Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 36: 36: Bỏ Cuộc 1




Lâm Phàm nhìn về phía Ngô Tử Vệ nói: “Kỳ thật rất đơn giản, đừng cho thuyền trở về, chúng ta có thể chuyển đến nước khác, như là Hãn Hải quốc, hoặc có thể dấu thuyền trên hoang đảo, vị khâm sai kia có lợi  hại, cũng không thể điều động mười vạn thủy quân rời bến tìm, cho dù tìm ra, thủy quân không phải là Trương đại ca lãnh đạo sao, bọn họ như thế nào có thể bán đứng Trương đại ca…”

Lời nói của Lâm Phàm làm cho Ngô Tử Vệ cùng Trương Dương nhất thời thông suốt, việc này tính ra cũng không khó, bọn họ là đầu sỏ ở Yến thành, cho dù khâm sai là hoàng tử, cũng tuyệt đối không thể tìm ra dấu vết gì.

“Ngươi nói đúng, ta phái ngươi đi chặn bọn họ.” Ngô Tử Vệ nói xong liền đứng lên.

Lâm Phàm thấy bộ dáng Ngô Tử Vệ vội vàng như vậy, lập tức bác bỏ nói: “Ngô đại ca ngươi đừng vội hạ mệnh lệnh, cũng đừng nóng nảy, quyết định cuối cùng như thế nào ta cảm thấy ngươi cùng Trương đại ca nên bàn bạc một chút.”

“Là ta nóng vội, ngươi nói đúng, chúng ta nên thương lượng một chút, vậy ngươi nói thử, chúng ta nên đưa đội tàu đi nước khác dỡ hàng bán đi, hay là đem hàng hóa để lại trên đảo hoang.” Ngô Tử Vệ hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh mở miệng nói.

Trương Dương cũng nhìn về phía Lâm Phàm, cho tới bây giờ tiểu tử này đều rất thông minh, bọn họ trong lúc này đã hoảng loạn không nghĩ ra được kế sách gì, nhưng tiểu tử này đã nghĩ ra đến mấy cách để né tránh, thế nhưng Trương Dương vẫn cảm thấy được chuyện này không thích hợp, nhưng hiện tại vẫn không nghĩ ra.

Lâm Phàm lắc đầu ánh mắt đảo qua mọi người trong phòng, nơi này chỉ có hắn là người ngoài, Ngô Tử Lâm cùng Trương Dực Ngô Tử Vệ Trương Dương đều là người một nhà, mà hắn coi như là người được cột chung thuyền vớ người Ngô gia, nghĩ vậy hẳn là không có nội gián đi.

“Xử lý chuyện đội tàu hai người các ngươi phải tự mình đi, những người khác tuyệt đối là không được nói ra, ta cảm thấy việc này có chút kỳ quái, chẳng lẽ bên kia Yến thành có người ghen tị, cho nên muốn động đến Trương đại ca. Thế nhưng ích lợi của Trương đại ca không phải là cùng chung với bọn họ sao, bọn họ vì sao lại phải làm như vậy, hiện tại khâm sai đến đây bọn họ cũng không có biện pháp trốn thuế, thực sự sẽ bị điều tra ra vấn đề. Hoặc là có người bất mãn với Trương đại ca, muốn động đến ngươi, nếu thực là như vậy, cũng không cần phải đi nước cờ lớn như vậy, tìm lấy một cái cớ, trực tiếp bịa đặt thì không phải là xong rồi sao.” Lâm Phàm nghi hoặc nói, đây là chuyện tình hắn nghĩ mãi không ra.

Lâm Phàm quả thật không rõ, Trương Dương thống trị thủy quân ở Yến thành cũng không tồi, cho dù vẫn còn hải tặc, nhưng từ khi Trương Dương chấn chỉnh xong, không có xuất hiện vấn đề gì lớn, từ đó về sau cũng không có xuất hiện qua chuyện tàn sát một trấn, làng chài nhỏ xung quanh rất nhiều, có đôi khi sẽ có hải tặc chuồn vào, nhưng chuyện này thì ở ven biển đều có, không phải chỉ xuất hiện ở chỗ Trương Dương.

Như vậy thì tính ra Trương Dương thống trị thủy quân ở Yến thành cũng không tồi, ngay cả thủy phỉ cũng ít đi rất nhiều, ít nhất cũng không hoạt động trong khu vực vận chuyển của Yến thành, Yến thành càng thêm phồn hoa càng thêm an toàn.

Trương Dương vừa nghe lời nói của Lâm Phàm lập tức mở miệng nói: “Ngươi nói đúng chỗ ta có nội quỷ, cho nên chuyện của đội tàu mới bị phát hiện, đừng để ta điều tra ra, nếu không ta không chỉ rút da hắn.”

Lâm Phàm lắc đầu nói: “Trương đại ca ta cảm thấy là có người mật báo, thế nhưng rất khó để điều tra, mặc kệ là thế gia ở Yến thành, hay là người trên đội tàu đều rất rõ ràng tình huống của chúng ta. Cho nên hiện tại chúng ta phải làm không phải là điều tra ai làm, mà là như thế nào lừa gạt được vị hoàng tử kia, chỉ cần lừa gạt được khâm sai, chúng ta sau này cẩn thận một chút, tốt nhất là chặt đứt việc làm ăn này, sau đó tìm một người đứng ra làm đại diện, cho dù ngày nào đó bị tra ra, cũng tuyệt đối sẽ không liên lụy đến Trương đại ca, người này phải đủ tin cậy.”

“Ngươi nói đúng, hiện tại quan trọng nhất là làm sao vượt qua cửa ải khó khăn này, chúng ta hiện tại cũng không biết được ai đang nhìn chằm chằm chúng ta. Phàm tử Trương Dực Tử Lâm các ngươi về trước đi, việc này do ta và Ngô đại ca của các ngươi làm chủ, chờ mấy ngày nữa sóng êm biển lặng ta sẽ chia bạc cho các ngươi.” Trương Dương mở miệng nói.

Nghe được lời nói của Trương Dương Lâm Phàm ngoan ngoãn đứng lên, Trương Dực vẫn không mở miệng cùng Ngô Tử Lâm đứng lên, ba người đi ra ngoài, ngoài phòng ánh dương quang ấm áp, nhưng Lâm Phàm vẫn cảm thấy được, có một cơn gió lạnh vừa mới thổi qua phủ đệ cao lớn này, không biết Trương Dương có thể tránh được lần này hay không, nếu không con cá nhỏ là hắn đây sẽ bị những con cá lớn khác nuốt mất.

Lâm Phàm lo lắng không phải dư thừa, hắn có thể dễ dàng đứng vững gót chân ở Yến thành như vậy, vô ưu vô lo làm ăn kiếm tiền, đều là do sau lưng hắn có cây đại thụ Trương Dương này, nếu không hắn bán rượu thuốc kiếm được nhiều tiền như vậy, lúc này khẳng định có nhiều người giết tới cửa.

Lâm Phàm tự hỏi việc làm ăn buôn bán của hắn thành công như vậy, cũng là vì hắn có giao tiếp với quan viên, nếu không hắn cũng sẽ không lành nghề như vậy, năm đó ở thành Nam Dương nếu không có những mối liên hệ đó thì sẽ không có ai chú ý, nhưng hiện giờ một khi Trương Dương rơi đài, chẳng những Ngô Tử Vệ phải gặp tai ương, việc làm ăn của hắn ở bên này nhất định sẽ xảy ra vấn đề.

Mà tin tức ở kinh thành truyền tới cũng không tốt lắm, Lâm Cảnh Thành làm đứa con duy nhất của Trần vương gia, cũng chỉ là một thiếu niên, chẳng những không được phong làm thế tử, Lâm Cảnh Thành đến bây giờ cũng chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm. Trần vương gia kia hình như là muốn thỉnh phong vị trí thế tử cho cháu mình, nếu không vì sao sẽ để cho Lâm Cảnh Thành cưới con của tiểu biểu đệ làm vợ, mà lại còn là sườn phòng của Trần gia sinh ra, thân phận như vậy làm sao có thể xứng đôi với đứa con của Vương gia.

Đây không phải là Trần vương gia đang muốn áp đứa con thân sinh của mình sao, đứa con thân sinh hoàn toàn không có hậu thuẫn, đây không phải là muốn nâng con của đại ca hắn đến dưới gối làm con thừa tự sao, chỉ cần không phải là ngốc tử cũng nhìn ra được, đây cũng là nguyên nhân mà Lâm Cảnh Thành rơi vào thế hạ phong so với đường ca kia.

Lâm Phàm cảm thấy thật may mắn vì hắn không bị quyền lực làm cho mụ mị, chạy tới nhận cha, nếu không vị biểu đệ kia đã trở thành vợ hắn, đương nhiên cũng có thể chẳng quan tâm đến hắn, với những người không có cùng nhận thức cũng thật khó nói.

Vừa mới bắt đầu Trương Dương cùng Ngô đại ca không rõ ngọn nguồn ở trong đó, nghĩ nếu Lâm Phàm nhận Trần Vương gia thì sẽ thăng chức rất nhanh, nhưng Trương Dương cùng Ngô Tử Vệ hiện giờ thực sự xem Lâm Phàm là đệ đệ mà chăm sóc, cũng không có nghĩ tới sẽ tìm tới Trần gia để tìm lợi ích.

Nói không chừng Lâm Phàm trở về, còn có thể bị người Trần gia nuốt chửng, hiện tại Triệu Hàm ở phương Bắc phát triển không tồi, mặc dù chỉ trong thời gian ngắn, nhưng đã làm đến chức thiên kỵ úy. Hiện tại Đại Hạ đang cùng địch bắc khai chiến, dựa vào năng lực của Lâm Phàm, chỉ cần không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, vậy tiến lên vị trí tướng quân cũng không có gì là khó.

Cũng bởi vì tình huống như vậy, Triệu Hàm mới có thể cố gắng liều mạng như thế, hắn nghĩ muốn giúp Phàm tử thực hiện một tương lai không bị kẻ nào khi dễ, cho dù là Trần Vương gia cũng đừng muốn, nên Phàm tử ai cũng đừng nghĩ cướp đi, đây là quyết tâm của Triệu Hàm.

Lâm Phàm đi ra bờ biển đón hai đứa con trai, cùng Trương Dực và Ngô Tử Lâm chào hỏi, mang theo một thùng hải sản mới trở về.

Chuyện tình kế tiếp không cần hắn ra mặt nghĩ cách, dựa vào thủ đoạn của Trương Dương cùng Ngô Tử Vệ, tự nhiên sẽ làm chu đáo, dù sao hai vị đại ca đã ở nơi này kinh doanh mười mấy năm, không thể dễ dàng dọn dẹp như vậy.

Mặc kệ mưa gió bên ngoài như thế nào, Lâm Phàm vẫn như cũ trải qua những ngày bình thường của hắn không có gì thay đổi, chăm sóc đứa nhỏ, sản xuất rượu thuốc, kiểm tra việc làm ăn, sau đó buổi tối Lâm Phàm sẽ vui vẻ xem thư của Triệu Hàm gửi về, cùng với viết thư hồi âm cho Triệu Hàm.

Nhưng lần này sau khi Lâm Phàm mở ra phong thư, đọc chưa được một nửa thì Lâm Phàm đã biết phương Bắc cùng với địch bắc khai chiến, tâm Lâm Phàm lúc này nhanh chóng bị kéo chặt. Địch bắc lúc này không phải là phản quân Bắc Cương năm đó, kia đều là những binh lính thân kinh bách chiến, không phải là loại phản quân chỉ huấn luyện vài ngày rồi đưa lên chiến trường chém giết.

Nếu Triệu Hàm ra tay với binh lính địch Bắc, vây đây chính là đao thật thương thật, chiến đấu như vậy cũng rất dễ dàng bị thương ngoài ý muốn.

Lâm Phàm có chút ngồi không yên, nhìn bên chân còn có hai đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, Lâm Phàm thật sự không thể xúc động bỏ lại hai đứa nhỏ đi tìm Triệu Hàm, với lại hiện tại bên này Trương Dương đang xảy ra vấn đề, hắn càng không thể bỏ đi.

Tuy rằng trong lòng gấp muốn chết, thế nhưng Lâm Phàm vẫn quyết tâm trầm tĩnh, hắn bắt đầu trầm tư suy nghĩ làm sao đề giúp Triệu Hàm, kỳ thật cho dù hắn đến phương Bắc, ngoại trừ làm cho Triệu Hàm phân tâm, cũng không giúp được cái gì. Sau khi trầm tư suy nghĩ, cuối cùng Lâm Phàm cũng nghĩ ra cách để giúp Triệu Hàm.

Nghĩ là làm, mấy ngày nay Lâm Phàm bắt đầu mỗi ngày đi sớm về trễ, Ngô bá tuy rằng lo lắng cho Lâm Phàm, nhưng hiện giờ tuổi mỗi ngày một lớn, ngoại trừ chuyện tình ở trong sơn trang, cộng thêm việc phải chông trừng hai đứa cháu ngoại, còn những chuyện khác thì Ngô bá có tâm cũng vô lực.

Ngô bá cũng nghe nói chuyện tình của Trương Dương bên kia, hắn rất rõ ràng, một khi Trương Dương rơi đài, xưởng rượu thuốc của bọn họ sẽ nhanh chóng biến thành hương khói, chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết, nhưng Ngô bá một chút biện pháp cũng không có, chỉ có thể hy vọng Triệu Hàm ở trên chiến trường lập được nhiều công lao, chỉ cần Triệu Hàm có quyền lực, chẳng những có thể che chở cho Phàm tử, mà còn có thế giúp đỡ Ngô gia.

Tuy răng Ngô gia cùng Ngô bá không có nhiều quan hệ, nhưng mấy năm nay ở chung, Ngô bá đối với hai huynh đệ Ngô Tử Lâm cùng Ngô Tử Vệ cũng có chút tình cảm, cũng không hy vọng bọn họ gặ chuyện không may.

Lâm Phàm ở Yến thành tìm rất nhiều thợ thủ công rèn sắt, hắn vẽ một bức tranh ánh giáp quang minh, mà quan trọng trên áo giáp quang minh này có thể bảo vệ cơ thể, Lâm Phàm lấy ái nhiên làm trọng điểm để nghiên cứu, cùng với sáu bảy người thợ thủ công tốn thời gian một tháng, cuối cùng đã chế tạo áo giáp quang minh trong trí nhớ, vì xem xét áo giáp có đủ rắn chắc hay không, Lâm Phàm còn mời người đến hỗ trợ một phen, so với khôi giáp lúc này, áo giáp Lâm Phàm chế tạo phòng ngự rất tốt, đao kiếm thời này rất khó đột phá  phòng ngự của áo giáp quang minh.

Điều này làm cho Lâm Phàm rất vui, Trương Dương bên kia cũng nhận được tin tức của Lâm Phàm, biết tiểu tử này chế tạo ra một loại áo giáp tốt, còn nói nên vì Lâm Phàm đi kinh thành thỉnh công.

Ngày đó Lâm Phàm hỏi Trương Dương cùng Ngô Tử Vệ chuyện khâm sai, vẻ mặt Trương Dương cười thoải mái nói với Lâm Phàm, việc này đã được giải quyết, khâm sai hoàng tử đã lưu luyến ở hoa lâu Yến thành, hơn nữa chuyện bạc ở Yến thành, vị hoàng tử điện hạ này không có tâm tình đi điều tra.

Huống chi người nhà của những người rời bến này, Trương Dương đều đã an bài thực cẩn thận, những người đó vì bạc vì những thân nhân ra ngoài chưa về, tuyệt đối sẽ không mở miệng nói bậy. Dù sao việc này nếu nói ra, nói không chừng còn có thể liên lụy đến thân nhân bọn họ, bọn họ cũng không ngốc như vậy, đây cũng là vì lúc trước Ngô Tử Vệ nhân tử, khiến cho bọn họ vô cùng tin tưởng ông chủ này.

Hơn nữa vị hoàng tử khâm sai kia rất nhanh sẽ trở về kinh thành, cho nên chuyện này đã qua, không cần lo lắng.

“Trương đại ca Ngô đại ca chuyện này rốt cục đã qua, chúng ta đến làm một ly,” Lâm Phàm nói xong liền uống trước, thế nhưng chỉ có một chén rượu, trên mặt Lâm Phàm lập tức nổi lên phấn hồng.

Tiếp theo Lâm Phàm lại mở miệng nói: “Ta những năm này rất lo lắng cho Triệu Hàm, chúng ta đã hai năm không có gặp nhau, đứa lớn đã năm tuổi, đứa nhỏ đã ba tuổi, lần này tạo ra áo giáp ta muốn tự mình đưa đi cho Triệu Hàm, cũng muốn xem hắn ở bên kia như thế nào. Nhưng ta cũng không yên lòng trong nhà, một già hai trẻ, Ngô đại ca Trương đại ca các ngươi có thể cho người hỗ trợ chăm sóc được không, ba tháng sau ta nhất định sẽ trở về.”

Ngô Tử Vệ cùng Trương Dương liếc mắt nhìn nhau, bọn họ trước kia vẫn cố ý vô tình ngăn cản Lâm Phàm đi biên quan, nhưng Lâm Phàm nói rất đúng, nhiều năm như vậy không gặp, Lâm Phàm cũng đã tới cực hạn, nên để cho Phàm tử đi gặp Triệu Hàm, thêm mấy tháng nay Triệu Hàm lập công rất nhiều, cũng nên để cho Lâm Phàm vui vẻ một chút.

Khi hai người gật đầu, tâm Lâm Phàm rất là cao hứng, hắn cũng nhờ qua Ngô Tử Lâm, nhưng tiểu tử kia cơ bản đều ở Yến thành, mà Trương Dực mỗi ngày đều phải rời bến tuần tra, tự nhiên là không tìm ra thời gian rảnh.

Nói đến Triệu Hàm bên này, hiện tại tối mù Triệu Hàm không có khả năng lẻn vào trong quân địch tìm ra thống soái, nhưng tính nhẫn nại của hắn vô cùng tốt, chờ cho địch nhân đều đi qua trước mặt hắn xong, hắn vẫn như cũ nằm úp sấp ở nơi đó đợi thời cơ xuất hiện.

Bởi vì Triệu Hàm đã sớm phái người đi thông báo cho hai phòng tuyến phía sau, nếu quân địch muốn đánh lén bất ngờ, tự nhiên là chui đầu vào nới mai phục của quân đại hạ.

Cho dù quân số của đối phương so với phòng thủ của Đại Hạ nhiều hơn rất nhiều, nhưng đừng quên bên này là sân nhà của binh lính Đại Hạ, dây thừng cản ngựa bẫy rập dầu hỏa, sẽ khiến cho quân địch Bắc trở tay không kịp, trời tối mịt nên địch Bặc cũng không biết Đại Hạ có bao nhiêu người, hơn nữa cũng không biết bên mình đã rơi vào thế bất lợi, thế nhưng có một quả pháo ném vào kỵ binh, thanh âm của pháo trực tiếp làm trấn kinh ngựa của kỵ binh, tức khắc quân địch Bặc liền rối loạn.

Xa xa nghe thấy tiếng pháo, Triệu Hàm đột nhiên nhớ tới lời của Lâm Phàm, Lâm Phàm có nói với hắn chuyện này, âm thanh của pháo dày đặc sẽ làm cho chiến mã đã qua huấn luyện bị chấn kinh. Triệu Hàm liền nhớ hắn trước kia cũng dùng chiêu này để đối phó phản quân, thật không ngờ người bên bọn họ cũng có học qua chiêu này, trực tiếp dùng với quân đội địch Bắc.

Quân đội địch Bắc nhất thời loạn lên, bọn họ lúc này mới biết Đại Hạ đã chuẩn bị tốt, vậy đánh lén là không thể dùng, cho nên thống lĩnh địch Bắc quyết định thật nhanh dùng tiếng lóng để thu quân, chuẩn bị lập tức rút lui.

Quân đội Đại Hạ cũng không đuổi theo, dù sao vừa rồi đã giết cho địch nhân trở tay không kịp, đều đã tiêu diệt không ít địch nhân, coi như là lập được một ít chiến công. Lúc này trời tối đen, bọn họ tuy rằng nhận được tin báo động từ Triệu Hàm, nhưng căn bản không kịp trợ giúp cho phía trên, nếu là thực đuổi theo, nói không chừng còn bị đối phương bắt giữ, như bây giờ vừa lúc, ai cũng không rõ ràng ai, cho nên tùy ý để địch nhân rút lui, chỉ phái kỵ binh đi quấy rầy một chút, bộ binh tiếp tục đề phòng.

Cũng không biết vận khí Triệu Hàm tốt, hay là thống soái địch Bắc xui xẻo, Triệu Hàm liền nhìn thấy mấy cây đuốc ở xa xa, chắc là quân địch Bắc đi qua nơi này không phát hiện tung tích địch nhân, mà khoảng cách nơi này với quân doanh của Đại Hạ cũng đủ xa, mà ngay cả cung tiễn cũng không thể bắn xa được như vậy.

Hơn nữa vách núi nham thạch này không thể giấu được người, cho nên bọn họ sơ suất, Triệu Hàm nhìn thấy đối phương càng ngày càng gần, hắn không nhìn ra ai là tướng lĩnh, thế nhưng lại nhìn đến một con ngựa trắng thuần cao lớn, có thể cưỡi một con ngựa như vậy khẳng định không phải là người bình thường, cho dù không phải thống lĩnh, cũng phải là tướng tiên phong, Triệu Hàm muốn lập quân công, đương nhiên phải là thống soái mới tốt nhất.

“Lỗi Tử chuẩn bị tốt, chờ hắn đi đến sườn dốc ta liền bắn tên, ngươi nhất định phải chính xác vì cơ hội chỉ có một lần, chỉ cần có thể giết hắn, chúng ta liền lập công.” Triệu Hàm nói với thanh niên nằm úp sấp bên người. Tiểu tử này không có bản lĩnh gì, nhưng khí lực lại rất lớn, ở Bắc Cương nuôi ngựa, hơn nữa bắt ngựa là cao thủ, nhanh độc chuẩn.

“Đại nhân yên tâm, đừng nói một người, cho dù là một con ngựa điên ta cũng có thể bắt được, huống chi là với tốc độ này của bọn hắn.” Lỗi Tử đè nặng âm thanh tự tin nói.

Hai người nói xong không bao lâu, con ngựa trắng cách đó không xa đã đi đến sườn núi, nơi này cách mặt đất khoảng hai mươi thước, cơ hội quả thật chỉ có một lần, một khi kinh động tới đối phương, bọn họ sẽ không có cơ hội.

Triệu Hàm thoáng lộ ra thân mình, cung tiễn trong tay đã kéo căng, Lỗi Tử bên cạnh đã sớm buộc tốt nút thòng lọng ở đầu dây thừng, chỉ chờ Triệu Hàm ra tay.

Tên “sưu” một tiếng bắn ra, người trên con ngựa trắng ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra, dây thừng trong tay Lỗi Tử nhoáng lên một cái, lập tức liền tròng vào cổ đối phương, Lỗi Tử hô một tiếng tốt, Triệu Hàm lập tức thu cung, lập tức giúp đỡ Lỗi Tử túm dây thừng.

Hai ba cái, người trên ngựa trắng bị hai người treo giữa không trung, lúc này người bên dưới mới phát hiện đã xảy ra chuyện, nhưng muốn cứu người đã không có khả năng.

Tiếp theo tiểu tử bên người Triệu Hàm bắn ra tín hiệu, sau đó hai đội năm trăm người mai phục bên cạnh lập tức hô lớn kẻ trộm phải đền tội, mặt khác những kỵ binh ở phía sau nhìn thấy những hỗn loạn này, nghe thấy tiếng hô to như vậy, lập tức tăng tốc độ truy kích, thậm chí phát tín hiệu hoàn toàn truy kích.

Một trận đánh không hiểu ra sao như vậy, ban đầu đại doanh đều chuẩn bị thu binh, kết quả Triệu Hàm bên này vừa ra tay, mà vận khí Triệu Hàm thật là tốt, thế nhưng thực bắt được thống soái quân địch.

Đương nhiên lúc này thống soái quân địch đã chết, dù sao một mũi tên còn cắm ở trên ngực, cho dù không chết, nhưng là trên cổ còn có dây thừng mà Lỗi Tử tròng vào, thời điểm thống soái quân địch bị kéo, liền trực tiếp bị treo cổ.

Triệu Hàm lúc này đã thật sự lập được quân công, sau khi Triệu Hàm mang theo thi thể mười mấy người trở về, lão tướng quân lúc này vừa vặn mang viện quân lại đây, nhìn thấy Triệu Hàm mang thi thể về, liền vỗ bả vai Triệu Hàm, lão tướng quân nói ba chữ tốt, khiến Triệu Hàm không hiểu ra sao.

Thế nhưng hắn không có nghỉ ngơi, mà là mang theo ngàn kỵ binh tiếp tục truy kịch địch nhân bị tách ra, giết nhiều người thì sẽ càng được nhiều chiến công hơn.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Hàm đã được đề bạt, hắn trực tiếp thành phó tướng lĩnh, thốn lĩnh năm nghìn kỵ binh, hiện tại là thời gian chiến tranh, lão thống soái có thể phụ trách toàn bộ, chỉ cần viết vào trong sổ con trình báo cho hoàng thượng là được, lúc này Triệu Hàm mới biết được vị bị hắn hại chết kia thế nhưng là mãnh tướng của địch nhân, cũng khó trách lão tướng quân lại kích động như thế.

Cuối cùng kiểm kê lại thì tóm được khoảng tám vạn địch nhân, quân tiên phong địch Bắc không có nghĩ đến trực tiếp bị Triệu Hàm nháo đến toàn quân bị diệt. Lão tướng quân cùng lão thống soái có nói qua, nói Triệu Hàm thắng chức quá nhanh, lão thống soái liền hỏi lão tướng bên người, ngươi ở trên chiến trường có từng thấy người có vận khí tốt như vậy, ngươi có thể giết chết mãnh tướng địch Bắc, ngươi có thể vô tình giết chết được tám vạn quân tiên phong.

“Ngươi là lão tướng bên người ta, ngươi hẳn là hiểu được người trời sinh có vận khí tốt trên chiến trường so với người bình thường sẽ tốt hơn, Triệu Hàm chính là người như vậy, hắn là phúc tướng, ta sẽ trọng dụng hắn, không thể nói vận khí cũng là một loại thực lực. Ngươi thấy rồi đi, tiểu tử này tuyệt đối có thể mang đến kinh hỉ cho chúng ta….” Vẻ mặt lão thống soái hướng ra ngoài nói, loại số mệnh này, thật sự không thể nói.

Lão tướng tuy rằng không đồng ý lời nói của lão thống soái, nhưng hắn hiểu được lão thống soái nhìn người rất chuẩn, chỉ cần chiến tranh có lão thống soái thống lĩnh, hắn sẽ không bao giờ thua, cho dù ban đầu có thua, nhưng lão thống soái luôn có thể dành thắng lợi cuối cùng, đây cũng là nguyên nhân dù lão thống soái đã lớn tuổi nhưng hoàng thượng vẫn phái hắn đi xuất chiến.

Lâm Phàm chỉ biết trận đầu tiên đánh với địch Bắc Đại Hạ đã dành chiến thắng, những cái khác cũng không rõ ràng, Triệu Hàm mỗi lần gửi thư về, đều nói hắn đừng lo lắng, hết thảy đều khỏe mạnh, nhưng Lâm Phàm không thể yên tâm, hắn vẫn luôn lo lắng Triệu Hàm sẽ có ngày bị tên bắn trúng, hắn đã mơ như vậy rất nhiều lần.

Tuy rắng Triệu Hàm nói với hắn mơ là trái với sự thực, hắn vẫn rất tốt, lần này tạo ra áo giáp quang minh, Lâm Phàm quyết định muốn đích thân kiểm tra thân thể Triệu Hàm, nếu trên người có vết sẹo lớn, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho Triệu Hàm đã lừa hắn.

Cho nên khi Triệu Hàm nhận được thư, cả người cũng không tốt lắm, Phàm tử đến đây hắn nên làm cái gì bây giờ, vết sẹo trên người cũng không ít, hắn phải giải thích thế nào với Phàm tử đây.

Hơn nữa gần đây cùng địch bắc chiến đấu kịch liệt, hắn vừa mang theo kỵ binh chiến đấu anh dũng, trên người không có bị thương nặng, nhưng mấy vết thương nhỏ khó có thể tránh, huống chi trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Phàm tử đến đây không phải thêm loạn hay sao?

Mà mấy thân vệ binh thường đi theo Triệu Hàm, phát giác đại nhân sau khi xem xong thư, hình như cả người đều bối rối.

Điều này đối với bọn họ rất là mới mẻ, phải biết rằng bọn họ đi theo đại nhân chiến đấu, đại nhân cho tới bây giờ đều rất là bình tĩnh, đao của địch nhân để ở trước mặt cũng không nháy mắt một cái, rốt cuộc là chuyện gì, là dạng chuyện gì mà có thể khiến cho đại nhân khẩn trương như vậy….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.