Cưới Vợ Ngốc

Chương 183: Phiên ngoại: Kỳ thi đại học.




Sáng ngày hôm sau Nam Cường Thịnh thức dậy rất sớm, nếu đã là hẹn hò thì đương nhiên không thể cứ thế mà đi, anh cũng phải chuẩn bị bản thân cho chu đáo chút. 

Có điều con trai có chuẩn bị thế nào thì cũng chỉ vậy thôi, cũng giống như ngày thường – mặc một bộ vest thêm một chiếc cà vạt màu xanh nhạt, anh nhìn mình trong gương và cảm thấy khá hài lòng. 

Tối hôm qua sau khi nói chuyện với Đường Tinh Khanh anh đã nghĩ cả một đêm, trong lòng cũng đã có tính toán, nếu Phương Minh thích náo nhiệt, thích điên một chút vậy thì anh cũng sẽ điên cùng cô là được. 

Nam Cường Thịnh tới phía dưới nhà của Phương Minh rồi mới gọi điện cho cô, lúc đó chắc Phương Minh cũng dậy rồi, cô nhận điện thoại chẳng bao lâu sau thì cũng đi xuống. 

Cao su giờ có thể nói đó là một căn bệnh thường gặp của rất nhiều cô gái, đặc biệt là khi được người khác đợi, lí do thường là vì trang điểm quá lâu. 

Thế nhưng rất rõ ràng Phương Minh không mắc phải căn bệnh thường gặp này, nhưng cũng không có nghĩa là khi đi hẹn hò mà cô còn tiết kiệm cả thời gian trang điểm, khi Nam Cường Thịnh nhìn thấy Phương Minh bước xuống lầu, anh lại một lần nữa tròn xoe mắt. 

Phương Minh mặc một chiếc váy màu tím dài gần tới cổ chân, bên trên cô mặc một chiếc áo tay lỡ, nhìn vô cùng nhẹ nhàng thanh lịch. 

Hơn nữa Nam Cường Thịnh vốn cứ nghĩ hôm nay là ngày đầu tiên Phương Minh hẹn hò thì cô sẽ rất xấu hổ, nhưng không ngờ cô vẫn như trước đây – giống như khi hai người là bạn, có thể thấy rằng, tối qua cô cũng đã chuẩn bị tâm lý cho chính bản thân mình cũng không ít. 

“Sao hả? Có đẹp không?” Phương Minh đỡ lấy váy và tự mình cúi đầu xuống nhìn. 

“Đẹp, đẹp, anh nhìn sắp ngây người ra rồi đây này, có điều em bất ngờ thay đổi thế này, nói thế nào nhỉ, anh vẫn chưa quen lắm.” Nam Cường Thịnh nhìn cô một lượt, bên dưới chiếc váy dài để lộ ra hai cổ chân thon gọn đáng yêu với làn da trắng hồng. 

Phương Minh nhún váy: “Thì dù sao cũng phải thử chứ, hôm nay nói gì thì nói cũng là lần hẹn hò đầu tiên mà, em có điệu đà một chút cũng chẳng có gì quá đáng.” 

Nam Cường Thịnh đột nhiên nắm lấy bàn tay của Phương Minh, anh nói: “Cái gì mà quá đáng với không quá đáng, em thích trang điểm thế nào đều đẹp.” 

Phương Minh tròn mắt, cô nuốt nước bọt khó khăn rồi nói: “Từ trước tới giờ em chưa từng hẹn hò, chúng ta nên làm gì? Nhìn anh thì có vẻ như cao thủ rồi nhỉ!” 

Nam Cường Thịnh nói lúng túng: “Gì mà cao thủ chứ, em nghĩ anh là Đông Phùng Lưu à, thực ra anh cũng rất ít khi đi chơi với con gái, vì thế tối qua anh đã nghĩ rất nhiều mà chẳng có ý tưởng gì hay cả.” 

Phương Minh lắc đầu nói: “Không sao cả, thế nào cũng được, cứ thế này đi bộ cũng không tới nỗi nào.” 

Phương Minh chủ động ngả đầu lên vai của Nam Cường Thịnh, bộ dạng thục nữ liễu yếu đào tơ của cô khiến cho Nam Cường Thịnh có phần nghi ngờ đôi mắt của mình. 

Nam Cường Thịnh giả vờ sợ hãi nói: “Này, Phương Minh, anh thấy hình như em cứ như lúc bình thường còn tốt hơn ý, em thế này anh thấy kì kì sao vậy.” 

Phương Minh cười lớn và nói: “Con người anh đúng là kì lạ, nam nữ yêu nhau chẳng phải đều thế này à? Hay là anh thích em mắng hả? Có điều lần đầu hẹn hò mà bắt nạt anh cũng không hay lắm, sau này mà anh thích em ghê gớm với anh thì em sẽ ghê gớm cho anh xem.” 

Nam Cường Thịnh trong lòng nghĩ anh đùa cô vậy thôi chứ cô cứ thế này dần dần anh cũng sẽ quen thôi. 

Hai người cứ vậy đứng dưới tòa nhà, Nam Cường Thịnh nói: “Thực ra tối qua anh đã nghĩ ra một ý rất hay, không biết em có đồng ý không.” 

Phương Minh không nghĩ gì nhiều cô nói luôn: “Cho anh quyết đấy.” 

Nam Cường Thịnh nói: “Những nơi như quán cà phê chắc chắn là em sẽ không thích, xem phim cũng không mấy thú vụ, anh nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ ra một ý hay, chúng ta đi hóng gió nhé.” 

Phương Minh liếc nhìn Nam Cường Thịnh: “Đây mà cũng được coi là ý hay á? Chẳng cần nghĩ cũng có thể nói ra được ấy.” 

Nam Cường Thịnh cười gượng, anh véo má cô và nói: “Anh nói ở đây không phải ngồi xe ô tô bình thường đi hóng gió, như thế chẳng có gì hay cả.” 

Hai mắt Phương Minh sáng lên, đột nhiên cô ghé sát mặt mình lại gần mặt anh và nói vẻ ngạc nhiên: “Ý anh là anh muốn cùng em đua xe á?” 

Nam Cường Thịnh gãi đầu gãi tai: “Xe máy thì anh cũng biết đi nhưng anh đi không bằng em được, đua xe chắc anh không đua nổi.” 

Phương Minh bĩu môi: “Thế cũng nói, vậy thì chẳng bằng đạp xe đạp còn hơn.” 

Nam Cường Thịnh ngắt lời co: “Ý anh là em đưa anh đua xe, em lái là được, anh có thể ngồi phía sau tay lái của em.” 

Phương Minh nhìn Nam Cường Thịnh như nhìn người ngoài hành tinh: “Anh không thấy ngại khi để con gái đèo mình à!” 

Nam Cường Thịnh nói vẻ không vui: “Em nói thế mà cũng nghe được, chẳng phải là anh muốn làm em vui à? em thích đua xe, bây giờ đưa chồng em cùng đi, lại là lần hẹn hò đầu tiên nữa, em nói xem đó sẽ là một hồi hức khó quên không?” 

Phương Minh chẳng chú ý tới những gì Nam Cường Thịnh nói ngoài chữ “Chồng em”, cô nhanh chóng véo vào eo anh nhướn mày lên nói: “Sao chưa gì đã trở thành chồng em rồi thế? Anh nghĩ em là ai chứ?” 

“Thì bạn trai với chồng cũng khác nhau nhiều mấy đâu, ơ, mà trọng tâm có phải cái đó đâu, em thấy ý kiến của anh thế nào? Dù sao thì tối qua anh đã rất tâm đắc với sự thông minh của mình khi nghĩ ra chủ ý này đấy.” 

Nam Cường Thịnh vừa nói vừa cười vẻ đắc ý. 

Phương Minh không ngờ điểm này Nam Cường Thịnh lại giống với Đông Phùng Lưu, nói không chừng anh ở gần Đông Phùng Lưu nên nhiễm mấy cái thói quen xấu rồi. 

“Đúng là ảo tưởng, nếu mình em thì không sao cả, đèo thêm anh nữa cũng chẳng khác gì, nhưng anh có chắc là anh không ngại không?” 

Phương Minh phải xác nhận lại ý định của Nam Cường Thịnh. 

Nam Cường Thịnh gật đầu nói: “Anh quên mất đấy, nếu có thể cùng đua xe với những người của nhóm đua xe thì đúng là một ý kiến không tồi.” 

Phương Minh vừa nghe tới câu này cô liền có chút lo lắng, cô nói vẻ thận trọng: “Này, Cường Thịnh, anh muốn làm gì hả!” 

Nam Cường Thịnh nói vẻ thản nhiên: “Không làm gì cả, chẳng phải là anh muốn tuyên bố với họ một số điều, ví dụ như là chị cả của bọn họ bây giờ là người của anh rồi.” 

Phương Minh mím môi lắc đầu lia lịa. 

Nam Cường Thịnh nói: “Không được, cái này phải nghe anh.” 

Nam Cường Thịnh nắm lấy tay của Phương Minh: “Anh muốn hòa nhập với bạn bè của em thôi mà.” 

Phương Minh thở dài nói: “Anh quên sự việc tối ngày hôm đó rồi à? anh mà thế anh không sợ người của Đảng Phi Xa lại tìm tới anh gây phiền phức à? Nói thực lòng, có những người trong số bọn họ không muốn em yêu đương ai.” 

Nam Cường Thịnh gật đầu nói: “Anh biết ý em, có điều chính vì thế nên anh mới muốn bọn họ biết rõ một điều rằng Phương Minh em đã là người phụ nữ của anh rồi.” 

Nam Cường Thịnh nhìn Phương Minh với ánh mắt thâm tình, để xóa đi phần nào lo lắng của cô anh khẽ hôn lên trán cô. 

Phương Minh có chút giật mình, có điều cô cũng khẽ mỉm cười và nhắm mắt lại, đợi tới khi nụ hôn đó kết thúc cô mới từ từ mở mắt ra và nói: “Thôi được, em nghe anh.” 

Nói xong Phương Minh lại nhìn bộ đồ mình mặc, cô nói vẻ nuối tiếc: “Em còn nói thử phong cách khác xem thế nào, xem ra lại phải đi thay đồ rồi, tại anh cả đấy.” 

Đối diện với ánh mắt trách móc mà trong lòng Nam Cường Thịnh cảm thấy thật ấm áp. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.