Cuối Tuần Tôi Và Em

Chương 3




“Lão gia, xe cứu thương đến rồi ạ!” Bảo mẫu vội vã chạy vào. Quý Hào nhanh chóng bế Lục Dao ra khỏi nhà ăn, chạy về phía xe cứu thương ở ngoài biệt thự.

“Đi thôi, chúng ta đi xem một chút!” Ngữ khí của Quý phụ thực bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc bên trong. Nói xong liền ra khỏi nhà ăn.

Quý Tiêu Dương cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt của Quý Thần Quang trong lòng, nhẹ nhàng nói “Thần Thần đừng sợ, có anh hai ở đây rồi! Không sợ, anh hai sẽ ôm chặt lấy em!” Rồi sau đó lại ngẩng đầu đi theo phía sau Quý phụ. Ngồi trên xe của nhà mình đi theo xe cứu thương, nhanh chóng hướng tới bệnh viện.

Đôi tay mập mạp của Quý Thần Quang gắt gao ôm cổ Quý Tiêu Dương, đưa khuôn mặt mềm mềm nộn nộn dán chặt lên mặt Quý Tiêu Dương. Cái miệng mím chặt, đôi mắt to tròn vẫn như trước dại ra. Mẹ thật đáng sợ….. Lúc này Quý Thần Quang giống như vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng quát thê lương bén nhọn của mẹ vừa nãy…..

Quý Tiêu Dương vươn tay nhẹ nhàng vuốt lưng Quý Thần Quang trong lòng, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Quý phụ, trên mặt cũng giống Quý phụ không một chút biểu tình. Thực bình tĩnh. Chính là ánh mắt đen bóng có chút dọa người……

Ở bệnh viện đợi gần một tiếng, mặt Lục Dao đã được băng bó, chỉ là bị bỏng nhẹ, chú ý trị liệu trong nửa tháng là có thể khôi phục. Bác sĩ đề nghị trước nên nằm viện một ngày để quan sát, sợ sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, dù sao cũng là bị thương ở trên mặt, nên cần đặc biệt chú ý.

Bác sĩ chữa trị cho Lục Dao sắp xếp phòng bệnh, Quý Hào bình tĩnh ôm vợ mình nhanh chóng vào phòng. Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang đi theo Quý phụ cũng vào phòng bệnh. Vừa mới tiến vào liền thấy ánh mắt Lục Dao lóe lên tia ngoan độc mãnh liệt, gắt gao nhìn chằm chằm Quý Thần Quang.

“Cút đi!” Ngữ khí bén nhọn. Thằng ngu này, nếu mặt của cô có chuyện gì, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho nó…… Không có khuôn mặt này, sự nghiệp diễn viên của cô liền bị hủy……

“Mẹ à, Thần Thần không phải cố ý đâu!” Quý Tiêu Dương khẽ nhíu mày, rồi sau đó lại khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói một câu với Lục Dao. Hai tay gắt gao ôm Quý Thần Quang trong lòng. Hắn cảm giác được thân thể Thần Thần đang run rẩy….. Đáy mắt dần hiện lên vẻ lo lắng. Mẹ à, hy vọng mẹ không cần làm gì quá mức, bằng không…..

“Không phải cố ý sao? Thằng ngu ngốc này căn bản chính là cố ý!” Cứ nghĩ đến khuôn mặt mình có thể sẽ bị hủy, lòng Lục Dao càng thêm tức giận. Sự nghiệp diễn viên của cô vừa mới khởi sắc….. Thằng ngu ngốc này. Đâu là lần thứ hai rồi…… Hai tay đặt trong chặt nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào thịt.

“Mẹ à, hãy chú ý lời nói của mẹ” Khóe miệng nhẹ cười của Quý Tiêu Dương biến mất, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, thanh âm mang theo sự lãnh liệt. (lạnh lùng ác liệt)

Hắn cuối cùng cũng đã biết vì cái gì mà Thần Thần lại sợ hãi như vậy…….

Bọn họ những người này, bao gồm có cả mẹ, cư nhiên ở sau lưng hắn gọi Thần Thần là đứa ngu ngốc……

Chết tiệt…… Thần Thần của hắn đến tột cùng đã phải chịu loại lời nói châm chọc khiêu khích này bao lâu rồi…….

“Con, con chỉ là, không cẩn thận…… Con không biết……” Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang phiếm hơi nước, thanh âm nho nhỏ, giải thích vì chính mình. Cậu không biết trong tay anh hai có bát canh, cậu thật sự không biết……

Quý Tiêu Dương cảm giác được bả vai của mình đột nhiên ướt. Trong lòng lại quặn đau, Thần Thần của hắn vừa khóc……

“Mày là đứa ngu ngốc. Mày cút cho tao! Cút! Cút!” Nghe lời nói của Quý Thần Quang, Lục Dao hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng, vươn tay chỉ thẳng vào mặt Quý Thần Quang. Nơi không bị băng bó trên mặt thoáng hiện lên sự căm giận “A…… Đau quá…..” Bởi vì quá kích động, Lục Dao làm động đến miệng vết thương. Trong phòng bệnh nhất thời lại vang lên một tiếng hét bén nhọn chói tai.

Quý Hào nhanh chóng nhấn nút ở đầu giường gọi bác sĩ đến. Vươn tay ôm Lục Dao vào ngực, nhẹ giọng an ủi. Tầm mắt nhìn về phía Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang ở trong lòng hắn, ánh mắt có điểm lạnh “Tiêu Dương, con mang theo nó ra ngoài trước đi!”

“Ba ba!” Quý Tiêu Dương không nghĩ tới ba của mình cũng không có lý trí như thế. Việc này căn bản không liên quan tới Thần Thần…..

“Đi ra ngoài trước đi!” Thanh âm Quý Hào rất nhẹ nhưng cũng rất lạnh. Nhìn vợ mình ở trong ngực, lòng hắn lại quặn đau.

“Kỳ cục!” Quý phụ lẳng lặng đứng ở một bên đột nhiên mở miệng, thanh âm mang theo sự tức giận.

Quý phụ vừa mở miệng, trong phòng bệnh nhất thời im lặng, đều có chút khó hiểu nhìn về phía Quý phụ. Sao cha lại nổi giận?…… Ông nội nổi giận?……

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy ông nội tức giận như vậy……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.