Cưỡng Chiếm Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 6




Tết Trung thu, người một nhà Trương Thanh Thạch cuối cùng đã làm xong sốt thịt và điểm tâm, bởi vì quan hệ, cho nên số lượng những thứ này càng lớn, không nói trấn trên, ngay cả thôn bọn họ và nhà một số người ở thôn phụ cận đều chạy tới mua. Việc buôn bán của bọn họ miễn bàn có bao nhiêu náo nhiệt, cũng làm người một nhà gấp mệt muốn chết, nhưng là bọn họ dù mệt mỏi vẫn thật cao hứng, bởi vì kiếm tiền a!

Trương Thanh Thạch từ lúc trong tay có tiền thì mỗi tháng cho chúng nữ nhi tiền tiêu vặt, mỗi người mỗi tháng đều có năm mươi văn tiền tiêu vặt, ngay cả Tiểu Hoa cũng không ngoại lệ. Số tiền này theo Trương Thanh Thạch cũng không nhiều, nhưng với Đại Hoa các nàng thì đã rất nhiều, trong thôn có mấy nữ hài tử có thể giống như các nàng mỗi tháng đều có tiền tiêu vặt nhiều như vậy đâu? Ngay cả nam hài cũng không có! Hơn nữa cha các nàng còn là cho ba người các nàng một lúc! Cộng lại một trăm năm mươi văn, ở trong thôn bọn họ rất nhiều người ở riêng, con trai được phân đi ra mỗi tháng cấp tiền cho lão nhân cũng chỉ được có thế!

Hiện tại qua trung thu, Trương Thanh Thạch cho tiền tiêu vặt gấp bội, mỗi người cho một trăm văn, làm cho ba nữ nhi cao hứng muốn hư.

Tuyết nương nói với các nàng: "Tiền này các con phải thu cẩn thận, đừng phung phí."

Trương Thanh Thạch kéo tay của nàng nói: "Được rồi, nếu đã cho các nàng thì để cho các nàng tự mình làm chủ, chúng ta không cần lo. Ta cũng phải học tiêu tiền, nếu không thì ta cố gắng kiếm tiền là vì cái gì? Nàng xem nàng, đã qua lễ, nàng sao vẫn còn mặc trắng trong thuần khiết như vậy? Y phục màu hồng đào nàng mặc đẹp mắt, còn có cây trâm hoa kia nàng cài đẹp mắt nhất. Nàng cứ cài đi, nếu không đủ thì ta mua trâm vàng cho nàng."

Tuyết nương đỏ mặt, thoát ra tay Trương Thanh Thạch bước nhanh đi ra ngoài.

Trương Thanh Thạch cười cười, nói với ba nữ nhi đang mở to hai mắt nhìn hắn: "Nhìn cái gì a? Tính tiền của các con đi! Lúc ra tiền còn bắt nương các con trả, để cho nàng đau lòng cha trừ tiền tiêu vặt của các con!"

Trương Thanh Thạch cũng đi ra ngoài, lưu ba khuê nữ mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, Đại Hoa và Nhị Hoa khanh khách cười rộ lên, Tiểu Hoa không hiểu đã xảy ra chuyện gì, có điều cũng đi theo khanh khách cười rộ lên, bên trong phòng một trận cười vui thanh.

Tuyết nương vỗ Trương Thanh Thạch một cái, lại không có từ trong lòng Trương Thanh Thạch thoát ra ngoài, hai người rúc vào với nhau, nhìn đại thụ trong sân, trong lòng một mảnh an bình hạnh phúc.

Tiểu Hoa ngồi ở trên giường đem một chuỗi đồng tiền cầm ở trong tay đếm chơi, bé hiện tại vừa mới bắt đầu học đếm, bé thích nhất là lấy đồng tiền ra đếm.

Nhị Hoa giống như tiểu tham tiền đem tiền giữ trong tay, cười híp mắt nói: "Thật tốt quá, trong tay muội có hai trăm đồng tiền!"

Đại Hoa cười nói: "Trong nhà cũng không thiếu ăn thiếu uống của muội, muội sao cứ thích tích góp tiền như vậy? Muội tiết kiệm tiền về sau muốn mua cái gì sao? Tỷ đem tiền của tỷ cũng cho muội dùng."

Nhị Hoa tiến đến bên tai Đại Hoa nói: "Muội nghĩ lúc đi miếu quyên thêm chút ít tiền dầu vừng, đến lúc đó cầu xin Bồ Tát để cho cha mẹ sống lâu trăm tuổi, vĩnh viễn tốt giống như bây giờ, đừng trở lại như trước!"

Đại Hoa sững sờ, nhìn con mắt Nhị Hoa lấp lánh tỏa sáng, nghĩ muội muội đây là từ trong lòng thích cuộc sống bây giờ, sợ hãi loại cuộc sống này biến mất đi? Đừng nói Nhị Hoa, ngay cả nàng cũng sợ hãi. Cha trước kia thật sự là quá hiếu thuận, cho nên một nhà bọn họ ngày cũng không dễ chịu. Cha đi lao dịch, bị thương trở lại, sau đó liền thay đổi tốt hơn, còn chủ động nghĩ biện pháp phân ra gia, các nàng đều cảm thấy giống như nằm mơ, thực sợ đây chỉ là một giấc mộng đẹp, tỉnh mộng thì lại làm trâu làm ngựa cho nãi nãi.

"Đến lúc đó tỷ cũng quyên!"

"Vậy chúng ta lặng lẽ quyên, đừng để cho cha biết rõ."

"Không cần lặng lẽ quyên, chỉ cần nói là cầu phúc cho bọn họ là được, đến lúc đó tâm nguyện của chúng ta lặng lẽ nói với Bồ Tát là được."

"Cũng được, có điều muội chỉ sợ chúng ta quyên quá nhiều nương sẽ đau lòng. Đến lúc đó chúng ta phải nói thật nhiều để nương cảm động."

"Vạn nhất nương cảm động cũng cúng nhiều thì sao? Còn không đau lòng chết muội tiểu tham tiền này?"

"Phải ha!"

Đại Hoa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của muội muội rối rắm nhịn không được che miệng cười, khiến cho Nhị Hoa nhìn chằm chằm. Hai tỷ muội lặng lẽ thương lượng tốt, sau đó liền cầu xin Trương Thanh Thạch mang mấy nàng đi thắp hương trong miếu.

Phụ cận Tiểu Pha thôn không có miếu, nếu như muốn đi thắp hương thì phải đi Bạch vân tự cách không xa thị trấn, chỗ đó có núi, mặc dù cũng không cao, nhưng vẫn cao hơn so với Dã Tây dốc, trên núi có đủ loại thanh trúc, một tòa miếu tự không lớn thấp thoáng trong đó. Bởi vì đây là chùa miếu duy nhất trong khu phụ cận, cho nên hương khói vẫn rất tràn đầy. Người Tiểu Pha thôn cũng thường thường đi, dù có nghèo người ta cũng sẽ xá thượng một hai văn tiền dầu vừng, sau đó cầu xin Bồ Tát phù hộ bọn họ một năm bình an.

Mấy người Trương Thanh Thạch trước kia cũng rất ít đi, bởi vì người Trương gia đi luôn luôn là mấy người Trương Bà Tử, bọn họ đại biểu người cả nhà. Sau khi ở riêng, Trương Thanh Thạch mang theo thê tử chúng nữ nhi đi qua hai lần, các nàng đều hết sức thích đi thắp hương. Trương Thanh Thạch bởi vì là trùng sinh sống lại, cho nên đối với những thứ này cũng hết sức tin tưởng, cho dù đời trước Bồ Tát căn bản cũng không có phù hộ người nhà của hắn. Hắn chỉ cầu xin Bồ Tát đời này có thể phù hộ hắn, để cho hắn tiếp tục hạnh phúc sống với người trong nhà.

Đại Hoa Nhị Hoa nhắc tới, Trương Thanh Thạch lập tức liền đồng ý, đối với yêu cầu của thê tử chúng nữ nhi, chỉ cần không thương hại đến các nàng, hắn đều sẽ đồng ý.

Trung thu ngày này người một nhà ăn một bữa điểm tâm mỹ vị xong, thì đánh xe bò đi Bạch vân tự, đồng hành còn có người một nhà Phượng lang trung.

Đến Bạch vân tự, người hai nhà đốt hương cầu nguyện, sau đó vòng vo trong chùa miểu, cuối cùng đi ra phía sau miếu tự xem hoa quế. Hoa quế Bạch vân tự rất nổi danh, mỗi khi đến mùa thu cũng sẽ hấp dẫn đến không ít người thưởng lãm hoa quế, để cho hương khói càng tăng lên một chút.

Mấy người Đại Hoa đi theo sau lưng người lớn đi tới, bởi vì Tiểu Hoa được Trương Thanh Thạch ôm, cho nên mấy người Đại Hoa rất nhẹ nhàng, không cần trông hài tử, bọn họ cũng có thể tự do tự tại hết nhìn đông tới nhìn tây. Nhị Hoa chính là người hết nhìn đông tới nhìn tây, mà Đại Hoa thì đang nghe Phượng Đoan nói một ít sự tích của Bạch vân tự.

"Các ngươi cũng tới a? Thật đúng là đúng dịp." Trương Bà Tử đột nhiên xuất hiện ở phía trước, bà hôm nay mặc không tệ, nhìn như lão phu nhân trong nhà giàu có, hai cái vòng ngân nhĩ lớn dưới ánh mặt trời hết sức rõ ràng, trên cổ tay còn đeo một cái vòng bạc lớn, nhìn cũng rất nặng. Ánh mắt của bà quét qua mặt Trương Thanh Thạch và Tuyết nương, lại rơi xuống trên mặt người một nhà Phượng lang trung, trong lòng nghĩ bọn họ đi được cũng gần, hừ, chuyện ban đầu nói không chừng chính là bọn họ liên khởi lừa gạt bà.

Trương Thanh Thạch gọi một tiếng nương, Tuyết nương cung kính hành lễ, Phượng lang trung và Viên Ngọc Nương chỉ là gật gật đầu kêu một tiếng thẩm tử, Phượng Đoan và Đại Hoa mấy người kêu bà nội, gọi Trương nãi nãi. Vốn là một tình cảnh rất náo nhiệt, nhưng lúc bọn họ tiến lên chào, lại có vẻ rất quạnh quẽ, trên mặt mỗi người đều không có nụ cười.

Bên cạnh Trương Bà Tử là Tôn Xảo Cô và Mai Hương, hai người cũng mặc không kém, nhất là Mai Hương, sắc áo thu hương, váy màu xanh biếc, cách ăn mặc thanh nhã nhưng lại không mất rực rỡ, trên đầu một đóa hoa lụa hồng nhạt, một cây trâm mạ vàng, trên lỗ tai là kim đinh hương nho nhỏ, bôi phấn son nước bột, che đi tàn nhang trên mặt nàng ta, cả người có vẻ dễ nhìn vài phần. Chỉ là nàng ta dù có đẹp hơn cũng không đẹp bằng đôi tỷ muội Đại Hoa Nhị Hoa.

Đại Hoa hôm nay mặc áo nguyệt bạch sắc, váy màu lam hồ, trên đầu có hai đóa hoa nhỏ màu lam. Nhị Hoa là áo màu hồng đào, váy màu chàm, trên đầu ngay cả đóa hoa cũng không có, chỉ dùng lụa đỏ tết tóc. Cách ăn mặc của hai người hết sức trắng trong thuần khiết, đều là trắng tinh sạch sẽ, một người ôn nhu thanh tú, một người thanh tú xinh xắn, đứng ở nơi đó như hai nụ hoa chớm nở.

Về mặt tướng mạo, Mai Hương căn bản không sánh bằng Đại Hoa và Nhị Hoa, nàng ta có thể hơn được Đại Hoa Nhị Hoa đó là bởi vì nàng mặc được tốt hơn so với Đại Hoa Nhị Hoa, hiện tại không thể được, Đại Hoa Nhị Hoa mặc cũng không kém so với nàng ta. Cho nên Đại Hoa Nhị Hoa thoáng cái đã đè nàng ta xuống.

Mai Hương trong lòng mất hứng, lôi kéo tay áo Tôn Xảo Cô, nghĩ vẫn là nhanh tách ra với những người này đi thôi, nàng ta cũng không muốn bị người so sánh sau đó rơi xuống hạ phong!

Tôn Xảo Cô vỗ vỗ tay của nữ nhi, ý bảo nàng không nên gấp gáp. Thị ta cũng thấy được Đại Hoa Nhị Hoa xinh đẹp, thị ta cũng không cao hứng khuê nữ mình bị so sánh hạ thấp đi, có điều thị nghĩ tới khuê nữ mình đã gả cho hảo nhân gia, lại lớn hơn so với mấy nàng, khá hơn cũng không phải là chỉ một, hai phần, cho nên không có vội vã rời đi giống như nữ nhi. Thị thấy Đại Hoa và Nhị Hoa xinh đẹp, trong lòng nghĩ hai nha đầu này lớn lên thật không tệ, nếu là chưa có ở riêng thì có thể đem các nàng gả cho một nhà tốt, đến lúc đó trong nhà cũng được tiện nghi, hiện tại có chút khó. Bởi vì ở riêng, lại huyên náo không vui với cả nhà Trương Thanh Thạch, Tôn Xảo Cô chỉ ngóng trông các nàng gả không được cho người tốt, không bằng được như nhà mình.

Trương Bà Tử nói với Trương Thanh Thạch: "Các ngươi là đánh xe đến a? Như vậy đi, chúng ta cùng nhau trở về đi!"

Trương Thanh Thạch nói: "Xe của chúng ta đã đầy."

"Chen lấn chút là được."

Trương Bà Tử nói, nhìn thoáng qua Phượng lang trung, ánh mắt kia rõ ràng đang nói "Các ngươi nếu là thức thời thì tự mình nói các ngươi không ngồi xe ".

Phượng lang trung mới sẽ không nói, nếu như Trương Bà Tử và Trương Thanh Thạch quan hệ tốt, hắn tự nhiên sẽ cảm thấy được, dù sao bọn họ là mẹ con mà một nhà người mình chỉ là người ngoài, nhưng là quan hệ mẹ con bọn họ kém đến mức muốn đoạn thân, hắn sẽ không để cho toàn gia Trương Thanh Thạch không được tự nhiên. Cho nên hắn đem mặt quay đi, giả bộ không thấy được ánh mắt Trương Bà Tử, hắn và Viên Ngọc Nương nhẹ giọng nói chuyện với nhau.

Nhị Hoa nói: "Nãi nãi, Tiểu hoàng nhà chúng ta cũng không thể mệt chết đi được, đây chính là tốn không ít tiền mua được! Mấy người như thế nào đến thì trở về như thế đi! Ta nghĩ mấy người nhất định cầm đủ tiền."

Trương Bà Tử mất hứng nói: "Nhị Hoa, có đứa cháu nào nói chuyện như vậy với nãi nãi sao? Cho chúng ta đi nhờ đoạn đường thì thế nào? Cái đó cùng tiền có quan hệ gì? Đây là hiếu đạo!"

Trương Thanh Thạch không đợi Nhị Hoa nói chuyện, hắn liền nói: "Ta cảm thấy được ta rất hiếu thuận, ta đã cho mấy mẫu đất và tiền phụng dưỡng rồi! Đúng rồi, vừa rồi ta nhìn thấy Triệu gia Nhị thiếu gia, các ngươi có gặp không? Nếu như không có gặp, ta giúp các ngươi tìm một chút, cho hắn đi đến bình luận phân xử."

"Triệu gia Nhị thiếu gia cũng tới?!" Tôn Xảo Cô hết sức kinh ngạc, thị ta mới vừa rồi không có thấy! Đây chính là con rể tương lai a! Cũng không thể để cho hắn nhìn đến bản thân bà bà khó xử Trương Thanh Thạch, nhà bọn họ bởi vì ở riêng dùng âm mưu bị gièm pha, Triệu gia cũng biết, mặc dù Triệu gia không có vì chuyện này từ hôn Mai Hương, nhưng là bọn họ cũng bị dọa sợ. Cũng không thể lại để cho danh tiếng nhà bọn họ liên lụy hôn sự Mai Hương."Nương, chúng ta đi thôi, nhị thúc bọn họ mới đến, chúng ta đã đi dạo xong, thì không nên quấy rầy bọn họ, chúng ta cũng nhanh về nhà đi!"

Mai Hương cũng gấp rút ở bên cạnh khuyên bảo: "Nãi nãi, ca ca tách ra với chúng ta một hồi lâu, chúng ta hay là đi tìm hắn đi! Đừng để cho hắn tìm chúng ta mà nóng nảy!"

Trương Bà Tử bị Trương Thanh Thạch uy hiếp chọc tức rõ ràng như vậy, nhưng cũng không thể phát hỏa, bà cũng lo lắng như mẹ con Tôn Xảo Cô. Thấy con dâu và cháu gái cho bậc thang, bà lập tức theo bậc thang mà xuống.

Thấy ba người đi, Viên Ngọc Nương cười nói: "Cửa hôn sự này kết được thật đúng là không sai."

Viên Ngọc Nương ý là Mai Hương sau khi kết thân, đám người Trương Bà Tử ngược lại bắt đầu chú ý danh tiếng, sẽ không động một chút là tới quấy rầy nhà Trương Thanh Thạch, còn có thể đem Triệu gia dọa bọn họ.

Tuyết nương cười gật đầu, nói: "Còn không phải sao! Ta chỉ trông mong bọn họ qua thật tốt!"

Tuyết nương nghĩ tới mấy người Trương Bà Tử sống tốt hơn cũng sẽ không lại tới quấy rầy nhà cuộc sống an tĩnh của nhà bọn họ, nàng cũng không phải là người bởi vì oán hận mà ngóng trông người khác qua không tốt, nàng chỉ là một phụ nhân bình thường, chỉ muốn nhà mình trải qua cuộc sống hạnh phúc, an bình là tốt rồi, dù cho bảo nàng oán hận người trôi qua tốt hơn so với nàng, nàng cũng sẽ không cam lòng.

Viên Ngọc Nương thích tính cách Tuyết nương như vậy, nàng kéo tay Tuyết nương, hai người cười cười nói nói đi về phía trước.

Trương Thanh Thạch ôm Tiểu Hoa và Phượng lang trung đối mặt cười một tiếng, lắc đầu, hai người cũng đi theo sau lưng thê tử đi tới.

Nhị Hoa chạy tới hỏi Trương Thanh Thạch: "Cha, cha thực thấy Triệu gia Nhị thiếu gia? Tại nơi nào a? Con muốn đi xem, Đại Đường tỷ nhất định đi tìm hắn!"

Đại Hoa kéo nàng nói: "Có cái gì mà xem? Muội thành thật chút ít đi!"

Nhị Hoa cười hì hì nói: "Muội chỉ đi xem một chút!"

Nhị Hoa nghĩ mấy người Đại Đường tỷ nếu là nhìn thấy Triệu gia Nhị thiếu gia nhất định sẽ là dáng vẻ nịnh bợ, nàng muốn xem xem bộ dáng kia của bọn họ, nhất định rất thú vị. Đến lúc đó nếu là có khả năng nàng liền tiến lên đi dạo một vòng, dọa mấy người nãi nãi, để cho bọn họ lại tìm đến nhà mình phiền toái!

Trương Thanh Thạch bất đắc dĩ cười một tiếng, nghĩ nhị khuê nữ của mình tính tình thật là nghịch ngợm, có điều hắn cũng không ngăn cản, khuê nữ nhà mình như vậy rất tốt. Hắn đồng ý Nhị Hoa tự mình đi chơi, để cho Đại Hoa và Phượng Đoan cùng theo một lúc, như vậy có thể chiếu ứng lẫn nhau. Hắn nghĩ bọn nhỏ cũng lớn, vẫn là không muốn đi theo mấy người lớn bọn họ.

Nhị Hoa nhỏ giọng hoan hô một tiếng, một tay kéo Đại Hoa, một bên kêu Phượng Đoan nhanh lên đuổi kịp các nàng, lập tức chạy mất tăm hơi.

Tiểu Hoa cũng muốn cùng đi, có điều Trương Thanh Thạch không có đồng ý, hắn sợ Đại Hoa bọn họ chiếu cố không tốt Tiểu Hoa, lúc này người bên trong miếu tự rất nhiều, vạn nhất đem con lạc mất thì thật phiền toái, năm đó lạc mất muội muội là thống khổ đời này của hắn, hắn không thể lại làm lạc mất nữ nhi.

Lần này tới miếu dâng hương, Trương Thanh Thạch cũng dâng hương cho phụ thân và muội muội, hơn nữa cầu xin một quẻ xâm, là vì muội muội cầu xin , ký văn hết sức may mắn, là quẻ tốt nhất, lão hòa thượng giải đoán xâm nói muội muội của hắn nhất định còn sống trên đời, hơn nữa từ trên ký văn đến xem rất có thể trùng phùng.

Trương Thanh Thạch thật cao hứng, hắn sống hai đời đều cảm thấy đối với cha và muội muội mình hết sức đau lòng, cha đã chết rồi, hắn là cứu không trở lại, đời trước cũng vì người trong nhà có kết cục như vậy, hắn đời này mặc dù vẫn cảm thấy xin lỗi cha hắn, nhưng sẽ không lại vì người trong nhà ra sức bán mạng. Hắn chỉ nghĩ có thể tìm được muội muội, chỉ phải tìm được nàng, nhìn xem nàng sống có tốt không, cha hắn dưới lòng đất có thể hài lòng mà nhắm mắt buông tay?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.