Cuồn Cuộn Hồng Trần Chi Nguyên Nhân Bất Diệt

Chương 18: Bạn trai anh ấy là cái cậu sang chảnh đó đó!




“Asmodeus, đã lâu không gặp mặt!”

Lust quay đầu lại, Lanna vẫy tay đứng cách đó không xa, trên mặt là vẻ vui mừng không thể che giấu.

“Vì gần đây trong nhà xảy ra chút chuyện!” Ánh mắt màu lam băng của thanh niên dường như sáng lên, vẻ mặt lạnh nhạt xuất hiện một chút vui tươi, vừa vặn biểu hiện ra cảm giác mừng rỡ khi nhìn thấy đối phương. “Rất vui khi nhìn thấy cô, tiểu thư Lanna!”

“Tôi cũng rất vui!” Lanna cười quyến rũ, vén tóc ngắn bên má ra sau tai. “Không có cậu bầu bạn, cảm thấy có hơi trống trải…”

Ám chỉ thấp giọng tối nghĩa ái muội, khuôn mặt thanh tú của thanh niên tóc bạc bịt kín một lớp ngượng ngùng màu hồng phấn nhạt, mê người đến mức ai cũng không thể chuyển mắt đi, hương sắc vô tình phát ra kia, có thể khơi lên dục vọng đen tối sâu trong linh hồn con người, ánh mắt Lanna tối xuống.

Thật sự rất muốn đem tai họa mỹ lệ trước mắt này…

“Mẫu thượng…”

Lust chớp chớp mắt, làm nét mê hoặc kia mất đi. Y thấy một thiếu niên thanh tú xinh xắn đi tới từ phía sau người phụ nữ, lấy tay kéo kéo vạt áo nàng, kêu to như thú con, một con mắt lộ ra nghiêng nghiêng nhìn Lust.

Lust lấy tay xoa nốt ruồi đỏ ở khóe mắt, y hình như ngửi được mùi đồng loại, rất tiếp cận, lại thiếu chút gì đó.

“Asmodeus!” Lanna dẫn thiếu niên kia đi tới. “Giới thiệu với cậu, đây là con của tôi, Lanna Turtle.”

Nàng thân mật vỗ vỗ đầu thiếu niên, giới thiệu Lust với thiếu niên. “Đây là Asmodeus!”

Lust đối diện cùng thiếu niên, như hai dã thú đang xác nhận mùi của đối phương. Trong nháy mắt đối diện, thiếu niên tên Turtle giống như rất mắc cỡ, trốn ở phía sau Lanna, giấu cả thân thể đi.

“Đứa trẻ này…” Lanna cười cười bất đắc dĩ, lại lộ ra một vẻ yêu chiều. “Khá sợ người lạ!”

“Tôi đã thấy cậu ấy, ở trên TV.” Lust chuyển ánh mắt lên mặt Lanna. ““Turtle Dove” hiện tại là thần tượng toàn vũ trụ, tôi rất phấn khởi vì có thể gặp được một trong hai thần tượng ở đây.”

Được lấy lòng, Lanna cười khúc khích, vẻ mặt không giấu được niềm tự hào và sung sướng.

“Đứa trẻ này cũng chỉ được ở chỗ ca hát mà thôi, tôi định để chúng diễn một tiết mục ở hội đấu giá, bày tỏ sự cảm ơn đối với các nhà tài trợ.”

“Trong truyền thuyết, con người lấy Turtle Dove – chim ngói làm vật tế dâng lên Thượng Đế, để lấy lòng Thượng Đế.” Thanh niên tóc bạc nhếch môi, mắt xếch hẹp dài hơi nheo lại. “Tôi rất mong chờ!”

Lanna lại hàn huyên với Lust mấy câu, sau đó dẫn Turtle rời khỏi. Lust đứng phía xa nhìn theo, lấy tay cắm vào tóc chải ra phía sau, đồng tử màu lam băng nổi lên ánh sáng bất minh.

Lust nói. [.]

Hai người đi xa đều không quay đầu lại, thanh niên tóc bạc dường như cảm thấy cực kỳ mất hứng buông tay, cũng xoay người rời khỏi.

Thiếu niên tóc lam đi theo phía sau dè dặt níu lấy vạt áo người phụ nữ, một con mắt bị miếng bịt mắt y tế che lại, con mắt kia trống rỗng nhìn thẳng phía trước, môi mỏng mở ra rồi khép lại, dường như ngay cả bản thân cũng không nhận thấy mình đang mở miệng, lặng lẽ nói. [.]

“Turtle!” Lanna đột nhiên dừng lại, thiếu niên mờ mịt nhìn người phụ nữ.

“Con có muốn… một phụ thân không?”

[Edit by Alice]

“Bog, ra ngoài với Dove đi!”

Thiếu nữ ghé vào đầu giường, tóc ngắn màu lam nhạt rời rạc trải trên giường, mắt phải lộ ra nhìn Nei Bog không chớp mắt, như thú con xin ăn.

“Ra ngoài với Dove đi!”

Nei Bog vừa ngủ dậy hoảng loạn ngăn cản đôi tay thiếu nữ vươn tới.

Dove im lặng đứng bên giường, bộ dạng mong manh mà vô hại. Mấy ngày qua Nei Bog đều ở tại phòng y tế, thiếu nữ mang miếng bịt mắt một bên kia thường xuyên chạy đến đây, chỉ thiếu điều ở lại luôn trong phòng y tế. Qua mấy ngày ở chung, Nei Bog biết thiếu nữ thoạt nhìn mỏng manh này rốt cuộc có bao nhiêu… nguy hiểm. Trên thực tế, đơn giản nói từ phương diện tính cách, Dove chỉ là một thiếu nữ có chút lờ đờ, thiếu một vài kiến thức cơ bản, thuần khiết như một đứa trẻ, nhưng thuần khiết cũng không có nghĩa là vô hại, chính vì quá mức “trong sáng”, nên Dove làm việc căn bản không có chừng mực, hiện rõ một sự tàn khốc vô tri như trẻ nhỏ. Dưới bề ngoài mềm yếu kia, lại là một sự cường thế không kiêng nể gì —— Dove chưa hề hỏi qua một câu nào cả, muốn làm hoặc lấy cái gì, sẽ chỉ thông báo một tiếng cho người ta trước khi hành động, chứ không hề hỏi ý kiến đối phương.

Nhưng mà, với một thiếu nữ thuần khiết lại nguy hiểm như thế, Nei Bog lại cảm thấy có một cảm giác thân thiết không thể nói nên lời, làm hắn rất khó thật sự cự tuyệt Dove, giống như, giống như hắn hoàn toàn không thể cự tuyệt các con của hắn. Hơn nữa, mấy ngày nay nhờ có Dove xuất hiện, hắn cũng không dư thừa tâm lực suy nghĩ chuyện khác, có thể tạm thời quên đi mọi thứ.

Ngày thứ năm của lễ hội Học viện Hoàng gia, nóng nhất trong ngày này chính là thị trường giao dịch, quảng trường trung tâm được chia thành những gian hàng to to nhỏ nhỏ, các học sinh mang sản phẩm mà mình tỉ mỉ chuẩn bị ra rao bán. Cảm nhận tổng quan nhất của Nei Bog đối với nơi này chính là: người, khắp nơi đều là người, chất đầy cả tầm nhìn của hắn, nếu không có lối đi đa chiều, hắn sớm đã bị xô đẩy đến chỗ quỷ nào rồi cũng không biết. Dove im lặng theo sát sau lưng hắn, vươn tay nhỏ níu lấy áo choàng đen. Mỗi lần Nei Bog ngắm một món hàng nào đó quá năm giây, ngay giây thứ sáu, Nei Bog sẽ nghe “đinh” một tiếng, quay đầu lại phát hiện, Dove cũng đã mua xong món đó, đang dâng lên lấy lòng, ngửa đầu như thú con chờ mong khích lệ. Cho nên sau ba phút, Nei Bog liền dứt khoát quyết định cúi đầu giấu mặt, xe mua sắm phía sau đã xếp thành một cái xe lửa mua sắm.

“Đừng mua!”

“Nhưng Bog thích!” Dove mờ mịt nhìn Nei Bog. “Thích thì phải lấy vào tay!”

“Không phải cứ thích thì đều phải lấy vào tay!” Nei Bog bắt đầu cảm thấy đau đầu, mỗi lần đối mặt với kiến thức cơ bản thiếu hụt nghiêm trọng của Dove, miệng hắn liền trở nên vụng về.

“Tại sao không muốn chứ?”

Nei Bog ngây ngẩn cả người, hắn lần đầu tiên nghe được thiếu nữ tóc lam hỏi lại, lại cảm thấy câu hỏi kia còn muốn kiên quyết hơn bất cứ câu bác bỏ nào. Dove đứng đối diện, biển người mờ mịt mơ hồ dời ra rất xa, chỉ để lại bóng dáng mảnh mai vô cùng rõ ràng của thiếu nữ. Dove ấn mắt trái mang miếng bịt mắt của mình, tiếng nói đều đều không lên không xuống, thậm chí mang cảm giác trống rỗng không thuộc về thời không này.

“Tại sao không muốn chứ?… Muốn đi, muốn đi, muốn đi, muốn càng nhiều nữa đi, ngài có thể muốn càng nhiều hơn nữa. Những thứ đó không đủ, hoàn toàn không đủ. Đem những thứ mình thích, những thứ mình không thích, những thứ mình ghét nữa, đều lấy hết vào tay mình. Đem những thứ không thuộc về mình, những thứ mình không nên muốn, đều biến thành của mình, sau đó ngài có thể tùy ý xử lý tất cả đồ của mình.” Thiếu nữ xinh xắn đứng giữa dòng người, mắt cong cong như vầng trăng khuyết, cứ đơn thuần mà lại thỏa mãn tươi cười như vậy. “Chỉ cần đập vào mắt ngài, đều có thể lấy vào tay chỉ cần ngài thích, đều có thể biến thành của ngài. Bog, ngài vẫn có thể càng tham lam hơn nữa, ngài vẫn có thể càng khát khao thêm nữa, Dove đều sẽ thỏa mãn ngài. Bog, nói với Dove đi, ngài muốn cái gì?”

Hầu kết Nei Bog lăn lộn một trận, tiếng nói như bị ép ra.

“Tôi… Tôi không muốn gì cả!”

“Bog đang nói dối!” Dove áp sát vào, mở hai tay ra ôm lấy người nam cứng ngắc, vùi đầu trước ngực Nei Bog, như muốn lắng nghe tiếng tim hắn đập. “Dove nghe thấy rất rõ, Bog có một khát khao to lớn, rất to rất lớn, Dove bị cuốn hút, hoàn toàn!” Dove ngẩng đầu, trong mắt phải màu tím tràn ngập say đắm thâm sâu. “Bog, nói với Dove đi, nói với Dove ước nguyện của ngài, Dove muốn thỏa mãn ngài, Dove sẽ thỏa mãn ngài!”

Giọng nói trung tính của thiếu nữ tràn ngập dụ dỗ khó có thể nói bằng lời, lặng lẽ kích thích khát vọng sâu trong nội tâm.

Cái hắn muốn… là gì cơ chứ?

Hắn… rốt cuộc là muốn cái gì?

Ở khu số bảy, hắn muốn thoát khỏi đói khát, thoát khỏi kết cục vô giá trị kia ở viện nghiên cứu trung tâm, hắn muốn thoát khỏi thực nghiệm, thoát khỏi kẻ điên tên Emerson kia ở khu số một, hắn muốn thoát khỏi trách nhiệm của mình, thoát khỏi “các con” của hắn mà bây giờ, hắn lại không biết phải làm sao cả. Hắn vẫn luôn nghĩ rằng cái hắn muốn chính là tự do, một mình sống, một mình sướng, một mình tự do tự tại, cũng không có gì không tốt. Đây vốn là điều hắn muốn, cả đời cứ tiếp tục ích kỷ và tự do như vậy. Nhưng bây giờ, tại sao lại xót xa như thế, tại sao lại khổ đau như thế?

Huyết thống quả thật quá mức diệu kỳ. Lâu đài vách sắt tường đồng kiên cố, dưới tình trạng quốc vương không biết, lặng lẽ mở cửa ra.

“Lão già thối… Ông dạy tôi quá tốt…”

Nei Bog ngẩn ngơ nhìn phương xa, thì thào tự nói. “Bố là người khu số bảy, luân lý đạo đức gì đó, quan niệm gia đình gì đó, khu số bảy căn bản không cần những thứ này, ông muốn tôi mau chết hay sao… Người tốt ở thế giới này đâu có sống lâu được… Hà hà, ông không phải “tự mình” nói cho tôi biết điều này hay sao…”

Một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Nei Bog, Nei Bog lại như hoàn toàn không chú ý. “Nếu không có ông… Tôi vẫn có thể càng thêm hư hỏng… Hư hỏng tới độ hoàn toàn không thèm để ý xem mình đã giết chết bao nhiêu cô gái, hư hỏng tới độ hoàn toàn không thèm để tâm mình bị lũ ranh đè biết bao lần —— hư hỏng tới độ đem toàn-bộ mọi lỗi lầm đổ cho kẻ khác, toàn bộ, không chút băn khoăn…”

Tội lỗi gây nên từ con dao đồ tể mà các con khống chế, cuối cùng bị cha theo bản năng ôm hết vào người, sau đó đè sụp cả lưng.

“Nếu mình… có thể ích kỷ hơn một chút nữa thôi… là cũng được rồi!” Nei Bog chảy nước mắt. “Có phải… nếu như vậy, mình sẽ có thể vứt đi tất cả. Không cần để ý cái gì, dù có phạm tội cũng không cảm thấy đau khổ, dù bị chúng cự tuyệt cũng không cảm thấy xót lòng…?”

Tiếng thở dài mệt mỏi của Sloth vẫn còn lẩn quẩn bên tai, bóng dáng hững hờ của Envy vẫn còn bỏng cháy trên võng mạc. Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, hắn đã không còn tìm được lý do lảnh tránh đau xót trong lòng.

Chất lỏng trong suốt rửa lên nốt ruồi đỏ ở khóe mắt Nei Bog, làm nó càng thêm tươi đẹp, vẻ mặt người nam lại bình lặng gần như yên nghỉ.

“Ta thừa nhận, ta để ý bọn chúng!” Độ cong ở khóe miệng Nei Bog bi thảm mà thê lương. “Dù ta chưa thể đối mặt với chúng, nhưng…”

“Ta muốn chúng!”

[Phụ by Đồi]

“Con về rồi à, Dove!” Lanna vừa vào cửa liền trông thấy thiếu nữ ngồi trên ghế dựa, đang cầm bảng vẽ vẽ cái gì đó. Dove ngẩng đầu, con mắt không bị miếng bịt mắt che khuất cong lên.

“Mẫu thượng, hoan nghênh trở về!”

Dove quét mắt xung quanh Lanna, có chút mờ mịt chớp chớp mắt.

“Turtle trở về phòng rồi!” Lanna thả lỏng ngồi lên sô pha, vén tóc bên vành tai ra sau tai. “Đứa trẻ đó đang giận dỗi ta!” Người phụ nữ ngừng một chút, sau đó mở miệng tựa như không có chuyện gì. “Dove, con muốn một phụ thân không?”

Thiếu nữ tóc lam mở to mắt, con mắt tím kinh ngạc nhìn Lanna.

“Phụ thân…?” Dove có chút chần chừ lẩm bẩm, sau đó gật đầu ngoài dự kiến của Lanna. “… Dove muốn!”

Lanna quá mức kinh ngạc nên không nói ra được lời nào, không đúng lắm, nàng hiểu rất rõ ham muốn độc chiếm nàng của hai đứa trẻ này, bất cứ ai dám thân mật với nàng, bất luận là nam hay nữ, đều bị chúng lặng lẽ diệt trừ. Lanna rất hưởng thụ sự độc chiếm và ỷ lại mình của hai đứa con, lời vừa rồi phần lớn cũng chỉ là nói đùa, mà hiện tại…?

Dove không nhìn đến sắc mặt đột nhiên biến đổi của Lanna, rất phấn chấn vẽ mấy nét lên bảng vẽ, sau đó bày bảng vẽ ra trước mặt Lanna.

“Dove muốn ngài!” Thiếu nữ xinh xắn cười rất thỏa mãn, chỉ vào người trên bức tranh. “Dove thích ngài!”

Trên bảng vẽ là một bức phác họa tinh xảo, vô cùng tỉ mỉ, ngay cả vân da của người trong tranh cũng được đánh bóng kỹ càng. Đó là một người nam, tóc đen hơi dài, dưới ánh mắt đen trắng rõ ràng, một nốt ruồi vô cùng bắt mắt. Nhịp thở Lanna nặng xuống, nàng gắt gao, dùng sức chằm chằm trừng người nam trong bức tranh, dường như muốn đốt thủng cả bảng vẽ.

“Gã này ——” Mặt Lanna có vẻ vô cùng vặn vẹo do cảm xúc sôi trào cực điểm, nàng chỉ vào người nam trong bức tranh chất vấn, tiếng nói sắc nhọn gần như thét chói tai. “Là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.