Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 47: 47: Tiếp Tục Lừa Cậu Chủ




“Mã tướng quân ngài đi về trước đi, ta đi đem hai người không bớt lo kia trở về, tuổi A Thiết còn nhỏ tính tình không đủ trưởng thành, hôm nay cho hắn nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại tiếp tục đi lo rèn.” Triệu Hàm nói với Mã tướng quân ở bên người.

Mã tướng quân gật gật đầu cười nói: “Ngươi nói cũng đúng, đứa nhỏ kia tuổi không lớn, nếu không phải công đoạn cuối cùng của giáo nhất định phải là đứa nhỏ này hoàn thành, ta cũng không cần phải theo dõi hắn như vậy, khó xử một đứa nhỏ như vậy, chờ một trăm cây giáo làm xong, liền cho đứa nhỏ kia nghỉ ngơi vài ngày. Tiểu phu lang nhà ngươi cũng thật có đủ bản lĩnh, khí lức A Thiết rất là lớn, rèn ra đao kiếm so với thợ rèn bình thường cũng tốt hơn rất nhiều.”

Triệu Hàm nghe Mã tướng quân khích lệ Phàm tử, so với khích lệ hắn, hắn còn vui hơn nhiều, Phàm tử thông minh ánh mắt lại tốt, những thứ này hắn so với ai cũng rõ ràng hơn.

Triệu Hàm mang theo mười mầy người cưỡi ngựa rời khỏi doanh địa, khi mã tiến vào dòng suối nhỏ bên cạnh rừng cây, Triệu Hàm liền nhìn thấy sắc mặt Lâm Phàm tái nhợt, bước chân lảo đảo đi về phía này, Triệu Hàm cũng không dám lên tiếng làm kinh động đến Lâm Phàm, chỉ sợ Lâm Phàm bị hoảng sợ sẽ ngã xuống thì không tốt, trong rừng cây có rất nhiều cọc gỗ, dễ dàng làm bị thương người.

Triệu Hàm nhảy xuống ngựa lập tức chạy đến bên người Lâm Phàm, duỗi tay ra ôm lấy người đang kinh hồn bạt vía, “Phàm tử, Phàm tử ngươi làm sao vậy, thân mình làm sao lại lạnh như vậy, A Thiết đâu, lão Nghiêm ngươi lập tức cho người đi dọc theo bờ sông tìm kiếm, nhất định phải tìm thấy A Thiết mới được.”

Được ôm ấp ấm áp vây quanh, khiến cho tri giác của Lâm Phàm dần trở về, khi hắn nghe thấy lời của Triệu Hàm liền gắt gao nắm lấy ống tay áo của Triệu Hàm nói: “Đừng đi, đừng đi, từ từ, từ từ ta có lời muốn nói.” Lời nói của Lâm Phàm có chút run run, sắc mặt vô cùng tái nhợt, một tia huyết sắc cũng không có, nhìn giống như là thủy quỷ lên bờ.

“Phàm tử xảy ra chuyện gì, lão nghiêm ngươi trước tiên thủ ở nơi này, ta mang phàm tử đến chỗ ánh nắng, A Hán nhanh đi hỏa đầu doanh lấy trà gừng lại đây, Phàm tử khẳng định là ở trong nước rất lâu. Chờ ta hỏi rõ ràng xong, sẽ kêu A Hán thông báo với lão Nghiêm.” Triệu Hàm nói xong lập tức cởi quần áo ướt sũng trên người Lâm Phàm ra, đem quần áo trên người mình cởi ra lập tức bao lấy Lâm Phàm đang không ngừng run cầm cập, tiếp theo liền ôm lấy Lâm Phàm chạy về doanh địa.

Nước trà ấm áp chạy vào trong miệng, Lâm Phàm rùng mình một cái, rốt cuộc có cảm giác đã sống lại, lúc này tay hắn đã bị ngâm đến trắng bệch, sau khi rời khỏi nước, da trên tay liền nhăn lại như vỏ cây, khó coi muốn chết.

Lâm Phàm uống hết một cốc nước lớn mới hòa hoãn tinh thần một chút, lập tức hướng Triệu Hàm canh giữ ở bên người nói: “A Thiết còn ở bên hồ, chúng ta vốn là muốn đi nơi đó câu cá, hồ nước rất lạnh ta không dám xuống nên là ở bên hồ câu cá. A Thiết bơi tốt, cũng không sợ lạnh, nên hắn đi bơi, đến giữa trưa, ta chuẩn bị nướng cá ăn. A Thiết đột nhiên trở về nói hắn phát hiện địch nhân, hắn kêu ta chạy đi, chuẩn bị dẫn dắt địch nhân rời đi, một khi như vậy hắn nhất định sẽ chết, ta không có đồng ý. Sau đó ta nghĩ ra cách, nếu là không có gì bất ngờ, A Thiết hẳn là có thể sống sót.”

Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều còn muốn nói tiếp, vội vàng mở miệng nói: “Đừng nóng lòng, từ từ nói, chỉ cần ngươi có cách thì nhất định sẽ thành công, A Thiết nhất định không có việc gì, chúng ta sẽ đi đón hắn trở về. Đừng nóng vội, đừng nóng vội, từ từ nói, uông thêm một miếng nước nữa.”

Lâm Phàm uống thêm một miếng nước để nhuận cổ họng rồi tiếp tục nói: “Biện pháp kia cũng chỉ có A Thiết mới có thể làm được, kỹ năng bơi lội của hắn rất tốt, có thể nín thở ở dưới đáy nước rất lâu. Lúc ấy trên hồ nước căn bản không có chỗ giấu người, cho dù chạy vào trong cánh rừng cũng sẽ bị địch nhân bắt. Mặc kệ là thể lực hay là sức chịu đựng của ta, cũng không có khả năng qua được binh lính, huống chi bọn họ còn là binh trinh sát, dấu vết ta lưu lại khẳng định sẽ bị bọn họ phát hiện. Cho nên A Thiết cũng hiểu đạo lý này, A Thiết lấy một cây cỏ lau cho ta, kêu ta theo dòng nước lặn đi….”

Triệu Hàm rất nhanh liền biết được tại sao Phàm tử cùng A Thiết lại làm như vậy, thế nhưng còn có thể đủ thông minh như vậy, ở trong rừng A Thiết cùng Phàm tử làm sao có thể tránh được sự truy kích của binh trinh sát địch Bắc. Nhưng khi xuống nước thì không như vậy, Phàm tử cắn cỏ lau xuống nước, lặn dọc theo bờ sông, địch Bắc căn bản không thể tưởng tượng ra, bởi vì địch Bắc căn bản không biết bơi lội, cũng không thông thuộc kỹ năng bơi lội, thử hỏi bọn người kia làm sao có thể nghĩ tới hai ngươi đến từ Yến thành này có thể ở trong nước ngốc mấy canh giờ.

Kế hoạch Lâm Phàm nói với A Thiết rất đơn giản, là phải giả chết, thời điểm A Thiết bơi ở trong hồ, cũng  mang theo một đoạn cỏ lau, khi hắn bơi đến độ sau một trăm thước, khoảng cách khá xa khẳng định là sẽ không nhìn thấy hắn rõ ràng.

Liền chộp lấy một mũi tên bắn vào trong nước, đến thời điểm địch nhân bắn tên vào hắn, A Thiết sẽ giả bộ bị tên bắn trúng, hơn nữa phải làm khổ nhục kế, phải có một vết thương chảy máu ở ngực. Lâm Phàm đặc biệt dặn dò A Thiết nhất định phải dùng tay bẻ gãy đuôi tiễn, trở mình hiện lên mặt nước nhất định phải để cho địch nhân nghĩ là đã bắn trúng tim, hắn phải chết không có gì nghi ngờ.

Lúc này chính là thời điểm để A Thiết chạy trốn, chỉ cần A Thiết lặn vào đáy nước, sau đó theo đáy  nước rời khỏi khu vực kia, cái hồ thì lớn mà nước lại sâu, mà dòng nước bắt đầu lại chảy xiết, trong địch Bắc cho dù có người bơi lội, lại như thế nào có thể bàng A Thiết ngay từ nhỏ đã ở trong nước lớn lên.

Muốn ở trong một hồ nước tìm một thi thể đã chìm vào trong nước, binh trinh sát của địch Bắc tuyệt đối là không có khả năng làm, cho nên A Thiết sẽ dễ dàng trốn đi. Chỉ cần A Thiết hành động không có gì sai lầm, sống sót tuyệt đối là không có vấn đề gì.

Triệu Hàm nhanh chóng nắm lấy tay Lâm Phàm, Mã tướng quân bên cạnh sau khi nghe Lâm Phàm nói xong, bội phúc vạn lần, khó trách Trần Kiệt nói tiểu tử này rất thông minh, quả  nhiên rất lợi hại, không phục không được. Thời gian ngắn ngủi như vậy, Lâm Phàm chẳng những có thể nghĩ ra cách cho A Thiết thoát thân, thậm chí còn có chuẩn bị phía sau cho kế hoạch.

Chỉ cần binh trinh sát của địch Bắc xác định A Thiết đã chết, lại không phát giác Lâm Phàm chạy đi, vậy kế hoạch kia của bọn họ vẫn có thể tiếp tục. Mà bọn họ hiện tại đã biết được hướng đi của binh trinh sát địch Bắc, kế tiếp là tra  xét động tĩnh của đại quân địch Bắc, một hồi phục kích và phản phúc kích đã bị Lâm Phàm xoay chuyển hoàn toàn.

Lúc này Mã tướng quân đã rõ ràng, nhất định là trinh sát địch bắc phát hiện ở thông kính hồ có thông đạo, binh trinh sát đi dò đường, lại đụng phải A Thiết, mà Lâm Phàm ở eo núi câu cá nên không bị phát hiện, hiện tại bọn họ nghĩ rằng đã giải quyết được A Thiết, cho nên kế hoạch chắc chắn là vẫn được tiếp tục.

Kính hồ ở bên kia vài năm qua có mấy ngọn núi ngăn cản, Đại Hạ cho tới bây giờ sẽ không điều tra ở bên đó, nếu thực để cho địch Bắc mang theo đại quân đi qua, đến lúc đó giáp công hai bên đối với doanh địa của bọn họ, có thể bảo vệ được doanh địa hay không còn khó nói, nếu làm không tốt còn có thể bị giết, bởi vì tuyệt đối sẽ không phải có mấy trăm ngàn người lén đi qua mà là cả một đại quân.

“Triệu Hàm ngươi cho người đi đón A Thiết, đừng đến gần chân núi quá, A Thiết chắc chắn là lựa chọn cách trở về giống ta, các ngươi chỉ cần mang theo người đi lại vài vòng, binh trinh sát địch bắc tuyệt đối sẽ không kinh động tới các ngươi.” Lâm Phàm hướng Triệu Hàm nói.

Hắn lúc ấy lo lắng binh trinh sát địch Bắc sẽ theo con sông mà tiến vào đây, cho nên không dám lên bờ, chỉ sợ bị phát hiện kế hoạch lúc trước sẽ bị thất bại trong gang tấc. Lâm Phàm tin tưởng A Thiết cũng sẽ cẩn thận giống như hắn, dù sao những bước lúc trước cũng làm rất tốt, một bước cuối cùng cho dù là ai cũng muốn kiên trì.

“Không cần phiền toái như vậy, Phàm tử ca cũng thật vô dụng, ta giả chết xong còn ở trong nước quan sát một lúc giờ cũng đã trở về, ngươi thế nhưng giờ mới trở về. Mà mặt còn trắng như vậy, thực làm cho người ta đau lòng.” A Thiết vén lên doanh trướng nhìn thấy Lâm Phàm liền hì hì cười nói, hôm nay thật sự rất kích thích, là một sự kiện kinh thiên động địa mà hắn làm tốt trong đời này, đến bây giờ A Thiết vẫn còn có chút phấn khởi, không thể hoàn toàn tỉnh táo.

Dọc theo đường đi A Thiết rất lo lắng Lâm Phàm có thể gặp chuyện không may hay không, cho đến khi hắn bước vào doanh trại nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Lâm Phàm lúc này mới yên tâm, tâm tình cũng tốt hơn. Phàm tử ca không có việc gì thật sự là quá tốt, lần này chính là hắn rủ Phàm tử ca ra ngoài chơi, kết quả lại làm Phàm tử ca gặp chuyện nguy hiểm, nếu Phàm tử ca xảy ra chuyện gì, hắn cả đời này cũng không thể tha thứ cho mình.

Lâm Phàm nhìn thấy quần  A Thiết ướt đẫm đi vào trong doanh trướng, còn có khí lức đùa giỡn hắn tức giận nói: “Ngươi, ngươi, ngươi tên khốn nạn, làm ta sợ muốn chết, ta kêu ngươi trở về ngươi còn dám quay đầu lại quan sát những người đó, lá gan cũng quá lớn, những chuyện này đều giao cho người khác là được, ngươi thật sự là cả mạng nhỏ cũng không cần nữa phải không. Nhanh đi mặc quần áo, ngươi là một ca nhi mà trần truồng như vậy còn ra thể thống gì, Triệu Hàm mau chóng kêu quân y lại đây, tay phải A Thiết bị thương.”

Lời nói của Lâm Phàm không sai, trên người A Thiết không có vết thương gì, nhưng trong lòng bàn tay phải bị A Thiết dùng dao nhỏ rạch một lỗ hổng, lỗ hổng nhìn rất sâu, lúc này miệng vết thương cũng không có chảy máu, hơn nữa bên ngoài miệng vết thương trắng bệch, nhìn thấy rất là khủng bố.

Kế tiếp là một trận chân tay luống cuống, Mã tướng quân đem chuyện chăm sóc A Thiết cùng Lâm Phàm giao cho Triệu Hàm, hắn lúc này muốn đi chủ doanh báo cáo cho lão thống soái.

Quân y cũng không cần Triệu Hàm đi gọi, vừa rồi ôm Phàm tử đi vào đã cho người đi gọi, Triệu Hàm nhìn thấy quân y bách mạch trị liệu cho hai người, hắn đi ra doanh trướng gọi A Hán cùng lão Nghiêm lại đây, cho thêm mấy người nữa đi đến kính hồ, điều tra hướng đi của địch nhân đồng thời tùy thời báo cáo tình huống.

Lão Nghiêm cùng A Hán trước kia ở trong núi, bọn họ vào núi rừng giống như là trở về nhà, nếu như bọn họ muốn, họ có thể đứng ở bên chân ngươi, ngươi cũng không nhất định phát hiện, hai người ngụy trang rất là lợi hại, đương nhiên những cái này trước kia Lâm Phàm đã nói qua với Triệu Hàm, Triệu Hàm liền nói lại với những người dưới tay, khiến cho bọn họ cân nhắc nên tiếp cận như thế nào, kết quả Triệu Hàm chỉ điều chỉnh một chút mà đã có một đội binh trinh sát núi rừng cực kỳ lợi hại.

Lúc này Lâm Phàm có chút phát run, hỏa đầu doanh bưng cháo với canh gừng tới, Lâm Phàm uống hết nửa bát cháo cùng uống mấy ngụm canh gừng, canh gừng này thật sự cay rất khó uống, Triệu Hàm lấy ra rượu thuốc trừ lạnh cho Lâm Phàm cùng A Thiết uống mấy ngụm, sắc mặt Lâm Phàm lúc này mới tốt hơn rất nhiều.

Lâm Phàm hâm mộ nhìn A Thiết ngoại trừ tay bị thương không thuận tiện, nhưng vẫn vui vẻ tràn đầy sức sống mười phần, thân mình của hắn cho dù rèn luyện nhiều năm, lại bổ này bổ kia, nhưng chung quy căn cơ đã không tốt, hôm nay lại phải trải qua một chuyện như vậy, Lâm Phàm cảm giác khí lực của mình đã bị xài sạch, rất là mệt mỏi, ánh mắt đều sắp không mở được.

A Thiết nhìn thấy Lâm Phàm đã không chống đỡ được, nói khẽ với Triệu Hàm: “Triệu Hàm ca lần này thật sự xin lỗi, thiếu chút nữa khiến Phàm tử ca gặp chuyện không may, ngươi chăm sóc Phàm tử ca cho thật tốt, ta không quấy rầy các ngươi đi ra ngoài trước, ngươi có việc gì thì bảo ta một tiếng là được, sau này ta đảm bảo không bao giờ chạy loạn nữa, lại càng sẽ không mang Phàm tử ca ra ngoài.”

Triệu Hàm lắc đầu nói: “A Thiết việc này không trách ngươi, bên kia kính hồ là chúng ta sơ sót, nếu lần này không phải ngươi hứng thú đi qua phát hiện địch quân, cũng may các ngươi đều an toàn trở về, làm tốt lắm. Ngươi cũng đã mệt mỏi, nhanh đi nghỉ ngơi đi.”

A Thiết cũng đem chuyện tình mình nhìn thấy kể cho Triệu Hàm nghe, hắn ngoại trừ nhìn thấy binh trinh sát của địch Bắc tản ra đề phòng bốn phía, còn những người khác thì toàn bộ đều bắt đầu dựng doanh địa, hơn nữa tại một chỗ sâu của một sơn cốc không ngừng có kỵ binh xuất hiện, lúc ấy ít nhất có mấy ngàn người, đến hiện tại không biết có bao nhiều người chạy tới.

Triệu Hàm sau khi thấy Lâm Phàm ngủ, phân phó thủ vệ trông nom Lâm Phàm, nấu dược xong cũng đừng quên đi lấy lại đây, chờ thêm hai canh giờ nữa thì đi thỉnh quân y lại đây bắt mặt cho Lâm Phàm cùng A Thiết. Sau đó Triệu Hàm liền đi chủ doanh, lúc này trong doanh trướng hoàn toàn đã sôi trào lên, lão thống soái cùng mấy đại tướng quân tề tụ, từng đạo mệnh lệnh được truyền ra bên ngoài, một lượng binh lính đưa tin cùng trinh sát bị phái ra bên ngoài.

Bởi vì Lâm Phàm bị cảm lạnh, Mã tướng quân muốn để cho Triệu Hàm ở lại chăm sóc Lâm Phàm, nhưng mà thời gian cấp bách, thời cơ chiến đấu đã tới không thể bỏ qua, Triệu Hàm cũng giống nhau bị phái đi chấp hành nhiệm vụ, lúc này bất động còn hoàn hảo, nếu như có động tĩnh gì thì chắc chắn sẽ là một trận đại chiến, tuyệt đối sẽ khiến cho địch Bắc thương gân độn cốt.

Trần Kiệt ngồi bên cạnh lão thống soái, khi có một người tiến vào, hắn phải thổi phồng một chút hắn nhìn người rất tốt, vận khí của tiểu tử Lâm Phàm này tốt lắm, chuyện như vậy mà tiểu tử này cũng có thể gặp được. Hơn nữa tiểu tử này còn có thể toàn thân trở ra, lại không bị thương một chút nào, chẳng những thông minh vận khí lại tốt, khiến cho Triệu Hàm phải trừng mắt nhìn hắn, nói một câu tốt cũng không phải của ngươi, khiến cho Trần Kiệt xấu hổ chỉ có thể sờ mũi.

Thời điểm Lâm Phàm tỉnh lại trời đã tối rồi, chung quanh doanh trướng rất là im ắng, ngọn đèn trong doanh trướng lay động, tại thời điểm Lâm Phàm quay đầu, A Thiết bên cạnh lập tức mở miệng nói: “Phàm tử ca ngươi rốt cục tỉnh rồi, đã đói bụng đi, ta làm đồ ăn ngon cho ngươi, ngươi chờ một chút là có thể ăn. Triệu đại ca kêu ta chiếu cố ngươi, hiện tại hắn có nhiều việc phải làm, xem ra là muốn đánh giặc, ta lớn như vậy vẫn còn chưa thấy đánh giặc đâu, đại chiến lần này chúng ta có thể tận mắt nhìn thấy.”

Lâm Phàm gật gật đầu ngồi dậy trên giường, thân thể vẫn là rất là mệt mỏi, đầu có chút choáng váng, hơn nữa cả người đau nhức giống như là vừa chạy ma-ra-tông.

Lâm Phàm tựa vào đầu giường nhận lấy chén nước A Thiết đưa tới, uống mấy ngụm cổ họng cũng không còn khô nữa: “Triệu Hàm có nói khi nào trở về hay không.”

“Không biết, Triệu đại ca không có nói cho ta biết, kêu ta đến chăm sóc ngươi ăn uống, những cái khác cũng không nói gì, đúng rồi còn kêu ta và ngưi không được chạy loạn, hiện tại bên ngoài có thể sẽ có nguy hiểm. Thế nhưng ta vẫn giữ lại cho  ngươi một đĩa cá nhỏ, đã chiên tốt lắm, hỏa đầu doanh vừa nấu canh gà mang lại đây, chờ ta nấu mì xong cho ngươi là có thể ăn, chúng ta lần này cũng có công. Phàm tử ca ngươi thấy ta có thể giống Triệu đại ca, có thể lên chiến trường giết địch được hay không? Ta cũng muốn mang binh đi đánh giặc, rất là uy phong.” A Thiết vừa nhìn lửa vừa nói liên miên, tay phải hắn không thuận tiện, dùng tay trái làm việc có chút buồn cười, thế nhưng hai tay của A Thiết cũng rất linh hoạt, nấu mì cũng không có vấn đề gì.

Lâm Phàm ăn mì xong, canh gà nấu cũng tương đối ngon, A Thiết cũng cọ được một chén vẻ mặt rất là thỏa mãn, thật sự là ăn rất tốt. Cá bột chiên thì mỗi vị một con, rất nhanh đã ăn hết không còn, Lâm Phàm uống một chút rượu thuốc, cảm giác dạ dày ấm áp dạt dào khí lực cũng đã trở lại.

Thế nhưng hắn nhìn thấy thuốc đông y hương vị khó uống, mặt mày nhăn nhó giống như là ăn phải ruồi bọ, nhưng có A Thiết giám thị, Lâm Phàm chỉ có thể đem thuốc đông y khó uống một hơi uống cạn, buông bát Lâm Phàm liền uống hai ngụm rượu để xua đi vị còn trong miệng, tâm tình mới tốt lên một chút.

Hai người đi ra doanh trướng hít thở không khí, lúc này cũng không dám đi xa, đương nhiên thân thể Lâm Phàm cũng không cho phép. Bọn họ ngồi xuống bên cạnh doanh địa, doanh địa nhìn giống như là không có chuyện gì, kỳ thật quân doanh đã được đề phòng sâm nghiêm, trong quân doanh trần ngập không khí khẩn trương, không khí của những ngày sắp đại chiến càng ngày càng trầm trọng, có đối khi Lâm Phàm ngủ khi hắn tỉnh dậy thủ vệ mới nói cho hắn biết là Triệu Hàm vừa mới trở về, điều này khiến cho Lâm Phàm có một chút không thích ứng, rõ ràng cùng  ở một chỗ, nhưng lại không thể thấy mặt. Thế nhưng Lâm Phàm có thể hiểu được, đại chiến sắp xảy ra, Triệu Hàm bề bộn nhiều việc, bận rộn như vậy mà vẫn bớt thời gian về nhìn hắn.

Ba ngày tiếp theo không khí ở trong doanh địa càng thêm buộc chặt, áp lực khiến cho Lâm Phàm cảm thấy không thở nổi. Lâm Phàm cùng A Thiết đã bị Triệu Hàm giới hạn hoạt động trong vòng một trăm mét quanh doanh trướng, không bao giờ cho hai người chạy loạn ra ngoài doanh trướng. Lâm Phàm không có chuyện làm, hắn tuy rằng biết không ít, cũng có thể nghĩ ra một chút biện pháp, nhưng mà loại chiến tranh này, Lâm Phàm hoàn toàn không biết, cho nên cũng không giúp được gì. Cũng may tuy rằng không thể ra khỏi doanh địa, A Thiết vẫn có thể mang Lâm Phàm đi lò ren dạo, thế nhưng phải có thủ vệ đi theo mới được, tóm lại hiện tại dù hai người đi đến nơi đâu, ít nhất sẽ có một thủ vệ đi theo.

Buổi tối hôm này Lâm Phàm cùng A Thiết đang ở lò rèn xem xét binh khí, hai ngươi nói chuyện với nhau về chật lượng vũ khí rèn ra, có thể đem một số tạp chất ở bên trong loại bỏ, có thể làm cho vũ khí càng thêm sắc bén và mềm dẻo. Lâm Phàm trộm nói cho A Thiết, hắn muốn làm một cái nỏ, kêu A Thiết trộm giúp hắn tạo ra mấy cái linh kiện, trên không trung đột nhiên sáng người như ban ngày, tiếp theo “Ầm” một tiếng van lên, dọa Lâm Phàm thiếu chút nữa vứt bỏ đao ở trong tay.

“Trời mưa, làm sao lại có mưa, không phải là vài ngày sau đại chiến mới có mưa sao? Triệu đại ca còn đang ở bên ngoài, mưa lớn như vậy hắn khi nào mới trở về, bị mưa dội ướt cũng không tốt.” A Thiết nhìn thấy bên ngoài lò rèn có mưa rơi xuống một bên nói.

Lâm Phàm nhìn những giọt mưa này tâm tình có chút phiền muộn, hắn đoán hôm nay chính là thời khắc đại chiến, nhưng hắn cũng không thể nhìn Triệu Hàm anh dũng giết địch. Thời tiết như vậy sẽ gây phiền toái cho Triệu Hàm, cũng may nếu Triệu Hàm gặp phiền toái thì địch nhân cũng sẽ như vậy, đây là điều may mắn duy nhất mà Lâm Phàm cảm thấy lúc này.

Tuy rằng Lâm Phàm thực buồn bực, nhưng trong lòng hắn đang cầu nguyện cho Triệu Hàm đừng bị thương, đánh thắng trận trở về.

“A Thiết chúng ta nhanh chạy về doanh trướng, nếu không mưa lớn chúng ta sẽ bị làm ướt sũng,” Lâm Phàm nói xong liền cởi áo khoác che lên đầu, sau đó liền chạy vào trong mưa.

A Thiết nhìn không hiểu ra sao, hắn quay đầu nhìn về phía thủ vệ ở bên người nói: “Phàm tử ca có phải rất kỳ quái không, hiện tại trở về sẽ không bị ướt sao? Chờ một chút khồng chừng mưa sẽ ngừng, Phàm tử ca có chút khác thường, còn thất thần làm cái gì, mau theo ta trở về, Triệu đại ca không phải nói ngươi đi theo chúng ta sao,” A Thiết hét lên, hắn phải đội mưa, tự nhiên cũng sẽ không buông tha người theo đuôi bọn họ, nếu bị ướt mưa thì mọi người phải cùng nhau ướt.

Lâm Phàm quả thật có chút khác thường, hắn nếu đứng ở lò rèn, Triệu Hàm trở về sẽ không tìm thấy hắn. Lâm Phàm biết Triệu Hàm đánh giặc xong trở về, địa phương đi đầu tiên tuyệt đối không phải là doanh trướng thống soái, khẳng định là sẽ chạy về doanh trướng nhìn hắn một cái, cho nên Lâm Phàm mới quyết định đội mưa chạy trở về doanh trướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.