Đăng Dương đang đặt mông lên

“Giống như Kim Quy Diệt Thần Nỏ, cái ngai vàng này cũng là một Thần Khí. Tuy nhiên, nó không phải dùng để tấn công mà dùng để ngự trị, một chiếc chìa khóa, điều khiển toàn bộ vận mệnh của thành Cổ Loa. Nhỏ một giọt máu lên đó và ngươi sẽ cảm nhận thấy sự khác biệt!”

‘Mình đang ngồi trên một Thần Khí?’ Đăng Dương hơi giật nhẹ tinh thần, nhưng rồi không đến một giây thời gian, tâm tình xao động đó đã nhanh chóng trở lại bình thường.

Hắn làm theo hướng dẫn của Thần Rùa, dùng kiếm ý rạch nhẹ đầu ngón tay rồi nhỏ một giọt máu đỏ tươi lên chiến ngai vàng êm ái.

‘Tóc’ một tiếng động nho nhỏ vang lên và Ngai Vàng Cửu Long đã hoàn toàn hấp thu giọt máu của Đăng Dương.

Rất nhanh sau đó… khoảng trên dưới ba nhịp hô hấp, âm thanh thông báo của AI đã vang lên

< Chúc mừng ngài đã luyện hóa thành công Thần Khí - Ngai Vàng Cửu Long >

< Chúc mừng ngài đã trở thành chủ nhân của thành Cổ Loa >

Ngai Vàng Cửu Long là chiếc ghế được tạo ra để cho duy nhất và chỉ duy nhất người có huyết thống vương tộc Âu Lạc ngồi lên. Do đó, không cần trải qua quá trình luyện khóa lằng nhằng như khi hắn làm việc với hai thanh Địa Nguyên Binh là Hoàng Hôn Kiếm và Bình Minh Kiếm, với Dòng Máu Lạc Hồng cao quý chảy xuôi trong người, một giọt đã là quá đủ để hắn tiếp nhận cái ngai vàng này.

Trong thoáng chốc kết nối linh hồn giữa hai bên được thiết lập, Đăng Dương đã cảm nhận được thứ quyền lực khổng lồ của kẻ đứng đầu Cổ Loa.

‘Với nó, cả thiên hạ sẽ thuộc về ta!’ Đăng Dương bổng nảy ra một ý nghĩ điên rồ trong khi tâm trí lướt qua một hàng dài những quyền năng mà mình có thể làm được với Ngai Vàng Cửu Long.

Chỉ là, niềm vui đến nhanh mà đi cũng rất nhanh. 

Quyền năng của Ngai Vàng Cửu Long đúng là rất bá đạo, thế nhưng, không phải dạng quyền năng gì hắn cũng đều có thể tùy ý sử dụng, trong số đó, đa phần đều đã bị hạn chế. Những quyền năng càng mạnh, sẽ càng có yêu cầu cao hơn vào trình độ Huyết Mạch để thực hiện.

Ví dụ như quyền năng ‘điều động Rối Đá cấp cao’, yêu cầu phải khai phá từ 30% Huyết Mạch trở lên mới có quyền thực hiện.

Quyền năng ‘mở ra Thư Viện cấp cao, nơi chứa đựng những Tiên pháp siêu mạnh’, yêu cầu phải khai phá từ 40% Huyết Mạch trở lên mới có quyền thực hiện.

Vân vân và mây mây…

Còn hắn, với trình độ khai phá Huyết Mạch chỉ 2% như hiện nay, những quyền năng mà hắn có thể sử dụng rất… rất là hạn chế, nếu đem so với quyền năng tổng thể thì không đáng một đồng.

Bất quá, hắn sẽ không vì thế mà trở nên thất vọng, hoàn toàn ngược lại, với tu vi ‘hết sức yếu kém’ của mình hiện nay, bấy nhiêu đây quyền năng là quá đủ để hắn hài lòng rồi.

Dù sao, ‘tham thì thâm’ cái bài học đắt giá này, hắn đã được cảm nhận cực kỳ sâu sắc khi bị Triệu Đà tra tấn đến chết đi sống lại. Nếu như không phải An Dương Vương xuất hiện đúng lúc, nếu như không có Cổ Loa Trấn Ma Trận áp chế Triệu Đà thì có lẽ giờ đây, hắn đã là một cái xác không hồn rồi.

Con người có mơ ước là tốt, tuy nhiên cũng nên biết đâu là đủ với khả năng của bản thân. Đặt ra mục tiêu quá xa vời tầm với, ngược lại chính là tự tay chặt đứt đường đi của mình.

“Tiểu tử, đã được chưa?” Thấy Đăng Dương mãi mà không phản ứng, Thần Rùa liền cau mày hỏi

Theo như ông biết, so với sự khó khăn trung trùng trong công cuộc khai phá Huyết Mạch, việc luyện hóa Ngai Vàng Cửu Long đối với người mang huyết thống hoàng tộc lại cực độ dễ dàng. Tên nhóc trước mắt này, rõ ràng chuyện khó khăn hơn còn làm được trong vòng vài giây, vì cơ gì đối với việc nhỏ nhặt này lại mất thời gian lâu đến thế chứ?

Cùng chung nghi hoặc, Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng cũng nhăn lại gương mặt phấn điêu ngọc trác, gật đầu đồng tình 

“Đúng thế, luyện hóa Ngai Vàng Cửu Long còn dễ hơn hàng ngàn lần khai phá Huyết Mạch, tại sao chủ nhân lại mất nhiều thời gian đến thể nhỉ? Chả nhẽ do chủ nhân là người ngoài tộc nên mới thế?”

Thần Rùa ngay lập tức lắc đầu “Không có khả năng, Dòng Máu Lạc Hồng mà An Dương Vương cho hắn là truyền thừa hoàn mỹ, nói một cách khác, hắn chắc chắn trăm phần trăm là người trong tộc rồi” 

“Haiz… rốt cuộc là làm sao? Thật sự khó hiểu quá đi mà!”

Một mực ngồi im như tượng đá trên ngai vàng, Đăng Dương bị cuộc đối thoại rối rắm của hai người trước mặt kéo ra khỏi dòng suy nghĩ cuồng xoay.

Hắn có chút xấu hổ, cười hì hì nói “Xin lỗi, do ta bị choáng ngợp với quyền năng của Ngai Vàng Cửu Long quá cho nên mới thế, làm phiên hai người nhọc công lo lắng rồi”

“Là thế à? Thì ra là vậy, không sao đâu chủ nhân, ta cũng chả có lo lắng gì đâu, chẳng qua là hơi nghi hoặc chút thôi, hì hì!” Cô bé đáng yêu nhoẻn miệng, nở nụ cười rực rỡ như ánh nắng mai, khiến cho trái tim Đăng Dương không khỏi lộn cào cào một vòng, đúng là cưng chết đi được.

Haiz… lực sát thương của những thứ đáng yêu thật sự là quá mức đáng sợ… Đăng Dương nguyện cam bái hạ phong.

(Sủng thú của tuyệt sắc mỹ nhân Mỵ Châu mà lỵ, không xinh một chút thì hơi uổng với thanh danh)

“Không sao thì tốt” Thần Rùa gật nhẹ đầu “Huyết Mạch đã khai phá được rồi, thành Cổ Loa cũng đã tiếp nhận xong, hiện giờ, chỉ còn một thứ duy nhất cần bàn giao cho ngươi nữa là đủ”

Vừa nói, Thần Rùa vừa vươn tay ra và bùm, một cây nỏ hoàng kim bổng xuất hiện trên tay lão.

Cây nỏ này, dài một mét, rộng cũng một mét, được hòa quyện bởi hai màu vàng và đen, bên trên lại được khắc lên vô số Hồn Ấn phức tạp nhưng thập phần trang nhã, tạo nên một sức hút ma mị đến khó tả. Không gì khác, chính là Kim Quy Diệt Thần Nỏ, thanh Diệt Thần Binh có thể giết chết cả thần linh, món vũ khí bá nhất thế gian.

Đăng Dương nhìn cây nỏ nhuộm màu huyền bí trên tay Thần Rùa, trái tim trong lồng ngực không khỏi đập mạnh một tiếng, nén kích động hỏi

“Đây là Kim Quy Diệt Thần Nỏ trong truyền thuyết?” 

Tựa như đã đoán trước được phản ứng của Đăng Dương, Thần Rùa cười khẽ rồi tiện tay vức cây nỏ qua cho Đăng Dương, bộ dạng không khác gì nén một thanh kiếm nát vậy.

Bị hành động bất thường của Thần Rùa dọa sợ, Đăng Dương lật đật ba chân bốn cẳng hứng lấy thanh Diệt Thần Binh quý giá, trong đầu lại không ngừng la to

‘Thái độ gì đây? Vũ khí có thể diệt thần, ngươi ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa còn không được, lão Thần Rùa này thì hay rồi, tiện tay ném qua như vứt rác, cái quái gì vậy chứ? Đùa nhau à???’

Nhìn bộ dạng hớt ha hớt hải của Đằng Dương, cả Triệu Đà lẫn Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng không hẹn mà gặp, cùng nhau ôm bụng cười to

“Ha ha, cuối cùng, trước khi rời đi, ta rốt cuộc đã có thể nhìn thấy được bộ dạng này của ngươi, ha ha… rất tốt… rất tốt…!”

“Chủ nhân, ngài có từng thấy thứ vũ khí có thể diệt thần nào lại sợ hỏng vì rơi rớt chưa? Khanh khách, cây Kim Quy Diệt Thần Nỏ này, cho dù ngài có ném cả một ngọn núi to chà bá lên đầu nó, cũng chưa chắc đã làm xước được nó đâu, đừng nói chi là đập hỏng”

“Khanh khách… ngài lo quá xa rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.