Cuồng Đồ Hái Hoa

Chương 75: Đêm trăng thứ bảy mươi lăm




Mặc dù chỉ là một chức quan nhỏ nhưng Ngụy Minh Luân đã cảm thấy mỹ mãn dương dương đắc chí. Dù sao Ngụy gia tuy là có tiền nhưng kẻ có thể mặc áo quan trên người, cả ba đời cũng chỉ có hắn duy nhất một người. Cũng bởi vì không đâu vào đâu cho nên "tiểu quan" còn chưa nhậm chức đã mang theo đám chó săn của mình mấy ngày nay không phải lưu luyến ở khu thanh lâu chơi quên trời đất thì cũng là ở trong quán rượu uống đến say khướt. Ngụy Anh Kiệt bận rộn với công việc buôn bán, thêm vào đó chỗ nào cũng cần phải ''lấy lòng'' vị quý nhân chủ tử mới đầu nhập vào, cho nên mới mắt nhắm mắt mở để mặc cho hắn tiêu diêu tự tại.

Hôm nay cũng thật khéo, vị huyện thừa Ngụy đại nhân vênh váo dẫn theo vài tên gia nhân vừa từ chỗ mấy kỹ nữ vui vẻ uống rượu trở về, trong lúc vô ý nhìn thấy Tiêu Duệ đang ngồi trong quán rượu uống một mình. Tiêu Duệ ngày đó ở Lạc Dương khiến cho cha con Ngụy gia như chó nhà tang thất bại mà bỏ chạy, Ngụy Minh Luân đương nhiên là nghẹn uất một bụng. Vào thời điểm đó Tiêu Duệ thanh danh vang dội sau lưng lại có quý nhân chống đỡ, Ngụy gia đương nhiên là không thể không nuốt xuống cỗ lửa giận đó. Nhưng hôm nay đã khác xưa, không chỉ bản thân đã làm quan, nhà mình cũng đã dựa vào một vị đại quý nhân quyền thế xung thiên, làm gì có chuyện còn đem Tiêu Duệ để vào trong mắt nữa đây.

Cho nên, Ngụy Minh Luân liền ngẩng cao đầu ưỡn ngực xông vào quán rượu, khiêu khích đứng ở trước mặt Tiêu Duệ. Tiêu Duệ đang uống vui vẻ thì đột nhiên nhìn thấy con trai của Sơn Nam đạo phú thương hùng hục xông đến, đầu tiên là sửng sốt sau đó thì nhíu chặt lông mày, tâm tình tốt đẹp đang có tất cả không cánh mà bay. Nếu như nói sau khi Tiêu Duệ xuyên việt đến Đại Đường chán ghét nhất, không thích nhất, ghê tởm nhất cũng chỉ có hai kẻ, một chính là Dương Chiêu ở Ích Châu, kẻ hiện giờ đã biến thành phế nhân nằm ở trên giường; Kẻ còn lại chính là tên công tử nhà giàu đang đứng ở trước mắt này, Ngụy Minh Luân.

Tiêu Duệ chẳng thèm để ý đến hắn, tự đứng dậy đi trả tiền chuẩn bị rời khỏi quán rượu. Nhưng Ngụy Minh Luân có tâm mà đến há có thể như vậy mà xong. Nỗi nghẹn uất ở trong lòng nhiều ngày rốt cuộc cũng có thể tận tình phát tiết ra, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này. Nhớ lại bộ dáng cuồng vọng và ngạo khí của Tiêu Duệ, Ngụy Minh Luân hung hăng đẩy hắn một cái. Nói thực rằng, Tiêu Duệ bị cái đẩy này lùi lại phía sau vài bước, thực cũng có chút ngoài ý muốn, hắn không ngờ rằng tiểu tử này lại dám công khai gây hấn tìm chuyện ngay giữa ban ngày ban mặt ở địa phương ngay dưới chân thiên tử như thế này, đây chính là trọng tội bị Đường luật nghiêm trị.

- Ngươi muốn làm gì?

Tiêu Duệ lạnh lùng quát một tiếng, liếc nhìn Vệ Giáo lãnh khốc vẫn một mực đứng chờ bên ngoài tửu quán. Vệ Giáo đã sớm phát hiện ra có vài điểm không đúng, vị chủ nhân mà bản thân phụng lệnh bảo vệ này hình như gặp phải cừu nhân. Vệ Giáo chậm rãi rời bước đi lại đó, quét mắt nhìn đám nô gia đi theo phía sau Ngụy Minh Luân một cái, lạnh lùng nói:

- Dưới chân thiên tử, kẻ nào dám dương oai?

- Bổn đại nhân dám, thế nào đây?

Nếu không phải là đang đối mặt với Tiêu Duệ, Ngụy Minh Luân có lẽ sẽ không kiêu ngạo như vậy. Nhưng vừa nhìn thấy kẻ "đối đầu" ngày xưa, nhớ lại nỗi nhục khiến cho hắn ăn không ngon ngủ không yên ngày đó, nhớ tới tiểu mỹ nhân yểu điệu rơi vào lòng Tiêu Duệ, Ngụy gia công tử ca sớm đã chìm trong lửa giận, vứt sạch mọi thứ ra sau đầu. Lúc này đối với hắn mà nói, chỉ có hung hăng đem Tiêu Duệ làm nhục trước mặt mọi người, đem hắn hung hăng dẫm đạp dưới chân mình mới có thể giải được môi hận và lòng đố kỵ tích tụ nhiều ngày qua.

- Đại nhân? Ngươi là đại nhân gì?

Ai cũng không ngờ được vào lúc này Tiêu Duệ thế nhưng lại cười rất thoải mái, thong dong hỏi một câu.

Ngụy Minh Luân tức giận quát một tiếng, vài tên gia nô lập tức xông lên trước, nhưng Vệ Giáo cũng không phải là kẻ nhàn rỗi, hắn chính là đái đao thị vệ trong phủ Thịnh Vương, hiện tại là cận vệ của Tiêu Duệ, giáo huấn vài tên gia nô này tựa giống như dùng pháo cao xạ bắn muỗi, chuyện bé xé ra to. Vài tên gia nô của Ngụy gia vừa mới bày ra bộ dạng hung tợn đã bị ba quyền hai cước của Vệ Giáo đánh ngã lăn trên mặt đất.

Trong quán rượu người ngã bàn đổ, bán đĩa chén cốc bay tứ tung. Đám tửu khách thấy tình hình không ổn lần lượt rời khỏi tửu quán. Ngụy Minh Quân trợn mắt há mồm nhìn đám gia nô đang rên rỉ nằm la liệt trên đất, lại liếc nhìn qua Vệ Giáo đang khoanh tay đứng cười lạnh không thôi. Hắn thẹn quá hóa giận gào rít một tiếng hung hăng đá cho tên gia nô một cược:

- Cẩu nô tài vô dụng!

Tên Ngụy gia công tử ca này ở Sơn Nam đạo ngang ngược hống hách quen thành thói, bản thần cũng có vài phần sức mạnh. Khi hắn nhìn thấy nụ cười nhạt trên mặt Tiêu Duệ, một lần nữa khống chế không được lửa giận đang hừng hực thiêu đốt, rống lên một tiếng xông về phía Tiêu Duệ, thế nhưng lại giống như một con chó đói cắn vào vai Tiêu Duệ.

Hí! Tiêu Duệ hít vào một hơi khí lạnh, lập tức dùng khửu tay các khớp tay dùng hết toàn bộ sức lực bản thân đánh vào lòng ngực của Ngụy Minh Luân, tiếp đó tung ra một cước, không khéo chính là đá vào đũng quần của Ngụy gia công tử ca. Tiêu Duệ mặc dù không hiểu võ công nhưng cũng không phải là loại hình có sức lực lớn, nhưng sau khi bị đau vận hết toàn bộ sức lực của bản thân vào một cước, nhất là lại đá vào bộ vị yếu ớt nhất trên cơ thể con người, lực thương tổn không cần nghĩ cũng biết.

Tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn của Ngụy Minh Luân vang vọng khắp cả khu phó này, tiếng kêu thê lương khiến cho một kẻ bán hương phấn rong bên ngoài kìm không được hắt xì hơi một cái, thổi trúng các loại hương phấn trong hòm bay lên đầy trời. Trong tử quán tiểu nhị chạy vào bếp sợ run lên, dưới đũng quần một trận nóng ran, thiếu chút nữa tiểu cả ra quần.

Nhìn thấy Ngụy Minh Luân ôm lấy bộ hạ lặn lộn trên mặt đất hét thảm, Tiêu Duệ nhún nhún vai cười lạnh không nói. Đương nhiên lúc này hắn không hề biết, bởi vì một cước này của hắn mà khiến cho Ngụy gia công tử ca từ nay về sau không thể sinh con. Sau này khi hắn biết được tin tức cũng sửng sốt nửa ngày, cuối cùng mới nói với Lệnh Hồ Xung Vũ một câu:

- Chỉ là ngoài ý muốn, thuần túy ngoài ý muốn thôi. Chẳng qua, cái gọi là chó khôn không gây chuyện, người khôn ít tai họa. Chính là cái đạo lý này.

Lệnh Hồ Xung Vũ lúc ấy cười khổ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử Ngụy gia này cùng tên cùng họ với Ngụy công công trong cung, chẳng lẽ số mệnh chú định sẵn nhất định phải làm thái giám sao?

Vệ Giáo lãnh khốc vỗ vỗ bả vai Tiêu Duệ, cười nhạt nói:

- Công tử gia, ngài thật sự đá vào. . .

Sự kiện đánh lộn đột ngột xảy ra trong quán rượu của Tây thị rất nhanh làm kinh động đến quan phủ, sai dịch của Vạn Niên huyện đem rất cả những người có liên quan kể cả lão bản và tiểu nhị của tửu quán, toàn bộ áp giả đưa vào trong nha huyện. Vụ án này cũng không có gì phức tạp, tuy nhiên huyện lệnh của huyện Vạn niên Trương Hữu Đạo đã từng thu nhận tiền tài của Ngụy gia cho nên có lòng bảo vệ Ngụy Minh Luân.

Nhưng nhân chứng vật chứng đầy đủ, tên bai gia tử của Ngụy gia này lại chủ động tìm chuyện gây sự đả thương người, mà Tiêu Duệ bất quá chỉ là phòng vệ chính đáng, án theo luật là vô tội. Thêm vào đó nghe nói Vệ Giáo này còn là người của phủ Thịnh Vương, Trương Hữu Đạo lập tức nhớ lại vài lời đồn đại được lưu truyền trong kinh sư và dân chúng gần đây, lại cẩn thận làm rõ Tiêu Duệ đích xác là con trai của Tiêu Chí Trung đến từ Lạc Dương, vội vàng định xong án hình.

Tiêu Duệ và Vệ Giáo cứ như vậy vào lúc trời chạng vạng bình an rời khỏi nha huyện Vạn Niên, mà Ngụy gia công tử ca bị Ngụy gia chủ bởi vì nghe thấy tiếng kêu thảm của hắn mà vội vàng chạy đến dẫn về. Án theo luật, Ngụy Minh Luân phải bị hỏi tội, cái chức quan nhỏ vừa mới mua được kia chỉ sợ cũng bảo toàn không được. Nhưng người ta thường nói có tiền sai ma khiến quỷ cũng được, dưới ma lực của đống ngân phiếu cực dày, việc này từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không quy trở về bình thường.

Ngụy Minh Luân được khiêng về nhà đương nhiên là bị Ngụy Anh Kiệt chửi bới một hồi, nhưng chửi mắng thì chửi mắng con trai của mình dù không có ý chí thì nó vẫn mang cốt nhục của mình, nhìn thấy nhi tử đã được trị liệu mà vẫn kêu to gọi nhỏ, Ngụy Anh Kiệt cũng có chút lo sợ không yên: Chẳng lẽ đã bị đá hỏng mất bảo bối nối dõi tông đường rồi?

Lão ta vội vàng cho mời vài vị danh y trong thành Trường An tới xem cái "đũng quần" đang sưng lên kia, các loại dược tài quý hiếm được lấy ra thành một đống lớn, lại uống vài bát Tân La nhân sâm sau đó Ngụy Minh Luân mới tạm thời ngừng lại tiếng kêu thảm, rên rỉ tiến vào mộng đẹp.

Yên tĩnh hơn mười ngày, "đũng quần" của Ngụy Minh Luân mới hoàn toàn hết sưng phù khỏi hẳn. Đúng vào lúc Ngụy Minh Luân tụ tập đám gia nô muốn đi tìm Tiêu Duệ báo thù rửa hận thì Ngụy Anh Kiệt xuất hiện cho hắn một cái bạt tai mắng vài tiếng súc sinh. Sơn Nam đạo Ngụy gia phải định cư lại ở Trường An, hiện giờ vừa mới đặt chân đến đất này, đứa con không ra gì liền gây chuyện, Ngụy Anh Kiệt có thể không tức giận được sao?

Thù đương nhiên là phải báo, nhưng không phải là loại phương pháp báo thù này. Cái loại lỏa lồ gầm gậy đến cửa nhà người ta khiêu khích chẳng phải là để cho kẻ khác nắm được đuôi, công khai chống đối lại quan phủ sao? Ngụy Anh Kiệt đứng ở trong viện la hét nửa ngày rốt cuộc Ngụy Minh Luân mặt mày xám xịt quay trở về phòng của mình, mới coi như xong chuyện.

Chẳng qua đem đó Ngụy Minh Luân len lén chuồn tới thanh lâu, vui chơi cả nửa đêm, khi dục hỏa dâng lên hắn đặt trên người kỹ nữ chuẩn bị phát tiết tà hỏa trong lòng, đem kỹ nữ biến thành Tiêu Duệ chà đạp một phen thì "nó" không cử động.

Ân, không sai, đúng là không cử động.

"Tên gia hỏa" đó vẫn là nó, không chút thương tổn nhưng lại không hề cử động. Dân chúng buôn bán và thương nhân nhỏ đều nhìn thấy một công tử ca quần áo không chỉnh tề, như nổi điên gào thét chạy trên đường phố, phía sau là vài tên gia nô đang chật vật chạy đuổi theo.

- Tiêu Duệ, lão tử với ngươi thề bất lưỡng lập, lão tử phải giết chết ngươi!

Ngụy Minh Luân trần truồng đứng trong viện tử nhà mình gào rít, vài tên thị nữa quần áo lộn xộn khóc lóc quỳ trên mặt đất.

Các nàng đang yên lành làm việc, không ngờ rằng thiếu gia giống như con chó điên xông vào ra lệnh cho bọn họ cởi bỏ hết y phục, sau đó xông đến sờ loạn một hồi, tưởng rằng muốn làm việc đáng xấu hổ kia, đáng tiếc chỉ là một tráng vô ích, bọn thị nữ bắt đầu từ sợ hãi xấu hổ đến giận dữ không biết làm sao, cuối cùng ngạc nhiên mừng thầm, đều lộn xộn mặc vào quần áo của mình, cũng không dám đứng dậy, chỉ có thể quỳ trên mặt đất khóc lóc nức nở.

- Đều cút hết xuống.

Ngụy Anh Kiệt sắc mặt âm trầm đi đến, tung chân một cước đá bay một cái bình hoa trong phòng khách. Cứ việc Ngụy Minh Luân không phải là con trai duy nhất của Ngụy Anh Kiệt, nhưng là con trai người vợ cả, vốn là con trưởng mang nhiều kỳ vọng đột nhiên biến thành không thể sinh con cái nối dõi tông đường, điều này khiến cho Ngụy gia gia chủ cảm thấy khuất nhục chưa từng có. Đủ loại việc trong quá khứ lão ta đều có thể nhẫn nhịn, không bởi điều gì khác chính là bởi vì vị quý nhân đằng sau lưng Tiêu Duệ. Nhưng nhớ đến ái tử sẽ như thái giám trong cung cả đời không thể gần nữ sắc, Ngụy Anh kiệt hung ác siết chặt nắm tay, trong mắt tựa như phún hỏa.

- Tiêu Duệ, từ hôm nay trở đi có ngươi thì không có ta, Ngụy gia chúng ta cũng không phải dễ trêu chọc!

Ngụy Anh Kiệt nghiến răng nghiến lợi, bước nhanh ra khỏi phòng khách nhà mình, cũng mặc kệ Ngụy Minh Luân đang thất hồn lạc phách quỳ trên mặt đất thở phì phò, tự mình rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.