Cuối Tuần Tôi Và Em

Chương 24




“Anh hai, anh không đi làm sao?” Trong tay Quý Thần Quang cầm một quyển sách, nghiêng đầu nhìn Quý Tiêu Dương đang ngồi bên cạnh bóc nho cho cậu, trong giọng nói mang theo nghi hoặc! Buổi sáng hôm nay, anh hai luôn luôn ở bên cạnh chăm sóc cậu. Hiện tại đã là hai giờ chiều rồi, đáng lẽ ra nên đi làm nhưng xem bộ dáng anh hai giống như cũng không nghĩ sẽ đi làm. Chẳng lẽ anh hai hôm nay nghỉ làm? Không phải vừa mới đi thành phố C bàn chuyện làm ăn sao? Hôm nay không đi làm sẽ có ảnh hưởng đi……

Trong lòng Quý Thần Quang loạn nghĩ, cuối cùng không nhịn được sự lo lắng trong lòng, đẩy đẩy người Quý Tiêu Dương vẫn đang cười ngây ngồi bóc nho cho cậu “Anh hai, anh không đi làm không làm sao chứ? Không phải vừa mới đi công tác ở thành phố C bàn chuyện làm ăn sao? Hôm nay không đi quản lý liệu có được không?……”

“Không có việc gì, Thần Thần đừng lo lắng!” Đưa quả nho đã bóc xong đến bên miệng Quý Thần Quang, cả người Quý Tiêu Dương đều ở trong trạng thái hưng phấn rạng rỡ!

Anh hai hưng phấn như vậy sao? Đều đã một ngày rồi…… Bất quá, anh hai cao hứng là tốt rồi! Hì hì, anh hai cao hứng, cậu cũng thấy vui vẻ! Quý Thần Quang ở trong lòng vui vẻ rạo rực nghĩ, rồi sau đó hé miệng ăn nho.

“Thần Thần, muốn ăn bánh kem mousse không?” Đem nho đã bóc đút cho Quý Thần Quang xong, Quý Tiêu Dương rửa tay trong chậu nước, dùng khăn giấy lau khô, rồi sau đó đem Quý Thần Quang đang ngồi trên sô pha ôm vào lòng. Cúi đầu hôn lên mặt cậu một cái.

“Muốn!” Nghe được hai chữ ‘bánh kem’, hai mắt Quý Thần Quang liền tỏa sáng, không chút do dự nói ra một chữ. Vài năm nay anh hai đã học nấu ăn, kĩ năng phi thường tốt, nhất là nấu món ngọt, ăn rất ngon. Nga đúng rồi, Kỳ, Quý Thần Quang vươn tay kéo kéo áo Quý Tiêu Dương “Anh hai, Kỳ có ở nhà không? Gọi anh ấy đến đây cùng ăn đi! Trước đó vài ngày em có gặp anh ấy, thấy anh ấy gầy đi rất nhiều!” Kỳ thật hẳn là nói, sau nửa năm Cửu rời đi, Kỳ đã bắt đầu có điểm kỳ quái……

“Kỳ hiện tại đang ở thành phố C, chắc là mai mới về! Thần Thần muốn ăn bánh thì cứ ở đây xem sách một lát đi, anh hai lập tức đi làm!” Đem Thần Thần ngồi trong lòng đặt lại sô pha. Kỳ thật hắn cũng khôg muốn buông ra, chỉ muốn mỗi thời mỗi khắc đều ôm Thần Thần trong lòng!

“Vâng ạ!” Một lần nữa cầm lấy quyển sách, Quý Thần Quang lẳng lặng đọc.

Quý Tiêu Dương thu dọn rác cùng với chậu nước trên bàn xong liền đi vào phòng bếp! Đứng ở trước tủ lạnh nghĩ một lúc liền quyết định làm bánh mousse hoa quả! Nghĩ như vậy, động tác của Quý Tiêu Dương liền nhanh hơn. Công đoạn làm bánh mousse có chút phức tạp, nhưng thời gian không quá lâu, tầm một tiếng là có thể xong.

Đến ba giờ rưỡi, bánh mousse hoa quả nóng hầm hập ra lò. Toàn bộ căn phòng nhất thời tràn ngập mùi hương thơm ngát! Nguyên lai Quý Thần Quang vẫn đang chú tâm đọc sách lập tức bị mùi hương dụ hoặc người này hấp dẫn. Đôi mắt mở to thèm thuồng nhìn về phía phòng bếp, thơm quá a, hảo muốn ăn……

“Ha ha, con mèo tham ăn!” Bưng bánh kem vừa mới ra lò, Quý Tiêu Dương ngồi xuống bên người Quý Thần Quang, rất tự nhiên đưa cậu ôm vào trong ngực. “Ăn đi! Nếm thử xem hương vị thế nào”

Quý Thần Quang xúc một miếng bánh kem cho vào miệng. “Là vị hoa quả. Ăn ngon!” Nhất thời liền cho Quý Tiêu Dương một nụ cười sáng lạn! Bộ dáng thỏa mãn kia làm trong lòng Quý Tiêu Dương tràn ngập vui sướng! Lúc trước vì Thần Thần mà học làm đồ ngọt, hắn mất không ít công sức. Hoàn hảo cuối cùng cũng học thành công. Hiện tại nhìn Thần Thần tươi cười thỏa mãn ở trước mặt, cảm giác hết thảy đều không là gì hết! Thần Thần thích là tốt rồi!

……

Quý Thần Quang ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, Quý Tiêu Dương liền ở bên cạnh chăm sóc ba ngày! Hai người đâu cũng không đi, cả ngày đều ở trong nhà, làm làm đồ ngọt, phơi nắng phơi nắng, đọc sách, ngẫu nhiên thảo luận một ít phim truyền hình. Sau đó nói muốn đi đâu chơi, thích ăn cái gì, hoặc là nhìn dòng người đi lại dưới đường qua cửa sổ, nói về chó chó mèo mèo, nghĩ có phải hay không nên nuôi một con…… Hoặc là ôm nhau lẳng lặng ngồi nhìn mặt trời lặn ở đằng tây…… Những việc nhỏ này người khác xem có vẻ thực nhàm chán nhưng bọn họ lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Ngày bình thản như vậy, họ rất thích!

Buổi tối ngày thứ ba, Quý Thần Quang nhận được điện thoại của Ngô Hâm, hỏi thăm vết thương của cậu cùng ngày mai có thời gian đến ‘Mỹ Thực Lâu’ không! Ngày kia hắn phải trở về thành phố C rồi. Quý Thần Quang đáp ứng! Hai người hẹn giữa trưa ngày mai đến ‘Mỹ Thực Lâu’ gian số bảy ăn cơm!

Buổi sáng, Quý Thần Quang vẫn còn đang ngủ liền cảm giác có cái gì đó lạnh lạnh đang ở trên mặt cậu nhích tới nhích lui, đuổi thế nào cũng không đi. Cuối cùng Quý Thần Quang tức giận mở mắt, liền thấy nụ cười trêu tức của anh hai “Con heo lười tức giận rồi!”

“Anh hai, em hảo mệt!” Vươn tay đẩy tay Quý Tiêu Dương ra. Thật vất vả ba ngày mới nghỉ ngơi dưỡng thương tốt. Đêm qua khi tắm anh hai cứ bắt phải cùng nhau tắm, sau đó, tắm tắm liền…… đến trên giường. Mệt chết cậu…… Lần đầu tiên phát hiện, tinh lực của anh hai thực sự tốt đến mức làm cậu giật mình!

“Thần Thần, hiện tại đã mười một giờ rồi! Em không phải hẹn Ngô Hâm mười hai giờ ăn cơm ở ‘Mỹ Thực Lâu’ sao?” Đem Quý Thần Quang ôm vào trong ngực, hôn nhẹ lên mặt cậu.

“Ách……” Quý Thần Quang mở mắt, có chút mơ hồ nói. “Đã mười một giờ rồi?” Cậu như thế nào cảm giác vừa mới nhắm mắt ngủ một hồi thôi, sao lại đã là mười một giờ ngày hôm sau rồi…… Thật mệt, sắp chết rồi……

“Ân. Thần Thần rời giường đi! Ngoan, đi chia tay bạn trước rồi sau đó trở về ngủ tiếp!” Đem Quý Thần Quang ôm vào phòng tắm, giúp cậu lấy kem đánh rằng! “Thần Thần, nhanh chóng đánh răng rửa mặt. Đừng để bạn em chờ sốt ruột!” Vặn mở vòi nước, dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt Quý Thần Quang để cậu thanh tỉnh một chút! Buổi chiều Thần Thần đi ăn với bạn, hắn cũng phải tới công ty một chuyến. Mấy ngày nay không có làm việc, khẳng định công việc sẽ chất đống như núi!

“Đều tại anh hai!” Cầm bàn chải chuẩn bị đánh răng, Quý Thần Quang đẩy Quý Tiêu Dương phía sau một chút! Nếu không phải anh hai…… Cậu sẽ không mệt mỏi như vậy……

“Ha ha!” Quý Tiêu Dương không nói gì, trên mặt là nụ cười ôn nhu! “Thần Thần, đánh răng rửa mặt nhanh lên. Anh đi giúp em chọn quần áo!” Nói xong liền ra khỏi phòng tắm, mở ra tủ quần áo, tự hỏi Thần Thần mặc cái gì thì đẹp! Sáng quá không được, tối quá cũng không được, Thần Thần của hắn, một mặt đẹp nhất chỉ có thể để một mình hắn nhìn! Nhưng là Thần Thần của hắn đi ra ngoài cũng không thể quá bình thường. Chọn hai phút đồng hồ, Quý Tiêu Dương rốt cục quyết định để Thần Thần mặc đồ nhẹ nhàng thường ngày!

Quý Thần Quang sau khi tẩy tửa xong, thay đồ anh hai đã chọn rồi sau đó cùng Quý Tiêu Dương ra khỏi nhà. Đi vào bãi đỗ xe, lên xe, Quý Tiêu Dương khởi động xe hăng hái đi tới ‘Mỹ Thực Lâu’. Dùng mười lăm phút ngắn ngủi liền đến nơi.

“Anh hai, em đi xuống trước. Đợi lát nữa em sẽ tự mình gọi xe về nhà!” Quý Thần Quang tháo dây an toàn, nói với Quý Tiêu Dương.

“Ân. Em mau đi đi. Thần Thần, hôm nay buổi tối anh hai có thể sẽ về muộn. Anh đã làm mấy món điểm tâm ngọt rồi, em về nhà hâm nóng rồi ăn trước đi!” Sờ sờ đầu Quý Thần Quang, hôn lên môi cậu một cái! “Em nhanh đi đi. Hiện tại đã mười hai giờ rồi!”

“Dạ!” Quý Thần Quang tươi vui rạo rực xuống xe. Trong nháy mắt xuống xe đột nhiên quay đầu, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hôn lên môi Quý Tiêu Dương một cái. Sau đó nhanh chóng chạy vào trong ‘Mỹ Thực Lâu’!

Quý Tiêu Dương nhất thời thoải mái cười to. Thần Thần của hắn thời điểm thẹn thùng hảo khả ái……

Quý Thần Quang chạy quá nhanh, nhất thời không chú ý phía trước. Khi chuẩn bị lên lầu thì đột nhiên lao vào trong một cái ôm……

“Thật xin lỗi!” Nhanh chóng đứng thẳng, Quý Thần Quang ổn định cảm xúc, nói một câu xin lỗi với người phía trước. Trên mặt vẫn còn mang theo đỏ ửng khi đánh lên anh hai vừa nãy……

“Không có việc gì!” Khi Sở Phong chống lại ánh mắt của Quý Thần Quang liền cảm giác được có chút quen thuộc quái dị. Rồi sau đó ở trong lòng hơi ngây người một chút. Một cậu bé thực thuần khiết…… “Cậu không sao chứ? Tôi tên là Sở Phong!” Không tự giác, Sở Phong liền đem tên mình nói cho cậu bé trước mặt! Ngay cả chính anh đều cảm thấy ngạc nhiên!

“Tôi không sao! Tôi đang vội, không có thời gian nói chuyện!” Bị thanh âm ôn nhu của Sở Phong làm bừng tỉnh! Suy nghĩ của Quý Thần Quang rốt cục cũng đặt lên người đàn ông trước mặt. Thật là một người đàn ông ôn nhu, Quý Thần Quang đột nhiên nghĩ đến một câu: Tao nhã như ngọc! Có một loại cảm giác như thư sinh nho nhã thời cổ đại! Trong lòng nhất thời sinh ra một cỗ hảo cảm! Ở bên người cậu, người có hơi thở ôn nhu như vậy chỉ có Nam Cung Kỳ. Bất quá loại ôn nhu của Kỳ mềm nhẹ như gió xuân, còn loại ôn nho nhã của người đàn ông này là một loại thành thục nội liễm trải qua thời gian dài lắng đọng lại thành sự vân đạm phong khinh!

Hơn nữa, Quý Thần Quang cảm giác được cậu cùng người đàn ông xa lạ trước mặt này có một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Nhất là ánh mắt nhìn thẳng vào cậu kia……

“Không có việc gì là tốt rồi! Đây là danh thiếp của tôi! Hy vọng cậu không cảm thấy đường đột. Tôi chỉ là rất muốn cùng cậu làm bạn! Tôi có cảm giác rất quen thuộc đối với cậu mà không hiểu vì sao! Đương nhiên còn mời cậu không cần chê cười cách nói này!” Sở Phong cảm thấy chính mình hôm nay khẳng định động kinh rồi, bằng không sao lại đem danh thiếp đưa cho một cậu bé xa lạ!

“Cái kia, tôi không có danh thiếp. Tôi tên là Quý Thần Quang! Thật vui khi quen biết anh! Kỳ thật tôi cũng có cảm giác giữa chúng ta có một loại quen thuộc kỳ lạ!” Quý Thần Quang tiếp nhận danh thiếp của Sở Phong, ánh mắt nhìn Sở Phong cười nhàn nhạt nói.

“Phải không? Thật đúng là duyên phận!” Nghe lời nói của Quý Thần Quang, nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt cậu bé, Sở Phong đột nhiên cảm giác được tâm trạng tồi tệ vừa rồi đều biến mất! Cả người có một loại cảm giác khoan khoái không nói nên lời! Nghĩ vậy, khóe miệng liền cười càng thêm ôn nhu ấm áp! Cậu bé này thật đúng là giống như thuốc chữa bệnh vậy……

“Ân!” Quý Thần Quang gật gật đầu, rồi sau đó mang theo chút có lỗi nói với Sở Phong “Bạn của tôi còn đang chờ, tôi lên đó trước. Nếu có rảnh chúng ta lại nói chuyện tiếp!”

“Ân. Tôi chờ điện thoại của cậu!” Ma xui quỷ khiến, Sở Phong nói một câu như vậy. Lời vừa ra khỏi miệng liền cảm giác rất kỳ dị…… Rõ ràng giống như là chuyện kia vậy…… “Thật xin lỗi!” Ý thức được mình nói sai, Sở Phong nhanh chóng bồi thêm một câu.

“Không có việc gì!” Quý Thần Quang cười nhẹ rồi lướt qua Sở Phong đi lên lầu hai. Đứng ở hành lang lầu hai, Quý Thần Quang cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay, thì thầm cái tên trên đó: Sở Phong…… Thật sự là có chút quen thuộc. Giống như đã từng nghe nói ở đâu đó…… Suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra, Quý Thần Quang liền lắc lắc đầu, đem suy nghĩ hỗn loạn đuổi đi, đi về phía gian số bảy. Khi vừa mới nhấc chân, Quý Thần Quang liền ngừng lại một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười ‘thì ra là thế’.

Cậu cuối cùng cũng biết cảm giác quen thuộc của bọn họ từ đâu mà ra! Cậu cùng người đàn ông tên Sở Phong kia, đôi mắt của hai người rất giống nhau……

Sở Phong bên này đi tới bãi đỗ xe, khi ngồi lên xe vẫn hơi thất thần. Quý Thần Quang…… thật sự là một cậu bé sạch sẽ! Trong lòng thản nhiên nghĩ. Thời điểm hoàn hồn lại, nhìn vào gương chiếu hậu của mình, Sở Phong trong nháy mắt liền hiểu được! Khó trách lại cảm giác quen thuộc như vậy! Nguyên lai đôi mắt của cậu bé kia và mình rất giống nhau!

Nhất thời nhịn không được mà bật cười! Thật đúng là duyên phận mà…… Bất quá, trong mắt của cậu bé đều là ánh sáng thuần khiết. Mà anh thì……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.