Cuồng Đồ Hái Hoa

Chương 38: Đêm trăng thứ ba mươi bảy




Tiêu Duệ ra khỏi Dương gia, vội vàng đuổi theo Dương Quát đã đi đến góc đường. Cơn gió ấm áp từ từ thổi tới, dòng người đông đúc, người thanh niên chất phác đi rất nhanh, trong giây lát đã biến mất trong đám người qua lại.

Tiêu Duệ cười khổ một tiếng, tiểu từ này đi nhanh thật. Thấy không đuổi kịp hắn. Tiêu Duệ bất đắc dĩ đành phải cao giọng kêu một tiếng:

- Dương Quát, Quát huynh, xin dừng bước.

Dưới tình thế gấp gáp, giọng Tiêu Duệ rất lớn. Thực ra dù hắn không gọi lớn, Dương Quát cũng biết có người gọi sau lưng mình. Đạo lý cũng rất đơn giản, giọng của Tiêu Duệ không phải "người địa phương", giọng Lạc Dương ở đất Thục đúng là "thành một phái riêng"

Người đi trên đường đều quay đầu lại nhìn thiếu niên ăn mặc đẹp đẽ đang vuốt ngực thở dốc. Mà Dương Quát cũng từ từ xoay người lại, nhìn về phía này. Thấy là muội phu Tiêu Duệ mới gặp qua, Dương Quát tuy rằng có chút kỳ quái nhưng không nghĩ nhiều, vội vàng chạy vội về, vỗ vỗ vai Tiêu Duệ, buồn bực nói:

- Muội phu Tiêu gia, tìm ta làm gì?

Tiêu Duệ cười cười, chỉ vào một tửu quán nhỏ ven đường, ôn tồn nói:

- Tiêu mỗ muốn mời Quát huynh một chén rượu, không biết Quát huynh có nể mặt hay không?

Tiêu Duệ vẫn đang rầu rĩ, hắn có thể mua trang viện cho Dương gia, tặng tiền, nhưng không phải kế lâu dài. Mình và Ngọc Hoàn đương nhiên không thể nào ở mãi Thục Châu được. Thời gian này hắn đang suy nghĩ có phải nên mở một chi nhánh của tửu phường Tửu Đồ ở Thục Châu, giao cho Dương gia quản lý. Cứ như vậy sau này Dương mẫu, Dương tam tỷ, thậm chí người thân khác của Ngọc Hoàn sẽ không buồn vì không có kế sinh nhai, có thể sống cuộc sống giàu sang.

Mở tửu phường không phải vấn đề lớn, thậm chí hắn đã nghĩ đến việc ủ và sản xuất rượu. Nhưng vấn đề lớn nhất trước mắt đó là Dương gia không có nam đinh ra mặt chống giữ. Dương Quát xuất hiện ngang trời làm Tiêu Duệ giật mình. Người này trung hậu thành thật, nhân phẩm rất tốt, lại có tình cảm tốt với mẹ con Dương gia, giao tửu phường cho hắn quản lý, chắc sẽ có kết quả không tệ.

Nhưng mở một phần sản nghiệp, chỉ dựa vào tin cậy là không đủ, còn phải xem năng lực và tài cán của hắn thế nào.

Vài chén rượu vào bụng, tán gẫu một phen, Tiêu Duệ mới phát hiện lo lắng của mình hoàn toàn không cần thiết. Dương Quát tuy rằng trung hậu, nhưng người thành thật không có nghĩa là người ngốc. Hắn không chỉ không ngốc, còn có vài phần khôn khéo và nhìn thấu nhân tình thế thái. Bởi vì phụ mẫu mất từ nhỏ, lăn lộn trên phố nhiều năm, hắn thành thục và trầm ổn hơn đám bạn cùng lứa nhiều. Hơn nữa nhiều năm làm công ở tửu phường, cũng không xa lạ với các công việc trong tửu phường.

Có thể nói Dương Quát là người thích hợp nhất, hoàn toàn có thể làm người quản lý sản nghiệp Tửu Đồ ở Thục Châu. Tuy rằng hắn xuất thân nghèo khó, thuộc tầng lớp dưới cùng, chưa biết rõ cách giao tiếp của giới thương nhân. Nhưng Tiêu Duệ tin rằng chỉ cần rèn luyện thêm, Dương Quát nhất định sẽ trở thành một thương nhân đủ tư cách.

Rượu qua ba tuần, trong lòng Tiêu Duệ càng lúc càng thêm sảng khoái. Hắn lấy mười tờ ngân phiếu, mỗi tờ mười quan tiền đặt lên bàn, cười cười thành khẩn nói:

- Quát huynh, ngươi và ta mới gặp như đã quen từ lâu. Một trăm quan tiền này giao cho Quát huynh, hy vọng Quát huynh quan tâm nhiều hơn tới Dương gia.

Dương Quát cả kinh, nhìn vào mười tờ ngân phiếu kia, người khẽ run lên. Hắn chỉ là một kẻ làm thuê trong tửu phường mà thôi. Hàng tháng tiền công còn không đến nửa quan tiền, làm sao mới gặp đã được tặng ngân phiếu lớn như vậy? Trăm quan tiền với hắn mà nói chính là một tài sản rất lớn.

Trong ánh mắt hiện lên một tia nóng bỏng, nhưng tia nóng bỏng đó rất nhanh bị sự kiên nghị thay thế. Hắn nhẹ nhàng đẩy ngân phiếu về, cố đưa mắt nhìn sang chỗ khác, lắc đầu:

- Muội phu Tiêu gia quả nhiên là người có tiền. Nhiều tiền như vật có thể dọa chết Dương Quát. Quan tâm thím và tam tỷ là bổn phận của Dương Quát. Ta sao có thể nhận tiền của ngươi? Muội phu Tiêu gia đừng quá xem thường Dương Quát.

Biểu hiện và cảm xúc thay đổi của Dưowng Quát, Tiêu Duệ đều thấy rõ. Nếu một người không động tâm với số tiền lớn như vậy, không có một chút lòng tham, thì nhất định là dối trá. Nhưng tham lam bị đạo đức trong lòng ngăn cản, kiên trì với nhân cách của mình...biểu hiện của Dương Quát làm Tiêu Duệ thầm gật đầu trong lòng, càng thêm kiên định với suy nghĩ để hắn quản lý tửu phường của mình ở đây.

Tiêu Duệ không thu hồi ngân phiếu, mà nâng chén khẽ nhấp một ngụm. Hắn khẽ nhíu mày thầm oán Kiếm Nam Xuân danh khắp Đại Đường rồi mới nuốt rượu vào trong bụng, từ từ nói:

- Xin hỏi Quát huynh làm công ở tửu phường, một tháng được bao nhiêu tiền?

Dương Quát thở dài:

- Ông chủ của ta coi như phúc hậu, trả tiền công cho chúng ta cũng cao, mỗi tháng bốn trăm năm mươi văn, miễn cưỡng sống qua ngày.

Dừng một chút hắn lại nói:

- Muội phu Tiêu gia, tửu phường chúng ta chính là Kiếm Nam xuân nổi tiếng trong Thục Châu, là sản nghiệp của Gia Cát gia ở Ích Châu. Trong thành Thục Châu chỉ có mấy chi nhánh. Nghe nói Gia Cát gia có hơn mười tửu phường Kiếm Nam Xuân ở các nơi, gần như mỗi tòa thành đều có.

- Gia Cát Khổng Phương?

Tiêu Duệ cả kinh, trong mắt không kìm được lóe lên một tia nghiêm nghị.

- Ừ, đúng là đại thương nhân Kiếm Nam đạo Gia Cát gia. Gia Cát gia nhiều đời kinh doanh, tài lực hùng hậu, có quan hệ với quan phủ, thế lực thật sự rất lớn.

Dương Quát gật đầu:

- Muội phu Tiêu gia cũng biết Gia Cát gia?

Tiêu Duệ thở nhẹ một cái, chỉ cười khẽ. Hắn như thế nào lại không biết Gia Cát gia nổi tiếng. Gia Cát gia được xưng là một trong tứ đại thương nhân Đại Đường, là thủ phủ Kiếm Nam, thực lực hùng hậu không thua gì Sơn Nam đạo Ngụy gia mà Tiêu Duệ có chút mâu thuẫn.

(có phải thiếu 1 đoạn không?)

Đề nghị của Tiêu Duệ thực sự làm Dương Quát kinh hãi. Hắn dù như thế nào cũng không ngờ đến muội phu Tiêu gia văn nhã tuấn tú này lại tự xưng là một cao thủ ủ rượu, còn định mở tửu phường ở Thục Châu. Mới đầu hắn còn do dự một chút, nhưng khi hắn nghe Tiêu Duệ mở tửu phường là vì kế sinh nhai cho mẹ con nhà Dương Gia, thanh niên chất phác cảm động nhìn Tiêu Duệ thật sâu. Thấy vẻ chân thành trong mắt hắn, sau đó cắn chặt răng:

- Muội phu Tiêu gia, ngươi có tâm, được. Nếu muội phu Tiêu gia tin Dương Quát này, Dương Quát sẽ nỗ lực một lần.

- Quát huynh nhất định sẽ làm được. Tiêu mỗ tin tưởng ngươi.

Tiêu Duệ cao hứng đứng dậy, vỗ vỗ vai Dương Quát, cất cao giọng nói:

- Chúng ta quyết định như vậy. Việc này không nên chậm trễ, hôm nay Quát huynh đi thu xếp một chút. Ngày mai ngươi tới, ta sẽ sai Mã Nhị cùng ngươi ra phố tìm cửa hàng mặt đường, mau chóng mở tửu phường. Đúng rồi, Quát huynh có quen biết tửu công thì tuyển mấy người, tiền công có thể trả cao nhất thành.

Dương Quát đứng dậy cảm động đáp ứng, vẻ mặt có chút kích động. Trong lòng kẻ chất phác này thực sự xúc động. Hắn hiểu được vận mệnh của mình có lẽ sẽ hoàn toàn thay đổi vì gặp được muội phu Tiêu gia ngày hôm nay. Chắp tay cáo biệt Tiêu Duệ, hắn ngẩn đầu ưỡn ngực thở một hơi rượu, chỉ trong khoảnh khắc đã hòa vào dòng người, không thấy bóng dáng.

Tiêu Duệ mỉm cười, đi ra khỏi tửu phường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.