Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 38: 38: Thay Đổi




Triệu Hàm đứng dậy khoác thêm quần áo đi ra doanh trướng nhận lấy làn xách, khi hắn vén rèm lên chuẩn bị đi vào, Lỗ Tử ở bên cạnh ló đầu ra nhìn, Triệu Hàm dừng lại động tác nhìn thoáng qua Lỗ Tử mở miệng nói: “Như thế nào còn muốn vào xem.”

“Không có, không có, thống lĩnh ta còn có việc đi trước,” Lỗ Tử bị thống lĩnh bọn họ liếc mắt đến ứa mồ hôi lạnh, trong lòng hắn kỳ quái, thống lĩnh hôm nay thật giống mỗ thú, ánh mắt kia thật quá dọa người.

Lỗi Tử nói xong cũng không chờ thống lĩnh bọn họ mở miệng, lập tức bỏ chạy, tránh cho thống lĩnh bắt được giáo huấn, cho đến khi chạy được vài trăm thước, Lỗi Tử mới lau mồ hôi trên trán, hôm nay thống lĩnh thật sự rất dọa người.

Triệu Hàm đứng ở cửa doanh trướng, đợi cho Lỗi Tử chạy xa, lúc này mới bất đắc dĩ cười cười vén rèm lên đi vào, cho dù Phàm tử hiện tại đã trưởng thành hơn hai mươi. Nhưng so với những người khác, Phàm tử cũng không rắn chắc như ca nhi phương Bắc, Triệu Hàm biết Lỗi Tử nhầm tưởng Phàm tử là tiểu ca nhân, tiểu tử kia còn chưa thành thân khẳng định là tư xuân.

Xem ra hắn phải cho tiểu tử này ra ngoài chạy vài vòng, tránh cho tiểu tử này mỗi ngày đều nhớ thương phu lang nhà hắn, tư xuân không sai, nhưng nghĩ tới Phàm tử là không đúng, kỳ thật Triệu Hàm rất là keo kiệt.

Triệu Hàm đem làn xách đặt lên bàn, mở miệng hướng Lâm Phàm đang ngồi trên giường nói: “Phàm tử lại đây ăn cơm, không phải ngươi đói bụng sao.”

Lâm Phàm đi đến bên cạnh bàn, lúc này Triệu Hàm đã lấy đồ trong làn ra, bên trong tuy rằng không ít, nhưng không đủ cho hai người ăn. Lâm Phàm mở miệng nói: “Cũng không có nhiều đồ ăn lắm, không đủ cho hai  người ăn, ngươi ăn trước đi ta chờ đến tối sẽ ra ngoài tìm đồ ăn, ta nghe Trần Kiệt nói ngươi mới vừa đánh xong một trận trở về, nhanh ăn cái gì rồi nghỉ ngơi.”

Triệu Hàm nghe thấy lời nói của Lâm Phàm liền lắc đầu nói: “Ngươi đói bụng ta làm sao có thể ăn trước, ngươi chờ một chút ta đi kêu người làm thêm một phần thức ăn nữa lại đây, như vậy là đủ cho hai chúng ta ăn.” Triệu Hàm nói xong bước ra ngoài doanh trướng, phân phó thủ vệ canh giữ ở bên ngoài tới hỏa đầu doanh lấy thêm một phần cơm canh, hắn tốt xấu gì cũng là một thống lĩnh, những quyền lợi này vẫn có, thế nhưng vì muốn bên kia mang đến một phần đồ ăn tốt một chút, Triệu Hàm vẫn đưa hai tiễn bạc cho thủ vệ, để hỏa đầu doanh bên kia làm vài món đồ ăn ngon.

Triệu Hàm rất rõ ràng, nếu hắn bất hòa với Phàm tử muốn cùng nhau ăn, tiểu tử kia thật sự sẽ không chịu ăn, cho nên mấy món này nhìn tuy rằng ít một chút, nhưng hai người chia nhau ăn cũng no được ba phần, đương nhiên đúng như Triệu Hàm nói, kỳ thật lượng cơm Phàm tử ăn không lớn, cho nên với Triệu Hàm là no ba phần nhưng đối với Lâm Phàm, cũng là no sáu bảy phần rồi, ít nhất sẽ không khiến cho Phàm tử bị đói.

“Còn ngây ra đấy làm cái gì, mau ngồi xuống chúng ta cùng nhau ăn,” Triệu Hàm thấy Lâm Phàm chỉ ngây ngốc nhìn hắn, giơ tay liền kéo Lâm Phàm ngồi xuống, lấy một cái bánh màn thầu nhét vào tay Lâm Phàm.

Trong quân doanh quả thật không có cái gì tốt, nhất là thời điểm chiến tranh này, Triệu Hàm cho tới bây giờ cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là do đám dưới tay hắn đưa chút tiền để làm chút đồ ăn cho hắn. Đồ ăn hôm nay chắc là bánh bột thô và miến hầm cùng với cái trắng và thịt heo, ngoài ra còn một đĩa dưa muối nhỏ. Nhưng hiện tại trong làn chẳng những có bánh bột thô có bánh màn thầu, còn có một chén canh gà nhỏ, không biết là hỏa đầu binh nào được cấp trên cho đồ ăn lại đem đi bán.

Loại chuyện này ở trong này xảy ra thường xuyên, hỏa đầu binh tuy rằng không lên chiến trường, nhưng lượng công việc mỗi ngày của bọn họ cũng không nhỏ, phải cung cấp thức ăn cho mấy vạn quân, bọn họ khẳng định rất mệt, nhưng tiền hàng tháng thì ít nhất, vì thế những tiểu binh này liền làm chút sinh ý để tích vốn riêng. Trên bàn cơm của hắn có thêm một chút đồ ăn, phần lớn là bọn Lỗi Tử A Hán tự bỏ tiền túi của mình, hôm nay là do hắn bị thương, cũng không biết là chén canh gà này giá bao nhiêu tiền.

Ngoài ra còn có vị canh gà nhân sâm, khẳng định nước đã bị hỏa đầu binh đổi, cũng không biết hỏa đầu binh mỗi lần bán như vậy, còn có thể uống ra vị nhân sâm không.

Lâm Phàm giơ tay đoạt bánh bột thô trong tay Triệu Hàm nói: “Sợ ta không được ăn bánh màn thầu sao, đều ăn chán ngấy, ta ăn bánh bột thô, ngươi ăn bánh màn thầu, nhanh đem canh gà uống hết để bồi bổ thân mình, đồ vật của ta còn ở phía sau, chắc là buổi tối có thể đến, đến lúc đó nấu dược thiện cho ngươi ăn, ta ở nhà đã luyện tập qua, Ngô bá nói ta nấu canh uống ngon.”

Nghe được lời nói của Lâm Phàm, Triệu Hàm thiếu chút nữa bật cười, Phàm tử tuy rắng không đến  nỗi là sát thủ phòng bếp, nhưng làm được đồ ăn cũng không phải là tốt, cũng không độc chết được người, nhưng mĩ vị thì…, từ vài năm trước cho tới bây giờ Phàm tử cũng không làm ra được, dù sao cũng không độc chết người, Triệu Hàm tự nhiên cũng không đi vạch trần.

“Được, buổi tối ta chờ dược thiện của ngươi, chúng ta cùng nhau uống, bánh màn thầu ngươi cũng ăn đi, chứ không lại đói, bánh bột có chút thô ngươi ăn không quen rất khó nuốt, đến uống một ngụm là được còn lại ta sẽ uống,” Triệu Hàm liền lấy lại bánh bột mà Lâm Phàm đã cắn một miếng, lại đưa qua một cái bánh màn thầu cho Lâm Phàm.

Lâm Phàm cầm bánh màn thầu trong tay có chút ngượng ngùng, quả nhiên đúng như Triệu Hàm nói, bánh bột quả thật rất thô ráp, cắn vào miệng tuyệt đối không mềm mại, vừa khô vừa cừng còn mắc ở yết hầu rất khó nuốt xuống. Cho đến khi Triệu Hàm đưa một thìa canh gà vào miệng Lâm Phàm, Lâm Phàm cuối cùng mới có thể đem bánh bột còn mắc ở yết hầu nuốt xuống.

“Thứ này lại có thể thô ráp như vậy, làm sao mà có thể ăn, nuốt cũng không nuốt được.” Lâm Phàm oán giận một câu, hôm nay là lần đầu tiên gặp lại Triệu Hàm mà nhìn thấy khó chịu như vậy, khiến cho Lâm Phàm cảm thấy mất hứng.

Triệu Hàm cắn một miếng bánh bột rồi ăn một ngụm miến sau đó cười nói: “Đó là ngươi ăn không quen, bánh màn thầu tuy rằng ăn ngon nhưng không thể dằn được cơn đói, bánh bột tuy không tốt lắm, nhưng chỉ cần ăn một cái, sau đó uống vào một đống nước, có thể no đến buổi chiều,” hắn vừa nói chuyện, còn thường thường thừa dịp Lâm Phàm không để ý mà đút canh gà vào miệng Lâm Phàm.

Có thể là rất đói, Lâm Phàm thế nhưng cũng không nhận ra, hẳn thực hưởng thụ cảm giác Triệu Hàm thường xuyên đút đồ ăn cho hắn, một miếng đồ ăn rồi miếng thịt rồi còn một thìa canh, đợi đến khi Lâm Phàm nhận ra, canh gà kia chỉ còn lại nửa chén nhỏ.

Lâm Phàm nhìn thấy liền mở miệng nói: “Đừng đưa đồ ăn cho ta ăn nữa, hiện tại đến lượt ta đút đồ ăn cho ngươi, ta dọc đường đi cũng không có được ăn một miếng rau nào, thịt đều đã ăn chán ngấy, hiện tại nên đổi khẩu vị.”

Triệu Hàm nghe xong lời Lâm Phàm liền hiểu được, Phàm tử đã phát giác hành động mờ ám của hắn, nhưng cũng không nói cái gì, tuy rằng đồ ăn không nhiều lắm, lúc này Phàm tử ăn một trận như vậy cũng đã lửng dạ. Vì thế Triệu Hàm gật gật đầu, tùy ý Lâm Phàm đút canh, đem đồ ăn còn lại cùng nước mì ăn toàn bộ, tuy rằng không có cảm giác no bụng, nhưng là có Lâm Phàm ở đây, Triệu Hàm sẽ không cảm thấy đói bụng.

Sau khi ăn lửng dạ, Lâm Phàm lôi kéo Triệu Hàm nằm xuống, hai người liền dính lấy nhau, Lâm Phàm đi thuyền vội vàng tới đây, khi đến được Bắc Cương sắp gặp được Triệu Hàm rất là cao hứng, cho nên thiệt nhiều ngày không có ngủ tốt, nếu không phải mấy năm này hắn thường xuyên tập luyện, nói không chừng đôi mắt đã đen đến không dám gặp người.

Triệu Hàm sẽ không nói gì, mấy tháng gần đây hắn cũng không có nghỉ ngơi tốt, mỗi ngày đánh giặc tuần tra chỉ có khi bị thương mới được nghỉ nửa ngày hoặc là một ngày. Hơn nữa buổi sáng ngày hôm qua cùng hôm này hắn đều ở trên chiến trường giết địch, cũng may đến giữa trưa quân địch rút lui, buổi chiều hắn mới có cơ hội nghỉ ngơi tốt một chút.

Đợi cho đến khi thân vệ mang thực hạp trở về, trong doanh trướng đã an tĩnh lại, một thân vệ khác làm động tác chớ có lên tiếng, ý tứ trong đó là thống lĩnh đang nghỉ ngơi, những thứ này cứ để trước cửa doanh trướng, chờ sau khi thống lĩnh tỉnh lại mới mang vào, thống lích khó khi được nghỉ ngơi, bọn họ sẽ không ngốc đi quấy rầy, cơm canh có thể để đó dù sao thì vẫn còn nóng.

Triệu Hàm cảm thấy ngủ thật thoải mái, cho dù ngực bị thương, Phàm tử càng giống con bạch tuộc bám ở trên người hắn, tay cũng không biết từ khi nào đặt lên miệng vết thương của hắn, thế nhưng tay nghề của Phàm tử tốt lắm, hắn cũng không cảm thấy đau đớn.

Lông mi cong vút đang cụp xuống, sắc mặt Phàm tử cũng không tốt lắm, hắn biết Phàm tử tới đây rất là mệt mỏi, dưới đôi mắt có chút đen khiến cho Triệu Hàm rất là đau lòng.

Ngón tay rất thô nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt của Lâm Phàm, thời gian qua thực mau, trong nháy mắt mà đã năm năm, Phàm tử hiện giờ cũng hơn hai mươi, ngay khi Triệu Hàm cúi đầu muốn hôn trán Lâm Phàm, ánh mắt Lâm Phàm đột nhiên mở ra, tiểu tử này không hề nghĩ ngợi, liền dùng miệng đối miệng, nhất thời trong doanh trướng lửa bay tán loạn.

Vừa hôn xong, Lâm Phàm lưu luyến buông Triệu Hàm ra, có chút đáng tiếc nói: “Nếu ngươi không bị thương thì thật tốt,” Lâm Phàm nói xong ngón tay còn xoa xoa trên vết thẹo trên ngực Triệu Hàm, vạt áo cũng bị hắn làm rớt ra, đột nhiên ánh mắt Lâm Phàm biến đổi, sắc mặt lập tức tái nhợt rất khó coi.

“Nói với ta nơi này của ngươi như thế nào lại bị thương,” Lâm Phàm cắn răng nhìn chằm chằm Triệu Hàm mở miệng nói.

Lâm Phàm đụng đến miệng vết thương ở thắt lưng của Triệu Hàm, hắn thế nhưng không biết Triệu Hàm từng chịu qua vết thương nghiêm trọng như vậy, vuốt ve dọc theo vết sẹo, vết thương bắt đầu từ thắt lưng  kéo dài đến sau lưng, bị chém ở eo. Lâm Phàm nghĩ tới cảnh tượng đó thật đáng sợ, hắn gắt gao ôm lấy Triệu Hàm, dùi đầu vào ngực ấm áp của Triệu Hàm, rất sợ người  này trong nháy mắt sẽ không thấy đâu.

Triệu Hàm cảm giác Lâm Phàm vui trong ngực hắn cả người đều run rẩy, vội vàng ôm lấy Lâm Phàm trấn an nói: “Phàm tử không có việc gì, không có việc gì, đừng sợ, vết thương này nhìn thì rất nghiêm trọng, kỳ thật vết thương không sâu, ta tránh kịp lúc, chỉ bị đao xoẹt qua da, hơn mười ngày là khỏe rồi, đừng sợ ta không phải đang rất tốt hay sao! Ngoan….”

Tay Triệu Hàm không ngừng vỗ lưng Lâm Phàm nói, lời nói nhẹ nhàn trấn an, cho tới khi hắn cảm giác được ngực ướt át, Triệu Hàm vội vàng nâng mặt Lâm Phàm lên, nhìn thấy người này nước mắt rơi đầy mặt, tâm Triệu Hàm lúc này rất là rối rắm.

“Triệu Hàm ngươi như thế nào có thể như vậy, ngươi bị thương nặng như vậy, vì sao lại không nói cho ta biết, vì sao lại gạt ta, nếu như ngươi không qua được, vậy ta thậm chí cũng không thể nhìn thấy ngươi lần cuối cùng, ngươi rất tàn nhẫn, ta thực tức giận, thực tức giận…. Không được, ngươi theo ta trở về, tướng quân cái gì quyền lực cái gì, hiện tại nhà chúng ta cũng không thiếu tiền cùng lắm ta mua một chức quan, cũng so với ngươi ở nơi nguy hiểm như vậy tốt hơn….” Vẻ mặt Lâm Phàm đầy nước mặt trừng Triệu Hàm nói xong, nói có chút lộn xộn.

Triệu Hàm giơ tay ôm lấy người đang tức giận, vội vàng giải thích nói: “Phàm tử đừng như vậy, ta lúc ấy bị thương không phải ở đại doanh, đợi tới khi ta viết thư cho ngươi thì thương thế cũng tốt hơn rất nhiều rồi, ta không có cách nào nói cho ngươi biết, hơn nữa sau khi vết thương của ta tốt lên thì lại phải chiến đấu kịch liệt, ta không muốn để cho ngươi lo lắng, cho nên không nói cho ngươi…”

“Phàm tử đừng nóng giận, ta thề ta ở trên chiến trường đều cố chăm sóc thật tốt chính mình, từ sau lần đó ta đều bị thương rất ít, ngươi không phải cũng thấy được, trên người ta chỉ có chỗ kia là bị thương rất nặng, còn những cái khác đều là vết thương nhỏ….” Triệu Hàm không ngừng trấn an Lâm Phàm, hắn cũng không muốn hiện tại bị Phàm tử kéo trở về, nếu có thể ở thời điểm đối địch với địch Bắc lập được chiến công, thăng lên làm tướng quân tiên phong khẳng định không thành vấn đề, bởi vì hắn hiện tại cách tướng quân tiên phong không còn xa, Triệu Hàm không muốn buông tha giữa đường, hắn thề hắn phải bảo vệ Phàm tử, nếu không đủ quyền lực đây là nói suông.

“Thật sự.” Lâm Phàm có chút không tin nói.

“Đương nhiên là thật,” Triệu Hàm gật gật đầu nói, trong ánh mắt tràn ngập kiên định, đầu lưỡi đảo qua nước mắt trên mặt Lâm Phàm, thật mặn nhưng cũng khiến Triệu Hàm thực đau lòng.

Lâm Phàm giơ tay vuốt ve miệng vết thương của Triệu Hàm, tâm vẫn không bình tĩnh được, nhưng hắn hiểu được Triệu Hàm đã ở trên chiến trường chịu nhiều khổ cực như vậy, chịu nhiều tội như vậy, thật vất vả lấy được chức vị ngày hôm nay, tự nhiên là không thể dễ dàng buông tha như vậy được.

“Thực xin lỗi ta vừa rồi thất lễ, phi phi phi, vừa rối nói linh tinh sẽ không linh, nói linh tinh sẽ không linh. Triệu Hàm ta biết ngươi muốn làm tướng quân, ta lần này đến đây mang áo giáp tới, như vậy ngươi về sau sẽ không dễ dàng bị thương, chẳng qua khôi giáp có chút nặng, không biết ngươi mặc có thể chiến đấu không.” Lâm Phàm hạ quyết định nói.

Nếu nghĩ ra sớm một chút, có thể sớm một chút làm ra áo giáp đem cho Triệu Hàm mặc vào, như vậy cho dù đao của địch  nhân chém trên người của Triệu Hàm, cũng không thể dễ dàng chạm đến Triệu Hàm, từ giờ khắc này bắt đầu, Lâm Phàm cảm giác được quyết tâm cùng sức mạnh liều mạng của Triệu Hàm, hắn phải toàn lực hỗ trợ Triệu Hàm, tốt nhất có thể nhanh chóng tiến lên vị trí thống soái, chỉ khi Triệu Hàm tới vị trí này, sẽ không dễ dàng tự ra trận, mà cho dù có lên chiến trường cũng sẽ rất an toàn, mà vạn quân địch cũng muốn lấy đầu của tướng soái, Lâm Phàm với cái này cũng không tin tưởng.

“Phàm tử hiện tại ta bản lĩnh khác thì không có, nhưng khí lực thì có rất nhiều, tướng lãnh bình thường còn không phải là đối thủ của ta, tin tưởng khẳng định không có vấn đề.” Triệu Hàm cười nói, giờ khắc này trong lòng Triệu Hàm nhẹ nhàng thở ra.

Lâm Phàm nghe được lập tức cười nói: “Vậy thì tốt, Triệu Hàm từ hôm nay ta sẽ toàn lực ủng hộ ngươi, ta sẽ không phản đối ngươi nhập ngũ nữa, ta nhất định trợ giúp ngươi đi lên chức vị thống soái, chúng ta cùng nhau cố gắng, vợ chồng đồng lòng tát biển đông cũng cạn, chúng ta nhất định có thể thành công.”

Triệu Hàm nghe thấy lời nói của Lâm Phàm liền nở nụ cười, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hắn vẫn lo lắng Phàm tử phản đối, hiện giờ có những lời này của Phàm tử, hắn sau này sẽ không cần lo lắng Phàm tử không đồng ý cho hắn lên chiến trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.