Cường Mãi Cường Mại

Chương 2: Ác Ma Có Mặt Bất Cứ Đâu




Cảnh tượng mười năm trước lại lần nữa tái hiện trong đầu hắn.

Khi đó, hắn có một bằng hữu thanh mai trúc mã, nàng là nữ nhi của khuê mật mẫu thân, lúc nàng bốn tuổi thì cha mẹ nàng bị kẻ thù sát hại. Từ đó, nàng ở lại tổng đàn Ma giáo trên Tử Long lĩnh, bởi vì tuổi hai người xấp xỉ nhau nên từ nhỏ đến lớn đều như hình với bóng.

Khi đó, hắn cảm thấy thê tử của mình nhất định sẽ là Tâm Nhi tỷ tỷ lớn hơn mình hai tuổi, nhưng mà, năm hắn 13 tuổi, hắn thấy Tâm Nhi tỷ tỷ cùng một vị khách của Ma giáo khanh khanh ta ta.

Hắn thất hồn lạc phách trở lại phòng mình, sau đó thì, Tâm Nhi tỷ tỷ đến tìm hắn, hắn chất vấn nàng, nàng lại nói là nàng không tình nguyện. Lúc đó, hắn bỗng thấy mình thật ngốc, trước kia vẫn cho rằng Tâm Nhi tỷ tỷ đơn thuần như tờ giấy trắng, thì ra là, nàng cũng biết gạt hắn.

Không biết vì sao, bắt đầu từ ngày đó, hắn liền mẫn cảm với mùi hương trên người nữ nhân. Cho đến khi gặp được Tô Nhược Mộng, trong mười năm nay, nàng là nữ tử đầu tiên mà hắn không bị mẫn cảm. Hắn cho rằng đây là ông trời sắp đặt, nàng chính là thiên nữ trong số mệnh của hắn.

Nhưng mà, giờ nàng lại có bí mật với Nhị hộ pháp của mình, hắn cho rằng giữa nam và nữ không thể có cái gọi là bí mật đơn thuần, hơn nữa vừa nãy hắn còn thấy bọn họ còn đứng rất gần nhau. Cảm giác bị phản bội của mười năm trước lại trỗi dậy, hơn nữa lần này hắn không chỉ thấy khổ sở, mà còn thấy tim như vỡ nát.

Lôi Ngạo Thiên đưa tay xoa ngực, khổ sở lui về sau mấy bước, hai mắt bừng bừng lửa giận nhìn Nhị hộ pháp và Tô Nhược Mộng: "Giữa các ngươi lại có bí mật?"

"Giáo chủ, ta và phu nhân không có bí mật." Lần đầu tiên Nhị hộ pháp thấy Lôi Ngạo Thiên như vậy, tâm loạn như ma, gấp gáp giải thích. Giáo chủ có thể chất vấn hắn, có thể đánh hắn như bao cát, nhưng đừng nên có bộ dạng khổ sở như vậy.

Giáo chủ của bọn họ không nên có vẻ mặt như thế, giáo chủ của bọn họ là phải là người đứng trên cao nhìn xuống hết thảy, trong mắt hắn không nên ẩn chứa vẻ bi thương, mà phải là ý cười cuồng vọng coi trời bằng vung.

Tô Nhược Mộng nhíu chặt mày, không hiểu tại sao Lôi Ngạo Thiên lại có dáng vẻ đau lòng, nàng và Nhị hộ pháp lại không có gì, không phải bọn họ vẫn chưa nói chuyện xong sao? Lại còn gì mà bí mật nữa chứ? Cho dù có bí mật, không phải cũng chỉ là bí mật nhỏ giữ hai tỷ muội thôi sao?

Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn, giống như vừa bắt được thê tử của mình hồng hạnh vượt tường vậy. Ách? Không phải hắn hiểu lầm giữa mình và Nhị hộ pháp có gì đó chứ?

Nghĩ tới đây, Tô Nhược Mộng giật mình nhìn hắn, thấp giọng hỏi: "Ngươi hoài nghi ta và nhị hộ pháp?" Chẳng biết tại sao, nàng thấy hắn đỏ mắt nhìn mình, trong lòng lại rất khó chịu, chẳng lẽ trong mắt hắn mình là một nữ nhân ong bướm lả lơi hay sao?

Nàng sãi bước đi tới trước mặt Lôi Ngạo Thiên, đưa tay đẩy ngực hắn, lớn tiếng chất vấn: "Đang nói chuyện với ngươi đó, vẻ mặt ngươi vậy là sao? Chúng ta không có, giữa ta và Nhị hộ pháp không có gì cả. Chẳng lẽ trong mắt ngươi ta chính là người như vậy sao?"

Vừa đẩy vừa đánh, vừa rơi lệ chất vấn, nàng cũng không biết tại sao mình lại kích động như thế? Sao lại để ý Lôi Ngạo Thiên nhìn mình thế nào như vậy? Chẳng lẽ nàng...

Lôi Ngạo Thiên kinh ngạc nhìn Tô Nhược Mộng, lại nữa rồi, trò cũ của nữ nhân lại lặp lại rồi. Lúc trước Tâm Nhi tỷ tỷ cũng hỏi ngược lại hắn như vậy, nhưng mà, vậy thì sao chứ? Chẳng lẽ cái hắn thấy đều sai hay sao? Lôi Ngạo Thiên hoàn toàn chui vào ngõ cụt, phân không rõ cảnh tượng bây giờ và mười năm trước.

"Giáo chủ, người hiểu lầm thật rồi." Nhị hộ pháp nhìn Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng, không nhịn được tiến lên đứng trước mặt bọn họ, đưa tay ra thề, nói.

"Ngươi không cần nói, ta muốn nghe hắn nói." Tô Nhược Mộng cắt đứt lời của Nhị hộ pháp, hai mắt khóa chặt trên người Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Trong mắt ngươi, ta rốt cuộc là hạng người gì?"

Lôi Ngạo Thiên đứng yên không nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng.

"Ha ha." Tô Nhược Mộng khẽ cười mấy tiếng, ngước mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, tự giễu bĩu môi, lại nói: "Ta biết, trong mắt ngươi ta chính là một nữ nhân tùy tiện. Nếu không, sao chúng ta lại phát sinh quan hệ được chứ?"

Tô Nhược Mộng dùng sức mấp máy môi, khẽ dời mắt, nhìn Nhị hộ pháp nói: "Ngươi đi thông báo với huynh đệ của ngươi, khỏi phải làm cái món dê nướng gì đó nữa. Các ngươi lập tức rời khỏi Tô gia, nhà ta không hoan nghênh các ngươi. Sau này, các ngươi sống cuộc sống giang hồ của các ngươi, ta trải qua cuộc sống thôn quê của ta, chúng ta đến chết cũng không lui tới."

Dứt lời, nàng liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, lạnh lùng nói: "Đại Giáo chủ, mời ngươi trở về đi. Tô gia chúng ta quá nhỏ, đại thần như ngươi ở lại chỗ này, thật sự là tự hạ thấp thân phận."

"Lão Nhị, ngươi đi thông báo cho lão Giáo chủ và lão phu nhân tới Tô gia cầu hôn, lập tức lên đường." Lôi Ngạo Thiên ông nói gà bà nói vịt ra chỉ thị cho Nhị hộ pháp, như không hề thấy nghe lệnh trục khách của Tô Nhược Mộng.

Nhị hộ pháp khó xử nhìn bọn họ, không biết phải làm gì cho đúng? Tư tưởng của Giáo chủ thay đổi cũng nhanh thật, hắn hoàn toàn không theo kịp tiết tấu. Lúc này, không phải Giáo chủ nên giáo huấn hắn một trận hay sao? Sao lại kêu hắn về tổng đàn mời lão giáo chủ và lão phu nhân tới cầu hôn chứ?

"Ta không gả! Ta không muốn gả cho một nam nhân không tin ta!" Tô Nhược Mộng lạnh mặt trừng hắn, ngẩng đầu tuyệt không nhận thua trước Lôi Ngạo Thiên.

Trong mắt Lôi Ngạo Thiên lóe lên một tia nguy hiểm: "Nàng không thể không nghe theo. Ta cũng không muốn nhi tử ta sau này trở thành hài tử không có cha."

Tô Nhược Mộng hừ lạnh một tiếng, hung hăng lườm hắn: "Ta không có mang thai."

Nam nhân này, hắn đang nói cái gì? Mới nãy không phải còn bày vẻ đau lòng, tuyệt vọng gì gì đó sao? Sao giờ lại nói tới chuyện hoang đường này? Mang thai? Mệt cho hắn tốn công nghĩ ra, hắn nghĩ cứ muốn mang thai là mang được sao?

"Sẽ có." Lôi Ngạo Thiên chân thành nhìn Tô Nhược Mộng, khóe miệng lộ ra nét cười tà mị.

Vừa rồi hắn quá vọng động rồi, khi hắn thấy ánh mắt chân thành tha thiết của Nhị hộ pháp thì hắn bỗng tỉnh táo lại. Hắn lo mình sẽ lại bị phản bội giống mười năm trước. Nhưng, hộ pháp của hắn sẽ không làm chuyện như vậy, mà Tô Nhược Mộng cũng không phải Tâm Nhi tỷ tỷ.

Mặc dù bọn họ mới ở chung với nhau có hai ngày, nhưng hắn biết, nàng không phải loại nữ nhân đó.

Lúc nghe nàng nói câu "đến chết cũng không lui tới", tim hắn đột nhiên thắt lại. Hắn không thể để cho chuyện như vậy xảy ra, cho nên, hắn kêu Nhị hộ pháp trở về tổng đàn mời lão Giáo chủ và lão phu nhân tới cầu hôn.

Vừa nãy là hắn bị lửa bốc lên đầu, chất vấn nàng như vậy, mình thật khốn khiếp mà.

"Không có!"

"Nương tử, nàng đang hoài nghi năng lực của vi phu sao?" Khóe miệng Lôi Ngạo Thiên lại cong lên, ánh mắt khinh bạc lướt lên lướt xuống trên người nàng.

"Không thể hiểu được, vừa nãy còn lạnh như một khối băng lớn, giờ lại..." Tô Nhược Mộng liếc mắt, trong lòng buồn bực, nam nhân này sao lại thay đổi sắc mặt theo giây vậy? Nói gió liền mưa, nói trời quang liền có ánh mặt trời, thật sự là khiến người ta nhìn không thấu, đoán không ra.

Mình thật sự có thể sống với nam nhân này cả đời sao? Đây thật sự là lựa chọn tốt sao? Nàng không khỏi bắt đầu hoài nghi quyết định của mình, chỉ đó điều, hình như nàng đã quên mất mình không có sự lựa chọn thứ hai.

"Lão Nhị, sao ngươi còn chưa đi?" Lôi Ngạo Thiên nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Nhị hộ pháp đang đứng ngốc một bên, nhàn nhạc hỏi.

Nhị hộ pháp phục hồi tinh thần lại, đổ mồ hôi chấp tay hành lễ: "Thuộc hạ tuân lệnh! Giáo chủ bảo trọng, phu nhân bảo trọng!"

"Nói cho lão Giáo chủ và lão phu nhân, sính lễ phải phong phú, Lôi Ngạo Thiên ta cưới vợ không thể làm mất mặt được." Lôi Ngạo Thiên bổ sung thêm một câu, sau đó liền phất tay với Nhị hộ pháp, trực tiếp xua đuổi cái bóng đèn lớn đó đi.

"Vâng!" Nhị hộ pháp xoay người đi ra ngoài, lên ngựa, dần biến mất trong màn đêm.

Lôi Ngạo Thiên duỗi tay, đem Tô Nhược Mộng đang nhìn về phía cửa ôm vào ngực, bất mãn nói: "Người đã đi xa, phu nhân vẫn còn luyến tiếc sao?"

"Ngươi để..." Tô Nhược Mộng quay đầu, tức giận nhìn về hắn, thanh âm đột nhiên dừng lại, môi đã bị hắn cúi đầu chặn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.