Cưỡng Chiếm Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 7




Đến phía sau miếu tự, cây hoa quế nhiều lên, lúc này đúng là lúc hoa quế nở rộ, hoa quế phiêu hương, làm cho người sảng khoái tinh thần, phàm là người đến ngắm hoa đều khen không dứt miệng.

Trương Thanh Thạch ôm Tiểu Hoa và Tuyết nương đi cùng một chỗ, còn lạilà Phượng lang trung và Viên Ngọc nương đi cùng một chỗ, hai đôi vợ chồng trong chốc lát đi cùng một chỗ, trong chốc lát lại tách ra, rất là thản nhiên thích ý.

Đột nhiên, Trương Thanh Thạch thấy được Trương Hoa và A Kiều, hai người bọn họ đứng ở một xó xỉnh hết sức hẻo lánh, nếu như không phải là Tiểu Hoa chỉ chim trên một thân cây nói muốn thấy rõ ràng, Trương Thanh Thạch cũng không biết đi đến chỗ này, cũng sẽ nhìn không thấy Trương Hoa và A Kiều đứng ở chỗ kia. Hai người kia thật đúng là biết tìm chỗ.

Trương Hoa đang nói gì đó với A Kiều, A Kiều cúi đầu vẻ mặt không rõ lắm, sau đó đột nhiên Trương Hoa kéo tay A Kiều.

Trương Thanh Thạch nhướng mày, nghĩ mình đã nhắc nhở qua người nhà A Kiều, hiện tại A Kiều vẫn đi cùng với Trương Hoa sao? Nếu như là như vậy, vậy hắn cũng không muốn quản, chỉ có điều hắn lại nghĩ tới Đại Hoa có hảo cảm với A Kiều, trong lòng lại âm thầm mắng một tiếng, nặng nề ho khan một tiếng, A Kiều giống như con thỏ bị kinh hãi lập tức buông tay Trương Hoa, mà Trương Hoa cũng sợ hết hồn lui về phía sau hai ba bước, cuối cùng ngay cả đầu cũng không quay lại, bỏ chạy rồi.

"Đây là người nào a? Gặp được chút chuyện đem cô nương bỏ lại còn chính hắn chạy! Thật là không có đảm đương!"

Trương Thanh Thạch trong lòng mắng, Trương Hoa là đại chất tử của hắn đấy, nghĩ đến có một đại chất tử như vậy hắn thật sự là cảm thấy mất mặt xấu hổ.

A Kiều thấy Trương Hoa đi vội vàng, nàng sững sờ tại nguyên chỗ trừng to mắt, giống như bị choáng váng.

Trương Thanh Thạch bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ Trương Hoa đã đi thì hắn không nên qua đó, kết quả thấy ánh mắt A Kiều nhìn lại. A Kiều nhìn thấy hắn, Trương Thanh Thạch có thể xác định. Nếu đã thấy được, hắn bây giờ rời đi ngược lại không tốt lắm. Nghĩ như vậy, Trương Thanh Thạch gật đầu nhẹ với A Kiều.

A Kiều mặt sung huyết đỏ bừng, nàng thật không nghĩ tới ở chỗ này gặp mặt Trương Hoa, chuyện Trương Hoa kéo tay của nàng lại bị người khác chứng kiến, người chứng kiến còn là người quen biết! Thật sự là quá xấu hổ! Đặc biệt là người quen biết này còn là thúc phụ của Trương Hoa, nếu như mình thực muốn gả cho Trương Hoa, vậy sau này mình đối mặt với thúc phụ như thế nào a? Nam nữ chưa lập gia đình mặc dù đi cùng một chỗ ở thời đại này cũng sẽ không bị người chỉ chỏ, nhưng nắm tay thì không được, sẽ bị người nói không đoan trang. Để cho trưởng bối của Trương Hoa cho rằng mình là nữ tử không đoan trang, vậy đối với cuộc sống sau này của mình sẽ không có bất kỳ chỗ tốt! May mà nàng và nữ nhi Trương Thanh Thạch quan hệ cũng không tệ lắm, hy vọng vị Trương nhị thúc này có thể mở một mặt lưới cho mình.

A Kiều không dám chạy trốn, nàng vô cùng thẹn thùng đi về phía Trương Thanh Thạch.

Trương Thanh Thạch không nghĩ tới A Kiều sẽ đi đến, nhìn nàng hồng thông thông mặt, nghĩ nàng đến vốn định nói cái gì sao? Vừa vặn nghe một chút nàng là nghĩ như thế nào, cứu một mạng người là đại đại chuyện tốt, cũng là vì Đại Hoa, mình vẫn là giúp cho nha đầu này đi!

A Kiều hành lễ với Trương Thanh Thạch và Tuyết nương, hỏi mấy người Đại Hoa cũng đến đây sao, nói nàng ta rất nhớ Đại Hoa, vốn là nghĩ tới đi Tiểu Pha thôn vấn an nàng, nhưng là gần đây trong nhà bề bộn nhiều việc, cho nên liên tục không có đi, nếu đã ở chỗ này gặp được, nàng muốn cùng mấy người Đại Hoa cùng nhau ngắm hoa du ngoạn.

Tuyết nương cười nói: "Các nàng tuổi còn nhỏ, tự mình đi chơi, ngươi nếu là tìm một chút có lẽ rất nhanh sẽ có thể tìm thấy, nếu như ngại phiền toái thì cùng chúng ta đi cùng một chỗ, các nàng phỏng đoán sẽ mau trở lại. Ngươi là cùng cha mẹ ngươi cùng đi sao? Bọn họ ở nơi nào? Làm sao chỉ có một mình ngươi?"

A Kiều cười duyên nói: "Ta tách ra với cha mẹ ta, có điều chúng ta đã nói nếu là tản đi thì sau đó gặp ở đại điện, cho nên ta cũng không sợ hãi."

Trương Thanh Thạch nói: "Ta vẫn là trước đưa ngươi đi đại điện trước gặp cha nương của ngươi đi, nếu không bọn họ sẽ gấp. Ngươi là hòn ngọc quý trên tay bọn họ, cho dù trong chốc lát không thấy cũng sẽ sốt ruột nóng giận. Tuyết nương, nàng mang theo Tiểu Hoa và mấy người Phượng đại ca trước ngắm hoa, ta đem Chu cô nương đưa đi gặp cha nương của nàng ấy."

Tuyết nương gật đầu, nàng cũng cảm thấy một tiểu cô nương như hoa như ngọc ở trong chùa miểu đi đi lại lại không tốt lắm, mặc dù nơi này là miếu tự, nhưng ở đây hán tử nhàn rỗi vô lại vẫn có nhiều, lỡ như gặp phải bị chiếm tiện nghi sẽ không tốt. Nàng vừa rồi cũng không nhìn thấy Trương Hoa và A Kiều cùng một chỗ, nếu như thấy được cũng biết A Kiều đã bị sờ soạng tay, phỏng đoán sẽ gấp hơn để cho Trương Thanh Thạch đưa người giao cho vợ chồng Chu thị.

"Trương nhị thúc, chuyện mới vừa rồi kính xin thúc đừng nói cho cha mẹ ta. Bọn họ biết rõ sẽ rất tức giận." A Kiều đi bên cạnh Trương Thanh Thạch, khẽ cúi đầu, trong thanh âm mang theo chán nản, "Cha mẹ ta không cho phép ta gặp Trương Hoa."

"A? Là nguyên nhân gì?" Trương Thanh Thạch hỏi.

"Bọn họ nói người nhà Trương Hoa không tốt." A Kiều ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Thạch, nghĩ đến lời cha mẹ, nàng nhịn lại nhịn, vẫn hỏi, "Trương nhị thúc, người nhà Trương Hoa thật sự lừa thúc sao?"

Trương Thanh Thạch gật gật đầu, chuyện này hắn chưa bao giờ sẽ giấu giếm thay mấy người Trương Bà Tử, càng sẽ không đối với A Kiều, chuyện này quan hệ đến mạng của một tiểu cô nương.

A Kiều ánh mắt ảm đạm, một hồi lâu mới lầm bầm nói: "Nhưng Trương Hoa và người nhà của hắn không cùng một dạng chứ? Hắn nói với ta hắn liên tục ở trên trấn làm giúp, hắn cũng không biết sự tình trong nhà. Hắn nói hắn cũng hết sức đồng tình thúc, nhưng hắn là vãn bối, nên hắn cũng không có cách nào thay đổi chuyện của các người. Trương nhị thúc, Trương Hoa hắn có phải là không có làm qua chuyện có lỗi với thúc và người nhà thúc? Nếu như ta và hắn thành thân, nhà các ngươi có oán ta không? Ta, ta thích Đại Hoa Nhị Hoa và Tiểu Hoa, ta cũng tôn kính thúc và thẩm tử, ta không muốn các ngươi oán ta."

Trương Thanh Thạch trong lòng thở dài một tiếng, nghĩ này thật sự là một cô nương ngốc, khó trách đời trước lại bị Trương Hoa lừa gạt. Nàng ta chẳng lẽ không hiểu một nữ nhân gả cho người, không chỉ là gả cho một người nam nhân, mà còn là gả cho cả gia tộc của người nam nhân kia sao? Chỉ cần nàng gả cho Trương Hoa, như vậy nàng đã thành người của Trương gia, biết rõ người nhà này phẩm hạnh là như vậy còn muốn gả đi, còn muốn không chịu ảnh hưởng của bọn họ, tiếp tục hữu hảo ở chung với mấy người Đại Hoa, nào có dễ dàng như vậy?

"A Kiều, Trương Hoa xác thực chưa từng làm qua chuyện gì thật có lỗi với chúng ta, nhưng là hắn cũng chưa từng có trợ giúp qua chúng ta. Hắn là vãn bối, nhưng cũng không phải là không hề năng lực. Hắn nói với ngươi hắn đồng tình chúng ta, nhưng là hắn lại chưa từng có bất luận hành động gì. Ngươi có nghĩ tới hay không ngươi gả cho hắn, lúc ngươi cần hắn nâng đỡ hắn cũng là như thế này?"

Trương Thanh Thạch nói rõ ràng tới như thế cũng là muốn tinh tường biểu đạt lập trường của mình. Hắn đã nói như vậy, cha nương của nàng cũng phản đối cửa hôn sự này, nếu như A Kiều còn khăng khăng muốn gả cho Trương Hoa, như vậy hắn cũng sẽ không lại xen vào việc của người khác. Hắn sẽ đi nói với Đại Hoa chuyện này, ít nhất Đại Hoa về sau sẽ không quá thương tâm. Cũng để cho A Kiều hiểu nếu như nàng muốn gả cho Trương Hoa như vậy thì không cần lui tới với bọn họ, bởi vì bọn họ tuyệt sẽ không lui tới mật thiết với mấy người Trương Bà Tử.

A Kiều á khẩu không trả lời được.

Trương Thanh Thạch đưa A Kiều đến bên người cha mẹ nàng ta, hắn cũng không có nói cho cha mẹ A Kiều chuyện nàng ta và Trương Hoa gặp mặt, để cho A Kiểu trở về hảo hảo mà ngẫm lại đi, nếu như nàng ta còn không biết thay đổi, như vậy chính là mệnh của nàng ta! Cha nương của nàng ta nếu như sau này ngăn không được nàng ta, lúc này có nói nữa cũng vô dụng.

Trương Thanh Thạch chuẩn bị trở về với thê tử, hoàn cảnh tốt như vậy vẫn là bồi tiếp thân nhân trọng yếu nhất. Nửa đường hắn gặp được mấy người Đại Hoa, ba người đi được rất gấp, nhất là Nhị Hoa, nàng chạy trước tiên, một khuôn mặt nhỏ bởi vì trên mặt đỏ ửng mà tỏ ra càng thêm rực rỡ. Trương Thanh Thạch chỉ nhìn nàng một cái liền không nhịn được đã biết, nghĩ nha đầu kia khẳng định chứng kiến chuyện thú vị, nếu không sẽ không có ánh mắt hưng phấn như thế.

Nhị Hoa thấy Trương Thanh Thạch con mắt sáng lên, giống như một con bướm bay tới, kéo ống tay áo Trương Thanh Thạch mang khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Cha! Mới vừa rồi có chuyện vui a! Đại Đường tỷ lần này xem như ném mặt to a!"

Trương Thanh Thạch nhướng mí mắt, nghĩ quả nhiên là chuyện có quan hệ với Mai Hương.

"Chuyện gì xảy ra a? Nói nghe một chút."

"Là có chuyện như vậy..."

Nhị Hoa cái miệng nhỏ nhắn chậc chậc nói việc đã qua, vừa nói một bên cười, may mà nàng còn nhớ nói thật nhỏ, nếu không sẽ thu hút rất nhiều người bên cạnh.

Đại Hoa và Phượng Đoan ở một bên nghe, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó đứng ở sau lưng Nhị Hoa, sau khi Nhị Hoa nói xong ngươi một câu ta một câu giúp đỡ bổ sung chỗ Nhị Hoa bỏ sót.

Trương Thanh Thạch nghe xong nghĩ khó trách Nhị Hoa hưng phấn như thế, ngay cả Đại Hoa ôn nhu như thế, Phượng Đoan hài tử ổn trọng như vậy, lại giống như tiểu hài tử nhìn vở kịch hay khoe với người lớn, giải thích cho hắn nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.