Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 37: 37: Bỏ Cuộc 2




Triệu Hàm thật là buồn rầu, thời điểm hắn nhận được thư Phàm tử đã lên thuyền, ngăn lại hẳn là không được.

Hắn cũng không dám không đi gặp Phàm tử, nếu như Phàm tử chạy loạn ở Bắc Cương, gặp phải địch nhân hoặc là gặp chuyện không may, lúc đó muốn khóc cũng không được.

Lâm Phàm đang ở trên thuyền không ngừng tiếp cận với Bắc Cương, trên thuyền của Lâm Phàm có không ít dược vật và rượu thuốc, một bộ áo giáp quang minh cùng hai cây giáo, kỵ binh bên này sử dụng đa phần là trường mâu, uy lực ở trong mặt Lâm Phàm nhỏ đi rất nhiều, Lâm Phàm biết trên lưng ngựa vũ khí lạnh là nổi danh, giáo tuy rằng cồng kềnh, nhưng lực công kích cũng cực mạnh, tuyệt đối là lợi khí giết địch.

Hơn một tháng sau, Lâm Phàm tới gần Bắc Cương, sau khi cùng địch Bắc khai chiến, dân chúng Bắc Cương đa phần là chạy vào phía nam, thuyền ở trên kênh đào cũng ít đi rất nhiều, cũng khiến cho tốc độ của Lâm Phàm nhanh hơn rất nhiều.

Lâm Phàm đi theo sau đội thuyền vận chuyển vật chất của triều đình, cũng không sợ bị thủy phỉ cướp, hơn nữa bởi vì Lâm Phàm là người đi tặng đồ cùng đi thăm người thân, chủ yếu là những đồ tư nhân mà Lâm Phàm tặng đi qua, vẫn được không ít quân nhân tôn kính.

Một sĩ binh ở vùng biên cương khổ cực bao nhiêu, cũng chỉ có binh lính ở biên cương mới có thể hiểu được, nhất là sau khi khai chiến, tình huống vật tư ở ngoài biên cương càng thêm khẩn trương, cho nên hành động tặng vật tư của Lâm Phàm khiến các lão binh vận chuyển vật tư tôn kính vô cùng, về phần Lâm Phàm đưa cho ái nhân nhà mình, một ca nhi làm sao có thể xử dụng hết tất cả những đồ dùng này, còn có thể mang đến một thuyền dược liệu, mỗi ngày ăn cũng ăn không hết, luôn phải chia một ít cho người  khác.

Mấy ngày nay Triệu Hàm có chút bực bội, ban ngày thời điểm hắn đi tuần tra đều không có biểu hiện ra bên ngoài, nhưng tới thời điểm buổi tối không có nhiệm vụ, Triệu Hàm liền lo lắng, vết sẹo trên người phải làm sao bây giờ, Phàm tử thấy khẳng định sẽ làm ầm ĩ, Triệu Hàm cũng không cho rằng Lâm Phàm sau khi nhìn thấy những vết sẹo này còn thờ ơ.

Triệu Hàm nghĩ không ra cách, thời điểm bên trên hạ mệnh lệnh chuẩn bị tiến công địch Bắc, rốt cục không lo lắng chuyện tình Lâm Phàm đã đến.

Đường đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đến lúc đó hắn chịu mắng chịu phạt là được, về phần Phàm tử muốn dẫn hắn trở về, này có chút khó khăn, cho dù là tiểu binh muốn thoát khỏi chiến trường cũng rất khó, huống chi hắn hiện giờ là phó thống lĩnh quân đội. Phàm tử đến lúc đó làm ầm ĩ, hắn liền lừa gạt một chút là được, có thể tìm Trần Kiệt đến, làm cho hắn hỗ trợ thuyết phục Phàm tử là được rồi, Phàm tử cũng nên ngượng ngùng không muốn hắn khó xử trước mặt người quen đi.

Mấy tháng qua khai chiến cùng địch Bắc, bọn họ có thắng có bại, quân đội Bắc Cương đều bị điều đến trấn thủ cửa ải bên này, hai bên đều suy nghĩ biện pháp đuổi giết quân đội địch.

Nếu không phải mấy năm này Bắc Cương phản loạn, địch Bắc căn bản không có lá gan cùng Đại Hạ khai chiến, nhưng chiến đấu vài năm, cũng làm cho thực lực của Đại Hạ bị giảm xuống, lúc này địch Bắc mới có lá gan đi rút râu hổ.

Sức chiến đấu của địch Bắc tuy rằng mạnh, nhất là công phu cũng mạnh hơn Đại Hạ một ít, nhưng bộ binh lại kém một ít, cộng thêm Đại Hạ cũng có nghiên cứu ra dây thừng cản chân ngựa để khắc chế kỵ binh của địch Bắc, cũng coi như đủ vững vàng.

Nhất là Triệu Hàm lần đầu tiên đánh lén địch Bắc, liền tiêu diệt quân đội mũi nhọn của đối phương, ngay cả mạng của thống lĩnh cũng mất, lúc này mới ngăn cản được thiết kỵ của địch Bắc, hình thành trạng thái giằng co hiện tại.

Địch Bặc mạnh ở kỵ binh, lần đầu tiên không thể tiến lên, lần thứ hai lại bị lão thống soái thiết kế ngăn cản lại, hiện tại địch Bắc muốn tiến lên là không có khả năng, quân đội hai bên chỉ có thể chậm rãi cọ sát. Thống soái Đại Hạ tuổi đã lớn, nhưng hắn càng không sợ đánh chậm rãi.

Dùng lời nói của lão thống soái, đánh mau thì hắn có thể không thắng được, nhưng đánh chậm hắn chẳng sợ ai.

Địch Bắc vài lần tiến công đều bị ngăn chặn, Triệu Hàm lập công không ít, mỗi lần Triệu Hàm đều mang theo kỵ binh dưới tay hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lão tướng quân giao cho, có đôi khi còn làm quá nhiều.

Như là Triệu Hàm phát giác động tĩnh của địch Bắc, đây là công lao của tất cả những người bên cạnh Triệu Hàm, cho nên những người đó đều phục Triệu Hàm, mặt khác của thống lĩnh là lấy được lòng người, nhưng lão thống soái đều không thể làm được, những người khác cũng đừng nói.

Triệu Hàm mang theo năm nghìn kỵ binh dưới tay, một lần nữa hoàn thành xuất xác nhiệm vụ tiến công cánh, nhân tiện Triệu Hàm mang về một người thốn lĩnh địch nhân, hẳn cũng là thống lĩnh năm nghìn kỵ binh hoặc là loại bộ binh khiên binh.

Thế nhưng Triệu Hàm cũng bị thương, trước ngực bị mâu tiêm của đối phương cọ một chút, nhìn thấy thì rất nhẹ, nhưng lại làm cho ngực của Triệu Hàm có một miệng vết thương rộng hơn hai tấc, máu đỏ tươi không ngừng tràn ra, nhìn thấy rât là dọa người.

Vừa mới tiến vào quân doanh Triệu Hàm đem đầu người đưa cho thủ vệ quân doanh, thủ vệ vừa thấy đây là đầu của thống lĩnh đối phương, lập tức cho người đi treo lên doanh môn, đây là uy hiếp đối với địch nhân.

“Thống lĩnh ngài bị thương, mau đi băng bó, chảy máu rất nhiều.” A Hán đi theo phía sau Triệu Hàm lớn tiếng kêu.

Triệu Hàm nghe thấy thanh âm của A Hán liền cười nói: “Vết thương của ta, ta rõ ràng, chỉ là một vết thương hai tấc mà thôi không có gì nghiêm trọng, ta trở về băng bó một chút là được, hiện tại máu cũng đã ngừng. Bây giờ trong doanh trại thiếu thốn dược vật, lưu lại để cho các huynh đệ cần đi, A Hán kêu mọi người ăn một chút gì, mau chóng nghỉ  ngơi, hiện giờ chiến sự càng ngày càng thường xuyên, ai cũng không biết chúng ta khi nào thì bị phái đi.”

“Được, thống lĩnh ngươi đi về băng bó trước, ta đi cùng mọi người.” A Hán nói xong theo sau mọi người đi ăn cơm, thuận tiện còn lấy một phần cho thống lĩnh.

Mặc dù đang ở trên chiến trường giết địch ca nhi cùng hán tử cũng không có phân biệt quá lớn, nhưng thống lĩnh bị thương là một ca nhi, ngày thường huấn luyện cũng không phải không lộ cánh tay, nhưng chuyện tình bị thương này để cho một nam tử giúp mình, thống lĩnh chưa từng làm. A Hàn nghĩ liền phân phó người bên người đi tìm một thầy thuốc ca nhi đi qua, tuy rằng thống lĩnh nói bị thương không nặng, nhưng máu đều chảy thấm hết vào vạt áo trước ngực, nhẹ là nhẹ ở nơi nào.

Triệu Hàm trở lại trong doanh trướng của hắn, sau khi hắn trở thành thiên kỵ úy, hắn có thể một mình ở trong một doanh trướng, hiện giờ là phó thống lĩnh, doanh trướng này so với trước kia càng rộng hơn một ít, bố trí bên trong cũng nhiều hơn một ít, thế nhưng hiện giờ là chiến tranh, Triệu Hàm cũng không có để ý những vật ngoài thân này.

Ngay khi Triệu Hàm cởi áo, thời điểm Triệu Hàm đổ nước vào trong chậu rửa mặt chuẩn bị chà lau miệng vết thương, bên ngoài doanh trướng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

“Chờ ở ngoài lều trại, ta lập tức xong,” Triệu Hàm lập tức lớn tiếng nói, hắn dù sao cũng là ca nhi, hiện tại cũng không phải huấn luyện, cởi quần áo rửa sạch miệng vết thương chung qua là muốn nhắc nhở một chút, kỳ thật Triệu Hàm không muốn bị người khác nhìn thấy cảnh tượng như vậy, như vậy sẽ làm cho Triệu Hàm cảm thấy có lỗi với Lâm Phàm.

Chịu đựng đau, Triệu Hàm lau xơ xơ vết thương trên ngực, rượu đế lau qua miệng vết thương, tiếp theo xoa chút dược cầm máu sau đó dùng vải sạch bao lại, thời điểm Triệu Hàm mặc xong quần áo, màn cửa doanh trướng của hắn bị người nhấc lên.

Đứng ngược sáng, trong lòng Triệu Hàm lộp bộp một chút, cho dù không thấy rõ người tới, nhưng là Triệu Hàm cũng không cần tự hỏi, người này quá mức quen thuộc, ngày nhớ đêm mong, mỗi ngày ngủ đều phải nhắc tới người mấy lần, lúc này hắn đang đứng ngoài doanh trướng. Triệu Hàm là thực kích động, lại có chút sợ hãi, Phàm tử đến đây, người ngày nhớ đêm mong rốt cuộc đến, nhưng lại rất lo lắng, chị sợ Lâm Phàm trách cứ.

“Triệu Hàm ngươi tên khốn nạn này….” Lâm Phàm mở miệng liền mắng, đây là người hắn nhớ nhiều năm như vậy, thế nhưng lại gạt hắn, đầy người toàn là vết thương, hắn thế nhưng một chút cũng không biết, Triệu Hàm coi hắn như ngốc tử bình thường mà lừa gạt hắn, thật sự là rất khốn nạn.

Triệu Hàm lúc này đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, đột nhiên nghe Lâm Phàm mở miệng mắng chửi, lập tức giật mình thanh tỉnh, hắn cũng không cố mặc lại quần áo, màu đỏ ở trong ngực bước nhanh đến trước mặt Lâm Phàm, giơ tay liền ôm chặt lấy người vẫn như cũ còn kinh sợ này, qua hai phần ba giờ sau, Triệu Hàm mới mở miệng nói: “Phàm tử, Phàm tử nhớ chết ta, mấy năm nay ngươi có khỏe không, đứa nhỏ khỏe không?”

“Tốt cái đầu ngươi, ta chỉ biết hiện tại ta thật không tốt, rất là không tốt, ngươi vì sao lại gạt ta, ta thực tức giận, ngươi sao lại như vậy, ngươi không tin ta, ta thực tức giận thực tức giận…” Lâm Phàm một bên nói một bên giãy dụa thoát khỏi cái ôm của Triệu Hàm.

Nhưng lúc này Triệu Hàm bị thương, Lâm Phàm lúc này giãy dụa va chạm vào miệng vết thương của Triệu Hàm, sau khi nghe Triệu Hàm kêu rên động tác liền cứng ngắc, Lâm Phàm cũng không dám từ chối nữa.

“Buông lỏng ra, ngươi bị thương, ngồi xuống cho ta, ta giúp ngươi bôi lại dược, ta mang theo kim sang dược tốt nhất.” Tâm lý Lâm Phàm thực phẫn nộ, nhưng nhìn thấy Triệu Hàm đau tới đổi sắc mặt, hắn vừa tức giận vừa đau lòng, hoàn toàn không biết phải làm sao với Triệu Hàm bây giờ.

Thế nhưng hiện tại không phải những cái này quan trọng, hiện tại quan trọng nhất chính là giúp Triệu Hàm xử lý miệng vết thương.

Lâm Phàm mở ra bọc nhỏ mang theo bên mình, những thứ này đều là Lâm Phàm bỏ ra số tiền lớn để mua, chẳng những có kim sang dược cầm máu         , còn có thuốc mỡ giảm nhiệt vô cùng tốt, một ít thuốc bổ khí huyết, Lâm Phàm đều mang đến cho Triệu Hàm.

Triệu Hàm cúi đầu ánh mắt không chớp nhìn Lâm Phàm, lông mi dài rậm ánh mắt chuyên chú, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, động tác cẩn thận tỉ mỉ. Đem vải trắng bị hắn băng bó lung tung cởi ra, lộ ra vết thương dài hai tấc rộng nửa tấc máu me nhầy nhụa.

Thấy ánh mắt Lâm Phàm đều nổi lên hơi nước, này chắc là đau lắm, trên người nhiều vết sẹo như vậy, Triệu Hàm hai năm này rốt cuộc chịu bao nhiêu khổ, sớm biết sẽ như vậy, hắn khẳng định sẽ không cho Triệu Hàm đi tham gia quân ngũ, đây là dùng mệnh để đổi mà, nếu Triệu Hàm xảy ra chuyện gì, Lâm Phàm không biết những ngày sau phải trải qua như thế nào, hắn tình nguyện cái gì cũng không muốn, chỉ cần có thể cùng Triệu Hàm tìm một nơi an ổn sống là được.

“Có đau hay không,” Lâm Phàm hỏi, một bên lấy ra rượu đế, chuẩn bị giúp Triệu Hàm tiêu độc, vi khuẩn đối với những vết thương này là trí mạng, Lâm Phàm không thể để tùy ý như vậy được.

Triệu Hàm nghe thấy lời nói của Lâm Phàm thì tươi cười nói: “Phàm tử không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ, qua vài ngày là tốt rồi, đừng lo lắng…”

Lời nói của Triệu Hàm căn bản là không an ủi được Lâm Phàm, kết quả bị Lâm Phàm dội thẳng một ngụm rượu đế, một ngụm này liền rót thẳng vào miệng vết thương của Triệu Hàm, đau đên Triệu Hàm nói không nên lời, chỉ có thể thở phì phò nhìn Lâm Phàm bất đắc dĩ cười cười.

Tùy ý để Lâm Phàm lau chùi miệng vết thương cho hắn, sau đó bôi kim sang dược mang theo mùi thuốc mỡ đông y thơm ngát, rồi quấn vải sạch dày hai tấc để tránh bị nhiễm trùng, Lâm Phàm thật cẩn thận xử lý miệng vết thương của Triệu Hàm thật tốt.

Sau khi xử lý xong miệng vết thương, Lâm Phàm liền đứng yên như vậy nhìn Triệu Hàm, cái gì cũng không nói, cực kỳ quật cường, Triệu Hàm nhìn thấy liền hết hồn, hắn biết Phàm tử thật sự tức giận.

Triệu Hàm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, giờ tay muốn nắm lấy tay Lâm Phàm, kết quả còn chưa nắm được, đã bị Lâm Phàm lập tức né tránh, lúc này Triệu Hàm hiểu được, Phàm tử rất rất là tức giận, vậy phải lừa dối như thế nào mới tốt, phải biết rằng Triệu Hàm kỳ thật không có lừa dối người khác, ngay cả đứa nhỏ hắn cũng không lừa dối qua, vả lại Tử An còn nhỏ cũng rất nhu thuận, chưa bao giờ để hắn có ý tưởng lừa gạt.

“Phàm tử đừng như vậy được không, không nên tức giận! Ta biết gạt ngươi là ta không đúng, nhưng nếu nói cho ngươi biết, không phải là khiến ngươi mỗi ngày đều  lo lắng sao! Ta không muốn như vậy, ngươi ở nhà còn phải lo chuyện làm ăn, còn muốn chăm sóc đứa nhỏ cùng Ngô bá, ngươi bận rộn như vậy ta không muốn khiến ngươi  ngủ không ngon. Huống chi ngươi nhìn ta, tuy rằng bị thương trên người cũng có vết sẹo, thế nhưng cũng không nghiêm trọng, ta biết phải làm sao để bảo vệ mình, ngươi hẳn là biết ta luyến tiếc để người khác đoạt đi ngươi….” Triệu Hàm chỉ có thể dùng sức nắm tay Lâm Phàm không quá tình nguyện nhẹ nhàng lôi kéo.

Lâm Phàm nghe Triệu Hàm nói xong, liền “hừ” một tiếng, sau đó vẫn như cũ không nói lời nào, cũng không để ý tới Triệu Hàm, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.

“Đừng tức giận, Phàm tử thừa dịp ta hiện tại rảnh, chúng ta đã ba năm không gặp, ngươi không muốn ta sao? Ta rất nhớ ngươi rất nhớ ngươi, mỗi ngày buổi tối đều muốn….” Triệu Hàm nhẹ giọng nói, đem người đang buộc chặt kéo vào lòng ngực ấm áp, hơi thở không ngừng lướt nhẹ qua hai má trắng nõn của Lâm Phàm.

Hai má vỗn dĩ tức giận mà đỏ bừng giờ đã giảm xuống, hiện tại đỏ ửng lại hiện lên hai má Lâm Phàm, tình huống lần này tự nhiên là không giống, đó là khiêu khích cùng phản ứng tự nhiên của thân thể.

“Khốn nạn ta vì gặp ngươi, ngồi thuyền hơn một tháng, mệt muốn chết, làm gì còn hơi sức mà muốn cái này cái kia,” Lâm Phàm đột nhiên tức giận nói, ánh mắt lúc đầu như biết nói, bây giờ lại trừng thật lớn, thiếu chút nữa khiến Triệu Hàm cười rộ lên, bộ dạng Lâm Phàm lúc này tức giận, cũng thực giống Tử An tức giận lúc mười tháng.

“Thật sự là mệt, ngươi không có ở nhà đi ăn vụng đi.” Triệu Hàm lửa cháy đổ thêm dầu, chỉ cần Lâm Phàm không tức giận chịu nói chuyện, có thể xin bớt giận, cho dù phải chịu phạt Triệu Hàm cũng vui vẻ. Vừa rồi tiếp xúc một chút, Triệu Hàm đã hiểu được, thân thể Phàm tử căn bản không thể chịu nổi một chút động tác của hắn, nếu không sẽ không điềm nhiên như vậy mà sẽ giống như núi lửa bùng nổ.

Lâm Phàm nghe thấy lời nói của Triệu Hàm tức giận không nhẹ, lập tức đem người áp đến trên giường trong doanh trướng, cúi đầu cắn môi Triệu Hàm còn đang mang ý cưới.

Cắn vài cái lên cổ Triệu Hàm, Lâm Phàm đột nhiên nhìn thấy Triệu Hàm dùng sức cắn miệng, sắc mặt có chút trắng bệch, liền hiểu được đã động đến miệng vết thương của Triệu Hàm, cảm giác nhất thời đều bị chuyện vết thương dập tắt. Triệu Hàm hiện tại bị thương, hắn còn làm như vậy có còn là ngươi không!

Hắn biết Triệu Hàm thích hắn, lại cũng rất chiều hắn, cho dù bị thương còn cố ý như vậy. Kỳ thật trong lòng Triệu Hàm rất rõ ràng, bọn họ vài năm không gặp, nhìn thấy Triệu Hàm lộ ngực, hắn như thế nào không có cảm giác, đều hận không thể áp người lên giường làm không ngừng nghỉ.

“Không muốn sao! Chỉ là một vết thương nhỏ, thật sự không là gì với ta, làm vài lần đều không có vấn đề,” Triệu Hàm giơ tay vuốt ve hai má Lâm Phàm.

Lâm Phàm trừng mắt Triệu Hàm một cái tức giận nói: “Làm cái đầu ngươi, ta đã nói chạy liên tục đến đây sớm mệt muốn chết, ta phải nghỉ ngơi, ngươi cùng nghỉ ngơi với ta một chút là được.”

“Được, chúng ta nghỉ ngơi nơi nào cũng không đi,” Triệu Hàm gật đầu, giơ tay cột lại tóc cho Lâm Phàm.

Mà lúc này bên ngoài doanh trướng đã sớm nổ tung, Lỗ Tử tò mò nhìn A Hán mở miệng nói: “Tiểu tử môi hồng răng trắng vừa rồi là ai, hắn như thế nào lại đi vào doanh trướng của thống lĩnh, đến bây giờ còn chưa đi ra, bên kia sao chưa mang đồ ăn qua đây, đám ngu xuẩn kia, sẽ không phải là ăn no rồi mới mang đồ ăn sang cho thống lĩnh đi.”

“Ta cũng không biết là ai, có thể là người thân của thống lĩnh, người thân gặp nhau luôn luôn có nhiều lời muốn nói với nhau, ta đi thúc giục bên kia một chút, thống lĩnh bị thương chảy nhiều máu như vậy nên bồi bổ.” A Hán mở miệng nói, bọn hắn cũng tò mò đứng cách xa nhìn chằm chằm doanh trại của thống lĩnh, hận không thể có một đôi mắt xuyên thấu để biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, bộ dạng tiểu gia hỏa kia thật anh tuấn, cũng không biết là tên may mắn nào có thể ôm mỹ nhân về nhà.

Trong mắt những người Bắc Cương có thân mình cao lớn, cho dù Lâm Phàm còn kém Triệu Hàm hai tấc, nhưng thể trạng không giống nhau, hơn nữa Lâm Phàm mặc là quần áo tu thân phía nam, nhất thời khiến cho mấy người ở phương Bắc nghĩ là một tiểu ca nhân, dù sao không có nam tử nào có làn da tốt như vậy, trong trắng lộ hồng, cho dù ca nhi Bắc Cương cũng không có làn da non mịn như vậy.

“Ngươi mới ngu xuẩn, Lỗi Tử ngu ngốc, ta đã thúc giục hỏa đầu binh giúp nấu một con gà rừng, kết quả gà rừng không có, đây là ta lấy ra một tiễn bạc mua canh gà nhân sâm, phải chạy đến chỗ Trần Uý tướng quân khấu trừ mới có được, mau chóng đưa vào đi,” lão Nghiêm xách theo một cái làn đưa cho A Hán.

“Ngươi làm sao không đưa qua, ta nói với ngươi, tiểu ca nhân bên người thống lĩnh đến đây, lớn lên rất tuấn tú, nói không chừng là đệ đệ thống lĩnh, cũng không biết chúng ta có phúc khí đó hay không, không dám, huynh đệ chúng ta dựa vào bản lĩnh.” Lỗi Tử ngẩng đầu nhìn huynh đệ chung quanh mở miệng nói.

Nghe được lời nói của Lỗi tử, mấy người còn chưa lấy vợ nhất thời dũng cảm, lập tức mở miêng nói: “Được, vậy thì dựa vào bản lĩnh.”

Trần Kiệt đứng cách đó không xa trong lòng đã sớm vui vẻ, đàn tiểu tử này, nếu để cho Triệu Hàm biết bọn họ chuẩn bị cướp đoạt Lâm Phàm, còn không đem đàn tiểu tử khỏe mạnh này đánh cho nằm úp sấp. Vì xem chê cười của Triệu Hàm cùng Lâm Phàm, Trần Kiệt cũng không nhắc nhở nửa câu, làm cho những người từng là thủ hạ của hắn đi chịu khổ.

Vẫn là lão Nghiêm đi tiểu lại đây, liền nhìn thấy Trần Kiệt đang nhìn trời trong lòng vui vẻ, lão Nghiêm rất kỳ quá trong lòng nhìn thoáng qua Trần Kiệt mở miệng nói: “Trần tướng quân ngài sao ở nơi này, làm sao lại không đi vào, thống lĩnh nhà ta vẫn còn ở trong doanh trướng ý.”

“Không cần, ta nhìn phong cảnh một lát, phong cảnh của các ngươi ở chỗ này cũng không tồi, để lúc khác ta tìm thống lĩnh các ngươi nói chuyện.” Trần Kiệt lắc đầu nói.

Lão Nghiêm cũng không hiểu được ý của Trần Kiệt, hắn vừa chạy tới nhà xí, vừa mở miệng thầm thì nói: “Doanh địa này có cái gì đẹp, đều là trời đất rộng mênh mông, có phong cảnh gì đâu? Hắn như thế nào không nhìn ra, Trần tướng quân thật sự là quá kỳ quái.”

Lỗi Tử nhấc lên một góc của màn cửa doanh trướng, nhất  thời liền nhìn thấy tiểu ca tuấn mĩ nằm ở trên người thống lĩnh, hơn nữa sau khi thống lĩnh phát hiện ra hắn, chẳng những không hỏi chuyện hắn mà còn trừng mắt với hắn.

Lỗi Tử không rõ sao lại thế này, thế nhưng hắn hiểu thống lĩnh là không hy vọng hắn quấy rầy, vì thế sờ sờ cái mũi, lại buông mãnh mang theo cái làn đi ra bên ngoài mở miệng báo cáo: “Thống lĩnh lão Nghiêm mang canh gà đến đây ngài uống một chút đi.”

Nắm tay hạ xuống chuẩn bị cùng Lâm Phàm nghỉ ngơi Triệu Hàm sau khi nghe xong, liền giơ tay xoa xoa đầu Lâm Phàm mở miệng nói: “Ngươi giữa trưa cũng chưa ăn cơm đi, ta đi lấy vào, ngươi ăn một chút.”

Theo lời  nói của Triệu Hàm, bụng của Lâm Phàm cũng không chịu thua kém liền thầm thì kêu lên, hắn sau khi tới Bắc Cương, cả người và vật tư đều được đưa đến chỗ Trần Kiệt, hắn liền đi theo đến đây, vừa đến doanh địa liền khẩn cấp đi tìm Triệu Hàm, cơm trưa cũng hoàn toàn quên ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.