Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 43: 43: Oan Gia Ngõ Hẹp 2




Dáng vẻ của Lâm Phàm khiến cho chiếc đũa trên tay của Mã tướng quân cũng rời xuống, đồ ăn trong miệng cũng quên nuốt xuống, hắn cũng không trách móc nặng nề Lâm Phàm, làm sao lại khóc lên, vậy không phải sẽ khiến Triệu Hàm hiểu  lầm hắn hay sao, còn tưởng rằng hắn làm gì tiểu tử này, Triệu Hàm còn không phải sẽ nổi điên với hắn hay sao.

Triệu Hàm cũng bị phản ứng của Lâm Phàm dọa, lúc này hắn nhìn nhìn trên người  mình, quả nhiên là đầy máu, khó trách sẽ dọa Phàm tử thành như vậy.

Triệu Hàm nhảy xuống ngựa đi đến bên người Lâm Phàm giơ tay ra, nhưng nhìn thấy tay chính mình đầy máu liền rút trở về mở miệng nói: “Phàm tử đừng sợ, ta không có bị thương, đây đều là máu của kẻ địch văng đến trên người ta, ngươi đừng sợ đừng kích động, hít sâu hít sâu, không có việc gì không có việc gì….”

Sau khi được Triệu Hàm trấn an, Lâm Phàm nghe thấy máu trên người Triệu Hàm đều là của địch nhân, nghe theo lời của Triệu Hàm hít sâu vài lần, mới đem sự kích động trong lòng đè xuống, vừa rồi hắn thật sự bị dọa.

“Triệu Hàm sao lại như vậy, mau nói, hôm nay không phải là ngươi đi tuần tra sao?” Mã tướng quân lúc này tò mò đứng lên.

Triệu Hàm nhìn về phía Mã tướng quân cười nói: “Các ngươi ăn cơm trước, ta đi rửa một chút rồi sẽ quay trở lại, Phàm tử ngoan ngoãn ăn cơm ta không có bị thương, kiểm tra xong liền chạy tới đây muốn ăn cơm với ngươi.”

Mã tướng quân nghĩ lại cũng thấy đúng, bọn họ là những người trong quân đã thấy quen, cho dù người đầy máu cũng có thể ăn cơm, dù sao no bụng rất quan trọng. Nhưng bên cạnh còn có Lâm Phàm, Mã tướng quân liền hiểu được vì sao Triệu Hàm phải đi rửa, đều bị dọa khóc, người đầy máu khẳng định sẽ ảnh hưởng đến Lâm Phàm ăn cơm, một ngụm cũng không thể ăn vô.

“Ngươi cũng không cần đi trở về, đến bên cạnh doanh trướng mà tẩy rửa, lão Chu đi lấy một bộ quần áo cho Triệu thống lĩnh.” Mã tướng quân hướng thủ  vệ canh giữ ở bên ngoài hô.

Triệu Hàm cũng mang ơn, cưới hướng Mã tướng quân chắp tay nói: “Vậy đa tạ Mã tướng quân, Phàm tử nhờ ngài chăm sóc, cảm tạ.”

“Với quan hệ giữa ta và ngươi không cần tạ ơn, nhanh đi ăn cơm rồi mang người đi, đứng ngốc ở đây nữa, ta rất lo lắng hắn ở trong doanh trướng của ta xảy ra sai lầm gì,” Mã tướng quân cười mắng, hắn nói cũng đúng như vậy, đã có không ít thủ vệ lén lút lại đây nhìn Lâm Phàm, cho dù Lâm Phàm là nam tử, cũng không bớt lo vì ai cũng nhìn đến chảy nước miếng.

Binh lính cũng thật là quái dị, bọn họ tuổi cũng không lớn, rất nhiều người thậm chí còn chưa có cưới vợ, lại cũng không ít người vừa mới lấy vợ đã bị bắt đi lính. Vừa mới nếm được ngon ngọt, kết quả liền bị đưa vào quân doanh mất vài năm, bởi vì chiến tranh những người ở thành trì bên cạnh đều bỏ chạy, ngay cả ca nhi cũng tìm không thấy, cho dù quân lương đầy đủ, bọn họ cũng không thể tìm thấy một bông hoa, chỉ dựa vào tay phải cũng không thể giải quyết được vấn đề lâu dài này, mà tướng mạo Lâm Phàm không tầm thường, môi hồng răng trắng, có thể không khiến cho nhóm tiểu tử này nảy mầm xuân tâm hay sao.

Cho nên Mã tướng quân ước gì Triệu Hàm nhanh chóng mang kẻ gây tai họa này đi mau, nếu không phải lo lắng tiểu tử này chạy loạn, lão Nghiêm quản không được, hắn cũng không cần phái thân vệ dẫn trở về.

Lâm Phàm lúc này quả nhiên không có cảm giác thèm ăn, nhưng thật ra Mã tướng quân ăn uống không tồi, kêu thân vệ đến hỏa đầu doanh lĩnh thêm một phần thức ăn, đợi tới khi Triệu Hàm tới, Mã tướng quân đã bắt đầu ăn canh.

Triệu Hàm rất nhanh liền đêm vết máu trên người rửa sạch sẽ, áo giáp cùng binh khí cũng đưa cho lão Nghiêm tẩy rửa, đi vào trong doanh trướng của Mã tướng quân, liền nhìn thấy đôi mắt Lâm Phàm trông mong nhìn cửa, một chút ý tứ động đũa cũng không có. Nhưng A Thiết, tiểu tử này chẳng những khí lực lớn, ăn uống cũng thực tốt, hắn ăn một cái bánh màn thầu, tiếp theo liền ăn bánh bột thô giống như Mã tướng quân, tuy rằng vị không tốt, thế nhưng hắn đói bụng với lại xé từng miếng ra ăn còn có thể nếm được vị ngọt, A Thiết rất là thích món ăn thô ráp này, ngờ ngờ ăn cùng với canh củ cải cùng không tồi.

Khi nhìn thấy Triệu Hàm vén lên rèm cửa đi vào, Lâm Phàm lập tức đứng lên chạy lại bên người Triệu Hàm, lúc này hắn dùng ánh mắt kiểm tra Triệu Hàm từ trên xuống dưới, phát hiện sắc mặt Triệu Hàm không tồi, trên người cũng không có gì không ổn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. “Ngươi không có việc gì thật là quá tốt, vừa rồi thật là dọa chết ta, đi ra ngoài lâu như vậy nhất định là đói bụng, nhanh lại đây ăn cơm.” Lâm Phàm nói xong liền lôi kéo Triệu Hàm đến bên cạnh bàn ngồi xuống, đưa một cái bánh màn thầu vào trong tay Triệu Hàm.

Nhưng thật ra A Thiết so với Lâm Phàm có mắt nhìn hơn, hắn rót cho Triệu Hàm một chén nước, sau đó tiếp tục từ từ ăn, lỗ tai cụng dựng thẳng lên, hắn rất là sùng bái Triệu Hàm, nhìn thấy cả người Triệu Hàm đều là máu, liền khẳng định Triệu Hàm cùng địch nhân chém giết nhau, dù sao thì nhiều máu như vậy cũng không phải giết một người là có thể văng vào được.

Mã tướng quân thấy Triệu Hàm uống xong một cốc nước lớn mới mở miệng nói: “Xảy ra chuyện gì, trên người ngươi đầm đìa máu, hôm nay bên kia không có khiêu chiến.”

Triệu Hàm gật gật đầu nói: “Qủa thật không có khiêu chiến, bên kia không có động tĩnh gì thật là tốt để nghỉ ngơi, trên thực tế lại cho một đội nhân mã lén vào đây, chừng hơn một ngàn người. Ngươi cũng biết trong doanh trướng chúng ta có hơn bốn ngàn sáu người, còn phải chia làm ba ban, một trăm người lưu lại thủ doanh địa, một lần tuần tra cũng chỉ có một ngàn năm trăm người, còn phải tuần tra hai nơi. Cũng may hôm nay vân may chúng ta tốt, bọn họ vừa mới lẻn vào, hai đội tuần tra của chúng ta vừa lúc ở gần nhau, hơn nữa huynh đệ tuần tra ở doanh trại cũng ở bên cạnh.”

Khi Triệu Hàm nói xong Lâm Phàm lại múc cho Triệu Hàm một chén canh, tình huống lúc ấy thật là khẩn cấp, đội nhân mã của Triệu Hàm có bảy tám trăm người, cùng đối phương chênh lệch một ít, cũng may kỵ binh trong tay Triệu Hàm đều là thần kinh bách chiến, thực lực rất mạnh.

Sau khi địch nhân phát hiện, địch nhân đối diện cũng sửng sốt, dựa theo tra xét của bọn họ, địa phương phía sau rõ ràng không có ai tuần tra, cố tình Triệu Hàm lại cảm thấy bất an, mấy ngày trước các quân doanh khác đều tuần tra như vậy, nhưng Triệu Hàm lại cố tình không tuần tra theo quy định, vì vậy liền thay đổi thời gian tuần tra, vừa lúc liền cùng địch nhân gặp mặt.

Lúc này nhân mã hai bên liền bày ra tư thế, đến bây giờ Triệu Hàm cũng không kinh sợ, trong tay hắn là áo giúp cùng vũ khí mà Lâm Phàm mới vừa đưa tới, đang muốn tìm người thử xem, huống chi đốn phương có hơn một ngàn người, dựa theo luyện tập bình thường, chỉ cần bọn họ chống đỡ một chút, đội tuần tra phía sau cũng sẽ nghe thấy tiếng hô ứng của bọn họ, rất nhanh có thể chạy tới.

Sau khi Triệu Hàm phát hiện địch nhân, mấy kỵ binh phụ trách điều tra lập tức sử dụng vũ khí bí mật, vài lần gương đồng phản chiếu ánh mặt trời lên đỉnh núi, bên kia có thân vệ mà Triệu Hàm an bài. Bọn họ dùng cách này để truyền tin tức, tuy rằng trên cơ bản đều không dùng, nhưng hôm nay lại sử dụng, tin tức một khi đã phát ra, thân vệ ở trên đỉnh núi lập tức thông báo cho đội tuần tra phía sau.

Đương nhìn Triệu Hàm ở bên này đang cùng địch nhân đánh trực diện, vũ khí trong tay Triệu Hàm thật lợi hại, cây giáo dài kia đánh đâu thắng đó, không gì cản nối, mặc kệ là là đập, chẻ, hay là chém, địch nhân cẳn bản vô lực ngăn cản, những địch nhân xông lên trước đều người ngã ngựa đổ. Triệu Hàm bên này dũng mãnh vô cùng căn bản không sợ, bởi vị bọn họ biết mình có hậu viện.

Địch nhân thì không như vậy, bọn họ đến bên này phải chờ tới buổi tối mới phối hợp tập kích địch doanh, lúc này khoảng cách của bọn họ với doanh địa nhà mình là quá xa, căn bản không có người tiếp ứng, hơn nữa bị Triệu Hàm phát hiện, trong nội tâm đã kinh hoảng, không có dũng khí là đã yếu đi ba phần. Mà Triệu Hàm còn một đường càn quét, tướng lạnh địch nhân lập tức nhận ra Triệu Hàm là tướng quân thường dành chiến thắng, lại càng hoảng sợ, chiến bại đã định.

Triệu Hàm được mấy thân vệ yểm trợ, một đường chạy thẳng tới trước mặt tướng lãnh địch nhân, một giáo đập qua, ở thời điểm thấy đối phương né tránh, Triệu Hàm liền kẹp bụng ngựa, tuấn mã bôn lôi cư nhiên tăng tốc, trực tiếp lừa gạt được tướng quân địch quân, hàn quang rất nhanh hiện lên, một cái đầu người liền bay lên, binh lính địch Bắc can đảm chiến đấu, đội tuần tra phía sau lúc này đã chạy tới tiếp ứng, hơn nữa chiến đấu ở bên này cũng hấp dẫn những huynh đệ đi tuần tra ở trong quân doanh, bên bọn họ liền có hơn hai ngàn người lại đây, những binh lính địch Bắc chuẩn bị tập kết địch doanh liền bị đánh cho tan tác.

Mã tướng quân nghe thực thổn thức, vận may của tiểu tử Triệu Hàm này thực là tốt, cũng là người có thể đánh giặc, mỗi lần chiến đấu đều giành thắng lợi, mặc kệ cấp trên giao phó nhiệm vụ gì đều có thể hoàn thành, quả nhiên là một nhân tài, đại khái đây cũng là nguyên nhân thống soái mở một con mắt nhắm một con mắt cho Triệu Hàm, người có năng lực cường đại rất hiếm đương nhiên là phải chăm sóc cùng sủng ái,  hơn nữa ngày thướng Triệu Hàm cư xử rất tốt, ngay cả giám quân bên kia cũng rất ít phản đối chuyện của Triệu Hàm, nếu không với tư thế của Lâm Phàm hôm qua, chắc chắn là bị đưa đi điều tra.

Mã tướng quân cảm thấy chỉ cần Lâm Phàm không gặp chuyện lớn gì, vậy thì trong quân doanh cũng không để ý, tiểu tử Lâm Phàm này có thể đi dạo ở trong quân doanh này, rượu này quả nhiên là tặng không, thời khắc mấu chốt dùng thật tốt, tất cả mọi người đều nợ Triệu Hàm, không phải nói là có nhân tình với Lâm Phàm, thật giống như câu ăn đồ của người thì phải làm việc cho người.

“Tiểu tử ngươi vận khí thật là tốt, lại lập công,” Mã tướng quân cười nói, đối với hậu bổi nhỏ tuổi mà năng lực lại cường đại như vậy, Mã tướng quân vẫn là rất thích.

Đợi cho Triệu Hàm ăn cơm xong, Mã tướng quân liền vội vàng đuổi Lâm Phàm cùng Triệu Hàm đi, tránh cho nhóm tiểu tử ở bên hắn khí huyết dâng trào lại xảy ra chuyện.

Triệu Hàm nhìn thấy biểu tình Mã tướng quân bất đắc dĩ liền cười một cái, bị Mã tướng quân mắng vài câu, tiểu tử ngươi là ca nhi có còn cần phu lang nữa không, mao đầu tiểu tử ngươi sao lại không nghĩ cho tức phụ ngươi, để Lâm Phàm ở trong này, không phải là đang tìm phiền toái sao.

Không nói đến thủ vệ của Mã tướng quên bên này xuân tâm nhộn nhạo, Triệu Hàm vừa mới mang Lâm Phàm trở về, liền nhìn thấy trong thùng gỗ có mười mấy con cá chạch bơi tán loạn, lắc đầu cười  nói: “Phàm tử sau này đừng chạy ra bên ngoài, ngươi muốn ăn đồ hoang dã gì cứ nói với ta, ở bên này của ta có rất nhiều thân vệ biết săn thú, để bọn họ đi thì sẽ an toàn hơn.”

Lâm Phàm gật gật đầu nói: “Ta thật không ngờ ở bên ngoài doanh địa cũng không an toàn, cũng có người giám hộ, hôm nay ngươi đi tuần tra còn gặp được địch nhân ta sẽ không chạy loạn, ngoan ngoãn ngốc ở trong doanh trại. Thế nhưng Triệu Hàm ngươi có thể nghĩ ra cách để cho A Thiết đến lò rèn xem không, một khi vũ khí của ngươi có hư hao, A Thiết sẽ cần dùng đến lò rèn.”

“Cái này hơi khó khăn, ngươi cùng A Thiết không có báo lên trên, để ta nghĩ xem có cách nào tốt không,” Triệu Hàm nói.

Lâm Phàm nghe xong cũng chỉ có thể đành vậy, địa vị của Triệu Hàm hiện tại dù sao cũng không cao, vì thế hắn cũng không muốn cái gì, ban ngày Triệu Hàm đi tuần tra phải chiến đấu khẳng định là rất mệt mỏi, Lâm Phàm vừa đau lòng vừa tự hào, năng lực tức phụ nhà hắn rất là cường đại, xuống được phòng bếp lên được phòng khách còn có thể ra chiến trường giết địch.

“Triệu Hàm, ngươi có mệt hay không, chúng ta cùng nhau ngủ chưa đi,” Lâm Phàm cọ cọ trong ngực Triệu Hàm.

Đồng tử Triệu Hàm co rút lại sau đó cười nói: “Ân, là có chút mệt, Phàm tử giáo sử dụng tốt lắm, ngươi viết thư trở về cho những thợ rèn ở nhà gia tăng chế tạo, không cần nhiều lắm, một trăm cây là được, thứ này rất nặng, binh sĩ trong quân doanh cũng rất ít người có thể sử dụng được, thế nhưng nếu có một trăm người trang bị như vậy, tuyệt đối có thể khiến cho kỵ binh của quân địch rối loạn.”

“Vậy có cái gì khó khăn, vật liệu chế tạo áo giáp rất là quý, giáo thì tiện nghi hơn rất nhiều, ta lúc chuẩn bị tới đây có phân phó bọn họ tiếp tục bí mật rèn, tốc độ của giáp thì mau hơn một chút, nhưng áo giáp thì chậm hơn, ít nhất phải nửa tháng mới có thể hoàn thành một bộ.” Lâm Phàm hạ giọng ở bên tai Triệu Hàm nói, hơi thở ấm áp không ngừng phả vào lỗ tai mẫn cảm của Triệu Hàm.

Tại thời điểm hai người nói xong, chỉ thấy một vị thống lĩnh địa vị cũng giống như Triệu Hàm, vị thống lĩnh này chính là người lần này trợ giúp Triệu Hàm  đối phó quân địch cùng với huynh đệ doanh, trực tiếp vọt vào doanh trướng của Triệu Hàm, thủ vệ căn giữ bên ngoài căn bản không ngăn được.

“Thống lĩnh,” thủ vệ kia vừa mới mở miệng, vị thống lĩnh kia đã vén rèm bước vào.

Ba người sáu ánh mắt, Triệu Hàm lộ nửa người trên, Lâm Phàm chỉ còn lại cái quần cộc, lúc này hắn đang dựa vào trên người Triệu Hàm, đầu lưỡi tinh tế liếm qua ngực Triệu Hàm. Triệu Hàm nửa híp mắt hưởng thụ, nghe một tiếng thống lĩnh Triệu Hàm lập tức quay đầu, Lâm Phàm cũng nghiêng đầu nhìn lại.

Vì thế ánh mắt của ba người ở giữa không trung chạm nhau, nhất thời Lâm Phàm đều ngây ngốc cả người, hắn cho tới bây giờ cũng không biết còn có người trước khi vào mà không gõ cửa, đây là trường hợp Lâm Phàm chưa từng gặp qua, ngoại trừ hai tiểu tử ở trong nhà.

Triệu Hàm liền nhanh chóng phản ứng lại, lấy qua một cái thảm liền bao lấy Lâm Phàm còn đang ngây người, trái ngược với hắn, thân thể Lâm Phàm rất là trắng nõn mịm màng, hắn thực để ý Lâm Phàm bị người khác nhìn thấy.

Võ thống lĩnh hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, lúc này cũng không biết làm sao, đợi cho Triệu Hàm lấy thảm bao lấy người xong, hắn lập tức xoay người lại ôm mặt đỏ bừng nói: “Thật có lỗi thật có lỗi, ta không biết phu lang của Triệu thống lĩnh đang ở đây, ta ở bên ngoài doanh trướng chờ ngươi, có chút chuyện muốn cùng ngươi thương lượng một chút.”

Triệu thống lĩnh cũng không nói nhiều, bình thường ban ngày cũng có những thống lĩnh khác xông vào cũng không phải chưa từng có, nhất là Võ thống lĩnh này, một người đại quê mùa, mỗi lần tìm hắn cũng không bao giờ chờ thông báo, đều là trực tiếp xông vào, nói rất nhiều lần Triệu Hàm cũng biết đối phương sẽ không nhớ, cho nên cũng lười nói, thật không ngờ người này hôm nay lại xông tới, hiện tại không phải là thời gian hắn đi tuần tra sao? Triệu Hàm có chút không biết nói gì.

Có rất nhiều chuyện bên trên an bài xuống, thống lĩnh bọn họ sẽ tự mình phối hợp, lãnh địa của bọn họ rất lớn thống lĩnh bọn họ cũng không thể một ngày tuần tra mười hai canh giờ được, cho nên thống lĩnh bọn họ sẽ tự mình phân chia thời gian tuần tra, binh lĩnh có ba ban, thì thống lĩnh bọn họ cũng giống vậy, buổi sáng là khoảng thời gian Triệu Hàm mang đội, buổi chiều là thời gian của Võ thống lĩnh, chủ yếu là tuần tra lãnh địa và xử lỳ một số việc mà thống lĩnh có thể tự giải quyết là hoàn thành.

“Hắn tìm ngươi, người kia thật khốn nạn, sao lại không thể ở trước cửa gọi một tiếng, đều nhìn thấy hết của ngươi rồi,” Lâm Phàm bất mãn lẩm bẩm nói, hắn ở đây còn như vậy, nếu như lúc hắn không có ở bên cạnh, đối phương có phải ha không cũng cứ thẳng tiến vào như vậy, càng  nghĩ Lâm Phàm càng tức giận, đây chính là tức phụ của hắn.

Triệu Hàm nghe lời nói của Lâm Phàm có chút buồn cười, mở miệng nói: “Ta có gì đâu mà đẹp, trên người bị phơi nắng đến đen thui cùng những người khác đều giống nhau, tên khốn kia cũng nhìn thấy toàn bộ của ngươi, ta cũng thực sinh khí. Thế nhưng hắn chính là một tên đại quê mùa, một người chất phác, đánh giặc thì rất giỏi, còn những chuyện khác lại là một tên ngu ngốc, đừng để ý tới hắn là được, đừng tức giận.”

Triệu Hàm mặc dù khuyên Lâm Phàm đừng tức giận, trong lòng lại rất là tức giận, tên khốn Võ thống lĩnh này, thế nhưng nhìn hết một nửa của Lâm Phàm, nếu là thời gian buổi tối, trong lòng Triệu Hàm âm thầm thề, để có thể bắt đầu, hắn phải ở ngoài doanh trướng an bài thêm năm sáu người, một khi tên họ Võ kia lại đây, không cần biết là thống lĩnh hay là tướng quân, đều phải phải thông báo với hắn một tiếng, tránh cho chuyện tương tự phát sinh.

Triệu Hàm đi ra ngoài doanh trướng trừng mắt nhìn vẻ mặt hồng hồng của Võ thống lĩnh, nhìn thấy vẻ mặt cười vô tâm vô phế, liền nổi trận lôi đình.

“Tiểu Triệu, thực xin lỗi, ta không biết các ngươi ban ngày mà còn làm cái kia, ngày hôm qua ta cũng biết tiểu phu lang của ngươi tới đây, thật không ngờ bộ dạng lại tuấn tú như vậy, so với ca nhi phương Bắc còn muốn trắng hơn, chẳng lẽ tiểu tử phía Nam đều như vậy hay sao?” Võ thống lĩnh là một người chất phác căn bản không  nhìn ra Triệu Hàm tức giận bao nhiêu, thế nhưng còn hồn nhiên lải nhải mãi không ngừng.

Triệu Hàm vô lực gầm lên một tiếng: “Võ mãng phu câm miệng, đó là người của ta, khốn nạn ai cho phép ngươi nhìn linh tinh,” Triệu Hàm cực kỳ tức giận, mắng xong còn cảm thấy tức giận, vì thế liền đấm một đấm qua.

Võ thống lĩnh bị Triệu Hàm nổi giận mà không hiểu ra sao, một đôi mắt chuông đồng chớp chớp không hiểu vì sao Triệu Hàm lại tức giận như vậy, trước kia hắn không phải là chưa xông vào doanh trướng của Triệu Hàm, nhiều nhất là mắng vài câu, chưa từng thấy Triệu Hàm tức giận như vậy, một con mắt bị đánh bầm của Võ thống lĩnh còn kết hợp chớp chớp, bộ dạng kia thật sự là rất buồn cười.

Võ thống lĩnh không hiểu lúc này liền nhớ đến mục đích mình tới đây, vì thế lập tức mở miệng nói: “Triệu Hàm vũ khí ngươi dùng hôm nay là gì, ta nghe thủ hạ nói vũ khí kia được làm từ Yến thành, ngươi có thể cho ta một thanh không, ta sẽ đưa tiền cho ngươi, bao nhiêu cũng được, ta nghe thủ hạ dưới tay nói vũ khí kia của ngươi có thể đập địch nhân nhào tới, một đập liền rất chuẩn, quét qua được một mảng lớn.”

Triệu Hàm hiện tại không có tâm tình cùng Võ thống lĩnh lý luận, vì thế mở miệng nói: “Để ta thử xem sao, hiện tại không có cây nào khác cho ngươi, thế nhưng ở chỗ Trần Kiệt có một thanh, ngươi có thể tìm Trần Kiệt thử xem, không được thì đi lò rèn làm một cây, lấy cây của Trần Kiệt để bọn họ dựa vào mà làm.”

Võ thống lĩnh vừa nghe rất là cao hứng, cũng không lằng nhằng với Triệu Hàm nữa, người này rất thích hợp với họ Võ, chẳng nhưng là một người vũ phu mà còn là một võ si, đối với vũ khí cũng cực kỳ say mê, hơn nữa khí lực cũng tương đối lớn, khí lực của Triệu Hàm cùng hắn cũng sàn sàn như nhau, người này thật ra cũng hợp với giáo.

Triệu Hàm thấy Võ thống lĩnh đi rồi, lập tức dặn thủ vệ ở cửa vài câu, lúc  này mới đi vào doanh trướng, nghĩ lúc này sẽ không có người đui mù mà xông vào, xốc lên rèm cửa liền nhìn thấy Lâm Phàm đang nâng cằm, một đôi mắt ngập nước đang tựa tiếu phi tiếu  nhìn hắn, bộ dạng thật xinh đẹp, thật sự rất mê người.

Triệu Hàm đi vào vươn một lóng tay nâng cằm Triệu Hàm lên, cúi đầu hôn lên, nhưng lúc này, thủ vệ bên ngoài doanh trướng liền lớn tiếng la lên: “Thống lĩnh thiệt nhiều thống lĩnh tới đây, ngài hãy mau xuất hiện đi.”

Ánh mắt Triệu Hàm tối sầm một chút, hôm nay sao lại thế này, thế nhưng chỉ hôn một cái cũng không được yên thân, điều này làm cho Triệu Hàm rất là nóng nảy, thật là đáng chết, mới vừa đuổi đi một người, thật không ngờ liền đến một đám, có thể để cho người ta yên ổn ngủ trưa hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.