Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 39: 39: Gặp Lại 1




Lâm Phàm nói xong tựa như tràn đây sức lực, lập tức từ trên giường đứng lên nói: “Mau đứng lên, ta nghĩ thủ hạ của Trần Kiệt đã mang đồ đến đây, áo giáp kia có được không ngươi thử xem sẽ biết.”

Ban đầu khi Trần Kiệt tiếp nhận vật tư, Lâm Phàm liền đi theo Trần Kiệt, còn vật tư sẽ được vận chuyển đến với lương thảo, Trần Kiệt liền đem mọi việc giao cho trợ thủ, mang theo Lâm Phàm đi gặp Triệu Hàm trước, nguyên nhân đương nhiên là do Lâm Phàm không thể chờ đợi, Trần Kiệt không còn cách nào, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, uống qua nhiều rượu miễn phí mà Lâm Phàm đưa tới, hắn tự nhiên là không thể cự tuyệt.

Hơn nữa quan hệ của hắn cùng Triệu Hàm cũng không tồi, ấn tượng đối với Lâm Phàm cũng tốt, trong quân doanh này một người ca nhi như vậy cũng không có, Lâm Phàm tuy rằng không phải, nhưng xem đã nghiện cũng có thể, phải biết rằng có ca nhi có thể so sánh dung mạo với Lâm Phàm là cực nhỏ, có cơ hội có thể cùng Lâm Phàm một chỗ làm tốt quan hệ, Trần Kiệt tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm vội vã, cũng cười đứng lên, miệng vết thương cũng không còn chảy máu cũng không thấy đau đớn, dược Phàm tử mang tới quả thật rất tốt.

Thời điểm Triệu Hàm vén lên rèm cửa, thủ vệ lập tức mở miệng nói: “Thống lĩnh đồ ăn đã đặt trên bếp lò hâm nóng, hiện tại có muốn ăn hay không?”

Triệu Hàm nghe thấy liền sửng sốt, lúc này mới nhớ tới chuyện hắn kêu thủ hạ đi lĩnh đồ ăn, ở trong doanh trại chuyện lãng phí thực vật tuyệt đối là không có, Triệu Hàm gật gật đầu nói: “Đưa vào đi, Phàm tử đừng vội, giữa trưa ngươi không ăn nhiều, lát nữa sẽ đói bụng, giờ cơm tối thì vẫn chưa tới, chúng ta ăn một chút đồ ăn rồi qua tìm Trần Kiệt.”

Lâm Phàm vừa mới uốn nửa chén cháo, nhiệt độ không khí bên này so với phía nam thấp hơn rất nhiều, hơn nữa có thể là thời gian lâu không có mưa, không khí rất là khô ráo, Lâm Phàm mới chỉ ngủ một giấc, đều cảm thấy cả người bị thiếu nước.

Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm còn muốn uống nước, lập tức đưa bát qua nói: “Đừng uống nhiều nước, sau khi đến phương bắc sẽ cảm thấy miệng thực khô, sẽ muốn uông nước, nhưng uống xong sẽ cảm thấy ăn không ngon, chúng ta ăn một chút đồ vật này nọ để vững bụng trước, sau đó cảm thấy miệng khô thì uống nửa chén nước để nhuận nhuận yết hầu, nếu không ngươi uống nhiều nước bụng sẽ thấy khó chịu.”

Triệu Hàm nói chuyện này, sĩ binh vừa tới Bắc Cương sẽ có tình huống này xuất hiện, chủ yếu là chưa quen khí hậu, thân thể kì thật không thiếu nước, chờ thêm mười ngày nửa tháng thì sau khi thích ứng cũng không xảy ra hiện tượng này.

Đồ ăn rất nhanh được đặt trên bàn, lượng lần này cũng đủ, thủ vệ đặc biệt muốn phần của hai người, Triệu Hàm vừa ăn vừa nói: “Phàm tử nói với ta chuyện của bọn nhỏ, bọn nó hiện giờ cao tới đâu, Tử An học vỡ lòng được những gì….”

“Ngươi nhiều năm không trở về, Tử An còn có ấn tượng với ngươi, Tuyết Nhi thì hoàn toàn không có ấn tượng với ngươi, nó chỉ biết nó có a mỗ đi đánh giặc, cũng không có cách nào, nó mới ba tuổi sao biết được cái gì, mỗi ngày đi theo sau mông đại ca hắn làm ầm ĩ, Tử An đã biết được không ít chữ. Cũng đừng nói Tuyết nhi đi theo Tử An không phải không có lợi, tuy rằng cũng không học được nhiều như đại ca hắn, những cũng biết được mấy chữ, hiện tại Tử An thích nhất là dạy chữ cho đệ đệ…” Lâm Phàm đem những chuyện thú vị của hai người con trai nói cho Triệu Hàm nghe.

Hai ngươi không hề nhận ra thì đã ăn xong cơm, Lâm Phàm sờ sờ bụng, cả người cảm giác ấm áp dạt dào thoải mái rất nhiều. Triệu Hàm phân phó thủ vệ tiến vào dọn dẹp, lôi kéo Lâm Phàm đi ra ngoài doanh trướng, hon nhiên không phát hiện thủ vệ lúc này đã ngây ngốc, trực tiếp cầm chén bỏ ra ngoài rổ, đội mắt kia nhìn Lâm Phàm đã đi xa, còn lưu luyến không có thu hồi.

Mãi cho đến khi bát rơi xuống đất, bể thành hai nửa, thủ vệ mới phục hồi tinh thân, vội vàng dọn dẹp sạch sẽ, giống như làm chuyện xấu lén lút ly khai doanh trướng, hắn như thế nào lại không biết phu lang thống lĩnh lớn lên lại xinh xắn như vậy, nếu không phải là ở bên ngoài bảo vệ nghe được hai người nói chuyện, lúc này nhất định sẽ cho rằng người xinh đẹp kia là một tiểu ca nhân, hoặc là đệ đệ thống lĩnh.

Hắn nhớ rõ Lôi Tử muốn nhìn trộm phu lang thống lĩnh, bị thống lĩnh liệc mắt một cái dọa cho  bỏ chạy, nhớ tới mấy tên bên người thống lĩnh này thường khoe mình giết được bao nhiêu tên địch có bao nhiêu lợi hại, hại hắn hâm mộ biết bao, lần này hắn thật muốn đi chê cười những tên kia, dám đi nhìn trộm tiểu phu lang nhà thống lĩnh, những tên này tuyệt đối là không chịu nổi, bị thống lĩnh thu thập rất thê thảm.

Thủ vệ nghĩ lại liền cảm thấy hết giận, cho nên hắn quyết định im lặng, không cho đám kia biết đó là tiểu phu lang của thống lĩnh mới được.

Lâm Phàm đi  theo Triệu Hàm đến doanh địa ở xa xa, lúc này bên ngoài doanh trướng của Triệu Hàm ngoại trừ thủ vệ, những ngườ khác đều đã nghỉ ngơi, sau khi tác chiến cường độ cao, bọn họ ăn cơm xong sẽ đi nghỉ ngơi một lần. Bởi vì ai cũng không biết lần chiến đấu tiếp theo khi nào sẽ đến, nếu để trạng thái không tốt lên chiến trường, thì chính là lấy mạng mình ra đùa giỡn, Triệu Hàm là do Lâm Phàm đến đây, nếu không hắn cũng là đi nghỉ ngơi.

Tới doanh địa vật tư, Triệu Hàm quả nhiền nhìn thấy Trần Kiệt đang ngồi ở phía trên, người này đang cùng một vị thở rèn trẻ tuổi do Lâm Phàm mang tới nói chuyện phiếm, chắc là muốn hỏi thăm khôi giáp Lâm Phàm mang tới là như thế nào, đáng tiếc đây là người của Lâm Phàm, miệng rất chặt, bất kể Trần Kiệt nói như thế nào, người này một câu cũng không phản ứng, kết quả tự nhiên tạo thành một mình Trần Kiệt nói chuyện.

Trần Kiệt giống như đại hạn đợi mưa rào, vừa thấy Triệu Hàm lôi kéo Lâm Phàm lại đây, lập tức nhảy xuống ngựa mở miệng nói: “Triệu Hàm bên này, thế nào Phàm tử có đút ngươi ăn no không ha ha ha…”

“Đút cái đầu ngươi, Triệu Hàm bị thương, trước kia chúng ta cũng không phải không có viết thư, vì cái gì trước kia hắn bị thương mà người hoàn toàn không nhắc tới ở trong thư,” bộ dạng Lâm Phàm khởi binh vấn tội trừng Trần Kiệt, rất có bộ dạng không nói một lời liền lập tức trở mặt.

Trần Kiệt sửng sốt, không rõ lửa làm sao lại đốt đến đầu hắn, trong lõng nghĩ khẳng định trên người Triệu Hàm bị thương không thỏa mãn được Lâm Phàm, cho nên người này nhất định là ngọc cầu bất mãn, cho nên mới đem cơn tức đốt lên đầu hắn. Trần Kiệt rất rõ ràng, hắn năm đó cũng chính là như vậy, trong quân doanh cho dù có ca nhi, phi phi phi, những người đó mà là ca nhi, một đám so với hán tử còn hán tử hơn, không có một người có tư thái ôn nhu săn sóc, cho nên Trần Kiệt vừa tới Bắc Cương, tại phương diện này chịu không biết bao nhiêu khổ.

Với trình độ của Triệu Hàm ở trong mắt Lâm Phàm, ở phía nam khẳng định là không đi hoa lâu, vậy thì nghẹn cũng đủ lâu, những hai năm.

Hiện tại gặp mặt vẫn như cũ không thể ăn đến miệng, cơn tức sao không lỡn? Cho nên Trần Kiệt liền tha thứ cho Lâm Phàm bất kính, cười mở miệng nói: “Kia không phải là vết thương nhỏ hay sao! Lên chiến trường giết địch ai lại không có ba năm vết sẹo, ngươ nói nhất định là lần Triệu Hàm bị thương nặng nhất kia, nhưng khi ta biết thì vết thương của hắn cũng đã rất tốt, ta nếu viết không phải là khiến ngươ lo lắng hay sao, cho nên không viết vào.”

“Thế nhưng Phàm tử, Triệu Hàm sau khi bị thương lần đó xong, ta còn mang hắn đi miếu bái một lần, mà sau khi lần đó bái về xong, Triệu Hàm cũng không bị thương nặng, mà bị trầy da thì trên chiến trường khó tránh khỏi.” Trần Kiệt bất đắc dĩ nói, tiểu tử Lâm Phàm này rất khó chơi, nếu trước kia thì không sao cả, hiện giờ Triệu Hàm chính là tâm phúc của lão thống soái, về sau tiền đồ vô lượng, hắn vẫn là không cần đắc tội Lâm Phàm sẽ tốt hơn.

Phải biết rằng Triệu Hàm cũng rất rộng lượng, có một số việc đắc tội với hắn Triệu Hàm cũng không so đó, nhưng Trần Kiệt rất là rõ ràng, nếu hắn đắc tội Lâm Phàm, Triệu Hàm có thể hận hắn cả đời, tuyệt đối sẽ trả thù.

“Phàm tử áo giáp ngươi nói đâu.” Triệu Hàm thấy Lâm Phàm sắp nổi bão, sợ lửa sẽ lại đốt đến trên đầu hắn, Triệu Hàm hợp thời dời đi lực chú ý của Lâm Phàm, nhận được ánh mắt cảm kích của Trần Kiệt.

Lâm Phàm vừa nghe quả nhiên quên chuyện tìm Trần Kiệt phiền toái, lập tức cười hướng thợ rèn trẻ tuổi vẫn cẩn thận tỉ mỉ canh giữ mã xa nói: “A Thiết nhanh đem áo giáp lấy ra, còn có giáo, đem cả giáo ra đây, để cho tức phu ta thử xem, xem có thích hợp sử dụng hay không.”

“Tiểu ca tốt lắm, ta ở trong này cả một buổi chiều, người này vẫn giống như ruồi bọ kêu ong  ong không để yên, ngươi mà không đến ta sẽ không chịu nổi một búa đập ngất hắn.” A Thiết hơi có chút bất đắc dĩ nói, nếu không phải hắn đã đồng ý với Lâm Phàm tớ nơi này không được gây chuyện, ở thời điểm Trần Kiệt vây quanh hắn không ngừng ong ong kêu, hắn khặng định sẽ đập xuống một búa để thế gian được thanh tịnh.

Lâm Phàm nghe được lời nói của A Thiết nhất thời hết chỗ nói, Trần Kiệt rốt cuộc là đã làm cái gì mà khiến cho A Thiết im lặng cảm thấy phiền như vậy, vì thế Lâm Phàm khụ một tiếng nói: “A Thiết người này không thể đập, người này tốt xấu gì cũng là một tướng quân, ngươi nếu đập sẽ bị đưa vào đại lao. Về sau nếu hắn làm phiền ngươi, ngươi trốn xa một chút  là được, đừng để ý tới hắn, coi hắn không tồn tại là được.”

“Này này này ta còn đứng ở chỗ này, Phàm tử ngươi rất không phúc hậu, khi ta là người chết hay sao.” Trần Kiệt kháng nghĩ nói.

Đáng tiếc chỉ có thủ vệ ở xa xa nghe tiếng vọng lại nhìn lại đây, còn những người có mặt ở đây hoàn toàn không để ý tới Trần Kiệt, Lâm Phàm thực sự làm mẫu coi là người trong suốt.

Trần Kiệt bĩu môi, hiểu được tiểu tử Lâm Phàm này còn đang mang thù, thật ra hắn cũng không tức giận, sơm nghe tiểu tử Lâm Phàm này nói qua, vũ khí áo giáp, hắn cần phải nhìn thật tốt, đồ vật tiểu tử Lâm Phàm này làm ra đều rất kỳ quái, nhưng cũng rất là thực dụng Trần Kiệt tự nhiên là muốn xem.

Cửa xe bằng sắt được mở ra, một rương gỗ được đẩy ra, Trần Kiệt tiếp lấy, hai tay nhất thời bị ép cong, thật không ngờ vật này lại nặng như vậy, xem ra khí lực tiểu tử này rất lớn.

Rương gỗ rơi trên mặt đất phát ra âm thanh nặng nề, làm bắn lên một ít tro bụi, Lâm Phàm lập tức chạy tới mở thùng ra, trong rương chính là bộ áo giáp quan minh, hoàn toàn là dùng sắt tốt nhất trải qua rất nhiều công đoạn mới tạo thành, nói là một trăm công đoạn cũng không đủ.

“Triệu Hàm nhanh lại đây, ngươi mặc thử cho ta xem, hy vọng có  thể vừa người, ta là dựa theo dáng người của ngươi tạo ra.” Lâm Phàm hứng trí bừng bừng hướng Triệu Hàm nói.

Hiện tại khí lực Lâm Phàm lớn hơn rất nhiều, dù sao rèn luyện nhiều năm như vậy  thân thể hắn cũng tốt lên rất nhiều, nhấc cả rương gỗ thì Lâm Phàm có chút khó khăn, thế nhưng chỉ lấy một kiện áo giáp thì không khó đối với Lâm Phàm.”

Rất nhanh dưới sự trợ giúp của A Thiết, Triệu Hàm đã mặc vào áo giáp quang minh, nếu là ngồi trên lưng ngựa, tuyệt đối là một đại tướng quân uy phong lẫm lẫm, Lâm Phàm thấy rất là vừa lòng, Triệu Hàm mặc vào rất là khốc suất chết người, giá trị mị lực bay lên hai trăm phần trăm, khiến cho tâm của Lâm Phàm thực ngựa hận không thể nhào lên.

“Triệu Hàm thế nào, có nặng hay không ngươi có thể di chuyển hay không, sẽ không ảnh hưởng tới hoạt động của ngươi đi, có thể hay không đè lên miệng vết thương của ngươi.” Lâm Phàm vội vàng dò hỏi, đây là hắn vất vả làm ra, Lâm Phàm hy vọng có thể giúp Triệu Hàm, nếu hiệu quả tốt, cho dù dùng tiền của chính hắn để trang bị cho Triệu Hàm, Lâm Phàm cũng quyết định làm, chỉ cần có thể bảo hộ trợ giúp Triệu Hàm là được.

Triệu Hàm cười sờ sờ tay Lâm Phàm một phen: “Ta phải thử xem, cũng không nặng ta có thể quen, miệng vết thương ở dưới miệng hộ tâm, không áp tới.”

Nói xong Triệu Hàm bắt đầu hoạt động, mặc kệ là xoay người phất tay đá chân hay là nhảy lên chạy trốn cũng không có vấn đề gì, dị thường linh hoạt khôi giáp hiện tại cũng không bì được, nếu là phòng ngự cũng rất là tốt, ở trên chiến trường sẽ trợ giúp cho hắn rất lớn.

“Triệu Hàm ta đã thí nghiệm về độ phòng ngự của bộ khôi giáp này, đây là bộ mà chúng ta vất vả lắm mới tạo ra được, ngoài phòng ngự ra còn có thể dùng vào việc khác, bộ trên người của ngươi là tốt nhất, những miếng sắt trên người ngươi này đã được rèn đến một ngàn lần, những bộ kia cũng không nhiều như vậy.” Lâm Phàm lập tức nói với Triệu Hàm, hắn cũng không muốn còn chưa khai chiến, bộ khôi giáp này của Triệu Hàm đã bị hư hao.

Triệu Hàm cũng không tin, hắn hướng tới xa xa ngoắc ngoắc, rất nhanh có một thủ vệ dắt một con ngựa đến đây, Triệu Hàm lên ngựa hướng Trần Kiệt  nói: “Trần Kiệt ngươi lấy đao thử xem, dùng ba phần lực trước, thấy đủ thì tăng lực lên, số lượng rèn không giống, độ phòng ngự của áo giáp cũng không giống, ta phải biết rõ ràng, nếu không lên chiến trường sẽ xảy ra chuyện.”

Lâm Phàm nghe xong cũng cảm thấy đúng, cho dù áo giáp quang minh cũng sẽ xảy ra vấn đề, may mắn hắn chuẩn bị mấy miếng hộ tâm, hơn nữa A Thiết cũng có thể tuy thời sửa chữa được, nếu không hắn cũng không phải trăm cay nghìn đăng ra giá cao đem A Thiết lại đây.

Trần Kiệt thử vài lần, áo giáp đều không có vấn đề gì, ngoại trừ miếng hộ tâm có thêm vài vết đao, cũng không chém vỡ miếng hộ tâm, cũng không thể chém đứt khóa sắt, Triệu Hàm ở bên trong áo giáp cũng không bị thương.

“Chúng ta đi mã tràng thử xem, nơi này không thể vận động, Phàm tử bộ trong rương kia cho ta được chưa, đồ vật ngươi làm ra quả nhiên là dùng tốt.” Trần Kiệt hướng Triệu Hàm cùng Lâm Phàm nói, hắn lúc này rất là kích động, hận không thể lập tức thay Lâm Phàm chế tác khôi giáp, cho dù một kiện có tì vết cũng được.

Lâm Phàm nhìn Trần Kiệt nhìn chằm chằm khôi giáp ánh mắt đều muốn thử, vì thế gật gật đầu nói: “Được, các ngươi cứ thử, ngực của Triệu Hàm bị thương ngươi phải nhớ, nếu ngươi làm cho miệng vết thương của Triệu Hàm vỡ ra, ngươi nhất đinh sẽ phải chết, về sau cũng đừng  nghĩ uống một ngụm rượu thuốc của ta.”

Lâm Phàm cảnh cáo rất có lực uy hiếp, Trần Kiệt lập tức cầm lấy áo giáp mặc vào, cười hướng Lâm Phàm nói: “Yên tâm ta nhất định cẩn thận, nếu miệng vết thươn của Triệu Hàm vỡ ra ngươi cứ hỏi ta, ta cam đoan chịu phạt.”

“Tiểu Trương chăm sóc tốt cho Lâm Phàm, nếu hắn mất đi một cọng lông chúng ta sẽ phiền toái, Phàm tử ngươi đừng chạy loạn, ở lại chỗ này hoặc là đi doanh trướng của Triệu Hàm đều được,” Trần Kiệt hướng Lâm Phàm nói.

Triệu Hàm giơ tay hướng Lâm Phàm nói: “Không cần, ta mang Phàm tử cùng đi, Tiểu Trương ngươi hỗ trợ chăm sóc A Thiết một chút, đem ngựa cùng đồ của bọn họ đến doanh trướng của ta là được.”

Lâm Phàm nắm lấy tay Triệu Hàm, đã bị Triệu Hàm kéo lên ngựa. Lâm Phàm cũng không có cưỡi  ngựa, hắn ở phía nam vẫn là ngồi xe ngựa, bởi vì dùng thuyền nhiều, nên dùng xe ngựa cũng ít hơn một chút, sẽ không nghĩ tới học cưỡi ngựa. Lúc này Lâm Phàm có chút hối hận, nếu hắn cũng biết cưỡi ngựa, ôm Triệu Hàm cũng không tồi, kết quả hắn là một đại nam nhân lại bị tức phụ của mình coi như nữ nhân ôm vào trong ngực.

“Phàm tử nắm chặt, chúng ta đi, miệng ngậm lại coi chừng bị va vào,” Triệu Hàm nói xong liền đụng bụng ngựa, con ngựa hí một tiếng, liền chạy đi rất nhanh.

Trần Kiệt lắc đầu cưỡi ngựa đuổi theo, một đôi này cũng thật khó được, may mà tình cảm của hai người bọn họ tốt, nếu hán tử bình thường bị tức phụ đùa giỡn như vậy, đã sớm tức giận đến tận trời, tôn nghiêm nam nhân cũng không phải dễ dàng khiêu khích như vậy, chỉ có duy nhất Triệu Hàm cùng Lâm Phàm, hai người này ở chung cũng rất tự nhiên, cho dù hai năm không cùng một chỗ, tình cảm của bọn họ cũng không xuất hiện vấn đề, hình như còn tốt hơn lúc trước, giống như rượu ủ lâu năm, thời gian càng lâu thì tình cảm lại càng tốt càng thuần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.