Cưỡng Chiếm Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 20




Phượng Đoan đương nhiên sẽ không nguyện ý cưới Mai Hương, chuyện này hắn là bị oan uổng, hắn dù tình nguyện buông tha cho thi tú tài hay tiền đồ làm quan cũng sẽ không bị chuyện này chế trụ. Hắn cũng không phải là một người ngồi chờ chết, lúc Mai Hương bị đưa đi xem lang trung lập tức liền bắt đầu cùng đám người Hổ Tử Nhị Hoa thương lượng làm sao để cho Lan Tâm nói thật.

Nhị Hoa bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nói: "Muốn làm việc này đơn giản thôi, Lan Tâm kia là ai? Không muốn người khác tốt nhất! Quan hệ nàng ta và Mai Hương sớm đã không ổn, Mai Hương bị hủy dung, nàng ta đoán chừng là vui vẻ nhất, nàng ta có thể nhìn được Mai Hương bị hủy dung gả cho hảo nhân gia sao? Khẳng định không thể a! Muội nghĩ chúng ta có lẽ đều không cần đi tìm nàng ta, tự nàng ta sẽ tìm đến chúng ta. Nàng ta cũng không phải là đèn cạn dầu, phỏng đoán sẽ thừa cơ hội này tự tìm chỗ tốt cho mình! Không tin mọi người chờ xem!"

Hổ Tử nhìn Nhị Hoa nói: "Muội thật hiểu rõ Lan Tâm."

"Đương nhiên, muội và nàng ta là cùng nhau lớn lên, nàng ta là người như thế nào muội còn không biết sao?"

Nhị Hoa nghĩ đến những chuyện trước kia khi cùng Lan Tâm ở chung một cái sân liền thẳng nhíu mày, nàng lắc lắc đầu, không thèm nghĩ những chuyện kia nữa, nói tiếp: "Có điều nàng ta sẽ không lập tức tới, nàng ta nói không chừng sẽ chờ đến khi chúng ta bị bức ép cuống lên, nàng ta mới đến, như vậy nàng ta mới có thể hảo nịnh nọt. Cái này không thể được, việc này không thể để lâu, càng sớm giải quyết càng tốt. Cho nên chúng ta vẫn phải đẩy nàng ta một chút, để cho nàng ta chủ động đến."

Đại Hoa cầm lấy tay Nhị Hoa hỏi: "Nghĩ biện pháp gì? Hảo muội muội, muội mau nói!"

Đại Hoa thật rất sốt ruột, mặc dù nàng biết rõ Phượng Đoan chắc chắn sẽ không bị Mai Hương cướp đi, nhưng là nàng vẫn sốt ruột, việc này quan hệ đến danh tiếng Phượng Đoan, nghĩ đến Phượng Đoan một người thanh bạch cũng bị giội một bồn lớn nước bẩn trên người như vậy, nàng càng khó chịu hơn so với mình bị giội nước bẩn, đây chính là vị hôn phu tương lai của nàng!

Nhị Hoa ranh mãnh cười nói: "Tỷ tỷ thật sự là hảo sốt ruột a, bình thường chỉ gọi muội Nhị Hoa, hiện thời liền thành Hảo muội muội!"

Đại Hoa mặt hồng, vỗ Nhị Hoa một cái, vừa liếc nhìn Phượng Đoan, thấy hắn đang mỉm cười nhìn mình, nàng ngay cả cổ cũng đỏ, "Muội nha đầu chết tiệt kia! Lại nói vớ vẩn nhìn tỷ về sau làm sao thu thập muội!"

"Ai da! Thẹn quá hoá giận!" Nhị Hoa cười hì hì né tránh Đại Hoa, "Mới vừa rồi còn gọi người ta Hảo muội muội, mới chỉ chớp mắt đã kêu người ta nha đầu chết tiệt kia, thật sự là thương tâm chết, thật sự là sợ chết! Đầu óc đều hồ đồ, vừa rồi nghĩ đến biện pháp xử lý đều bị dọa chạy mất, vậy phải làm sao bây giờ đây?"

"Muội nếu không nói về sau cũng đừng lại bảo tỷ làm xiêm y cho muội a!"

"Hảo tỷ tỷ! Muội nói! Tỷ đừng nóng giận!"

Nhị Hoa vội vã xin tha, nàng mặc dù cũng sẽ may xiêm y, nhưng thật sự không muốn làm, hơn nữa tay nghề so với Đại Hoa kém xa, nàng vẫn là thích tỷ tỷ làm xiêm y. Hiện tại Đại Hoa đem cái này ra uy hiếp nàng, nàng lập tức chịu thua. Kỳ thật Đại Hoa dù không uy hiếp nàng, nàng cũng sẽ không lại trêu chọc Đại Hoa. Trêu chọc Đại Hoa chỉ là muốn cho bầu không khí sinh động một chút, để cho mọi người không cần vì chuyện này mà nóng giận. Đối với nàng mà nói chuyện này mặc dù tức người, nhưng thật sự là không khó giải quyết.

Nhị Hoa đem kế hoạch của mình nói một lần, kỳ thật đặc biệt đơn giản, nàng cũng không phải là người sẽ đùa giỡn cao thâm âm mưu, nàng thời gian qua thích thủ đoạn trực lai trực khứ (thẳng thắn). Hiện thời cũng là như thế này, nàng để cho Hổ Tử và nàng cùng đi đến trước mặt Lan Tâm kích thích Lan Tâm, nói nếu như Mai Hương gả cho Phượng Đoan sẽ đối với nàng ta có bao nhiêu ảnh hưởng. Trước kia khi chưa có ở riêng, Lan Tâm còn có Đại Hoa ba tỷ muội ở phía dưới làm nền, có Mai Hương đè nặng nàng ta cũng không lộ vẻ, nhưng là kể từ khi ở riêng, Đỗ Quyên Hồng lại mất đi chiếu cố của người nhà mẹ đẻ, Lan Tâm càng ngày càng kém, cho dù về sau Mai Hương bị từ hôn, Lan Tâm như xưa vẫn kém Mai Hương. Mấy năm này quan hệ Lan Tâm và Mai Hương cũng không tốt, Nhị Hoa biết rõ. Nàng đã muốn nói cho Lan Tâm, nếu như lần này Mai Hương gả cho nhà tốt, mà Mai Hương lại là người thù dai, Lan Tâm về sau không chiếm được một chút chỗ tốt ở Mai Hương, còn bị Mai Hương trả thù trở lại, Nhị Hoa cũng không tin Lan Tâm nghe đến những lời này còn có thể ngồi được lâu!

Phượng Đoan gật gật đầu, nói: "Các ngươi có thể nói một chút ta rất lo lắng cho danh tiếng của mình, coi trọng tiền đồ cỡ nào, để cho Lan Tâm cho là ta có thể sẽ vì tiền đồ vạn bất đắc dĩ đáp ứng cưới Mai Hương. Để cho nàng ta sớm nói thật."

Hổ Tử giơ ngón tay cái lên với Phượng Đoan.

Sự tình thương lượng thỏa đáng, Nhị Hoa và Hổ Tử liền cùng đi, bọn họ muốn đi gặp Lan Tâm.

Phượng Đoan lưu lại nói chuyện với Đại Hoa.

"Nàng yên tâm, sự tình rất nhanh thì sẽ đi qua." Phượng Đoan đi đến trước mặt Đại Hoa, nhẹ nhàng kéo tay Đại Hoa, cúi đầu nhìn nàng, "Chuyện lần này thật là làm cho nàng bị sợ hãi."

"Ta không sao, ta chỉ là lo lắng cho chàng, là chàng chịu ủy khuất, thật không nghĩ tới Mai Hương có thể như vậy."

Đại Hoa nghĩ tới Mai Hương trước kia, trước kia Mai Hương mặc dù cũng muốn phải gả cho hảo nhân gia, nhưng lại không có không từ thủ đoạn nào như vậy. Mặc dù trước náo loạn ra mâu thuẫn như vậy, mặc dù không thích Mai Hương, nhưng nàng lại chưa từng hận qua Mai Hương, hiện tại nàng thật sự hận Mai Hương. Nàng thậm chí nghĩ nếu như lúc trước để cho Mai Hương tham gia hội thưởng hoa, nàng có phải hay không sẽ không nhìn chằm chằm vị hôn phu của mình? Phượng Đoan bị Mai Hương hãm hại, cũng có quan hệ tới mình đi?

Đại Hoa nói suy nghĩ của mình.

Phượng Đoan nghĩ Đại Hoa làm sao lại thiện lương như vậy đây? Hắn yêu nhất đúng là phần thuần phác thiện lương này của nàng.

"Nàng ta là loại người như vậy, dù cho nàng để cho nàng ta tham gia hội thưởng hoa, cũng là hại người khác."

"Chàng nói rất đúng."

Đại Hoa nghĩ tới những người tham gia hội thưởng hoa đều là cùng nhà nàng giao hảo, nếu để cho Mai Hương gả cho những người đó, còn không phải là hại người ta sao?

Phượng Đoan và Đại Hoa thủ thỉ thù thì nói chuyện, cuối cùng thành công làm cho Đại Hoa nở nụ cười.

Tuyết nương và Viên Ngọc Nương ở chỗ không xa chứng kiến bóng dáng nam tuấn nữ tiếu, một đôi tiểu nhi nữ đứng chung một chỗ, trong lòng hai người đều hết sức an ủi. Viên Ngọc Nương cũng không lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng hôn sự hai nhà, nhưng nàng biết rõ chuyện này hết sức đáng ghét, sợ Đại Hoa lo lắng, bây giờ nhìn đến con trai dụ dỗ con dâu tương lai thật tốt, nàng an tâm. Tuyết nương cũng yên tâm, nghĩ con rể Phượng Đoan này tìm được thật tốt, Đại Hoa tính tình có chút mềm, thì phải tìm người như vậy có thể dùng được lại biết dỗ thê tử.

Nhị Hoa và Hổ Tử đương nhiên sẽ không trực tiếp tìm tới Lan Tâm, bọn họ muốn làm bộ ngẫu nhiên gặp Lan Tâm, vốn đang lo lắng không thể lập tức gặp được Lan Tâm, kết quả bọn họ vận khí tốt, gặp được Lan Tâm nước mắt ròng ròng.

Lan Tâm đây là mới vừa bị Trương Bà Tử mắng, Mai Hương bị thương thành như vậy, Trương Bà Tử tâm tình không tốt, cho nên trách trên đầu Lan Tâm , trách Lan Tâm không có bảo vệ tốt Mai Hương. Lan Tâm trong lòng tức giận a, nghĩ nãi nãi thật sự là quá thiên vị, Mai Hương cũng đã bị thương thành như vậy, trên mặt nàng ta nhất định sẽ lưu sẹo, vậy thì cũng sẽ không giống như lúc trước còn có thể gả cho hảo nhân gia, trong nhà này về sau có thể trông cậy vào cháu gái chỉ còn nàng ta, nhưng nãi nãi vẫn không rõ, còn vì Mai Hương trách cứ nàng ta, thật là một cái lão hồ đồ! Lan Tâm mới không muốn bị ủy khuất này, nàng ta cũng không muốn cùng Trương Bà Tử ồn ào, nghĩ tới dù sao về sau Trương Bà Tử sẽ hiểu được, đến lúc đó mình sẽ có ngày tốt lành. Nàng ta liền giả vờ không chịu nổi ủy khuất khóc chạy đi, thuận tiện để cho người trong thôn xem xem nàng ta ở trong căn nhà kia bị khinh bỉ bao nhiêu.

Giống như suy nghĩ của Nhị Hoa, Lan Tâm cũng mong đạt được chỗ tốt từ nhà Trương Thanh Thạch và nhà Phượng lang trung khi làm chứng cho Phượng Đoan, nàng ta muốn gả cho hảo nhân gia, chỉ có nhị thúc phụ Trương Thanh Thạch có thể giúp nàng ta. Nàng ta trước kia không muốn nịnh nọt, là sợ Nhị Hoa cười nàng ta, nhưng lần này cũng không phải là nàng ta nịnh nọt, mà là nàng ta đi thi ân! Nàng ta không muốn buông tha cơ hội này. Lại nói nãi nãi và Đại bá phụ bọn họ có tức giận hay không? Nàng ta mới mặc kệ, nàng ta được chỗ tốt là được, về phần thuyết phục nương nàng ta? Chỉ cần có chỗ tốt, cha mẹ nàng ta sẽ không muốn sao? Đến lúc đó mấy người nãi nãi nếu là trách nàng ta, người cả nhà bọn họ cũng sẽ như nhị thúc phụ phân nhà với mấy người nãi nãi là được, mấy người nhà nhị thúc phụ có thể trôi qua tốt như vậy, nhà nàng ta cũng có thể!

Lan Tâm cũng đã nghĩ kỹ, nàng ta kỳ thật không phải là cô nương đặc biệt thông minh, nhưng là vì tương lai của mình, nàng ta thật đúng là động đầu óc. Có thể nói chủ ý này của nàng ta thật sự cũng không tệ lắm, nhưng đáng tiếc a, nàng ta đụng với mấy người Nhị Hoa, những người này còn khôn khéo gấp mười gấp trăm lần so với nàng ta!

Lan Tâm khóc sướt mướt đi dạo ở trong thôn, có người hỏi nàng ta, nàng ta nói thẳng là bị Trương Bà Tử mắng, nàng ta sẽ phải để cho người biết rõ Trương Bà Tử đối với nàng ta không tốt. Về phần người khác hỏi nàng ta Mai Hương đến cùng là làm sao làm bị thương, nàng ta một chữ không nói, chỉ làm bộ khóc đến mức nói không ra lời.

Nhị Hoa và Hổ Tử gặp được Lan Tâm lúc nàng ta đang cảm thấy khóc không nổi nữa, dù sao khóc đến thở không ra hơi cũng rất khó duy trì. Lan Tâm tìm cơ hội liền thoát khỏi những người truy vấn kia, vội vội vàng vàng chạy. Nhị Hoa và Hổ Tử liếc mắt nhìn nhau, hai người đuổi kịp Lan Tâm.

Con ngươi Hổ Tử đảo một vòng, nhỏ giọng nói vài câu đơn giản với Nhị Hoa, hai người thay đổi kế hoạch, không có ý định ở trước mặt kích thích Lan Tâm, mà là thiết kế để cho Lan Tâm cho rằng trong lúc vô tình nghe được bọn họ đối thoại. Bởi như vậy Lan Tâm sẽ lại tin tưởng theo lời bọn họ, so với bọn họ trực tiếp nói với nàng ta sẽ có hiệu quả tốt hơn. Nhị Hoa lập tức gật đầu. Hai người rất quen thuộc đường trong thôn, chỉ vừa nhìn hướng Lan Tâm đi lập tức liền đoán được nàng ta sẽ đi con đường kia, có thể sẽ trải qua ở đâu. Hổ Tử kéo tay Nhị Hoa cực nhanh chạy đến chỗ bọn họ dự tính, từ trong một lối đi nhỏ thấy được bóng dáng Lan Tâm, bọn họ lập tức chạy đến giao lộ phía trước. Hai người thở gấp điều khí, sau đó liền ngươi một câu ta một câu nói rõ.

Lan Tâm đứng ở khúc quanh nghe, nàng ta xác thực cho là mình trong lúc vô tình nghe được Nhị Hoa và Hổ Tử đối thoại. Nàng ta đứng ở nơi đó nghe.

Nghe lén lời của Hổ Tử và Nhị Hoa, Lan Tâm thật sự bị kích thích, Nhị Hoa nói những điều đó nàng ta toàn bộ nghĩ qua, chỉ là chính nàng ta nghĩ là một chuyện, bị người khác nói ra, sau đó suy nghĩ trong đầu nàng ta lại là một chuyện khác. Nghe đến Nhị Hoa nói Phượng Đoan rất coi trọng tiền đồ, nếu như Mai Hương bức đến cuống lên, hắn khả năng thật sự sẽ buông tha cho Đại Hoa, nghe Nhị Hoa nói Phượng Đoan có bao nhiêu khả năng khảo trúng tú tài, tương lai sẽ làm quan, Mai Hương sẽ trở thành quan phu nhân. Nàng ta ngẫm lại trong lòng nóng như lửa đốt.

"Hừ! Nếu như Phượng Đoan Ca thật sự lui thân với tỷ tỷ muội, cùng lắm thì để cho tỷ tỷ muội lại tìm một nhà tốt khác, dù sao nhà chúng ta có tiền, còn sợ tìm không được sao?" Nhị Hoa tức giận nói.

"Muội đừng nghĩ như vậy, chúng ta suy nghĩ biện pháp, nếu thật không được thì tìm Lan Tâm. Lan Tâm lúc đó chẳng phải là ở tại đó sao? Chỉ cần nàng ta nói thật, hết thảy đều dễ dàng." Hổ Tử nói.

"Phải nha, tìm Lan Tâm xem, nếu như nàng ta nói chúng ta liền cho nàng ta chỗ tốt hơn, nếu như nàng ta không nói, ha ha, với quan hệ của nàng ta và Mai Hương, Mai Hương được như nguyện thì nàng ta còn quả ngon để ăn sao?"

Nhị Hoa và Hổ Tử lại nói một ít lời, sau đó liền đi.

Lan Tâm bình tĩnh trở về nhà.

Đợi đến Mai Hương trở lại nháo muốn Phượng Đoan chịu trách nhiệm, kêu la nếu như Phượng Đoan không cưới nàng ta, nàng ta sẽ không để cho Phượng Đoan đi thi tú tài, muốn cho Phượng Đoan cả đời cũng thi không được tú tài, mà lúc Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo Cô đều ủng hộ, Lan Tâm cuối cùng hạ quyết tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.