Cuồng Chủ Phòng Bị Thê

Chương 47: Màu đen




Lần thứ nhất làm bộ như ngẫu nhiên gặp nhau, không có rung động kích thích gì.

Đây là mục đích của Vân Phong, nhưng đó không phải biểu hiện anh lui bước, đó là lấy lui để tiến.

Nói như vậy, lần thứ hai gặp mặt, chính là tác động của “duyên phận”.

Bắt đầu từ ngày đó, Vân Phong tiến hành điều tra toàn bộ bối cảnh của Tưởng Mặc.

Ngoài gia thế hiển hách anh đã biết ra, anh tìm hiểu toàn bộ chuyện của cô, trường học của cô, thành tích của cô, bạn bè của cô, sở thích của cô, thói quen của cô, và cả, hành tung của cô…

Vân Phong yên lặng chờ đợi ngoài cửa khu nhà cao cấp của Tưởng Gia, đương nhiên, anh không vào được, mỗi ngày có ít nhất hai ba giờ, anh chỉ âm thầm đợi cô như vậy.

Cuộc sống của Tưởng Mặc rất có quy luật, từ thứ hai đến thứ sáu cô sẽ đi đến trường, mỗi ngày thường chỉ có một hai tiết học, đều có lái xe đặc biệt đưa đón, Vân Phong thường nhìn qua cửa kích của chiếc xe con cao cấp, nhìn thân ảnh gầy của cô.

Thứ bảy, chủ nhật, đối cô gái có tuổi tác như cô, hẳn phải là vui vẻ hưng phấn, nhất là thiên kim danh môn giống như cô , không phải nên đi ra ngoài vung tiền như rác sao?

Có điều, Vân Phong phát hiện, Tưởng Mặc không phải như thế.

Thời gian cuối tuần, cô sẽ bớt thì giờ đến lớp học đàn violin.

Vân Phong thấy khi cô kéo đàn, rất vui vẻ, rất nhiệt tình.

Khi đó, trên mặt cô mới có một tia sáng mà những cô gái thuộc độ tuổi của cô nên có.

Quần áo lúc này cô mặt rất tuỳ ý, lộ ra tuổi trẻ và sức sống.

Không gọn gàng tinh tế giống như khi theo cha mẹ và anh chị đi tham dự các bữa tiệc xã giao, lễ phục nhãn hiệu nổi tiếng mặc trên người cô, lại chỉ là sự ràng buộc hoa lệ, không phù hợp với khí chất của cô.

Khúc nhạc cô thích kéo nhất là của Johannes Brahms.

Johannes Brahms, một nhà soạn nhạc người Đức có ảnh hưởng lớn tới âm nhạc cổ điện, các tác phẩm của ông được xét vào chủ nghĩa lãng mạc của thời kì “phục cổ” thế kỷ 19.

Ở trong tay cô, dùng cây đàn violin của cô diễn tấu lên tác phẩm củaJohannes Brahms.

Có đủ phong cách cổ điển và tinh thần lãng mạn, tinh xảo khéo léo, cảm xúc thay đổi thất thường, khi biểu lộ phong cách mục ca, giản dị tự nhiên, lại quyết rũ động lòng người.

Cơ hội của Vân Phong cuối cùng đã tới.

Cuối tuần này, anh cố ý cầm một cây đàn violin bị lỏng dây, đi tới trường học của cô.

Thời điểm tan học, cô định ra cửa, gặp lại anh lần nữa.

“Anh…”

Tưởng Mặc vẫn còn có ấn tượng đối với Vân Phong, chính là cảm giác anh giống mình.

Vân Phong cũng cỏ vẻ mặt kinh ngạc. “Sao cô lại ở đây?”

Tưởng Mặc chậm rãi mở miệng “Tôi học đàn trong này, anh thì sao?”

Cô nhìn thấy cây đàn violin trong tay anh, mày hơi nhăn lại.

Cô nhìn ra được dây đàn kia bị lỏng, có chút khó hiểu.

“Tôi tới tìm người giúp, cái dây ở chuôi đàn violin này bị lỏng, tôi muốn tìm người điều chỉnh hộ.”

“Anh cũng chơi đàn violin sao?”

“Không phải của tôi, là của một người bạn nhỏ ở cô nhi viện, tôi thường xuyên đi vào trong đó làm công ích.”

“Cô nhi viện? Công ích?”

Tưởng Mặc cảm thấy xa lạ đối với danh từ mới mẻ này, tuy rằng cô biết Tưởng Gia hàng năm đều dùng nhiều tiền đi làm từ thiện, nhưng cô chưa từng thật sự để ý tới.

Vân Phong nhắc tới điểm này, kích thích nội tâm của Tưởng Mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.