Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc

Chương 27




Editor: May

“Anh ấy từng tìm kiếm tôi suốt mười năm.”

“Mười năm, ba ngàn sáu trăm năm mươi ngày đêm... Trong ba ngàn sáu trăm năm mươi ngày đêm đó, luôn có anh - một người tôi không biết, đi cùng với tôi.”

“Chúng tôi cười nhìn bầu trời, nói chuyện phiếm tán gẫu đến khóc...”

Ở trong tiếng hát, Tống Thanh Xuân giơ microphone, nhìn chằm chằm ánh đèn màu không ngừng nhấp nháy trước mắt, nhẹ nhàng ôn nhu tiếp tục hát: “Anh ấy không phải tình đầu của tôi, nhưng là cuối cùng của tôi.”

“Gặp gỡ anh, gặp gỡ chấp niệm đẹp nhất.”

“Chúng tôi đều giống như từng được ai đó yêu thương, những giấc mộng hoàn mỹ không thể cứu chữa...”

Không có trải qua diễn tập, không có biết trước, vào một khắc tiếng nói của Tống Thanh Xuân rơi xuống, Tô Chi Niệm giơ microphone lên bờ môi, nói tiếp theo câu nói của cô: “Tôi tương đối may mắn, tôi tìm kiếm, cũng không có đá chìm đáy biển, mười năm sau, tôi ở trong sân trường cao trung, gặp gỡ cô.”

“Rất nhiều ôn nhu tương tự, nhưng lại không có khổ sở giống nhau...”

Có vài hình ảnh lướt qua Tống Thanh Xuân, nhưng lại không nhớ rõ, chỉ là cô từng xem nhật ký của anh, cô hướng về phía microphone không chuyển dời khỏi bờ môi, chậm rãi nói: “Các người biết trên thế giới khoảng cách đau nhất là cái gì không? Trên thế giới này khoảng cách đau đớn nhất, là anh luôn đang tìm tôi, mà tôi lại quên anh.”

“Hai người bạn nhiều năm, lại là lý do ngăn cách tình yêu...”

Lấy tiếng hát làm bối cảnh, Tô Chi Niệm dùng âm điệu thanh đạm nhất nhớ lại lần gặp lại thời niên thiếu: “Cho dù lúc đó, cô ấy không nhớ rõ tôi, nhưng lúc mỗi ngày có thể nhìn thấy cô ấy, thật sự rất rung động lòng người, bộ dạng cô mặc đồng phục học sinh đứng ở trước siêu thị mua nước, thân ảnh cô ôm sách bài tập dày đặc tới văn phòng, hình ảnh cô ở trên sân thể dục vui cười với bạn học, đó đều là màu sắc rực rỡ nhất ở trong sinh mệnh màu xám trắng của tôi.”

“Sau khi vật đổi sao dời, chúng tôi ôn chuyện...”

Nghe lời nói của Tô Chi Niệm, đáy mắt Tống Thanh Xuân có gai sương mù, tràn ngập lên, cô nỗ lực tăng khóe môi lên, bảo trì ngữ khí bình ổn, vào lúc giọng nói anh rơi xuống, mở miệng nói: “Tuy rằng lúc đó, tôi không nhớ rõ anh, nhưng mỗi ngày đều được một người yên lặng yêu thương, thật rất cảm động, anh bởi vì người khác nói xấu tôi một câu, liền đánh đập người đó tàn nhẫn, anh mua món quà tôi thích, liền đi quán ăn đêm làm phục vụ, ban đêm tan học lúc một mình tôi về nhà, anh sẽ ở phía sau xa xa...”

Tống Thanh Xuân không phải là người không có tình cảm, rất nhiều khi Tô Chi Niệm khiến cho lòng cô ấm áp, cô cũng sẽ không cầm lòng nổi nói ra một ít lời nói mủi lòng với anh.

Lúc này, lại là lần đầu tiên, cô ở trước mặt nhiều người như thế, nói ra theo kiểu như vậy

Nhưng cô hoàn toàn không có chút xíu nhát gan, xấu hổ, và ngại ngùng như trong tưởng tượng, ngược lại đáy lòng cô trở nên đặc biệt bình tĩnh.

“Đó là một bạt tai quăng vào giấc mộng, giống như tiếng sấm ầm ầm...” Tiếng sấm từ âm nhạc vang lên trong phòng bao, đôi mắt Tống Thanh Xuân ngấn lệ, tiếp tục bổ sung hoàn chỉnh lời nói vừa rồi: “... Tôi nghĩ, vận khí tốt nhất trong cuộc đời này của tôi, chính là gặp gỡ Tô Chi Niệm.”

“Chúng ta đều bị lãng quên, đều bị lãng quên rất lâu...”

Theo âm nhạc đến cao triều, câu chuyện của anh và cô, cũng đi đến cao triều.

Tô Chi Niệm mở miệng, dùng ngữ khí vẫn thanh đạm như thế: “Trời cao không tệ với tôi, một lần cơ duyên xảo hợp, tôi vào ở nhà của cô ấy, chẳng qua có chút hỏng bét, đó chính là lúc cô chào hỏi với tôi, tôi làm đau tay ấy, chọc cho cô không cao hứng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.