Cuồng Chủ Phòng Bị Thê

Chương 39: Lễ vật 30 cấp của Hỉ Ca




Vừa nhấc đầu, nhìn thấy đầu giường màu xanh lá cây, trong đầu Dư Chính trống rỗng vài giây, nhưng anh lập tức phản ứng: đây là phòng của Bảo Thục.

Điều hoà trên đầu thổi ra từng đợt gió nóng, cánh tay trần trụi của anh nằm bên ngoài chăn không cảm thấy lạnh chút nào.

Bảo Thục lưng đối lưng với anh, kéo chăn rất chặt, anh biết cô rất sợ lạnh.

Anh nhẹ nhàng lấy khuỷu tay chống nửa thân trên, ló đầu qua nhìn cô. Hình như ngủ rất say.

Anh lại nhẹ nhàng nằm xuống giường, gối đầu duy nhất bị cô lấy ngủ, sau một đêm, sau gáy anh hơi nhức mỏi.

Đợi lát nữa mua thêm cái gối đặt vào đây, anh suy nghĩ. Nhưng bỗng nhiên anh phát hiện hôm nay không phải cuối tuần. Anh thuận tay lấy đồng hồ đeo tay bên tủ giường, lại nắm lấy khoảng không, thì ra bên trái giường cô là bàn trang điểm.

Giơ tay lên thì thấy đồng hồ ngay trên cổ tay anh.

Dư Chính một tay che mắt, một mặt vì bây giờ đã mười rưỡi, mặt khác, tối qua anh lại đeo đồng hồ làm tình, thật buồn cười —— nên biết rằng ngay cả tất anh cũng cởi ra.

Bảo Thục trở người, đối diện anh. Đôi mắt còn nhắm lại, vươn tay kéo chặt chăn.

Không biết, khi cô tỉnh lại nhìn thấy anh thì sẽ có phản ứng gì?

Nghĩ đến đây, anh không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi. Tuy rằng đêm qua đã hỏi cô có say hay không, nhưng anh biết, cho dù cô nói say, sáng hôm nay anh vẫn sẽ nằm ở đây.

Như là nghe được tiếng lòng của anh, Bảo Thục từ từ mở to mắt.

Cô biếng nhác giương mắt nhìn anh, sau đó nhắm mắt lại, lầm bầm than thở: “Đói chết rồi…”

Anh nhất thời không biết nên làm gì bây giờ, chờ cô hoàn toàn tỉnh táo, hay là đi làm bữa sáng cho cô?

Bỗng nhiên Bảo Thục mở to mắt nhìn anh, hé miệng hít một hơi.

Bọn họ cứ vậy mở to mắt nhìn nhau, không ai nói gì, cũng chẳng ai nhúc nhích, có lẽ thế giới ngừng lại ở giây phút này.

Không biết vì sao, trái tim bất an của Dư Chính lại được xoa dịu. Đây mới là Bảo Thục không chút giả tạo mà anh quen biết.

Anh vươn ngón tay xoa nhẹ hai gò má của cô, trong vẻ mặt kinh ngạc của cô anh cúi đầu hôn cô một cái, sau đó lại hôn lên trán cô: “Sao anh lại quên mất, từ trước đến giờ em chỉ đánh răng vào buổi sáng.”

Cô vẫn ngơ ngác nói không ra lời, Dư Chính cười rộ lên, anh xoay người nhặt lên quần áo ở bên giường rồi mặc vào: “Ăn trứng rán hay là trứng luộc?”

Bảo Thục sửng sốt thật lâu, cho đến khi anh mặc quần dài cô mới nói: “Trứng, trứng luộc đi…”

Anh gật đầu mở cửa đi đến phòng bếp, cô bỗng nhiên gọi anh lại.

“Em…em sau này sẽ nhớ đánh răng vào buổi tối…”

Ánh mắt của cô có chút rụt rè, giống như kỳ nghỉ đông của một năm kia, cô đi theo phía sau anh nói: “Tớ…tớ không thể lên lớp máy tính với cậu được…”

Anh cười đóng cửa lại, sau đó lại ló người vào bổ sung nói: “Nhớ đánh kỹ cái răng thứ hai bên phải từ trong đếm ra, hình như hơi sâu đấy.”

Bảo Thục khăng khăng muốn tách ra không đi làm chung với Dư Chính, anh vào cửa văn phòng, lại kinh ngạc phát hiện không có ai ở đây.

Anh pha một tách cà phê ngồi trước bàn làm việc, mở máy tính ra. Chẳng làm gì cả, chỉ cầm tách cà phê cười ngây ngô, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy ngớ ngẩn.

Có lẽ vào lúc này đàn ông đều ngớ ngẩn.

Anh chờ đợi rất lâu, nhưng mà tất cả đều đáng giá. Anh bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy cô, vì thế đi đến trước cửa sổ chờ cô. Mười phút sau, rốt cuộc thấy Bảo Thục dọc theo cửa hàng tủ kính trên đường chầm chậm đi tới. Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ văn phòng, trông thấy anh, cô đột nhiên cúi đầu bước nhanh vào toà nhà.

Anh cười đến dịu dàng. Không cần thiết suy đoán cô có yêu anh hay không, đáp án, đối với anh mà nói không hề quan trọng. Giờ phút này, anh như là siêu nhân trứng muối tràn ngập năng lượng mặt trời, cho dù cô có yêu hay không, anh cũng sẽ nhất định khiến cô yêu anh.

Hoá ra, sự tồn tại của một người rất có ý nghĩa, nhưng có khi sự không tồn tại của một người có lẽ cũng có ý nghĩa.

Dư Chính lại rất cảm ơn Ben nghỉ làm, cả buổi trưa, Bảo Thục bất an bước tới bước lui trong văn phòng. Một khi đối diện tầm mắt anh, cô như con chuột bị lún trong bùn đất, giả vờ bận bịu việc gì đó.

Anh biết đây không phải là một hiện tượng tốt, bởi vì anh không muốn làm cô sợ hãi, nếu cô lúc nào cũng giống như đóng vai kẻ trộm, hai người bọn họ có lẽ sẽ rơi vào cục diện xấu hổ. Nhưng tạm thời anh không muốn phá vỡ bầu không khí này, ít nhất mười năm nay, lần đầu tiên anh chiếm vị trí chủ đạo trong mối quan hệ này, anh phải hưởng thụ trong chốc lát.

Đến ba bốn giờ chiều, Bảo Thục rốt cuộc ngồi trước bàn mình làm việc. Dư Chính thu tầm mắt, bổ sung một chút thiết kế vào bìa đĩa nhạc của Joey.

Rất nhanh đến giờ tan tầm, Dư Chính lưu lại hình ảnh, tắt máy tính nói: “Đi ăn gì nhé?”

Cô như là hoảng sợ, sau đó lập tức dời tầm mắt, nói chậm rì: “Tuỳ tiện thôi…”

“Vậy đến nhà anh ăn đi, lúc nãy mẹ anh có gọi bảo tụi mình về nhà.”

Bảo Thục mở to mắt nói không ra lời.

Anh đi qua giúp cô thu xếp đồ đạc vào trong túi xách: “Làm gì, cũng không phải ăn em.”

Vẻ mặt của cô càng thêm kinh ngạc, quả thực khiến anh muốn cười. Nhưng anh không có, mà là kéo cô, hôn cô một cái:

“Đừng khinh suất, bọn họ sẽ nhanh chóng nhìn ra manh mối. Thông minh một chút, hiểu không.”

Cô nuốt nước bọt, âm thầm gật đầu.

Vì dịch cúm gia cầm Đông Nam Á mà trên bàn ăn của nhà họ Dư thiếu món đùi gà. Thế nhưng bầu không khí trên bàn ăn cũng quạnh quẽ một chút, bà nội hình như không có hứng.

“Dư Chính, tuần tới chúng ta đi tảo mộ ông nội.” Ông Dư bỗng nhiên nói.

“Dạ.” Anh gật đầu, cảm thấy áy náy vì mình quên mất. Ông nội từng là người thân nhất của anh, nhưng bất giác, một phần ký ức kia của anh dần dần phai nhạt. Lúc nhớ lại, có một chút tiếc nuối, nhưng chưa bao giờ không có đau lòng.

Có một số việc sẽ từ từ tồn tại trong chiếc hộp nhỏ của ký ức, thỉnh thoảng rỉ ra một chút, sẽ có thương cảm, nhưng chiếc hộp nhỏ này vĩnh viễn tồn tại.

Ăn xong bữa cơm, Bảo Thục đi giúp xắt hoa quả, anh trở về phòng mình ngồi trước bàn mở ngăn kéo ra, ở trong cùng có một chiếc hộp xanh sẫm, anh ngơ ngẩn nhìn một lúc, nhớ lại một số chuyện cũ, rồi đóng ngăn kéo.

“Ăn dưa vàng này.” Bảo Thục đi vào gọi anh.

Anh đột nhiên túm lấy cô, kéo cô đến trước người, vùi đầu trước ngực cô.

Cô nhất định là bị doạ rồi, thân thể rất cứng nhắc. Anh cười trong lòng, Bảo Thục là một bé đà điểu con buồn cười biết bao.

Tay cô chần chừ xoa nhẹ lên mái tóc hơi xoăn của anh: “Anh sao thế?”

Anh rất cảm động, ôm cô thật chặt, đà điểu con thực ra cũng biết dịu dàng.

Dư Chính đột nhiên đứng dậy, thấp giọng nói: “Tụi mình về nhà đi.”

Anh cảm thấy mình đã nghiện rồi. Nhưng mà một lố Jissbon* rốt cuộc đặt trong ngăn kéo thứ ba của bàn máy tính, hay là xếp trong ngăn tủ trên cùng bên trái của phòng tắm?

(*) một nhãn hiệu bao cao su

“Hình như gần đây cậu hay cười.”

Những lời này đã có mấy người nói từng nói, Dư Chính không để ý, cũng chẳng nói gì.

Lâm Anh nghiêng đầu đánh giá anh, chắc là muốn tìm ra một chút manh mối, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

“Cậu không phải hối thúc thợ chụp ảnh làm nhanh ư, sao vội tới thì lại không xem.” Dư Chính ngồi trên ghế xoay trước bàn đối diện Lâm Anh, khuôn mặt anh hướng về cửa sổ sát đất sáng ngời.

“Cũng không phải tôi có thể quyết định.” Cô ta nhún vai, đứng lên đi đến trước cửa sổ nhìn anh.

Dư Chính không cảm thấy cô ta đường đột, anh cũng không mất tự nhiên, mà là nhướng mày, ý bảo cô ta nói thẳng. Tuy rằng anh cũng không phải là người rất trực tiếp, nhưng thích người khác trực tiếp với anh một chút.

“Dư Chính cậu biết không,” giọng điệu của cô ta giống như giáo viên trung học, “Thực ra trước kia có một số bạn học nữ thầm mến cậu, nhưng không ai dám nói ra.”

“Why?” Anh cũng không phải là một người nhiều chuyện, nhưng nghe cô ta nói thế anh lại đột nhiên có hứng thú nghe tiếp.

“Bởi vì trên mặt cậu không có biểu cảm, không biết suy nghĩ cái gì.” Cô ta đưa ra kết luận, cũng không cần người khác xác nhận.

“Vì sao các cô ấy còn muốn thầm mến tôi?” Anh mở to mắt.

Lâm Anh “ha” một tiếng cười, lắc lắc ngón trỏ, dùng giọng điệu “thực ra cậu không biết” nói: “Con gái thôi, thích một chàng trai khá lạnh lùng. Nếu chỉ nhìn diện mạo đơn thuần, cậu không chiếm được lợi thế gì đâu.”

Dư Chính mỉm cười: “Hoá ra tôi được hoan nghênh như vậy, mà còn rất có style.”

“Thế nào không phải sao?”

Anh bất đắc dĩ nhếch môi, có lẽ là đúng, nhưng anh không nhận ra.

“Đúng rồi, nghe nói Trì Thiếu Vũ đã kết hôn?”

“Cậu quen biết cậu ta?”

Lâm Anh xoay người nhìn ngoài cửa sổ, tự giễu nói: “Cậu nên biết rằng, con gái lớp chúng tôi có mấy phần sắc đẹp đa số đều có một đoạn tình cảm với cậu ta, cậu nói tôi có quen biết cậu ta không.”

Lâm Anh cô gái này, từ hồi đó cho đến bây giờ, vẫn mạnh mẽ như vậy. Nhưng Dư Chính cho rằng, cô ta rất có trách nhiệm.

“Nói như vậy, cậu cũng có như có vài phần sắc đẹp nhỉ?” Anh sờ mũi, không có thói quen tán dương con gái.

Lâm Anh bất đắc dĩ trợn mắt, đi đến bên cạnh anh giống như bạn chí cốt mà vỗ vai anh: “Được rồi được rồi, cậu trở về đi, khi nào có kết quả tôi sẽ nói với cậu. Cậu và Lâm Bảo Thục cũng đã trưởng thành rồi, đừng chơi trò mèo vờn chuột nữa.”

Đi trên đường Hoài Hải, Dư Chính cảm thấy buồn cười khó hiểu, mèo và chuột, vậy anh chính là một con mèo rất vô dụng rồi.

Bỗng nhiên nhớ tới Bảo Thục nói buổi trưa hẹn Lương Kiến Phi ở Starbucks đối diện Parkson, anh nhìn xuống đồng hồ, bước chân nhanh hơn.

Cho dù là Garfield cũng muốn phấn đấu.

“Ăn trưa chưa?” Đi vào tiệm cà phê, anh nhanh chóng tìm thấy hai cô, anh điềm nhiên như không đi qua ngồi cạnh Bảo Thục.

Cô vốn mặt mày hớn hở trò chuyện với Kiến Phi, vừa thấy anh cô lập tức ngẩn người.

Kiến Phi cười nói: “Đang định đi đây, cậu mời khách sao?”

“Đương nhiên.” Anh rất lịch sự phong độ trả lời.

“Bảo Thục cậu chọn chỗ đi.”

Cô lúng túng, có chút nói không ra lời, cuối cùng thốt ra ba chữ: “Tớ tuỳ tiện…”

“Vậy đến Từ Gia Hối đi, gần văn phòng các cậu.” Kiến Phi quan tâm nói.

Nhưng khi vào nhà hàng anh mới biết được, thì ra phụ nữ không quan tâm đến vậy…

“Gọi một con cá bơn chừng nửa ký là được, các cậu ăn cua không?” Kiến Phi ngẩng đầu trưng cầu ý kiến của bọn họ.

Bảo Thục dường như không yên lòng, nói có lệ: “Tuỳ tiện đi…”

Dư Chính nhún vai cũng tỏ vẻ không sao cả.

“Đúng rồi Bảo Thục, cậu vừa nói anh chàng ở Singapore kia kết hôn?” Gọi xong đồ ăn, Kiến Phi dường như không có việc gì mà phá vỡ sự im lặng.

Khuôn mặt Bảo Thục trắng bệch, lộ ra một nụ cười gượng gạo.

“Anh chàng Singapore nào?” Dư Chính nhìn cô, giọng điệu bình tĩnh.

“Tớ…tớ nói là Ben thôi…” Cô đang cười, nhưng bộ dạng giống như muốn khóc.

“Không phải đâu, rõ ràng tên là Crig.” Kiến Phi một tay chống đầu, vẻ mặt đáng yêu.

Trong nháy mắt, trái tim Dư Chính bỗng nổi lên ngọn lửa không hiểu từ đâu, anh không phải người tuỳ tiện tức giận, nhưng giờ phút này anh rất tức giận mà không có lý do.

Bảo Thục gục đầu xuống không dám nhìn anh, điều này càng khiến anh giận dữ. Cho dù biết cô và Crig đã là quá khứ, nhưng thấy cô trốn trốn tránh tránh mà nói với người khác về tin tức bạn trai cũ sắp kết hôn, trong lòng anh mất đi cảm xúc. Loại cảm giác này, giống như hồi bé tìm đủ mọi cách lấy lòng người lớn, để ăn được kẹo sô cô la mình thích nhất, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đưa kẹo cho cậu em họ, bởi vì cậu ta đáng yêu lại nhỏ tuổi.

Anh bỗng chốc đứng dậy cầm áo khoác và cặp hồ sơ bước nhanh ra ngoài, không có tâm trạng nói tạm biệt với Kiến Phi, anh sợ chính mình một khi mở miệng thì sẽ nhịn không được mà muốn hét lên.

Đi ra nhà hàng, bên ngoài là ánh mặt trời ấm áp, Từ Gia Hối vào buổi trưa rất náo nhiệt, nhưng anh chẳng thấy gì cả, thậm chí chính mình đi đâu anh cũng không biết.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân trong trẻo, đó là tiếng giày mới mua của Bảo Thục.

“Dư Chính!” Cô sốt ruột kêu to.

Ngược lại anh bước nhanh hơn, bỗng nhiên cảm thấy mình có chút cứng đầu, nhưng thỉnh thoảng cứng đầu một lần cũng tốt.

“Dư Chính!” Cô hấp tấp chạy lên nắm lấy cánh tay anh.

Rốt cuộc anh dừng bước, cô thở hồng hộc, mái tóc rối tung.

Cô bắt được anh lại không nhận lỗi, chỉ là đứng ngơ ngác. Nhưng đối với cô gái trước mắt này, anh lại không có cách nào.

“…Anh giận hả?” Cô mở miệng nói.

Anh không trả lời mà nhìn chỗ khác.

“…Thực ra em mới biết ngày hôm qua thôi.”

Lửa giận của anh lại bùng cháy lên, dường như cô hoàn toàn không biết vì sao anh giận dữ.

“Em không nói với anh, chính là sợ anh giận…” Cô yếu ớt nói, giữ chặt cánh tay anh.

“Vì sao anh phải tức giận! Cậu ta kết hôn anh vui còn không kịp! Chỉ cần đối tượng không phải là em!” Anh rất không bình tĩnh mà nói.

Bảo Thục kinh ngạc hỏi: “Vậy anh còn giận…”

“Em…” Anh trừng to mắt nhìn cô, “Có đôi khi anh thật sự muốn bóp chết em. Ngày hôm qua em nói điện thoại với cậu ta?”

“Anh ta gửi thiệp mời qua email cho em… Em biết anh không muốn nhắc tới anh ta, cho nên em không nói gì.”

Ánh mắt cô hết sức vô tội, nghe câu trả lời này, lửa giận của anh tiêu tan một nửa. Thì ra cô cũng biết anh ghen tuông.

“Dư Chính…” Lần đầu tiên Bảo Thục chủ động nắm tay anh.

Anh nhẹ nhàng nắm lại tay cô, chờ cô nói tiếp.

“Anh đừng giận…” Âm thanh của cô rất nhỏ, giống như thật sự hơi sợ hãi.

Anh mềm lòng, giữa người yêu, ngoài phản bội ra thì còn có cái gì không thể tha thứ chứ?

Anh ôm cô, vuốt mái tóc của cô bị gió thổi loạn: “Trở về ăn cơm đi.”

“Tụi mình đi ăn đơn giản thôi, trở về Kiến Phi nhất định sẽ hỏi đông hỏi tây.”

Đối với “chuyện giữa bọn họ”, hai người đều rất ăn ý không nói với người khác. Anh không phải không muốn, chỉ là Bảo Thục ngại ngùng, anh nghĩ có lẽ quen rồi sẽ được.

Anh nắm tay cô hướng về phía văn phòng, định ăn gì đó.

“Em muốn ăn phần cơm đùi gà.” Bảo Thục làm nũng nói.

“Em chỉ muốn ăn phần cơm đùi gà thật lớn thôi.”

“Ông xã…” Kiến Phi uể oải một tay chống mặt bàn, “Anh mau mang tiền đến cứu em đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.