Cuồng Loạn Thăng Tiên

Chương 14: Dự tiệc tại Dinh thự Hoắc gia




Dịch giả: aluco

Ngay khi Vân Thiên Hành ra tay, trong khoảnh khắc bốn phía quanh Lôi Linh Thú xuất hiện quang ảnh lóng lánh, đám người Tăng Huyền cũng đồng thời ra tay.

Bất quá, công kích cuồng bạo như trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, Lôi Hải cũng không gợn sóng, cũng không bắt đầu khởi động điên cuồng. Từng đạo công kích ngay lập tức thay phiên nhau đánh trúng Lôi Linh Thú, nhưng mà cũng không làm cho Lôi Linh Thú có nửa điểm lắc lư, chớ đừng nói là làm thương tổn.

Công kích lập tức đình chỉ, công kích không có hiệu quả thì công kích tiếp có tác dụng gì?

Vân Thiên Hành cùng đám người Tăng Huyền hai mặt nhìn nhau, đều không thể tưởng được tại sao lại xuất hiện tình huống như thế? Căn cứ vào ghi chép trong điển tịch, Lôi Linh Thú chính là do Lôi Đình trong thiên địa biến thành, có thể điều khiển Lôi Đình trong Lạc Lôi Cốc để nó sử dụng, nhưng cũng không có ghi chép nào nói công kích vào nó sẽ không có hiệu quả.

"Chẳng lẽ do công kích mà các ngươi thi triển chính là Lôi linh khí? Lôi Linh Thú có sự miễn dịch đối với lôi hệ thần thông?" Tô Tinh Vân nhíu mày, nếu nói như vậy, Lôi Linh Thú kia phải đối phó như thế nào?

"Không có khả năng, công kích mà ta thi triển vừa rồi trong đó tuy rằng ẩn chứa lôi linh khí, nhưng chỉ có vài phần mà thôi, hơn nữa là công kích bằng chân khí, nhưng không thể làm tổn thương nó chút nào." Vân Thiên Hành lắc đầu, có chút nghi hoặc.

"Đúng vậy, ta cũng là như thế." Tăng Huyền từ trước đến nay ngôn ngữ không nhiều lắm.

"Ta cũng thế." Diệp Vân cũng đồng thời gật đầu, trên mặt cũng hiện lên vẻ nghi hoặc.

Trong khoảnh khắc, hầu như khuôn mặt của tất cả mọi người đều trở nên ngưng trọng, chỉ có Quân Nhược Lan là ngoại lệ, vẫn cái vẻ... tỉnh bơ như cũ, dường như hết thảy đều nằm trong sự khống chế của nàng.

"Quân cô nương, ngươi có đề nghị gì hữu ích không?" Vân Thiên Hành nhìn thấy thế, trầm giọng hỏi.

Quân Nhược Lan cũng không trả lời ngay với hắn, mà nhìn xem Lôi Linh Thú vẫn đứng ở trong Lôi Hải như trước, đôi mi thanh tú bỗng nhiên hơi hơi nhíu lại.

" Lôi Linh Thú này đã bị hư nhượt rồi, hạt giống Lôi Đình áo nghĩa trong cơ thể nó đã không còn nữa." Trong hai tròng mắt của Quân Nhược Lan bỗng nhiên bắn ra một đạo tinh mang, tức giận quát to.

Đám người Vân Thiên Hành cùng giật mình, trên mặt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Làm sao có thể? Ai có thể trộm đi trái tim của Lôi Linh Thú mà lặng yên không một tiếng động?"

Nhưng mà ngay lập tức bọn hắn đã phát hiện, đúng như Quân Nhược Lan nói, thân thể Lôi Linh Thú quả thật đang từ từ hư nhượt hóa, chẳng qua chỉ là một lát công phu, so với vừa rồi cũng đã giảm bớt rất nhiều.

Một đám người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không thể tưởng được lại có thể xuất hiện loại tình huống này, thời điểm vừa rồi công kích Lôi Linh Thú, Lôi Linh Thú rõ ràng không có phản kích, cũng không bị thương tổn, cái này đã ngoài nhận thức của bọn họ. Giờ phút này hạt giống Lôi Đình áo nghĩa nơi trung tâm trái tim của Lôi Linh Thú bỗng nhiên "bốc hơi", đã vậy lại biến mất ngay trước mắt của bọn hắn, nếu là do một người tu sĩ nào đó gây nên, thực lực bực này đúng là vượt xa tưởng tượng của bọn hắn.

"Không cần nhìn nữa, đi lấy Lôi Mộc." Quân Nhược Lan bỗng nhiên hạ giọng nói nhỏ vào tai Diệp Vân.

Tinh mang trong mắt Diệp Vân lóe lên, thân hình lập tức bay vút đi, toàn bộ người dường như hóa thành một đạo lôi quang nhanh chóng bắn ra, đâm thẳng vào hai mắt Lôi Linh Thú.

"Dừng tay cho ta!"

"Lớn mật!"

"Láo xược!"

Ngay thời điểm Diệp Vân sắp lấy được hai mắt của Lôi Linh Thú, một đám người rốt cuộc kịp phản ứng, Ứng Vô Quân và Tô Tinh Vân ba người cùng gầm lên, đến lúc này bọn hắn mới kịp phản ứng khi nhận ra Diệp Vân muốn lấy Lôi Mộc.

Nhưng mà, bọn họ gào to đã chậm, Diệp Vân dùng lôi linh khí của bản thân thúc giục Huyễn Diệt Lôi Quang Độn, tốc độ nhanh chóng đến mức nào, chỉ thoáng qua đã chụp được vào hai mắt Lôi Linh Thú.

Lập tức tử sắc quang ảnh đang rung động lại dường như đang tan chảy ra, lấy Diệp Vân làm trung tâm, lôi quang bắt đầu khởi động, hào quang màu tím tuôn ra bốn phương tám hướng, lập tức nhìn thấy quang ảnh trong tay Diệp Vân lập loè, xuyên thẳng vào hai mắt Lôi Linh Thú.

Lôi Linh Thú đã hư nhượt vẫn lẳng lặng đứng đấy như trước, không có nửa điểm phản ứng, mặc kệ Diệp Vân đâm thủng hai mắt của nó.

Diệp Vân chỉ cảm thấy một cổ lực lượng lôi điện cuồng bạo điên cuồng vọt vào trong tay, cỗ lực lượng này cường đại đến mức nếu không phải Diệp Vân đã tu thành Đại Ma Chi Thể, chỉ sợ ngay lập tức bị cỗ năng lượng này xé rách.

Nếu chỉ là Lôi Đình chi lực mà nói thì cũng chỉ có thế mà thôi, Diệp Vân đã tìm hiểu được lôi hệ pháp tắc, thân ở chính giữa Lôi Đình hầu như chính là Bất Tử Chi Thân. Chẳng qua là trong cỗ cự lực này ngoại trừ Lôi Đình bên ngoài còn có lực lượng cuồng bạo đã đến cực hạn ẩn chứa bên trong, thiếu chút nữa đã xé rách hắn thành từng mảnh.

Thân hình Diệp Vân nhanh chóng bắn thẳng lên, lơ lửng giữa không trung, trong hai tay cầm lấy hai luồng quang ảnh, tản mát ra tử sắc hoa quang.

"Diệp Vân, bỏ Lôi Mộc ra."

"Giao Lôi Mộc cho ta, còn có thể cho ngươi một con đường sống."

"Đúng vậy, nếu không ngươi sẽ đắc tội với Phi Tinh Môn của ta, ngươi có lên trời xuống đất cũng không có chỗ để trốn."

Ba người Ứng Vô Quân cùng lúc gầm lên, đặc biệt là thanh âm của Tuyệt Trần cực kỳ kiêu ngạo chói tai.

Vân Thiên Hành cùng đám người Tăng Huyền nhìn Diệp Vân, cũng không lên tiếng, cũng không hề động thủ. Ngược lại là trong mắt Thẩm Mặc lại tràn đầy hưng phấn, thân hình đen sẫm gầy teo của hắn giờ phút này có chút kích động, thân thể run lên nhè nhẹ.

Quân Nhược Lan nhìn Diệp Vân, khóe miệng nổi lên nụ cười thản nhiên, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.

Diệp Vân lăng không mà đứng, thân thể lơ lửng trong Lôi Hải, hai đạo tử sắc quang ảnh trong tay bắn ra vạn đạo hào quang, chiếu sáng trọn cái không gian nơi đây.

Làm cho mọi người kinh ngạc là khi ánh sáng màu tím đảo qua, Lôi Hải nguyên bản rậm rạp chằng chịt lại chậm rãi tiêu tán, giống như tuyết đầu mùa gặp ánh nắng mặt trời, nhanh chóng tan rã.

Diệp Vân chỉ cảm thấy hai đạo năng lượng cuồng bạo trong hai tay không ngừng dũng mãnh tiến vào thân thể, cọ rửa trong thân thể từng tấc một, kinh mạch, huyết dịch, xương cốt..., đều bị năng lượng lôi điện xâm nhập, toàn bộ thân người không thể nhúc nhích.

Diệp Vân chợt bừng tỉnh, vì sao mà Quân Nhược Lan nói nhỏ bảo hắn tới lấy Lôi Mộc, thì ra Lôi Mộc cũng không phải lấy được dễ dàng như thế. Năng lượng ẩn chứa bên trong Lôi Mộc nếu như không thể tiêu hao hết mà nói, thân thể sẽ bị giam cầm ở không trung như thế này không cách nào nhúc nhích, giờ phút này bất kể là ai, chỉ cần ra tay là có thể chém giết Diệp Vân.

Diệp Vân chỉ còn biết khóc hận, hận mình khoảnh khắc lúc đối mặt Lôi Mộc lại buông lỏng cảnh giác, hận mình đã biết Quân Nhược Lan có tâm cơ như thế mà lại đi tin tưởng nàng.

"Chư vị, không cần huyên náo, không cần nhốn nháo cũng không cần ồn ào. Lôi Mộc há lại dễ lấy như vậy sao, lực lượng ẩn chứa trong hai khối Lôi Mộc này đủ để giam cầm Diệp Vân hai canh giờ. Hiện tại chúng ta có thể thảo luận một chút cách... chia chác như thế nào. Lôi Mộc này, ta muốn một quả." Quân Nhược Lan bước lên một bước, cười nhạt một tiếng.

Ứng Vô Quân cùng đám người Tô Tinh Vân là nhân vật bậc nào, sau khi được Quân Nhược Lan nhắc nhở lập tức phát hiện trạng thái của Diệp Vân giờ phút này, quả thật như lời nói của Quân Nhược Lan hắn đang bị giam cầm ở giữa không trung, không cách nào nhúc nhích.

"Tiểu tử này tu luyện thành công Lôi linh khí, Lôi Đình chi lực trong Lôi Mộc này lại là thứ đại bổ, nếu để cho hắn hấp thu tất cả, tất nhiên sẽ tăng tu vi lên thật lớn." Tô Tinh Vân híp mắt nhìn về phía Diệp Vân.

"Đúng vậy, Quân Nhược Lan ngươi đến cùng là có ý gì?" Ứng Vô Quân lạnh lùng quát.

Ngược lại, Tuyệt Trần nhìn thấy Diệp Vân bị giam cầm giữa không trung, không khỏi vui mừng quá đỗi, đặc biệt là Lôi Hải ở bốn phía đều biến mất, làm cho áp lực đối với hắn đột nhiên giảm đi rất nhiều, hắn nhìn Diệp Vân cười to liên tục.

"Diệp Vân, ngươi cũng có ngày hôm nay, bị giam cầm ở đây hai canh giờ, ngươi nói xem ta sẽ giết chết ngươi như thế nào?"

Diệp Vân căn bản không thèm để ý tới hắn, giờ phút này Lôi Đình chi lực điên cuồng dũng mãnh tiến vào, hầu như đem kinh mạch cốt cách của hắn phá hư thêm một lần nữa.

Phải biết rằng sau khi Diệp Vân tu luyện sơ thành Đại Ma Chi Thể, chỉ cần tu sĩ có tu vi không vượt qua Kim Đan Cảnh Thiên Địa Lôi Kiếp, nếu muốn đơn giản chém giết hắn, cơ hồ là chuyện không thể nào, hắn chỉ cần dùng thân thể là có thể ngăn cản cao thủ Kim Đan Cảnh tứ trọng ngũ trọng.

Nhưng mà, cho dù là như vậy giờ phút này hắn vẫn cảm giác được kinh mạch cùng cốt cách đang bị phá hủy từng chút, Lôi Đình chi lực cuồng bạo dũng mãnh tiến vào, làm cho hắn vô kế khả thi, không cách nào ngăn cản.

"Tại sao có thể như vậy?" Diệp Vân nhíu mày, hắn cũng không quá bối rối. Lôi Đình chi lực này mặc dù có phá hư kinh mạch cốt cách một chút, bất quá hắn tìm hiểu lôi hệ pháp tắc, Lôi Đình có lẽ không cách nào tạo thành tổn thương thật sự đối với hắn, dù gì hắn có thể thúc giục Tiên Ma Chi Tâm, hấp thu toàn bộ cỗ Lôi Đình chi lực này.

Bất quá, hắn cũng không nguyện ý làm như vậy, bởi vì hắn có một loại cảm giác, Lôi Đình chi lực trong Lôi Mộc này cực kỳ thuần khiết, hùng hồn, nếu như có thể hấp thu luyện hóa được toàn bộ, đối với việc lý giải cùng điều khiển Lôi Đình, tất nhiên sẽ cao hơn một tầng nữa.

Ngay lúc Diệp Vân đang nghiên cứu kỹ lưỡng, phía dưới nhiều tiếng người nói dần dần cao vút.

"Ngươi muốn một quả? Phi Tinh Môn ta đây cũng muốn một quả." Thanh âm của Ứng Vô Quân vang lên, dường như không cho phép ai làm trái ý hắn.

"Phi Tinh Môn? Muốn cái gì?" Bỗng nhiên gương mặt của Vân Thiên Hành trở nên nghiêm túc, khí độ nho nhã lúc trước biến mất không thấy gì nữa, trong ánh mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng.

"Vân Thiên Hành, ngươi muốn đối đầu cùng Phi Tinh Môn ta?" Tuyệt Trần tức giận quát.

"Chỉ có tu vi như thế cũng dám tiến vào bảo tàng chi địa, không biết sống chết." Khuôn mặt Vân Thiên Hành lạnh lẽo, trong mắt tinh mang lập loè, toàn thân Lôi Đình nổ vang ầm ầm.

Tô Tinh Vân cùng Ứng Vô Quân ba người đứng sóng vai, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vân Thiên Hành.

"Các ngươi muốn đánh muốn...chửi nhau ta cũng mặc kệ, hai quả Lôi Mộc này do Diệp Vân đoạt được, ai cũng đừng nghĩ cướp đi từ trong tay hắn, đây là vật của Thần Tú Cung ta, các ngươi cũng không cần si tâm vọng tưởng rồi." Thanh âm của Tăng Huyền bỗng nhiên vang lên, hắn đi ra phía trước mấy bước, đứng ở bên dưới thân người Diệp Vân.

"Không sai, hai quả Lôi Mộc này đều là của Diệp đại ca ta đấy, các ngươi muốn nhảy vào "chia chác" cũng đừng trách ta không khách khí." Thẩm Mặc đột nhiên như trở thành một người khác, một cỗ khí thế từ trong cơ thể tuôn ra, tu vi đột nhiên gia tăng.

Kim Đan Cảnh tam trọng, tứ trọng, ngũ trọng, lục trọng!

Tu vi của Thẩm Mặc rõ ràng đạt đến Kim Đan Cảnh lục trọng, quả thực làm cho tất cả mọi người khó có thể tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.