Cường Gian

Chương 5




Group chat lại sa vào im lặng, ai nấy đều đang sốt ruột chờ tin tình báo chính xác cuối cùng. Song song đó, họ còn phái thêm vài nhân thủ theo dõi động tĩnh của mấy tên kiện tướng chủ lực dưới trướng Quân Mạc Tiếu. Những người theo phe Quân Mạc Tiếu đã bại lộ từ lâu, các bảng xếp hạng đơn đâu đâu cũng có tên chúng.

Việc nghe ngóng khá thuận lợi, thoáng chốc, đám hội trưởng đồng thời gửi biểu cảm đắc ý lên nhóm, ra chiều “mưu mô đã thành”.

“Xem ra mọi người biết cả rồi?” Xa Tiền Tử có được tình báo sớm nhất nói.

“Núi Omar.” Dạ Độ Hàn Đàm nói.

“Đúng vậy, hóa ra mục tiêu của hắn là Thợ Săn Lạc Nhật.” Cô Ẩm bảo.

“Chúng ta hẳn có thể tạo sự bất ngờ cho hắn.” Xa Tiền Tử cười nói.

“Lần này nhất định phải phá tan nhuệ khí của hắn.”

“Chuẩn, không những cướp BOSS mà còn phải cho hắn nếm thử mùi chết cả bầy.”

Bầy lũ công hội hí hửng đi an bài. Không ai dám mảy may coi thường đội tinh nhuệ của Quân Mạc Tiếu, phái hết toàn bộ tinh nhuệ ra trận. Rốt cuộc bao nhiêu người là đủ? Hàng tá những lần thất bại đã khiến cả bọn không thể đánh giá được, tóm lại nhiều người chắc sẽ ổn.

“Thợ Săn Lạc Nhật khi nào xuất hiện lại vậy? Mong chờ quá đê!!” Mọi người đang tha hồ tưởng tượng cái cảnh đẹp đẽ ấy. Có thể cho Quân Mạc Tiếu ăn quả đắng là chuyện kích động biết nhường nào.

“Nếu lỡ… Mục tiêu của hắn là Kị Sĩ Lam Tinh thì sao?” Trông ai nấy hớn ha hớn hở, Lam Hà bất giác thấy bất an.

“Hừm… Nói cũng đúng.” Dạ Độ Hàn Đàm từng chạm mặt nhiều lần với Diệp Tu cũng có dự cảm như thế, “Thế chúng ta cứ tinh anh đấu tinh anh, biển người đấu biển người. Bên Hoang Mạc Phía Tây, chúng ta cũng phái mấy người qua. Dù gì hắn cũng chỉ là một công hội, nhân số không đông, chúng ta mỗi người bốc đại vài người cũng được. Bên ấy cũng không có ai lợi hại. Ngang số lượng, chúng ta ắt sẽ chiếm thượng phong.”

“Đúng đúng, nhất định phải hết sức cẩn thận.” Cô Ẩm tỏ vẻ đồng ý.

Hoang Mạc Phía Tây, khu luyện cấp 50.

Tại khu 10, cấp 50 đến 55 là cấp phổ thông nhất. Còn người chơi trong công hội có câu lạc bộ dù là tinh anh hay thành viên thường đều không thuộc nhóm phổ thông. Bọn họ là những người nổi trội bởi tốc độ train level, hầu hết đều trên cấp 55, nhóm tinh anh thì đang trong đà xông lên cấp 60.

Vì vậy, một đám phi phổ thông xuất hiện ở Hoang Mạc Phía Tây đã nhanh chóng thu hút tầm mắt của những người chơi khác. Kẻ nào kẻ nấy đều trưng danh hiệu công hội lớn của mình, lúc này tụ chung một chỗ, người chơi tinh ý bỗng cảm thấy sắp có chuyện gì xảy ra.

Những kẻ phi phổ thông này đã nhận được chỉ thị rõ ràng từ phía công hội, nay đứng rải rác giữa Hoang Mạc Phía Tây, vừa chờ BOSS xuất hiện, vừa chú ý động tĩnh của người chơi công hội Hưng Hân.

Đầu kia của bản đồ núi Omar cũng xảy ra tình huống tương tự, song quy mô nhân số lại nhỏ hơn.

Chờ mãi chờ mãi, nhưng BOSS cứ chần chừ không xuất hiện. Người chơi công hội có câu lạc bộ thì ngứa tay từ lâu, song với thân phận thành viên công hội lớn, họ không thể vô duyên vô cớ ra tay, nhất là ở nơi luyện cấp đông người này.

Giông tố nổi lên trước cơn bão, ngặt nỗi cơn giông này có vẻ nhây hơi lâu. Hơn nữa, thời gian BOSS xuất hiện không khác dự báo thời tiết bao nhiêu, người chơi công hội có câu lạc bộ ôm mục đích tới đây thoáng chốc cảm thấy chán nản.

Bên Hưng Hân đang rất bận rộn. Bởi vì họ không phải phi phổ thông, Hoang Mạc Phía Tây đối với họ là một khu luyện cấp rất thích hợp, họ vừa giết quái vừa chạy, rành rành là đang cày bừa.

Bẵng cái đã qua buổi sáng.

Đám hội trưởng cắm chốt trước máy vi tính đỏ hết cả mắt. Hết cách, cả bọn đều thuộc hội cú đêm, đúng lý ra sáng phải đi ngủ. Ai dè tên Quân Mạc Tiếu quỷ quái trở về du lịch, hại mọi người phải tăng ca làm thêm, quằn quại tới trưa mệt điếng người. Mắt thấy BOSS cũng không xuất hiện, các hội trưởng bèn chào hỏi, gửi tin nhắn qua, nếu có biến sẽ có thuộc hạ báo cho biết.

Ba giờ lẻ bảy phút chiều, đây là thời gian say giấc của các hội trưởng công hội lớn mới đi ngủ trưa, kết quả lại bị ngắt ngang đầy tàn nhẫn.

Mọi người tỉnh giấc, vừa gấp gáp hỏi tình hình vừa lết tới máy tính, chưa tiếp cận được mục tiêu thì đã nhận được tin: Kị Sĩ Lam Tinh xuất hiện trước tiên.

“Công hội Hưng Hân có động tĩnh gì không?” Tất cả hội trường gần như đồng thời hỏi.

“Hình như không có.” Thủ hạ báo cáo.

“Hahahaha, quả nhiên.” Các hội trưởng đắc ý, lập tức xì xồ trong nhóm thảo luận. Chỉ là không bao lâu lại phải đối mặt một vấn đề khác: Có nên cướp con Kị Sĩ Lam Tinh này không? Nhân thủ được sắp bên đầu kia hơi nhiều, cho nên người chỉ huy không dám manh động. Theo lời hồi báo của quân trinh sát, hiện tại có một nhóm họp thành đội tự phát muốn đánh Kị Sĩ Lam Tinh, hiện đang bị hành chết lên chết xuống.

BOSS hoang dã không phải là thứ đội tự phát có thể chạm vào, huống chi đây còn là khu mới người mới. Thành thử dù có đội tự phát chen chân, đám hội trưởng công hội cũng không màng tới, đối thủ chính của họ, suy cho cùng chính là những người trong group chat này.

“E hèm… Người bên kia hơi nhiều, muốn giết thì hơi rối đó…” Xa Tiền Tử mở miệng.

Sau đó chả ma nào lên tiếng. Xa Tiền Tử vừa nhìn đã hiểu đám khốn kiếp này toan chơi trò đánh lẻ, căn bản không có đứa nào muốn bàn bạc. Vì vậy gã cũng im, vội vàng liên lạc với phía Hoang Mạc Phía Tây, nghe ngóng tình hình cụ thể.

Mười ba hội trưởng, mỗi người ít nhất có một đội binh lực, nay đang tụ họp tại Hoang Mạc Phía Tây.

Kỵ Sĩ Lam Tinh và đoàn kị sĩ của nó đứng gần họ, vừa mới xử đẹp một đội tự phát. Lúc này lại có thêm một nhóm người chơi train level bất cần đời lập thành một đội mới. Thành viên mười ba công hội vẫn không đoái hoài tới, chỉ chăm chăm để ý những đối thủ thực sự.

Cuộc đối đầu thể nào cũng chấm dứt, dù giằng co đến đâu, họ cũng không thể một mực nhìn nhau đến khi kết thúc. Động thủ trước chưa chắc sẽ thua, bởi vì không ai biết lá bài tẩy của đối phương, không ai biết đối phương sẽ sắp xếp thế nào. Mỗi một lần giành BOSS là một lần “gặp chiêu phá chiêu”. Thực lực, tính toán, may mắn, nhân tố nào cũng có thể quyết định kết quả.

Hoang Mạc Phía Tây bắt đầu nổi lên những cuộc va chạm quy mô nhỏ, sau đó từ từ khuếch tán, những kẻ đứng bàng quang cũng nhanh chóng bị cuốn vào cuộc. Giết BOSS, song song giết lẫn nhau, giây trước mọi người có thể là đồng minh, ngay giây sau hai bên đã rút đao tương tàn.

Thanh máu BOSS giảm xuống, thành viên mỗi công hội cũng ngã xuống theo. Còn những đội tự phát không biết trời cao đất dày thấy cảnh này đã biết thức thời lủi đi, đứa nào bỉ ổi thì ở lại hôi của. Tuy nhiên nghề này lại không mấy phát đạt ở khu thường, bởi vì tỉ lệ rớt đồ nơi đây thua xa tỉ lệ ở Thần Chi Lĩnh Vực.

Đang đâm chém như mớ bòng bong, các hội trưởng công hội bất chợt nhận được tình báo nằm vùng đưa tới. Quân Mạc Tiếu hạ lệnh trong công hội, sắp sửa xuất phát tới chỗ Kị Sĩ Lam Tinh.

“Cái gì? Ngay bây giờ?” Ai nấy ngớ người.

“Muốn ăn hôi đằng sau?”

Hiện trường chiến đấu, người chơi công hội Hưng Hân đọc được tin nhắn của Quân Mạc Tiếu, bắt đầu ào chạy về phía này. Hàng tá kẻ đội danh hiệu công hội Hưng Hân trên đầu dần dần xuất hiện ngoài vòng hỗn chiến. Một người, hai người, mười người, rồi hai mươi, một trăm, hai trăm…

Cấp bậc của họ cũng không cao, có kẻ chưa tới cấp 50, hoàn toàn không cùng một trình với các công hội lớn. Thế nhưng, bọn họ người đông, lại biết đoàn kết, khi mười ba công hội đánh nhau loạn xà ngầu, họ đột nhiên đồng loạt xuất hiện.

“Khoan khoan khoan, ngừng đã, đừng để Quân Mạc Tiếu được lợi.” Người trong nhóm thảo luận gấp rút hô.

“Chẳng lẽ mục tiêu của hắn là Kị Sĩ Lam Tinh thật?”

“Má nó, người bên núi Omar về cản mau.”

“Không kịp rồi, giờ ai còn kế nào không?”

Mọi người bối rối, buồn bực, túm tóc! Nhưng ít ra bọn họ đều hiểu được một chuyện, nếu cứ tiếp tục đánh loạn xạ thế này, họ nhất định sẽ bị công hội Hưng Hân ăn hôi.

“Kiểu gì cũng cướp BOSS, khỏi lăn tăn nữa, hợp lực xử đẹp hết tụi Hưng Hân trước!” Có người nêu ý kiến.

“Đành vậy thôi!”

Group chat nhanh chóng nhất trí, truyền mệnh lệnh tới tiền tuyến. Mười ba công hội mới nãy quần nhau dữ dội thoắt cái đã kề vai chiến đấu. Trông cụm cụm danh hiệu công hội Hưng Hân chồng chất bên ngoài, cả lũ đột nhiên tản ra thành vòng tròn xông tới.

“Chạy!” Lúc này, công hội Hưng Hân bất thình lình nhận được mệnh lệnh.

Người công hội Hưng Hân nhất thời quay đầu bỏ chạy, mà bấy giờ người thuộc công hội lớn vẫn còn cách khá xa, đánh cái được cái không, đuổi theo không kịp, bó cẳng vô cùng!

“Phắc, khỉ gió gì vậy?” Các hội trưởng nắm đầu nắm tóc, đâu ngờ trận rối loạn này lại khiến Kị Sĩ Lam Tinh bên kia nổi điên, dẫn theo đoàn kỵ sĩ vọt thẳng tới mục tiêu thù hận của mình.

Bị đánh thì không thể chịu đòn được, vội phản kích. Đám công hội khác ngó thấy không ổn, nếu cứ thế này thì đến cả Kị Sĩ Lam Tinh cũng bị đám kia giành được, bèn ra tay ngăn cản. Trong lúc cả đám vờn nhau loạn tùng phéo như thế, thành viên công hội Hưng Hân lại trở về với nhau.

Mệnh lệnh đưa ra không hề giấu giếm. Quân Mạc Tiếu gửi tin ngay trong kênh công hội, khiến tất cả hội trưởng đều cùng lúc nhận được tin.

Lần này thì sao? Nên giết hay không? Cùng lao tới, người vừa chạy trận lại vừa loạn, BOSS vẫn đang ra oai đằng sau kia kìa!

“Chia thành hai đường!” Có người đề nghị.

“Chuẩn!” Mọi người nháo nhào gật gù. Chia ra một nhóm đuổi theo Hưng Hân, nửa còn lại ở lại giết BOSS, ổn quá chừng?

Mệnh lệnh giáng xuống, người Hoang Mạc Phía Tây chia một nửa đuổi theo công hội Hưng Hân. Người Hưng Hân lại chạy, song lần này không ai thả họ đi, người chơi công hội lớn cứ liều mạng dí. Giết không được thì chí ít cũng phải đẩy bọn này ra xa thật xa đã.

Kết quả, những người này không bị họ đuổi ra xa, mà lại bị bọn họ ép thành một cục. Các hội trưởng đồng thời nhận được tin rằng, Quân Mạc Tiếu đang kêu gọi mọi người tụ lại.

“Không được! Lực lượng chúng ta sẽ bị tản đi nếu cứ đuổi thế này…” Các hội trưởng đột nhiên nhận ra tình hình có chút không ổn.

“Đừng đuổi nữa, chú ý đội hình, đừng rối.” Hội trưởng nhắc nhở người dẫn đội bên kia.

Ai ngờ tin còn chưa gửi, bên kia lại truyền đến tin: “Không nổi nữa!”

“Cái gì không nổi?” Hội trưởng mù mờ.

“BOSS! BOSS không chịu nổi nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.