Cưỡng Chiếm Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 16




Sắp tới giờ hợi, Tuyết nương đã rửa mặt xong rồi, thay đồ ngủ ngồi ở trên giường, dưới ánh đèn sáng ngời khâu đế giày. Tuy nói hiện tại nhà có tiền, nhưng Tuyết nương vẫn thích tự mình làm y phục làm hài, hiện hài trong tay nàng chính là làm cho Trương Thanh Thạch. Nàng một bên làm việc, một bên cùng Trương Thanh Thạch nói chuyện, nhìn Trương Thanh Thạch ngay ngắn ở trên bàn cầm lấy bút viết gì gì đó, cười đến ôn nhu.

"Thật là không có nghĩ đến Hoa công tử này gầy xuống thế nhưng lớn lên cao cường như vậy, có điều mi mắt cười vẫn giống như trước, tính tình cũng hòa khí như vậy, lão thiên gia quả nhiên là hậu đãi người tốt."

"Hắn trước kia cũng chỉ là béo một chút, lão thiên gia đối với hắn cũng rất tốt."

Trương Thanh Thạch cười nói, đem bút trong tay để xuống, nhìn Tuyết nương, nghĩ làn da Tuyết nương kể từ khi dùng ngọc tuyết cao hắn mua được hình như càng thêm trắng sáng, xem ra hiệu quả không sai, chờ lần sau đi thị trấn lại mua một chút cho nàng. Đại Hoa dùng là bột hoa đào hình như không tồi, có điều phấn son kia không tốt lắm, phải đổi. Nhị Hoa thích hương lộ, mua thêm cho nàng mấy loại mùi thơm, nàng nhất định thích. Tiểu Hoa dùng là thạch anh sương không tồi, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thanh nhuận trong trắng lộ hồng (mới có 6 tuổi thôi a!). Nghĩ như vậy, hình như thực nên đi một chuyến lên thị trấn, muốn mua gì đó thật không ít. Lại mua chút ít vải vóc trở lại đi, nên làm quần áo mùa hè rồi.

Tuyết nương cười gật gật đầu, nghĩ Hoa Thế Vinh rất có phúc khí, với nông dân bọn họ béo chút ít mới xem là có phúc khí, mặc dù có thể hơi khó coi, nhưng là nói rõ trôi qua hảo, trôi qua hảo so với cái gì cũng đều làm cho người hâm mộ.

Tuyết nương còn nói: "Thê tử Hoa công tử không tồi, bộ dạng xinh xắn, tính tình cũng tốt, biết ăn nói, chẳng những mấy thái thái lớn tuổi một chút ưa thích nàng, ngay cả tiểu nữ oa cũng đều yêu xoay chung quanh nàng, khó trách được Hoa công tử thích. Ta nghe Trụ tử nương nói nàng vốn chỉ là nha hoàn bên trong Hoa phủ, có bản lãnh như vậy, khó trách có thể được thiếu gia cưới vì chính thê."

Trụ tử nương cũng vốn là Lý quả phụ, bây giờ là Cổ phu nhân.

Cổ phu nhân đem chuyện này lặng lẽ nói cho Tuyết nương là đề điểm Tuyết nương, miễn cho Tuyết nương dưới tình huống không biết gì nói gì đó làm cho người mất hứng.

"Chỉ là có một chút không tốt, lớn lên làm sao lại giống Mai Hương như vậy? Có đôi khi thật đúng là có chút cảm giác giật mình."

Tuyết nương nghĩ đến gương mặt đó của Bích Ngọc, nghĩ thầm Bích Ngọc và Mai Hương vừa nhìn đã thấy có tám phần giống nhau, nhìn kỹ lại lại cảm thấy hai người chênh lệch rất lớn, dù sao một người chỉ là tiểu thôn cô nông thôn, mà một người khác lại là phu nhân nhà giàu. Chẳng qua nếu như từ mặt bên nhìn sang, thật sự là càng giống Mai Hương, chợt nhìn thấy thật đúng là làm cho người quen thuộc Mai Hương sững sờ.

Nụ cười trên mặt Trương Thanh Thạch phai nhạt chút ít, hắn tự nhiên cũng nhìn ra Bích Ngọc lớn lên giống Mai Hương, có điều hắn là nam nhân, cũng sẽ không thể nhìn chằm chằm vào mặt một nữ nhân, cho nên dù Tuyết nương phiền não, hắn cũng không có gì. Chỉ là hắn phát giác Bích Ngọc nữ nhân này có cái gì không đúng, nàng hình như sẽ lặng lẽ nhìn lén mình, cái loại ánh mắt đó rất quái. Hắn có thể xác định Bích Ngọc nhìn mình cũng không phải là bởi vì đối với mình có ý nghĩ xấu xa, ánh mắt của nàng hết sức trong trẻo, hơn nữa nàng và Hoa Thế Vinh hết sức ân ái, cái này nhìn một cái có thể nhìn ra. Trương Thanh Thạch hết sức tin tưởng ánh mắt của mình. Nhưng là nàng vì cái gì cứ nhìn lén hắn đây? Chỉ cần mình vừa phát hiện ánh mắt của nàng, nàng liền lập tức tránh ra, sau đó nàng hình như phát giác hắn phát hiện nàng, nên cũng không có nhìn lén hắn nữa. Trương Thanh Thạch đợi đến lúc đưa người đi cũng không hiểu được ánh mắt của nàng đến cùng là tình huống nào.

Quên đi, không nghĩ nữa.

Trương Thanh Thạch nghĩ chỉ cần Bích Ngọc không có ý xấu, hết thảy đều tốt nói, dù sao còn nhiều thời gian, hơn nữa nàng rồi cũng sẽ rời đi, không quấy rầy cuộc sống hắn và người nhà là được.

Bích Ngọc lúc này tâm tình cũng rất tốt, Hoa Thế Vinh tâm tình tốt hơn.

"Nương tử, nàng hôm nay thật sự là thật nhiệt tình." Hoa Thế Vinh ôm thân thể mềm mại của Bích Ngọc, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người Bích Ngọc, hận không thể đem nàng vân vê vào trong thân thể, nhưng lại sợ bị thương nàng. Thê tử hôm nay rất nhiệt tình, hắn cảm thấy thật hạnh phúc."Có phải hay không hôm nay ở nhà Trương đại ca chơi được cao hứng? Vậy ta lại dẫn nàng đi chơi a?"

Bích Ngọc hôm nay xác thực thật cao hứng, nàng phát hiện Nhị ca Nhị tẩu vẫn giống như trước thiện lương như vậy, nàng cuối cùng vẫn có thân nhân, ở nơi cố hương này nơi mà nàng không muốn trở về, nàng cuối cùng là không có trở lại một chuyến không công.

Bích Ngọc kỳ thật chính là muội muội Trương Thanh Thúy của Trương Thanh Thạch mất tích cách đây hơn mười năm, năm đó nàng căn bản không phải tự đi lạc, mà là bị cha nàng Trương Hữu Lương mang đến trên trấn bán, nàng nhìn tận mắt cha nàng tiếp tiền, sau đó nàng liền bị mang đi. Nàng bị bán trao tay đến mấy lần, bị vô số khổ, có một lần thiếu chút nữa bị bán vào nơi bẩn thỉu, là chính nàng cào nát mặt mình, này mới tránh thoát một kiếp, cho đến cuối cùng vào Hoa gia, cuộc sống của nàng mới lại tốt lên, nhưng gia đình giàu có nào đâu phải dễ dàng sinh tồn như vậy? Nàng cửu tử nhất sinh, cuối cùng mới được làm thê tử Hoa Thế Vinh, có cuộc sống hạnh phúc như bây giờ.

Bích Ngọc vĩnh viễn cũng không quên được nàng nhìn bóng lưng cha mình tiếp nhận tiền rời đi, khi đó nàng còn không biết rõ mình là bị bán, nhưng là bản năng cảm thấy sợ hãi. Chờ nha nhân chính miệng nói cho nàng biết nàng bị bán, nàng vừa khóc vừa nháo cuối cùng bị hung hăng mắng cho một trận, còn bị đói bụng một ngày. Khi đó nàng liền bắt đầu hận cha nàng. Về sau trưởng thành, nàng ý thức được người nàng nên hận còn có nương nàng, bởi vì nếu như nương nàng không đồng ý cha nàng cũng sẽ không bán nàng. Nàng nhớ tới trước khi bị bán một ngày, ban đêm nàng nghe được cha và nương nói chuyện, hình như nói chính là chuyện muốn bán nàng, lúc ấy nàng đã ngủ được mơ mơ màng màng, cũng không có nghĩ nhiều. Nhưng là chờ sau khi lớn lên những lời kia lại được nàng nghĩ lại.

Bích Ngọc hận cha nương của nàng, nàng không muốn trở về nơi làm cho nàng thống hận, nhưng là nàng không trở lại thì sẽ không cam lòng, nàng nghĩ muốn trở về xem xem cha mẹ nàng sau khi bán nàng có thể trải qua ngày như thế nào. Nhất là sau khi từ trong miệng Hoa Thế Vinh nghe được tên Nhị ca, Bích Ngọc càng cảm thấy được đây là ông trời không có đoạn duyên thân nhân của nàng, có lẽ nàng vẫn nên trở lại nhìn một chút.

Trương Thanh Thạch bởi vì làm lạc mất muội muội, làm hại Trương Hữu Lương lúc tìm kiếm nữ nhi hồn bay phách lạc bị xe đụng chết, cuối cùng bị người trong nhà trách cứ làm trâu làm ngựa mười năm. Về sau bởi vì một phen hiểu lầm bị người trong nhà lừa gạt phân ra ngoài, lại dựa vào bản lãnh của mình trải qua ngày tốt lành. Những chuyện này Bích Ngọc đều là từ trong miệng Hoa Thế Vinh nghe được. Bích Ngọc nghĩ Nhị ca thật sự là quá oan uổng, rõ ràng không phải lỗi của hắn, rõ ràng là cha nàng bán đứng nàng, nương nàng là biết rõ, nhưng bà ta còn trách Nhị ca, Nhị ca là vì nàng mà hiếu thuận như vậy? Thật sự là quá đáng.

Bích Ngọc trong lòng cảm thấy rất xin lỗi Nhị ca, cũng bởi vì nàng mất tích làm hại hắn bị khổ nhiều năm như vậy, cho dù cũng không phải là nàng nguyện ý, cho dù nàng cũng là người bị hại, nàng cũng cảm thấy có lỗi. Nhất là nàng biết rõ Nhị ca còn đang muốn tìm nàng, hắn sau khi có tiền liền liên tục phái người tìm nàng. Nàng hôm nay chứng kiến người nhà Nhị ca, thật sự muốn cùng bọn họ quen biết nhau, nhưng là nàng lại sợ hãi, có thể là cận hương tình khiếp* đi, nghĩ đến trên đường gặp phải cô nương kia tướng mạo quá giống nàng, Bích Ngọc cũng có chút do dự đối với việc cùng người thân quen biết nhau.

* cận hương tình khiếp: chỉ những cảm xúc phức tạp của người xa quê nhiều năm, một khi trở về gần tâm trạng bình tĩnh hơn, nhớ nhưng sợ nghe về những thay đổi của quê hương.

"Thế Vinh, ta có một chuyện liên tục gạt chàng."

Bích Ngọc nghĩ chuyện này vẫn là nói cho tướng công đi, cho hắn đến giúp nàng phân tích một chút, xem xem nàng có nên nhận thân hay không.

Hoa Thế Vinh hôn mặt Bích Ngọc một cái, nói: "Nương tử, nàng gạt ta cái gì a? Mặc kệ chuyện tốt chuyện xấu ta đều nghe, đương nhiên nếu như nàng đối với ta nói kỳ thật nàng liên tục yêu ta yêu muốn chết, ta sẽ càng vui vẻ hơn."

Bích Ngọc khóe miệng rụt rụt, duỗi tay nhẹ nhàng ngắt hắn một cái, "Chàng da mặt còn có thể dầy hơn không. Chàng đứng đắn một chút, ta và chàng nói là chính sự!"

Hoa Thế Vinh nhe răng, vội vàng nói: "Hảo, ta nghe, nương tử nàng nói."

Bích Ngọc đến gần Hoa Thế Vinh, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật ta chính là cô muội muội Trương đại ca tìm kiếm kia - Trương Thanh Thúy."

"Cái gì?! Nàng là Trương Thanh Thúy?!" Hoa Thế Vinh lập tức dùng cánh tay chống người ngồi dậy, kết quả chăn mền nhấc lên, lộ ra một mảng lớn da tuyết trắng của thê tử, hắn vội vã nằm xuống, đắp kín cho thê tử, nếu không phải là Bích Ngọc mới vừa nói lời nói quá kinh người, hắn thật muốn thân mật một phen cùng thê tử, thê tử thật sự là ăn quá ngon, kể từ khi có thê tử, hắn liền gầy.

"Nương tử, đây rốt cuộc là thế nào a? Nàng nói một chút cho ta! Nàng nếu như thực là muội muội của Trương đại ca, vậy ta có thể là muội phu của Trương đại ca! Ha ha ha, vậy chúng ta thật đúng là quá có duyên phận! Nàng nói nhanh lên!"

"Vậy ta từ từ nói, chàng hảo hảo nghe, đến lúc đó cho ta chủ ý."

Bích Ngọc liền đem kinh nghiệm của mình từ từ nói cho Hoa Thế Vinh nghe, lại đem ý tưởng bây giờ nói cho Hoa Thế Vinh.

Hoa Thế Vinh nghe xong mắng: "Cha nàng làm sao lại hư hỏng như vậy a? Ông ta coi như là tự thực ác quả*. Chỉ đáng thương nàng và Trương đại ca, một người ở bên ngoài chịu khổ, một người ở nhà chịu khổ. Có điều ông trời có mắt, các ngươi hiện tại cũng trải qua ngày tốt lành, ngược lại là thân nhân các ngươi qua không được khá. Nàng và Trương đại ca nhận nhau đi, đem chân tướng nàng là bị cha nàng bán nói cho Trương đại ca, để cho hắn không cần ở trong lòng cảm thấy xin lỗi cha nàng, về sau lại lúc đối mặt nương nàng cũng càng có sức hơn. Nàng không phải là không muốn cùng nương nàng quen biết nhau sao? Dựa vào cái gì cùng bà ta nhận lại nhau a? Bà ta cũng xứng! Lại nói nàng không nói Trương đại ca bọn họ không nói, thì có ai biết? Nàng thực không muốn thấy bà ta, chúng ta sẽ không thấy bà ta, dù sao chúng ta lại không ở chỗ này lâu. Nếu như nàng muốn xả giận, vậy thì đem chân tướng nói cho tất cả mọi người, đến lúc đó bà ta sẽ không còn mặt mũi, bà ta dù ngụy biện cũng vô dụng. Nàng cũng không cần lo bà ta quấn lên nàng, nàng hiện tại là thê tử của ta, ta không cho phép, bọn họ ngay cả nghĩ gặp mặt nàng cũng đừng nghĩ gặp!"

* thiện duyên khả đắc, nghiệt duyên mạc cầu, như nhược cường cầu, tự thực ác quả." = có được duyên may thì có thể đạt được, còn duyên oan nghiệt thì không thể cầu, bằng như cố gắng mưu cầu, sẽ tự ăn phải quả đắng.

Bích Ngọc nghe Hoa Thế Vinh nói trong lòng cảm thấy rộng thoáng rất nhiều, nàng cũng là nghĩ như vậy, chỉ là mới vừa rồi còn chút khúc mắc.

"Vậy ta tìm một cơ hội nhận lại ca ca đi." Bích Ngọc nói, này lời vừa nói ra, vui sướng trong lòng nàng đột nhiên liền xuất hiện, nàng cuối cùng lại có thân nhân, không còn là người không có nhà mẹ đẻ, thật tốt a! Nữ nhân chính là như vậy, cho dù trượng phu có yêu thương, cũng vẫn hy vọng có thể có người nhà mẹ đẻ.

Hoa Thế Vinh suy nghĩ một chút nói: "Sắp tới chính là sinh thần Trương đại ca, không bằng khi đó nói cho hắn biết đi, cấp hắn một cái kinh hỉ lớn!"

"Hảo!" Bích Ngọc cười híp mắt đáp ứng.

"Nương tử, chúng ta lại cố gắng, tranh thủ để cho Trương đại ca lên làm cữu cữu, hắn nhất định sẽ ngạc nhiên mừng rỡ."

"Chàng đừng mang anh của ta ra làm cớ!"

Bích Ngọc lại nhẹ nhàng ngắt Hoa Thế Vinh một cái, đến cùng bị Hoa Thế Vinh dây dưa lại âu yếm một phen, đợi đến lúc nàng ngủ trên mặt đều là mang theo tươi cười.

Trương gia hơn nửa đêm lại truyền đến tiếng thét chói tai, đánh thức cả nhà, nghe được là thanh âm từ phòng Trương Bà Tử, Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo Cô đều chạy tới.

"Nương, nương, ngài làm sao vậy?"

Trương Thanh Mộc đứng ở cửa chưa tiến vào, mặc dù là mẹ hắn, nhưng là hơn nửa đêm hắn cũng không nên xông vào gian phòng lão nương, nên đứng ở ngoài cửa kêu. Hắn muốn gọi Tôn Xảo Cô đi vào, nhưng Tôn Xảo Cô không muốn, mặc hắn đẩy hai cái cũng không động. Thị ta chạy đến quá vội vàng, ngay cả đèn cũng không thắp, thị ta sợ tiến vào lại bị Trương Bà Tử hù dọa.

Giọng nói Trương Bà Tử hữu khí vô lực vang lên: "Ta không sao, chỉ là giấc mộng, các ngươi đi ngủ đi."

"A, vậy ngài nếu có việc thì bảo chúng ta a."

Trương Thanh Mộc cảm thấy rất mệt, nghe Trương Bà Tử nói không có việc gì, hắn cũng đã tận tâm ý, liền kéo thê tử trở về đi ngủ.

Trở về đến trong nhà nằm xuống, Tôn Xảo Cô nhỏ giọng nói: "Nương thật đúng là có khí lực, nằm mơ cũng có thể gọi lớn tiếng như vậy, thật là làm ta sợ muốn chết. Cũng không biết bà ta mơ tới cái gì, chuyện gì đáng sợ như vậy? Không phải là mơ tới quỷ đi?"

"Ngươi đừng nói bậy! Còn muốn ngủ hay không? Coi chừng ngươi mơ thấy quỷ bây giờ!"

"Ngươi đừng rủa ta!"

Tôn Xảo Cô hừ một tiếng, lật thân không để ý tới Trương Thanh Mộc.

Trương Thanh Mộc rất mệt, hắn nhắm mắt lại liền ngủ mất, khò khè ngáy rung trời vang lên.

Tôn Xảo Cô lúc ngủ thiếp đi, lập tức nghiến răng.

Trương Bà Tử lại không ngủ được, bà ta vừa rồi nằm mơ, mơ tới tiểu nữ nhi, nàng thật thảm, nói là bà ta hại chết nàng, muốn hướng bà ta lấy mạng. Trương Bà Tử sở dĩ mơ tới tiểu nữ nhi, là vì ban ngày nghe được Mai Hương nói có một nữ nhân lớn lên giống nàng, Trương Bà Tử liền nghĩ đến tiểu nữ nhi của mình, bà ta sở dĩ nhìn Mai Hương bằng con mắt khác, kỳ thật cũng là bởi vì Mai Hương lớn lên có chút giống tiểu nữ nhi.

Năm đó Trương Bà Tử và trượng phu thương lượng đem tiểu nữ nhi bán, kết quả trượng phu chết thảm, trượng phu trước khi chết nói đây là báo ứng, bà ta cũng run như cầy sấy, cho nên lúc phát hiện Mai Hương lớn lên giống tiểu nữ nhi, bà ta liền đối với Mai Hương coi như yêu thương. Có thể là cảm thấy yêu thương Mai Hương chính là đền bù tổn thất cho tiểu nữ nhi, có thể là ngày đã lâu sợ hãi trong lòng liền tản đi. Trương Bà Tử những năm này đều qua bình an, một cơn ác mộng cũng không có. Không nghĩ tới Mai Hương hôm nay nhắc tới, bà ta ban ngày nghe không có sợ hãi, buổi tối thế nhưng gặp ác mộng!

"Nha đầu chết tiệt kia, mặc kệ ngươi sống hay chết, cũng không đạo lý trách ta, ta chính là nương ngươi, bán ngươi thì thế nào? Ngươi là ta sinh, ta muốn bán thì bán, ngươi chết ngươi sống đều là mệnh của ngươi! Lại dám để cho ta gặp ác mộng làm ta sợ, ngươi sao không có chút bản lãnh như phu nhân giàu có mà Mai Hương nói kia trở lại nhìn ta? Ngươi không có bản lãnh thì đừng trách ta! Ta không sợ!"

Trương Bà Tử vừa nói vừa niệm phật, nhưng một đêm này cũng không ngủ lại được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.