Cuồng Đồ Hái Hoa

Chương 23: Đêm trăng thứ hai mươi hai




Lạc Dương cựu cung, nơi này từng là Hoàng cung Đại Đường, mặc dù không còn phù hoa như xưa nhưng vẫn rất khí thế. Ở trong thành Lạc Dương, cựu cung vẫn rất trang nghiêm đầy khí thế. Ngoài cung vẫn có rất đông cấm quân canh gác. Đại cung phía sau cánh cửa lớn màu đỏ vẫn vô cùng thần bí với dân chúng Lạc Dương.

Cựu cung Lạc Dương bây giờ đang có một hoàng tử và một công chúa ở nên càng được đề phòng nghiêm ngặt hơn.

Tường cao ngăn sự phồn hoa sầm uất và trọc khí của Lạc Dương, trong cựu cung luôn giữ được vẻ yên tĩnh. Trong sự yên tĩnh làm cho người ta thấy áp lực này, hai tỷ đệ gồm thiếu niên Lý Kỳ và Hàm Nghi công chúa Lý Nghi đang từ từ đi trên đường, phía sau có một đám đông cung nữ, thái giám và thị vệ đi theo.

- Kỳ đệ, đệ thực sự muốn Tiêu Duệ làm thư đồng cho mình sao?

Lý Nghi ngẩng đầu nhìn trời, trên bầu trời đang có một đàn nhạn bay qua, âm thanh như có như không.

- Vâng, Nghi tỷ, Tiêu Duệ này rất anh tuấn, lại am hiểu ủ rượu và phẩm rượu, phong cách cao nhã, phong thái bất phàm, rất giống Ma Cật tiên sinh (1). Đệ lần này nhất định phải đưa hắn về Trường An, sau đó khẩn cầu Mẫu phi và Phụ Hoàng để hắn làm thư đồng của mình.

Vẻ lão thành của Lý Kỳ đã chạy ra ngoài cựu cung Lạc Dương từ lâu khi đối mặt với tỷ tỷ ruột của mình.

Vương Duy là nhân sĩ và nhà thơ nổi tiếng có một không hai ở thời đại này, tiếng hơn cả vua. Nếu xét về thanh danh thì còn cao hơn hai người Lý Đỗ rất nhiều. Nếu nói Vương Duy là vầng thái dương chói mắt ở thời Thịnh Đường, vậy hai người Lý Đỗ chỉ là một ngôi sao nhỏ nhoi mà thôi. Tên tuổi hai người Lý Đỗ sau này vượt Vương Duy hoàn toàn là do người đời sau “phong tặng” Bây giờ mà nói hai người Lý Đỗ không thể so sánh với Vương Duy. Vương Duy giỏi vẽ tranh lại tin phật, còn biết ủ rượu, lại làm quan đương triều, chính là nhân vật thần tượng có một không hai trong lòng sĩ tử phong lưu Thịnh Đường.

Lý Nghi gật đầu:

- Tiêu Duệ rất thích hợp làm thư đồng. Chỉ có điều, Kỳ đệ, đệ có nghĩ đến Tiêu Duệ là con của Tiêu Chí Trung, xuất thân không có vấn đề gì. Nhưng hắn bây giờ đang hai bàn tay trắng, không có công danh, sợ là khó có thể....

Lý Kỳ cười tinh nghịch. Chỉ có ở trước mặt Lý Nghi, thiếu niên này mới bỏ tấm màn che lòng mình ra, hắn thè lưỡi:

- Không có công danh, tham gia khoa thi mùa xuân sang năm là được mà. Đại tài tử như Tiêu Duệ còn có thể không thi đỗ sao? Chỉ cần hắn đề tên bảng vàng, đệ liền khẩn cầu Phụ Hoàng và Mẫu phi cho hắn vào làm thư đồng trong Thịnh Vương phủ của đệ. Hắc hắc, rượu ngon của Tiêu Duệ sau này đều thuộc về một mình đệ. Tỷ tỷ, tỷ sau này nếu muốn uống rượu ngon thì đến phủ của đệ, hì hì.

Lý Nghi mỉm cười, không khỏi đưa tay ra chỉ vào trán Lý Kỳ:

- Đứa bé lanh lợi. Chẳng qua bản cung sợ đệ phí tâm cơ. Theo tỷ thấy, Tiêu Duệ tính tình phóng túng, trầm mê tửu đạo, cao ngạo, sợ là ẩn sĩ không ham muốn công danh lợi lộc. Đệ....

Lý Nghi còn chưa nói hết, Lý Kỳ đã xua tay, cười cười:

- Nghi tỷ, tỷ còn không biết. Tiêu Duệ nhờ người đi lấy danh ngạch Hương cống. Nếu không phải đệ gặp được, hắn làm sao có thể đạt được danh ngạch? Tỷ nói, hắn có nên cảm tạ bổn vương không?

Lý Kỳ nói rõ chân tướng mà mình đã “thẩm vấn” Lý Nhị ra một lần. Hắn vốn có ý để Tiêu Duệ tham gia khoa cử sau đó làm thư đồng của mình. Cho nên vừa nghe thấy Tiêu Duệ muốn có danh ngạch Hương Cồng, lại nghe nói một tên lục phẩm ở nha môn Lạc Dương lệnh không ngờ to gan lớn mật “mua bán” danh ngạch Hương cống, không khỏi tức giận lập tức mang người dẫn Lý Nhị xông vào nha môn Lạc Dương lệnh.

Hoàng tử trách mắng, Lạc Dương lệnh sao dám chậm trễ, vội vàng tìm hiểu nguồn cơn, một đường tra xuống, không mất bao thời gian đã bắt được con sâu mọt Tiết An Thịnh. Tiết An Thịnh bị Lạc Dương lệnh Lô Tuyền hỏi tội ngay tại chỗ, cách chức giam vào đại lao, đợi báo về Lại bộ triều đình ở Trường An. Có lẽ chờ Lại bộ có công văn xuống, Tiết An Thịnh ít nhất cũng sẽ bị lưu đày.

Bản án Hương cống xảy ra ngay dưới mắt Lô Tuyền, Lô Tuyền có lẽ cũng không tránh khỏi trách nhiệm. Hắn đồng thời trình thư lên triều đình, xin xử lý. Lô Tuyền coi như là một danh thần đương triều, thanh liêm, dưới tay lại có tham quan như vậy tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tiếng quan thanh liêm của hắn. Lý Kỳ niệm tình cũ ám chỉ Lô Tuyền lén lút xử lý vụ này. Vụ án Hương cống cứ như vậy lén lút biến mất, không lộ ra một tiếng gió nào ở thành Lạc Dương.

Sau buổi tiệc rượu trung thu hôm đó, tài danh của Tiêu Duệ lan xa, lại có Hoàng tử trong bóng tối “giúp đỡ” nên Lô Tuyền đâu dám do dự, tự mình làm chủ cho tửu đồ Tiêu Duệ danh ngạch Hương cống. Lúc này nha dịch mà Lạc Dương lệnh phái đi báo tin danh ngạch Hương cống đã sớm đến được Tiêu gia.

Lý Kỳ vô cùng đắc ý, vừa thành công giúp Tiêu Duệ có được danh ngạch Hương cống, còn vạch trần được một vụ án, lại cho Lô Tuyền một ân tình, trong lòng thiếu niên rất hưng phấn.

Lý Nghi nghe xong, mày liễu khẽ nhíu:

- Không ngờ bên dưới Lô Tuyền vẫn còn có mấy tên quan lại tham ô như vậy, thật sự đáng giận. Phụ hoàng tuyên ngôn khắp thiên hạ lựa chọn nhân tài, nếu đám quan lại chủ sự trong thiên hạ đều như Tiết An Thịnh, vậy nhân tài Đại Đường chúng ta không phải đều bị ép trong dân gian sao.

Lý Kỳ nhún vai:

- Nghi tỷ tỷ, chuyện quốc gia đại sự chúng ta không quản được nhiều như vậy. Đối với đệ mà nói, chỉ cần có thể giúp được Tiêu Duệ, chỉ cần mang người này đến bên cạnh đệ là được rồi. Đúng rồi, Nghi tỷ tỷ, đệ có cái này hay muốn cho tỷ xem một chút.

Lý Kỳ lấy quyển “Tây Du Truyền Kỳ” trong ngực mà hắn lấy ở Vương gia tửu quán ra, đưa tới. Lý Nghi nhận lấy, lật vài trang nhìn, lập tức bị những thứ “thần kỳ cổ quái” trong đó hấp dẫn.

Thật lâu sau Hàm nghi công chúa xinh đẹp tuyệt trần mới thở phào một hơi, thở dài nói:

- Kỳ đệ, Huyền Trang pháp sư đi Thiên Trúc không ngờ lại được Tiêu Duệ diễn dịch thành chuyện xưa kỳ diệu đến thế. Bản cung thấy quá tuyệt…

Lý Kỳ khịt khịt mũi, gật đầu.

Lý Nghi đột nhiên cảm thấy mất mát, ánh mắt thất thần ngẩng đầu nhìn bầu trời. Đáng tiếc đám mây trên cao lại không có chim nhạn bay qua. Nàng thở dài một hơi, nhỏ giọng nói:

- Kỳ đệ, chúc mừng đệ. Chúng ta đến Lạc Dương, đệ nhặt được báu vật rồi…

Lý Kỳ tinh quái nhìn Lý Nghi, thấy nàng đột nhiên trở nên cô đơn, giật mình. Thiếu niên cười hì hì đến gần, nghiêm mặt hỏi một câu:

- Nghi tỷ tỷ, có phải tỷ vừa ý với Tiêu Duệ hả? Đệ thấy hắn anh tuấn lại có đại tài hơn tên Dương Hồi kia gấp trăm lần, cùng với Nghi tỷ tỷ vừa đúng là xứng đôi vừa lứa…

Lý Nghi ngẩn ra, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện lên vẻ đỏ ửng mà người khác không dễ dàng phát hiện ra, nhưng trong đó lại có một tia chua xót nhàn nhạt, nàng nghiêm mặt khiển trách:

- Kỳ đệ, không được nói hươu nói vượn.

Sau đó nàng giận dữ bỏ đi.

1. Ma Cật: Vương Duy, tiếng Trung: 王维 (701-761), tự Ma Cật, người huyện Kỳ, Tấn Trung, Sơn Tây, Trung Quốc. Ông là một nhà thơ, một họa sĩ, một nhà viết thư pháp và một chính khách nổi tiếng đời Đường. Ông còn được người đời gọi là Thi Phật. Cùng với Lý Bạch (Thi Tiên) và Đỗ Phủ (Thi Thánh) là ba người nổi tiếng về tài thơ ca thời Đường. Ngày nay còn giữ được khoảng 400 bài thơ của ông, với phong cách tinh tế, trang nhã. Vương Duy còn là một nhạc sĩ, một nhà thư pháp, đặc biệt là một họa sĩ nổi tiếng. Ông cũng là người tinh thông về Phật học và theo trường phái Thiền tông. Trong Phật giáo có Duy Ma Cật kinh, là kinh sách do Duy-ma-cật dùng để giảng dạy cho môn sinh. Vương Duy là người kính trọng Duy-ma-cật do ông có tên là Duy, tự là Ma Cật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.