Cưỡng Đoạt Ái Tình Nhan Tổng Xin Dừng Lại!

Chương 12: CÓ PHẢI NGƯƠI LÀM HAY KHÔNG




NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 155) | Facebook

Hội Những Người Thích Ngôn Tình Sủng Và Có Logic

NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 155)

25 THÁNG 9, 2018 · CÔNG KHAI

MỤC LỤC

☆ Chương 155: Ngủ chung

Trong phòng, ánh nến sáng rực.

Hồng Đậu nghi hoặc, “A Miên, ngươi có nghe thấy tiếng gì đó bên ngoài không?”

A Miên cười, “Có lẽ là mèo hoang ở đâu tới thôi.”

Hồng Đậu vẫn luôn cảm thấy chính mình đã nghe được âm thanh kỳ quái gì đó ngoài cửa sổ, chẳng qua A Miên nói là mèo hoang, vậy đó chính là mèo hoang, nàng thật ra lại ý thức được mình còn chưa đóng cửa sổ, liền vượt qua thân thể A Miên, xuống giường đóng kín cửa sổ, lại quay đầu nói: “A Miên, đêm nay có ngủ ở chỗ này của ta không?”

“Tiểu cô nương muốn nô gia ngủ ở chỗ này?” A Miên ngồi dậy từ trên giường, một tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Hồng Đậu quần áo lộn xộn cách đó không xa.

Hồng Đậu không cần tự hỏi liền nói: “Chẳng phải đã nói sẽ cùng nhau tắm gội cùng nhau ngủ sao? Tuy rằng chúng ta chưa cùng nhau tắm gội, nhưng vẫn có thể cùng nhau ngủ, thế nào? A Miên, chi bằng đêm nay ngươi cứ ở lại đi.”

“Nếu tiểu cô nương nhiệt tình mời mọc, vậy nô gia liền không nỡ từ chối.” Ánh nến khiến đôi mắt cười của A Miên càng thêm vẻ ôn nhu, ánh nến nhá nhem chiếu vào khuôn mặt hoàn mỹ của nàng, giống như tăng thêm tầng ánh sáng thần thánh cho nàng vậy, giờ phút này, có thể khiến người khác quên đi nàng là một nữ nhân yêu diễm vũ mị, mà nghĩ nàng là một giai nhân tuyệt đại ôn nhu đa tình.

Hồng Đậu nhìn đến rung động tâm can, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy A Miên lộ ra khí chất như vậy, thực sự khác biệt quá lớn với trạng thái ngày thường của nàng, Hồng Đậu liền nhịn không được mà nhìn đến ngây người.

“Làm sao vậy?” A Miên thấy Hồng Đậu thật lâu không nói lời nào, lại thay đổi dáng ngồi, cười hỏi một câu.

“A Miên……” Hồng Đậu do dự trong chốc lát, mới đỏ mặt, nói: “Ta cảm thấy ngươi hôm nay cười đặc biệt đẹp.”

“Nô gia có ngày nào khó coi trong mắt tiểu cô nương sao?”

“Ta không phải có ý này.” Hồng Đậu vội vàng xua tay, “Ý ta là, ngươi ngày nào cũng đều rất đẹp, nhưng chỉ có bây giờ cười rộ lên mới đặc biệt đẹp.”

“Đặc biệt?” A Miên cười hỏi: “Đặc biệt đến mức nào?”

“Ừm…… Đến mức cho dù có đặt rất nhiều rất nhiều bánh táo chua ở trước mặt ta, thì ta cũng sẽ không rảnh quan tâm!”

Có thể khiến đồ tham ăn kia nói ra đến mức này, thoạt nhìn cũng thật là đủ đặc biệt, hai mắt A Miên lại cong cong, “Vậy thì nô gia đẹp, hay là Diệp Minh chủ đẹp?”

“Đương nhiên là ngươi đẹp!” Hồng Đậu quyết đoán trả lời, “Diệp Minh chủ là nam nhân, chỉ có thể nói hắn soái khí.”

“Ồ.” A Miên lạnh nhạt đáp lời, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc qua Hồng Đậu, “Tắt đèn nghỉ ngơi đi.”

Đầu óc Hồng Đậu đầy dấu chấm hỏi, không biết có phải mình đã chọc giận A Miên chỗ nào hay không, nhưng nàng vẫn làm theo mà thổi tắt ngọn nến, lúc này mới dựa vào ánh trăng mỏng manh mà đi về phía mép giường, trước kia đều là nàng nằm xuống trước, rồi Lục Y mới thổi tắt đèn, hiện tại nàng sờ soạng đi, làm một người có bệnh quáng gà, lại không thích ăn rau dưa, lúc này bước đi cũng chỉ là dựa theo trí nhớ.

“Ai nha” một tiếng, đầu gối Hồng Đậu vấp phải giường, liền lập tức ngã lên đó, ngoài ý muốn chính là, nàng không ngã vào đệm giường, mà lại lọt vào trong một lòng ngực.

Một bàn tay vòng lên eo Hồng Đậu, đồng thời, giọng nói tuỳ tiện cũng vang lên, “Hóa ra buổi tối còn có phúc lợi mỹ nhân nhào vào trong ngực sao?”

Hơi thở riêng biệt dễ ngửi kia của A Miên quanh quẩn trên chóp mũi nàng, Hồng Đậu liền đỏ mặt, chỉ là khi cảm thấy A Miên đưa một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên da thịt bóng loáng của mình, nàng nhịn không được mà đè lại bàn tay lộn xộn của A Miên, thẹn thùng nói: “A Miên, ngươi đang làm gì?”

Trong bóng đêm, A Miên chớp mắt mỉm cười, “Sàm sỡ ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.