Cường Đại Chiến Y

Chương 73: Chương 24 - Phần 2




Anh thường trốn học, tôi không dám trốn học. Tôi cứ nhìn cửa phòng học, ngây ngốc hi vọng anh sẽ xuất hiện. Khi anh xuất hiện, chúng tôi lại không có lời nào để nói. Chúng tôi chia tay đã bốn tuần, tôi cảm nhận được thế nào là sống một ngày bằng một năm. Tôi tiếp tục học đàn violin, dùng khả năng lạc nhịp để ngược đãi Dương Vận Nhạc, ai bảo ông ta là đàn ông? Ông ta thu tiền của tôi, bị tôi ngược đãi cũng đáng.

Đến buổi tối một ngày kia, tôi nhận được điện thoại của Địch Chi. Cô bạn khóc rất dữ dội qua điện thoại, tôi lập tức chạy đến gặp bạn.

Địch Chi uống rượu một mình ở quán bar.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi bạn.

“Tớ muốn chia tay với Vệ An.”

Tôi hơi bất ngờ, rồi lại thấy trơ tráo khi có chút vui vẻ. Sau này tôi sẽ không cô đơn nữa, có Địch Chi cùng với tôi.

“Hóa ra anh ta có người yêu. Hơn nữa còn là bạn gái thanh mai trúc mã, họ ở chung.” Địch Chi kể.

“Làm sao cậu biết?”

“Tớ biết cô gái kia. Cô ta là đồng nghiệp trong công ty.”

“Trùng hợp vậy sao? Vệ An thật cả gan.”

“Cô ta ở bộ phận quan hệ công chúng, tớ và cô ta không nói chuyện với nhau. Hôm nay ngẫu nhiên cùng ăn trưa với nhau. Cô ta mở ví lấy tiền, tớ tình cờ thấy ảnh của Vệ An trong ví của cô ta. Cô ta nói với tớ, bạn trai của cô ta là diễn viên đóng thế. Vừa rồi, tớ chất vấn Vệ An, anh ta đã thừa nhận rồi.”

“Cậu định thế nào?”

“Tớ sẽ không buông tay.”

“Ơ, chẳng phải vừa rồi cậu nói là muốn chia tay với anh ta sao?”

“Tớ không cam tâm.”

“Tớ yêu Vệ An, Vệ An cũng yêu tớ. Anh cùng cô gái kia đã không còn tình cảm, chẳng qua là trách nhiệm mà thôi.”

“Anh ta nói vậy?”

“Ừ.”

“Cậu và anh ta bên nhau chỉ có ba tháng, anh ta và bạn gái là thanh mai trúc mã.”

“Tình yêu không thể dùng thời gian để so sánh.”

“Cậu luôn thích khiêu chiến với khó khăn.”

Cô nàng bật cười:

“Cậu và Lâm Phương Văn có cơ hội tái hợp không?”

“Tớ không biết.”

“Anh ta là một người lập dị, yêu nữ thích những chàng trai trẻ tuổi kia cũng thật quái dị. Với anh ta mà nói, cậu chính là quá bình thường.”

Tôi bình thường? Tôi hẳn là bình thường. Không ngờ khi một người bị bỏ rơi, bình thường cũng là một cái tội.

Địch Chi đối tốt với Vệ An hơn trước đây, cô muốn chiến thắng trong cuộc chiến này. Làm kẻ thứ ba và làm góa phụ, cô đều thích. Một ngày tôi theo bọn họ đi uống trà chiều, Địch Chi thấy một cô bé rất đáng yêu, liền hét toáng lên muốn sinh một đứa cùng Vệ An.

“Được thôi, chỉ cần em thích.” Vệ An nói.

“Cậu nói xem, tớ và Vệ An sinh một bé gái thì đặt tên gì thì hay nhỉ?” Địch Chi hỏi tôi.

“Băng vệ sinh.” Tôi nói. Tôi ước gì có thể bóp chết hai người họ.

Sau khi tạm biệt bọn họ, tôi đến nhà Dương Vận Nhạc học đàn violin. Tôi không định ngược đãi ông ta nữa. Tôi chăm chỉ kéo đàn, muốn cố gắng tận sức lần cuối vì tình yêu đã mất của tôi. Nhưng, tôi không làm được, tôi căn bản không có tí tài năng nào về mặt này.

Dương Vận Nhạc thở dài một hơi: “Thầy tuyên bố đầu hàng. Thầy dạy học hai mươi năm, chưa bao giờ gặp qua một học trò hết thuốc chữa như em. Em không bình thường.”

Ông nói tôi không bình thường? Địch Chi nói tôi quá bình thường.

Tôi đột nhiên cảm thấy phẫn nộ một cách khó hiểu. Tôi không cách nào cố ép chính mình nữa, cũng không có sức làm chuyện gì vì tình yêu nữa. Tôi ôm đàn violin, chạy về Đại học Hồng Kông, chạy ào vào phòng Lâm Phương Văn. Đúng lúc anh đang nằm trên giường. Tôi dùng sức ném chiếc đàn violin lên tường:

“Trả lại cho anh!”

Lâm Phương Văn rất ngạc nhiên. Tôi chưa diễn đạt hết, cầm lấy cây đàn violin lên, kéo đàn đứng trước mặt anh.

“Có phải rất khó nghe?”

Tôi kéo bản “Vive L'Amour” mà Dương Vận Nhạc dạy tôi, là chỗ dễ nhất của bài hát. Hai phần ba bài tôi đã lạc nhịp.

“‘Vive L'Amour’?” Anh hỏi tôi.

“Thật bản lĩnh, chỉ với một phần ba, anh liền nhận ra bài hát đó.” Tôi buồn bã miễn cưỡng cười, “Vì sao tặng em một cây đàn violin? Em học không được.”

“Đó chỉ là một món quà thôi.” Anh nói.

“Đúng vậy. Là tôi tự mình đa tình.” Tôi thả cây đàn xuống đất, lao ra khỏi phòng anh.

Tôi bỗng hiểu rõ, vì sao anh nói yêu tôi là một chuyện rất mệt mỏi. Tôi có quá nhiều yêu cầu với anh. Anh không trách tôi xuất hiện tại lễ trao giải, mà là một lần nữa nhận ra, tôi sẽ không cho anh tự do.

Sau hôm trả cây đàn violin cho  Lâm Phương Văn, tôi nhận được tin báo tử của Vi Lệ Lệ. Trong đại hội thể dục thể thao của trường cao đẳng sư phạm, cô bị một đĩa sắt do một nữ vận động viên môn ném đĩa ném quá mạnh đập trúng ót, chảy máu não tại chỗ. Cô ấy được đưa đến bệnh viện, trải qua một giờ cấp cứu, cuối cùng không qua khỏi.

Ngoại trừ Diệp Thanh Hà và Lưu Hân Bình đang ở nước ngoài không thể về ra, thành viên đội bóng chuyền nữ đều có mặt. Bệnh viện Tống Tiểu Miên thực tập chính là nơi Lệ Lệ được đưa vào. Cô ấy mất, cũng một tay Tiểu Miên quấn xác. Tiểu Miên nói, phía sau đầu Lệ Lệ lõm xuống một lỗ.

Mẹ của Lệ Lệ ngồi ở linh đường, vẻ mặt đờ đẫn. Thay vào đó, cô gái Hồng Kim Bảo đã ném chiếc đĩa sắt ngộ sát Lệ Lệ thì khóc chết đi sống lại.

Chúng tôi chưa từng nghĩ rằng những người trẻ tuổi như chúng tôi đã có người chết. Trong khi chúng tôi theo đuổi thanh xuân tươi đẹp đã có người ra đi mãi mãi. Cô ấy có thể bị bệnh, có thể xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn, cớ sao lại vì một cái đĩa hoang đường như vậy? Nghe nói trước khi bị đập trúng, cô ấy vừa đứng trên bục trao giải nhận huy hương quán quân bốn trăm mét nữ, rời khỏi bục trao giải không bao lâu liền bị ngộ sát. Chết đột ngột như vậy, vẻ mặt trước khi chết của cô ấy nhất định là vẫn còn rất vui.

Di hài của Lệ Lệ được chôn cất tại nghĩa trang Hoa Nhân mãi mãi. Mẹ của Lệ Lệ chọn bộ quần áo quả bóng chuyền ở trường Bảo Trung mà Lệ Lệ vẫn giữ lại để chôn cùng. Chúng tôi ký tên lên quả bóng chuyền. Tôi nhìn theo chiếc quan tài có thi thể Lệ Lệ nằm trong đó từ từ chôn trong đất. Lần đầu tiên tôi cảm nhận cái chết lại gần kề như thế. Người thân duy nhất của Lệ Lệ là mẹ của cô. Tôi nghĩ đến trong nhà cô không có một thứ gì thuộc về đàn ông. Phải chăng cô chưa bao giờ gặp cha ruột của mình mà đã trở lại với cát bụi?

Tôi, Địch Chi và Quang Huệ ở cùng nhau, chúng tôi đều rất sợ. Một người đã từng rất gần gũi với chúng tôi đột nhiên qua đời, cái cảm giác này rất đáng sợ.

“Tớ không dám về nhà.” Địch Chi nói.

“Tớ cứ nghĩ đến cái đĩa nhiễm máu kia là sẽ gặp ác mộng.” Quang Huệ cũng nói.

“Mạng sống thật mong manh.” Tôi nói, “Người thông minh như vậy lại không địch lại một khối sắt.”

“Cho nên muốn yêu thì cứ yêu thỏa thích đi.” Địch Chi nói tiếp.

“Đúng vậy, cho dù có sai thì đã làm sao?” Quang Huệ bổ sung.

Cái chết của Lệ Lệ đã tạo ra một chấn động rất lớn trong lòng chúng tôi. Chúng tôi chỉ nói thêm vài câu rồi chia tay. Số mạng vô thường. Địch Chi chạy đến gặp Vệ An, Quang Huệ muốn tìm Tôn Duy Đống. Còn tôi đột nhiên rất muốn thấy Lâm Phương Văn, rất muốn rất muốn ở bên cạnh người mình yêu nhất, tìm kiếm chút an ủi. Có một ngày, cái chết sẽ chia cắt chúng ta.

Tôi băng qua hành lang ký túc xá, nhẹ nhàng gõ cửa phòng anh.

Lâm Phương Văn ra mở cửa. Tôi nhìn anh, chẳng thể nào mở miệng. Anh nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng. Tôi bổ nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh. Có một ngày, cái chết sẽ chia cắt chúng ta.

“Vi Lệ Lệ đã chết.” Tôi nức nở, “Cô ấy bị một cái đĩa sắt đập trúng sau đầu trong đại hội thể thao trường.”

“Anh có đọc báo biết được.” Anh khẽ nói.

“Em rất sợ.”

Anh siết chặt vòng tay, truyền hơi ấm cho tôi. Tôi chợt cảm thấy, anh lại trở về bên cạnh tôi rồi.

“Em rất nhớ anh!” Tôi thổ lộ với anh.

“Anh cũng vậy.” Anh nói.

Tôi mừng rỡ, khóc rống lên trong lòng anh.

“Đừng khóc.” Anh ôm tôi càng chặt hơn.

“Không phải anh đã không còn yêu em rồi sao?” Tôi hỏi anh.

“Anh chưa từng nói như vậy.”

“Anh cũng chưa từng nói yêu em.” Tôi bắt bẻ.

Anh hôn tôi, tôi ôm đầu anh, không chịu để đầu lưỡi của anh cạy mở miệng tôi. Anh kéo tôi đến giường. Tôi vẫn luôn nhắm chặt mắt, không dám mở mắt nhìn anh. Anh cởi quần áo của tôi. Tôi hối hận không mặc áo ngực mới, hơn nữa kiểu dáng áo ngực và quần lót chẳng hề ăn nhập. Nếu như biết trước cảnh này, tôi đã ăn mặc đẹp hơn rồi.

Thời khắc đó chính là mười một giờ năm mươi lăm tối, radio vừa khéo phát bài hát Lâm Phương Văn tặng tôi trong đêm giao thừa năm 1986 – ngày mai:

“Vì em, anh bằng lòng mạo hiểm một lần, cho dù chẳng biết đến ngày mai…”

Lần đầu tiên trải qua rất tệ, không có thành công. Địch Chi nói cô và Đặng Sơ Phát thử rất nhiều lần mới thành công. Tôi và Lâm Phương Văn xem ra đều thất bại thảm hại. Chúng tôi cuối cùng không nhịn được, nằm trên giường cười ha hả.

Tôi nghĩ đến cây đàn violin kia. Hôm đó, tôi ném phịch nó xuống đất.

“Đàn violin đâu rồi?”

“Nát vụn rồi.”

“Không thể sửa lại sao?”

“Hình dạng đã biến đổi, không thể tu bổ.”

“Nát vụn cũng trả lại cho em.”

“Không thể kéo đàn được, giữ có ích gì?”

“Kỷ niệm. Kỷ niệm một lần chia tay.” Tôi nói.

“Anh đã đem quăng rồi.”

Tôi hối hận vô cùng, tôi thích cây đàn đó.

Tôi đem chuyện tôi và Lâm Phương Văn tái hợp nói với Địch Chi.

“Ôi chao!” Cô ấy thở dài, “Nguy cơ cậu cùng bị một người bỏ rơi tăng cao.”

“Không phải thế! Tớ là cố ý nối lại tình xưa với anh ấy, sau đó sẽ do tớ đưa ra lời chia tay với anh ấy.”

“Thật chứ?”

“Tớ thật sự có nghĩ đến điều đó. Tớ nghĩ, tớ dù sao chăng nữa muốn làm hòa với anh ấy, sau đó chủ động nói chia tay. Người nào đưa ra lời chia tay đầu tiên nhất định sẽ dễ dàng hơn.” Tôi nêu cảm nhận.

“Đương nhiên rồi! Lúc tớ nói chia tay với Đặng Sơ Phát, trong lòng chỉ đau buồn một thời gian. Bị người ta vứt bỏ mà nói, cho dù không yêu anh ta nhiều, bản thân vẫn sẽ rất thương tâm. Cho nên, sau này tớ muốn làm người đầu tiên tuyên bố rút lui.” Địch Chi nói hùng hồn.

Sau khi ăn xong bữa trưa, tôi cùng Địch Chi đi dạo loanh quanh. Tôi nghĩ đến chiếc áo ngực đã mặc hôm qua, làm tôi có đôi chút xấu hổ. Tôi quyết định muốn mua mấy bộ mới.

“Tớ muốn mua áo ngực.” Tôi đề nghị.

Địch Chi nhìn tôi với ánh mắt xấu xa.

“Làm gì nhìn tớ như vậy chứ?”

“Có phải cậu đã lên giường với Lâm Phương Văn không?”

“Không thành công.” Tôi thừa nhận.

“Đoán trúng rồi!” Cô nàng cười dâm dê: “Phụ nữ sẽ không vô duyên vô cớ đi mua áo ngực, nhất định là muốn mặc cho bạn trai xem.”

“Không có bạn trai cũng phải dùng áo ngực vậy.”

“Nếu không có bạn trai, chỉ mặc cho chính mình xem sẽ không chú trọng nhiều đâu.” Cô nàng tiện tay cầm một áo ngực trong suốt cho tôi xem: “Cái này rất gợi cảm, nhất định ai đó sẽ chết mê.”

“Quá lộ liễu.”

“Không lộ liễu còn gì lý thú?” Cô nàng lại cầm lấy một cái áo ngực ren trắng, “Cái này đi! Ngây thơ lại mang theo chút gợi cảm.”

“Cái này móc áo ở đằng trước.” Tôi phụng phịu.

“Móc áo ở trước là hay nhất.” Cô nàng lại cười xấu xa: “Anh ta phải cởi móc khóa ở phía trước, nhất định sẽ làm tim anh ta đập nhanh. Vệ An thích nhất.”

“Nếu Vệ An thích thì cậu đi mà mua!” Tôi nói với Địch Chi, “Tớ thích kiểu dáng đơn giản.”

“Nội y của phụ nữ vốn là mặc cho đàn ông nhìn.” Địch Chi nói.

Chúng tôi cùng nhau thử áo ngực trong phòng thử đồ.

“Cậu định tiếp tục làm người thứ ba sao?” Tôi hỏi bạn của mình.

“Đương nhiên là không rồi. Anh ấy sẽ chia tay với cô ta. Anh ấy muốn tớ cho anh ấy thời gian. Cậu nghĩ rằng tớ thích làm người thứ ba sao? Sau mỗi lần cùng tớ lên giường, anh ấy đều phải trở về bên cạnh người phụ nữ kia. Tớ cảm thấy đau đớn, tớ đã từng muốn chết.”

“Cậu đừng làm chuyện khờ dại.”

“Tớ chỉ nghĩ đến mà thôi, tớ không có dũng khí làm chuyện đó. Tớ bây giờ muốn nghĩ đến phương pháp tích cực hơn.”

“Phương pháp gì?”

“Tớ muốn anh ấy mỗi ngày đều lên giường với tớ, khiến anh ấy sức cùng lực kiệt. anh ấy trở về bên cạnh người phụ nữ kia, cái gì cũng không thể làm được.”

Chúng tôi đưa lưng về phía nhau, ngồi cười lăn cười bò trên mặt đất.

“Cái này đẹp không?” Tôi hỏi cô ấy.

Cô nàng đưa tay xoa bóp trên ngực tôi vài cái, gật gù nói: “Rất đàn hồi, không tệ, không tệ.”

“Tớ là đang hỏi áo ngực của tớ, không phải bộ ngực của tớ.” Tôi cũng đưa tay bóp mạnh ngực cô bạn vài cái, cũng gật gù khen: “Không tồi, không tồi. Đàn hồi tốt.”

Tôi quan sát kỹ càng Địch Chi qua gương. Ngực của cô ấy đầy đặn, số đo là 34C, vòng eo con ong, mông căng tròn, chân thon dài. Quả nhiên hấp dẫn! Tôi nhìn mà cũng động lòng.

“Dáng của cậu rất hấp dẫn.”

Cô nàng bỗng có chút đa cảm: “Đây là lý do đàn ông thích tớ sao?”

Tôi thương cảm nhìn cô ấy: “Không, cậu là một cô gái tốt.”

“Phải không? Ngay cả bản thân tớ cũng hoài nghi chính mình. Tớ đã lên giường với bốn người đàn ông.”

“Mọi chuyện làm vì tình yêu, không phải là chuyện xấu.” Tôi nói.

Hết chương 3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.