Cuồn Cuộn Hồng Trần Chi Nguyên Nhân Bất Diệt

Chương 10: Sóng đôi lộ diện




Papa, chúng ta rất giống nhau.

Envy cười rực rỡ, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, hoàn toàn ngây thơ trong sáng.

Sloth được di truyền tóc đen của ngươi, Gluttony được di truyền nước da trắng bóc của ngươi, Lust được di truyền nốt ruồi đỏ của ngươi, Pride được di truyền khuôn mắt của ngươi. Người giống ngươi nhất chính là ta, ta có hai phần ba gương mặt của papa đấy.

Thiếu niên tóc xám chớp con mắt màu xám nhạt, cầm tay người nam ấn về phía gương mặt thanh tú của mình.

Nếu ta trưởng thành, bỏ cái má lúm đồng tiền này đi nữa, sẽ càng giống papa hơn.

Đầu ngón tay Nei Bog đụng phải má lúm đồng tiền của Envy, cảm thấy như mình sắp bị say, hắn ngẩn ngơ tưởng tượng thấy, đứa con đối diện tương lai chính là mình bên kia mặt kính.

Một tay rảnh rỗi của Envy nhẹ vạch áo Nei Bog ra, cảm thấy thân thể người nam đột ngột cứng ngắc, ngón tay Envy càng thêm mềm nhẹ. Thiếu niên lộ ra nụ cười vô hại mà thuần khiết, có thể dễ dàng tháo gỡ phòng bị nội tâm của mọi người.

“Papa, hôm nay là chủ nhật.” Envy vừa dỗ vừa cởi áo choàng đen của Nei Bog ra. “Thân thể papa cần phát tiết. Hãy tin ta, ta sẽ không thương tổn ngươi đâu, tích lũy thêm nữa, thân thể papa sẽ bị thương đấy.”

Nei Bog không nói một lời, chỉ cau mày thật chặt, giữa chân mày lộ ra một chút mùi vị đau khổ. Như muốn xóa đi chút đau khổ kia, Envy lấy tay nhẹ ấn lên ấn đường Nei Bog, xoa xoa xuống phía dưới, cuối cùng che khuất mắt Nei Bog.

“Nếu papa thật sự sợ hãi, thì không cần nhìn nữa!”

Bóng tối buông xuống, Nei Bog hoảng loạn một chút, tay vung ra dường như đụng phải vết thương của thiếu niên kia, chỉ nghe thấy tiếng rên kìm nén đau đớn của đối phương, tay Nei Bog cứng đờ, không dám động đậy nữa. Hai tay và đầu gối hắn chỉ bị trầy xước da thịt, đã khép miệng lành lại dưới ánh sáng và dịch chữa trị, mà vết thương lộ ra xương trắng ghê rợn trên đùi Envy dù đã được chữa trị, cũng phải dùng băng vải quấn lại để có vẻ không quá thê thảm.

Envy đưa cái đầu mịn như nhung kề sát vào ngực người nam cọ cọ như cún con, Nei Bog bị làm cho rất ngứa, lại sợ ném chuột vỡ đồ, không dám có hành động gì nữa. Thấy Nei Bog như vậy, nụ cười trên mặt Envy lại càng ngây thơ.

“Papa, ta vui lắm đó!” Hơi thở vừa ấm vừa ẩm của Envy phả lên ***g ngực trần trụi của Nei Bog, hơi nóng bốc đi để lại cảm giác ẩm lạnh khiến người nam run rẩy. “Hôm nay ngươi bảo vệ ta, bảo vệ ta trước khi ta bị bọn họ giết chết!”

“Thật lợi hại quá đi, papa!”

Nghe thấy lời nói tràn ngập sùng bái và kính nể đó, Nei Bog cảm thấy đáy lòng chua chát một trận, khóe mắt cũng nhịn không được phải đỏ lên. Là như thế sao? Phụ thân luôn luôn uy nghiêm cao lớn trong mắt đứa con, đứa con tràn ngập kính sợ và hướng tới phụ thân, đây là cha và con ở chung theo kiểu bình thường, không sai chút nào. Trong ngẩn ngơ dường như nghe thấy tiếng Aisha: Gu, anh làm tốt lắm!

Được thán phục như vậy, cả thể xác và tinh thần đều phải mềm xuống. Nỗi sợ không dám nhìn ai bị tống sang một bên, Nei Bog thả lỏng lõm vào giường, run rẩy vươn tay, vung vẫy trong không khí một lúc lâu, rốt cuộc run rẩy đặt lên cái đầu mịn như nhung ở trước ngực hắn, cẩn thận mà cố gắng hãm lực như đang vuốt ve bọt bong bóng.

“Ta, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt, đây là điều duy nhất ta có thể làm cho ngươi và mama ngươi…” Để bù đắp.

Nei Bog có chút mờ mịt, hắn nên nói là “bù đắp” sao? Hoặc nói, hắn còn tư cách nói bù đắp sao? Người đã chết, chết là không còn gì nữa cả, hắn còn có thể “bù đắp” cái gì? Mọi thứ hắn làm hiện tại cũng chỉ có thể gọi là sám hối, xưng tội với người đã chết đi, hèn mọn khẩn cầu sự tha thứ tuyệt đối không thể có được, dùng tất cả những thứ này mê hoặc và an ủi bản thân. Nei Bog thất thần cũng không phát hiện, lúc hắn nói ra “mama ngươi”, tay Envy dùng để che mắt hắn rút chặt một cái.

Papa, ngươi lợi hại quá mà, luôn có thể dễ dàng dẫn ra nguyên tội của chúng ta như vậy, nhưng lại đặt bản thân ở phía bên ngoài.

Envy chằm chằm nhìn da thịt trắng bóc gần trong gang tấc kia, cười lặng lẽ.

“… Thế thì, papa phải thật tốt với ta đó nhé!”

Vừa dứt lời, Envy liền liếm đầu nhũ Nei Bog một cái, tay phải nhẹ bắt lấy chỗ hiểm của người nam. Nei Bog bất ngờ không kịp đề phòng, bị kích thích muốn nảy người lên, tay ấn đầu Envy dùng sức theo phản xạ, lại càng đưa ngực mình vào trong miệng thiếu niên.

“Papa, đừng sợ, ta chỉ lấy tay giúp ngươi làm dịu đi một chút!” Envy ngậm hạt tròn mềm lại có chút độ cứng kia, nói không rõ lời, lưỡi và răng hoặc liếm hoặc cạ theo lời nói, ma sát hạt tròn đã dần thức tỉnh.

“Không, không —— không cần ——”

“Nhưng papa phải phát tiết mà, không làm sạch sẽ, thân thể papa sẽ bị tổn thương.” Giọng nói luôn tươi vui của thiếu niên dường như mang thêm lo lắng. “Hay papa muốn ả nào đó không phải mama?”

Nei Bog rùng mình một cái, liều mạng lắc đầu.

“Vậy là papa muốn gã nào đó, không phải ta chạm vào ngươi?” Giọng nói Envy có vẻ rất ấm ức. “Papa, ngươi thà thân mật với kẻ khác, chứ không muốn thân mật với ta.”

Nei Bog ngây ngốc lắc đầu, rõ ràng lời Envy nghe lên hình như rất có vấn đề, nhưng hắn lại chậm chạp không thể phát hiện vấn đề ở đâu.

Thấy Nei Bog phủ nhận, giọng điệu Envy lại tươi tắn lên. “Ta biết người thân mật với papa nhất chính là ta mà, cho nên papa, đừng cự tuyệt ta nhé!”

Tại sao lại trở thành tình huống như vậy? Nei Bog mờ mịt nghĩ, hắn rất cố gắng liên hệ đề tài vừa rồi với chuyện thiếu niên đang làm hiện tại, nhưng lại thất bại. Envy lúc này đối diện đầu nhũ hơi đứng lên kia hôn đi hôn lại, tay phải không nhanh không chậm an ủi bộ phận còn chưa thức tỉnh của Nei Bog, muốn khơi gợi dục vọng người nam.

“… Không đúng… Rõ ràng…”

“Papa, đừng cự tuyệt ta, ta sẽ rất đau lòng!” Envy để đầu lên ngực phụ thân, âm thanh rầu rĩ. “… Ngươi vừa mới đáp ứng ta, sẽ đối xử với ta thật tốt!”

Đây là tử huyệt của Nei Bog, hắn vừa mở mắt liền trông thấy mảnh bóng tối bị tay che đậy, thật lâu sau, thân thể cứng ngắc của Nei Bog chậm rãi thả lỏng xuống, mang ý thỏa hiệp bi ai.

Envy hơi mím môi, tỏ vẻ không hài lòng ở nơi Nei Bog không thấy tới. Rõ ràng papa y đã thỏa hiệp, nhưng đó chỉ có thể làm sự đố kỵ trong lòng y càng cháy mạnh hơn —— lúc nói ra câu đó, y thật sự đã thua, lời hứa hẹn đó là đoạt đến từ “mama” y, còn “nửa kia” của y. Mỗi lần Nei Bog thỏa hiệp hay đối xử ngoại lệ với y, Envy lại cảm thấy phấn khởi, đồng thời cũng đố kỵ đến phát điên: y đố kỵ với mama đã chết nhưng vẫn ảnh hưởng đến papa, y đố kỵ chính mình được papa phá lệ ưu ái —— từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Behemoth là y, y là Behemoth, bọn họ là một người, mỗi bên là một nửa, nhưng tới cả nửa kia của mình y cũng đố kỵ: à há, có phải nếu không có cái xác này, ngay cả một cái liếc mắt papa cũng không chịu bố thí cho mình?

Papa, nhớ nhé, ta là Envy!

Envy mút đầu nhũ bên phải của người nam vào trong miệng, như một đứa trẻ hút sữa. Y một tay che hai mắt Nei Bog, một tay nắm vật kia của người nam, cứ như vậy, đầu nhũ trái liền có vẻ cực kỳ đáng thương. Envy nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó một cái đuôi —— hoặc nói một cái xúc tu mọc ra từ xương cùng thiếu niên, lén leo lên dụ dỗ đầu nhũ trái lẻ loi.

Nei Bog bị cảm giác xa lạ dọa giật nảy một cái, lại bị Envy dỗ dành một lần nữa lúng túng thả lỏng thân thể. Envy hưng phấn như phát hiện trò chơi mới, lại có mấy cái đuôi chui ra từ vạt áo thiếu niên một cái lượn lờ chỗ đùi Nei Bog, lỏng lẻo khoác lên đó, ái muội ma sát một cái quấn lấy đầu nhũ phải bị thả ra, không ngừng khiêu khích hạt tròn đã sung huyết kia. Envy lúc này đang liếm hầu kết người nam, chỗ mà papa dễ hưng phấn nhất.

Mấy chỗ mẫn cảm đồng thời bị tấn công, Nei Bog hít một hơi, sau đó dùng mu bàn tay chặn tiếng rên rỉ suýt nữa tràn ra —— hắn không dám giãy giụa hay cự tuyệt, chỉ có thể vô lực che giấu phản ứng phóng đãng của mình. Phía trước mẫn cảm nhất bị gảy không nặng không nhẹ, ngoại trừ tay, còn có cái gì thật dài bao lấy đầu trước hắn, khi lỏng khi chặt, vui sướng mô phỏng mập hợp làm Nei Bog không chịu được bao lâu liền bắn ra, sau đó lại một lần nữa bị vật thể hình sợi mềm mại kia khơi gợi dục vọng.

Thân thể này bất trị, Nei Bog mở to mắt chằm chằm nhìn thẳng vào bóng tối phía trước, cũng giống như cuộc đời của hắn.

Cái đuôi vắt ở đùi lòng vòng hướng lên, cuối cùng cọ gốc đùi như đang làm nũng, chóp đuôi vô tình cố ý quét qua cửa vào duy nhất kia, châm ngòi thổi gió. Envy cảm nhận được lông mi Nei Bog chạm vào lòng bàn tay mình không ngừng run rẩy sợ hãi, thiếu niên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó cười vô cùng rực rỡ.

Papa, papa, thích ngươi nhất đó!

Envy thu hồi tất cả đuôi, tay che trên mắt Nei Bog cũng rút xuống, thiếu niên vẻ mặt ngây thơ cười với người nam ánh mắt mờ mịt.

“Được rồi, papa!”

Nei Bog sững sờ nhìn Envy, trong con mắt màu đen tràn ngập hoang mang và mờ mịt, mang vẻ khó hiểu vì đối phương đột ngột buông tay. Ánh mắt người nam dập dềnh một lúc, dù bị che dưới y phục, nhưng hạ thân sưng to của thiếu niên rất rõ ràng tuyên bố sự tồn tại của nó.

“Papa, ta nói rồi mà, ta sẽ không thương tổn ngươi đâu, không được ngươi cho phép, ta sẽ không làm ra chuyện dư thừa gì, chỉ giúp ngươi dịu đi một chút!” Envy dùng cái đầu mịn như nhung của mình cọ cổ Nei Bog, như cún con đòi khen thưởng. “Vậy, papa, ngươi liệu có thể…”

Tay Nei Bog bị thiếu niên kéo đến phía dưới, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là một mảnh nóng hổi.

“… Cũng giúp ta một chút?”

Nei Bog sợ hãi nhìn thiếu niên, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, Envy đợi một lát, sau đó vui vẻ nheo mắt lại —— tay người nam ngập ngừng bắt đầu hoạt động, bộ dạng dè dặt giống như chỉ cần một động tác hơi lớn, sẽ dọa hắn trốn lại vào cái vỏ ban đầu.

Ở nơi Nei Bog không nhìn thấy, Envy lặng lẽ cười. Một cái đuôi lại rục rịch vươn ra, âm thầm lách đến phía sau người nam. Nó trở nên cực kỳ mảnh nhỏ, sau đó lén lút tiến vào. Tay Nei Bog trở nên hơi ngập ngừng, hắn nhíu mày, phía sau hình như có một chút cảm giác kỳ quái không thể nói rõ, thường xuyên truyền đến ngứa ngáy rất nhẹ, cảm giác tê dại quái dị như một sợi tóc đôi khi chạm vào vách thịt, là ảo giác hay sao?

“Papa, sao thế?”

Nei Bog ép mình bỏ qua cảm giác kỳ dị này, tập trung lực chú ý vào tay. Envy bên cổ Nei Bog càng cười rực rỡ, chóp đuôi đã tìm đúng chỗ, như có như không cọ xát điểm mẫn cảm nhất.

Tay Nei Bog bắt đầu không chịu ở yên, nhịp thở cũng rối loạn, mắt mở thật to, một mảnh mờ mịt và lúng túng.

“Papa?”

Thiếu niên tóc xám nhấc đầu lên, mờ mịt nhìn qua. Nei Bog dùng sức chớp chớp mắt, mới khiến mắt mình không ướt át như vậy, thoạt nhìn không… đói khát như vậy. Con hắn quan sát hắn một lúc, sau đó tỉnh ngộ cười lên.

“Papa, ngươi có cảm giác à!”

Envy đưa tay nhẹ nhàng bắt lấy bộ phận ngẩng lên một nửa của người nam, cười khờ dại.

“Ta giúp papa nhé!”

Trong đầu Nei Bog loạn thành một cục, mẹ nó thân thể này quả thật hết thuốc chữa, chẳng lẽ bắt hắn nói với thiếu niên trước mặt, hắn hiện tại có nhu cầu nhất không phải phía trước mà là phía sau. Phía sau hắn đã hoàn toàn thức tỉnh, tự động co rút lại, đang thảm hại cầu xin ân điển của kẻ khác. Nei Bog muốn kẹp hai chân lại cựa quậy thân thể, tự tôn đáng thương của hắn cầu khẩn thiếu niên đừng phát hiện tất cả những thứ này.

Nhưng thiếu niên tóc xám đè chân hắn lại không cho hắn nhúc nhích, Envy hạ mi mắt mỉm cười, lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện bên khóe miệng.

“Ta sẽ thỏa mãn papa, bất luận là nơi này…”

Đầu ngón tay Envy từ trên hạ thân cọ xuống, cho đến chỗ sâu trong giữa đùi.

“Hay nơi này!”

[FatherbyĐồi]

Nei Bog vì mệt mỏi quá mức mà ngủ mê mệt, Envy hôn đi hôn lại ấn đường người nam, rồi mới lưu luyến không rời ngồi dậy từ trên người phụ thân. Thiếu niên trầm lặng thắt caravat, đầu ngón tay tái nhợt co giật mấy cái như thần kinh, cuối cùng làm ra một nút thắt chẳng ra hình ra dạng.

Envy không để ý những thứ đó, y nhìn một hướng phía xa, lộ ra nụ cười run rẩy, sợ hãi và quật cường đan xen trong con mắt.

Y biết, vương giả bóng tối kia, đã thức dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.