Cuồn Cuộn Hồng Trần Chi Nguyên Nhân Bất Diệt

Chương 3: Đừng nghi ngờ gì nữa, đây chính là ‘gian díu’




Vô số cây cột cao chót vót như bia mộ, Sloth bước qua, áo khoác đen cuồn cuộn như cánh dơi đang vỗ. Y dừng trước một cây cột, thân cột tỏa ra ánh xanh mơn mởn do dịch dinh dưỡng, lơ lửng nổi trong đó chính là một thân thể máy móc quái dị, bộ não tươi sống đựng trong cái đầu tạo thành từ thủy tinh.

Sloth ngước đầu, con ngươi đỏ sậm luôn khép hờ phản chiếu bóng hình quái dị kia.

“Emerson.” Thanh niên tóc đen đồng tử máu đạm nhạt gọi.

Chỗ vốn là mắt của robot lấp lóe ánh xanh lam, âm thanh hợp thành từ máy móc vang lên bốn phía.

“Á à Hóa ra là cậu à, Đệ nhất!” Rơi vào kết cục giống như Tommy, nhưng lão già hoàn toàn không thèm để ý tới sự biến đổi của mình, hoặc nói là càng hưởng thụ kiểu biến đổi này. “Có chuyện thì nói mau! Ta phải lập tức trở về, mẫu vật đưa tới lần thứ ba có một kết quả khảo nghiệm vô cùng thú vị.”

“Tạm dừng thí nghiệm hiện tại lại!” Giọng nói của Sloth luôn tràn ngập một cảm giác biếng nhác, điểm vào không khí, tạo ra ảo giác. “… Làm cô ta sống tiếp!”

Ánh lam của con mắt máy lấp lóe, thấy được tư liệu và hình ảnh cũng không hề tồn tại trước mắt.

“… Lãng phí thời gian!” Emerson tùy tiện nhìn tư liệu Sloth cho mình. “Tài liệu không đủ, không có mẫu vật, nghiên cứu đối với Fath giả sớm đã đình chỉ ngay lúc cậu chiếm giữ viện nghiên cứu trung tâm, nghiên cứu mà không thể trực tiếp lấy mẫu thì không chút ý nghĩa!” Emerson cười phì phì, nói trúng chỗ hiểm. “Mẫu thể vốn chính là vật tiêu phí! Vật tiêu phí thì không cần phải nâng cao…”

Ánh lam máy móc đông đặc lại, nếu hình dung như con người, chính là mắt chăm chăm nhìn giọt máu trên đầu ngón tay Sloth. Sloth vẫn dùng giọng nói biếng nhác trầm thấp kia của mình. “… Nếu không đủ, ta có thể đem máu Gluttony, Lust, Pride đến!”

“Được, được, được…” Ánh lam trên mắt Emerson điên cuồng lấp lóe, âm thanh cấu thành từ máy móc cũng mô phỏng ra một cảm giác cuồng nhiệt. “Tuy không thể cam đoan nhất định sẽ sống sót, nhưng khiến mẫu vật có thêm vài ngày lay lắt hơi tàn là tuyệt đối không thành vấn đề.”

Lông mi dài thẳng phủ xuống, che khuất mảnh huyết sắc kia. “Như vậy… Là được rồi!”

“Ngoài ra… Thí nghiệm đó…” Sloth hỏi vô cùng nhẹ, như chần chừ, như mong đợi, hoa tai chữ thập ngược lạnh lẽo khẽ loáng thoáng giữa không trung. “Có kết quả chưa?”

Emerson dừng một chút, sau đó khà khà cười lạnh.

“Cái mà nhân loại theo đuổi mấy trăm triệu năm qua, sao có thể thực hiện được chỉ trong phút chốc!”

Ánh lam máy móc tắt đi, vương giả tóc đen đứng trong bóng tối bị ánh xanh lục nhuộm đẫm, thân hình thon dài có vẻ cô quạnh lạ thường.

Aisha ngắm Nei Bog ngủ say bên cạnh, từ góc độ này có thể thấy, quầng mắt đen vô cùng rõ rệt kia, được làn da tuyết trắng làm nền càng có vẻ thâm sâu và nổi bật. Dù tay bị nắm chặt thật sự rất khó chịu, nhưng Aisha vẫn không đành lòng rút tay ra.

Sau lần đó, Gu liền như chim sợ cành cong, rõ ràng lúc nhìn thấy nàng thì vô cùng sợ hãi, nhưng lại như tự hành xác, từ đầu đến cuối cứ khăng khăng đòi ở với nàng. Lúc truy hỏi, Gu sẽ yếu ớt đến độ một kích cũng không chịu nổi, điên cuồng nói “xin lỗi” nàng, giống như nàng sẽ tức khắc giết chết hắn. Aisha hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, phải nói xin lỗi hẳn là nàng mới đúng, lần hoan ái đó rõ ràng là nàng dụ dỗ, mùi hương lạc lối cũng là nàng dùng, lúc thức dậy buổi sáng, mở mắt ra liền thấy vẻ mặt khó tin đến mức tuyệt vọng kia của Gu. Nàng có phải, đã làm sai chuyện gì hay không?

Nhưng không ai đến nói với nàng, nàng rốt cuộc làm sai cái gì, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Duy nhất làm Aisha cảm thấy an ủi chính là, ít nhất Gu của nàng đã trở lại bên cạnh nàng. Hơn nữa, biến hóa tiếp theo của cơ thể càng bất ngờ và đáng mừng hơn, Aisha có kinh nghiệm một lần vô cùng rõ ràng, triệu chứng mấy ngày gần đây là gì, nàng có chút giật mình, nhiều hơn nữa chính là bất ngờ và mừng rỡ. Nàng lại một lần nữa có con của người nọ, so với khi người nọ mất tích lần trước, lần này có hắn ở bên cạnh, mọi thứ đều có vẻ vô cùng hạnh phúc, không phải sao?

Xuất phát từ tâm lý này, lần đầu tiên Behemoth trở về, Aisha cũng không chịu gặp mặt, vì nàng rất lo lắng, Behemoth rõ ràng ghét Gu, mà bây giờ nàng lại có con mới cùng người nọ. Aisha cười gượng, nàng chắc sẽ bị đứa con kia coi là kẻ phản bội. Nàng mang chút tư lợi nhỏ nhoi, biết rõ cuối cùng vẫn phải nói với Behemoth chuyện đó, nhưng ít nhất hiện tại, nàng không muốn hạnh phúc tới tay bị phá hỏng.

Cuộc sống nhìn như hạnh phúc này cũng chưa được quá lâu, bất ngờ mới liền xuất hiện, Aisha vuốt cái bụng đã phồng to của mình, có chút ngập ngừng: tốc độ này, hình như hơi quá nhanh thì phải…?

Nei Bog không biết có phải chú ý tới tình trạng này hay không, hắn chung quy sẽ mang đến một chút thuốc có mùi kỳ quái, Aisha cũng không thích cái loại thuốc này, cái mùi phảng phất như khát máu kia làm nàng không muốn uống. Nhưng mỗi khi nàng muốn cự tuyệt, Gu bao giờ cũng mang vẻ mặt tựa như sắp chết, cho nên cái mùi máu tươi này từ đó trở đi vẫn luôn lượn lờ trong miệng của nàng.

“Phu nhân, thuốc của người!”

Bị cắt ngang suy nghĩ, Aisha ngẩng đầu lên, nhìn thuốc bưng trong tay hầu gái, rất muốn cự tuyệt theo ý mình. Lúc này, bên cạnh vươn tới một đôi tay mảnh khảnh tái nhợt, Aisha quay đầu lại, phát hiện Nei Bog không biết đã tỉnh dậy khi nào, run rẩy lấy thuốc qua, con mắt phân rõ trắng đen mang chút ướt át, toàn là van nài cùng bất lực.

Aisha không đành lòng đối diện ánh mắt tan nát kia, vươn tay tiếp nhận thuốc, cười khẽ bĩu môi lầm bầm oán giận. “Gu, anh xem bụng em to nhanh như vậy, nhất định là do bị anh bắt uống thuốc, uống nữa bụng em chắc phải nổ à nha…”

Aisha dừng miệng, mặt Nei Bog trắng bệch không chút huyết sắc, tuyệt vọng cùng tro tàn của chứng cuồng loạn tràn ngập trong mắt hắn, người nam quỳ xuống đất vô lực cúi đầu, hai tay run rẩy bắt lấy mặt mình, dùng sức đến độ muốn cào ra vết máu ở trên mặt. Vẻ mặt hắn rất kỳ lạ, vặn vẹo lại không hung tợn, như khóc như cười, cả người lụi tàn dưới đất như một bông hoa khô, xác xơ và héo úa.

“Hah… Hah… Nổ nổ nổ…! Nổ như bong bóng ——”

Người nam cười khằng khặc, cái tiếng cười khàn đục quái dị khiến người ta sợ hãi từ đáy lòng, lại từ đáy lòng dâng lên một nỗi thê lương.

“Một hai ba bốn… Một ngày một người, một ngày hai người, một ngày ba người… Hê… Đều bị bố làm chết… Làm chết đấy…”

Aisha bối rối nhìn người nam có vẻ như điên dại kia, Nei Bog đột ngột ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào nàng, sau đó bắt đầu rơi lệ.

“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi… Aisha…” Khóe mắt Nei Bog bị ngón tay cào ra một vết máu thẳng đứng, sau khi bị nước mắt rửa qua, tựa như chảy xuống hai hàng huyết lệ. Người nam kia rút người lại, liều mạng nói xin lỗi, như tín đồ ngoan đạo đang xưng tội và cầu xin tha thứ. “Xin lỗi… Aisha, anh…”

“… Anh giết em, anh sẽ giết chết em, Aisha…”

Aisha ngây ngẩn cả người, nàng hoàn toàn không phản ứng được, đang yên đang lành tại sao lại đột ngột nói… “chết” chứ?”

Nei Bog cuộn mình trong thế giới của bản thân, chỉ có thể hết lần này đến lần khác thì thào tự nói.

“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi…”

Tiếng nói vỡ nát dần dần mỏng xuống, lúc Aisha nhận thấy, Nei Bog đã suy nhược tới mức mê man, đôi môi tái nhợt vẫn run run nói câu xin lỗi. Hắn cuộn người lại như một đứa trẻ sơ sinh, bao bọc lấy mình cự tuyệt toàn bộ sự thật.

Aisha bất lực nhìn Nei Bog ngã dưới đất, bụng nàng đã lớn tới độ không thể khom người, lúc vừa định gọi người, một mảnh màu đen thoáng qua trước mắt. Đó là vạt áo của một chiếc áo khoác đen, phất qua như cánh đen, Aisha trong ngẩn ngơ dường như trông thấy lông vũ đen rơi xuống từ trên cánh đen kia, lông vũ đen tràn ngập mùi chết chóc.

Thanh niên tóc đen dịu dàng ôm người nam dưới đất lên, dễ dàng tựa như đối phương không có trọng lượng. Thanh niên tóc đen nâng đầu người nam, cứ như vậy, y cúi đầu vừa vặn có thể hôn đến trán người nam, cũng một đường hôn thẳng đến tai.

“Chào buổi chiều, phụ thân!” Thanh niên anh tuấn thì thầm, môi đảo qua đảo lại trên vành tai Nei Bog. “Sẽ là một giấc mộng đẹp!”

Như nghe được lời cam đoan của Sloth, lông mày nhíu chặt của Nei Bog chậm rãi lỏng ra, vẻ mặt trở nên an bình.

Con ngươi đỏ như máu từ đầu tới cuối đều không nhìn đến Aisha ngây ngốc một bên, Sloth kề sát cánh môi không chút huyết sắc kia, dưới ánh mắt vạn phần kinh ngạc của Aisha, thanh niên tóc đen dùng lưỡi cạy mở môi phụ thân ra, không chút lưu tình càn quét cả khoang miệng đối phương. Sau khi người nam thiếu dưỡng khí giãy giụa theo bản năng, Sloth mới hơi thả cánh môi đã có chút huyết sắc kia ra, chuyển qua vết máu trên mặt Nei Bog, một đường liếm tới.

“Các người…”

Aisha lập tức ngưng miệng, thời khắc này, nàng dường như đột ngột hiểu ra tất cả. Người phụ nữ tóc gợn sóng màu quả quýt cắn môi, vẻ mặt phức tạp nhìn hình ảnh có thể nói là duy mỹ đối diện. Nei Bog ngủ say bị thanh niên tóc đen vây vào trong ngực, con ngươi đỏ như máu của thanh niên khép hờ, lại chặt chẽ khắc người nam kia vào đáy mắt. Y cố ý, đối phương tuyệt đối là cố ý, đó quả thật giống như một đứa trẻ cố ý khoe ra kẹo trong tay.

“Cậu là con anh ấy!” Aisha sắc bén vạch trần. “Cậu sao có thể làm như vậy được, anh ấy rõ ràng là phụ thân của cậu!”

“Ta là con của ngài!” Sloth tỉ mỉ liếm vết máu, mang yêu thương sâu lắng, thong thả mà biếng nhác lặp lại. “Cho nên ngài thuộc về ta, ta cũng thuộc về ngài!”

“……” Aisha cắn chặt môi. “… Anh ấy không thể chấp nhận!” Nàng vỗ vỗ bụng mình, lên giọng tuyên bố. “Tôi là phụ nữ, tôi có thể mang thai cho anh ấy, giữa chúng tôi hoàn toàn không tồn tại quan hệ trái đạo lý. Người có thể ở bên cạnh Gu chính là tôi!”

“… Thế nên…” Vương giả tóc đen chậm rãi nâng đồng tử máu lên, gió thổi áo khoác đen tung bay cuồn cuộn. Trong đồng tử đỏ tươi kia, Aisha nhìn thấy chính mình bị lông vũ đen vây bọc.

“Cô sẽ chết!”

Aisha như thiếu dưỡng khí, như bị bóng tối bóp nghẹn hơi thở, nàng hoảng sợ nhìn quý công tử tóc đen đồng tử máu đối diện. Nàng lầm rồi, đó không phải hắc thiên sứ, đó rõ ràng chính là một ma vương nắm giữ tử vong…

“… Tôi sẽ chết!” Aisha thất thần thì thào lặp lại, không hề hoài nghi.

Ma vương vươn ngón trỏ về phía nàng, điểm ra gợn sóng hình tròn trong không khí, sau đó Aisha liền thấy và nghe được, kết cục bi thảm đã định sẵn của mình. Nàng đã hoàn toàn hiểu ra, chứng cuồng loạn của người bạn thuở nhỏ là từ đâu mà đến, buồn cười chính là tất cả mọi chuyện đều do tự bản thân nàng tạo nên.

“Cô đã chết!” Giọng Sloth trầm thấp, luôn tràn ngập vẻ uể oải. “Nhưng phụ thân mong muốn cô sống, cho nên chúng ta sẽ treo mạng của cô!”

“… Nhưng, tôi vẫn sẽ chết!”

“Nhân danh Cha phán quyết, chúng ta đều có tội. Ta dụ dỗ cô, sự ngu xuẩn của cô tạo thành cái chết của mình.” Sloth hôn trán người trong ngực. “Đây là tội của chúng ta, không liên quan đến ngài!”

“Ta tước đoạt tương lai của cô.” Ma vương bóng tối nhẹ nói. “… Cho nên, cô không có tư cách!”

[From Alice’s Land]

Mình sẽ chết.

Mình sẽ chết…

Aisha mờ mịt nhìn trần nhà, có nước mắt rơi trên mặt nàng, chất lỏng đó rõ ràng không có nhiệt độ, lại khiến nàng cảm thấy vô cùng nóng bỏng. Vậy chẳng lẽ là thân thể của nàng quá lạnh rồi sao? Đau đớn bị xé rách kia đã không còn, chỉ còn lại thân thể tê liệt đang mục nát. Lạnh lẽo đang lan tràn, Aisha muốn cười, cũng không có cách mà, trên bụng bị gặm ra một cái lỗ lớn, ruột cũng lộ ra ngoài, làm sao có thể ấm lên cho được?

Phía trên có bóng người bao phủ, Aisha cố gắng mở to đôi mắt trống rỗng, lại chỉ có thể nhìn thấy từng mảnh bóng đen bay múa, đó là gì cơ chứ? Là lông vũ đen, lông vũ đen tượng trưng cho cái chết, lông vũ đen bị ma vương chi phối.

Mình phải chết thật sao…

Aisha hoảng sợ muốn vung tay đánh bay lông vũ đen, cánh tay giơ được một nửa liền vô lực rơi xuống. Có người bắt lấy bàn tay rớt xuống của nàng, xiết chặt và tuyệt vọng. Hai mắt dần tán loạn, Aisha nhìn không thấy, nhưng nàng biết đó là ai.

Aisha cười, mở miệng lại nôn ra một bãi máu, nhưng nàng không để ý, hoàn toàn không hề để ý, dùng máu tạo thành lời nói của mình.

“… G… Gu…”

Dường như có âm thanh liều mạng nói gì đó bên tai nàng, nhưng nàng đã không còn nghe được, không còn nghe được nữa rồi. Người phụ nữ đẫm máu kéo lên nụ cười bị máu nhuộm đỏ, giữ thật chặt cái người mà nàng nghĩ, máu cùng lời nói đồng thời tuôn ra khỏi miệng.

“… Anh… Phải nhớ… Là anh… Giết em…! Aisha là bị… Nei Bog giết chết ——!”

Trên mặt Aisha là một nụ cười vặn vẹo lộ vẻ đắc ý, đôi mắt vô hồn của nàng như đang khiêu khích nhìn nơi nào đó.

—— Họ anh tuấn hùng mạnh, họ không gì không làm được, họ chính là người thống trị vạn vật ——

Muốn đoạt lấy hắn từ tương lai của nàng? Không được không được không được! Nàng sẽ làm hắn vĩnh viễn nhớ mình, vĩnh viễn! Aisha vĩnh viễn sẽ không rời khỏi tương lai của Nei Bog.

“Còn… Behemoth… Phải đối xử thật tốt… Khục…”

Dù không nhìn thấy, nhưng nàng biết nàng có được thứ mình muốn. Sự sống ở đáy mắt người phụ nữ dần dần mất đi, lại thỏa mãn dị thường nỉ non trong máu.

“… Gu…”

“… Lần này, là em đoạt lấy anh từ chỗ của thần…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.