Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 3: 3: Ở Trường 1




Ngô bá vừa nghe lời nói của Triệu Hàm liền hiểu được ý đồ của Triệu Hàm, đối với chuyện bên nhà của Lâm Phàm Ngô bá cũng không biết được hết, chỉ biết được thân nhân trong nhà Lâm Phàm cũng không phải là người biết tiết kiệm, cũng may Triệu Hàm cũng sớm nói qua với hắn, nếu không đầu óc của hắn cũng sẽ không xoay chuyển nhanh như vậy.

Ngô bá cười nói: “Không có việc gì, nếu là người trong thôn của Phàm tử, vậy vào trong sân nghỉ lại cũng không sao, Phàm tử ngươi đi nấu mấy chén nước giúp mấy vị này giải khát.”

Lâm Phàm ban đầu còn không biết Triệu Hàm đang chơi cái gì, thế nhưng lúc này hắn cũng phản ứng lại, trong lòng hiểu được Triệu Hàm không muốn người trong thôn biết được nơi này là nhà của hắn, cho nên lần trước Triệu Hàm trở về nói cho người trong thôn biết bọn họ ở trong thành tìm được công việc, nếu không Lâm lão sẽ không mở miệng hỏi như vậy.

“Lâm lão bá các ngươi tiến vào nghỉ chân đi, hôm nay trời nóng vào uống miếng nước giải khát,” tiếp theo liền cùng đem lồng trúc kia cùng mang vào sân, đây là một con hươu đực, vừa nhìn thấy sừng hươu xẻ ra là biết sừng hươu đã già, hươu ngoại trừ da lông, liền lộc nhung cũng rất đáng giá, lộc nhung nếu già sẽ biến thành sừng hươu, giá trị tự nhiên sẽ giảm.

Lồng trúc bị nâng vào trong viện, Lâm Phàm lập tức đi vào phòng bếp lấy mấy cái bát, rồi đổ nước vào, Lâm lão cùng hai đứa con của hắn tiếp nhận chén nước liền uống xuống, sau đó cũng không ngồi xuống, mà ngay tại bên cạnh Lâm Phàm nhỏ giọng nói: “Này Phàm tử này, ngươi nếu ở trong này làm công, vậy nhanh kêu ông chủ đem tiền cho chúng ta, chúng ta cũng không muốn nghỉ ngơi, phải sớm trở về một chút, nếu không phải chờ tới nửa đêm mới có thể trở về, trong thành ở một đêm rất đắt.”

Lâm lão cũng không còn cách nào, từ sau khi Ngô bá vào sân, liền vây quanh chuồng lộc, liền quên mất trả tiền, đối với Lâm lão mà nói, ở trong này gặp được Lâm Phàm xem như là kinh hỉ, không phải hắn không muốn nói chuyện phiếm, nhưng hắn phải lấy được bạc mới là quan trọng, nếu không phải muốn bán được nhiều tiền, hắn cũng sẽ không cùng hai đứa con ngày đêm chạy vào trong thành, tránh cho hươu không bán dược giá.

Lâm Phàm gật gật đầu nhỏ giọng nói: “Vậy trước tiên mọi người ngồi ở đây một chút, ta đi nói với ông chủ một tiếng, hẳn là rất nhanh sẽ đưa tiền cho các ngươi.

Ngô bá lúc này đang cùng Triệu Hàm nhỏ giọng nói cái gì, Lâm Phàm đi tới phía sau mở miệng nói: “Ngô bá ngài trước đem bạc thanh toán cho bọn họ đi, thôn cách đây rất xa, bọn họ vội vã về nhà.”

“Nga, ngươi coi ta tuổi lớn liền dễ dàng bị quên chuyện, Lâm Phàm ngươi đi lấy mười hai lượng bạc cho bọn hắn, tiểu Triệu ngươi đi phòng bếp nhìn xem có cái gì ăn, đưa cho bọn họ một ít.” Ngô bá sờ đầu nói, hắn giống như thật sự là quên mất.

Lâm Phàm đi cửa hàng bên kia lấy bạc, Triệu Hàm đi phòng bếp lấy mấy cái bánh ngô, bánh ngô này đều bỏ thêm sữa dê, vị tương đối không tồi, Phàm tử không có việc gì sẽ thích gặm vài cái, ngay cả Tử An đều có thể ăn một chút, cho nên mỗi ngày Triệu Hàm sẽ chuẩn bị một ít.

Lão Lâm cầm bánh ngô cũng không lập tức ăn, nhưng chờ tới khi Lâm Phàm cầm bạc ra liền lập tức kích động, mười hai lượng bạc so với hắn kiếm một năm còn nhiều hơn, lúc này hắn chỉ nghĩ mang bạc về nhà, nơi nào còn có tâm tình bát quái với Lâm Phàm.

Ngay khi Lâm Phàm muốn mở miệng nói chuyện lão Lâm đã mở miệng trước: “Phàm tử, ông chủ ngươi rất giỏi phải làm việc thật tốt, ta sẽ không  nhiều lời ở trong thôn, đúng rồi ngươi có cái gì muốn gửi về nhà không   , ta sẽ nhắn lại cho ngươi.”

“Cũng không có chuyện gì lớn, ngài liền cho ta gửi một câu, nói ta và Triệu Hàm ở trong thành đã yên ổn, kêu a cha cùng a mỗ ta đừng lo lắng.” Nếu lão Lâm nói như vậy, thì Lâm Phàm cũng nhắn về một câu có lệ như vậy, tránh cho lão Lâm cảm thấy kỳ quái.

Lão Lâm nghe xong liền sửng sốt, Lâm Phàm cùng Triệu Hàm đã đi vào trong thành cùng được một tháng, tình huống của Lâm Phàm mọi người trong thôn đều rõ ràng, kiếm được chút tiền đều phải đưa hết cho a cha a mỗ, hôm nay không có gửi tiền cho hắn đem về nhà. “Ngươi thật sự không có chuyện gì khác sao, đệ đệ ngươi sẽ đi thành Nam Tương thi, nghe nói còn thiếu bạc, ngươi cũng không gửi chút tiền về sao.”

“Lâm lão bá ngươi quá xem trọng ta rồi, tiền công hiện tại của ta so với trước cao  hơn một chút, nhưng ở trong thành chi tiêu cũng nhiều, tiền quần tiền áo đã tiêu hết nửa tháng tiền công của ta, ta làm sao còn tiền mà gửi về.” Lâm Phàm cười nói, tuy rằng hắn không biết Triệu Hàm đã nói gì ở trong thôn, làm cái gì, nhưng có thể không phiền toái, Lâm Phàm sẽ không vạch trần kế hoạch của Triệu Hàm, nói bọn họ làm công cho Ngô bá, là biện pháp giải quyết tốt nhất, tránh cho mấy huynh đệ của Lâm gia đến nháo, làm cho bọn họ trải qua những ngày thanh tịnh.

Lão Lâm nghe được lời nói của Lâm Phàm sau, rốt cuộc không nói cái gì, kêu Lâm Phàm đưa bọn họ ra khỏi thành, bọn họ vào thành xong liền theo Ngô bá đi bảy quẹo tám ngoặt, đã sớm không biết đường lớn ở nơi nào, nếu là đi nhầm cửa thành, vậy thì thật phiền toái.

Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm rốt cục trở lại, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra dò hỏi: “Ngươi không cùng lão Lâm nói cái gì đi, ta cũng không muốn về sau có phiền toái, cho nên lần trước quay về thôn liền nói chúng ta ở trong thành làm công.”

“Không có việc gì, ta như thế nào lại  nói với lão Lâm chuyện của chúng ta, chẳng qua là về sau người trong nhà có thể sẽ tìm đến đây, về sau nói chúng ta đi làm công cho Ngô bá, như vậy có thể bỏ đi rất nhiều phiền toái.” Lâm Phàm cười hướng Triệu Hàm nói, việc này Lâm Phàm cũng không lo lắng, hắn không có nghĩ tới Triệu Hàm suy nghĩ biện pháp cho hắn, Ngô bá là tấm bia tốt nhất tìm được.

Chuyện này xem như cho qua, Lâm Phàm lập tức đi đến bên cạnh lồng trúc nói: “Ngô bá ngươi như thế nào lại dùng mười hai lượng mua một con hươu, ta nghe người ta nói hươu hiện tại mười lượng một con, rất đắt.”

“Tiểu tử ngươi thì biết cái gì, đây là hươu đực, ở trong tay người khác giá trị chỉ có mười lượng, nhưng ở trong tay Ngô bá giá trị còn nhiều hơn như vậy, ngươi nhìn đi rất tốt. Thế nhưng thịt hươu thì hơi nhiều, Phàm tử ta biết ngươi rất biết cách buôn bán, chúng ta lưu lại một ít thịt, để nhiều thời tiết này cũng sẽ bị hư rất lãng phí, ngươi có biện pháp nào, nếu không đi tìm trần quản sự, chúng ta bán một ít thịt cho hắn.” Ngô bá hướng Lâm Phàm nói.

Lâm Phàm nhìn thoáng qua Ngô bá, người này cư nhiên là đánh chủ ý với hắn, một con hươu nếu tửu lâu mua thì chỉ bán được được mười lượng, nếu bán như thế này thì giá cả cũng sẽ được cao hơn một ít, thế nhưng nếu có thể bán cho nhà giàu, vậy giá trị cũng không giống nhau, Ngô bá đây là coi trọng hắn cùng Trần quản sự, ngoại trừ những bộ phận có thể nhưỡng rượu những thứ còn lại đều có thể bán cho Trần quản sự, quả thật là kiếm được bội tiền, dù sao thì hươu không phải lúc nào cũng có, món ăn thôn quê cũng khó có được.

Thế nhưng Lâm Phàm có chút nghi hoặc với bản lĩnh của Triệu Hàm, hắn nhớ rõ Triệu Hàm lần trước nói Triệu Hàm đã từng bán qua một con hươu, khi đó Triệu Hàm bán được mười lăm lượng bạc, hay là vợ nhà mình lợi hại, ở trấn trên liền bán được giá cả như vậy, lão Lâm thật sự đi nịnh hót người ta cũng không bằng một nửa bản lĩnh của vợ nhà mình, đưa đến trong thành, cũng không thể bán được giá cả như của vợ nhà mình.

“Không có vấn đề, ta chút nữa sẽ đi hỏi Trần quản sự có muốn đi mua thịt không, đúng rồi Triệu Hàm ngươi lúc trước không phải cũng bắt được một con hươu sao, ngươi như thế nào có thể bán được mười lăm lượng lợi hại như vậy.” Lâm Phàm đem nghi vấn trong lòng nói ra, hắn thật sự rất tò mò, hơn nữa Triệu Hàm còn giấu diếm vô cùng tốt, một chút cũng không để cho Lâm Phàm cùng người ở trong nhà hắn phát hiện.

Triệu Hàm nhìn con hươu ở trong lồng cười nói: “Không phải ta vận khí tốt sao, ta bắt được con hươu vừa lúc có thể cắt được lộc nhung, hơn nữa là được một thiếu gia mua, cho nên giá cả tự nhiên cao. Kỳ thật giá cả của hươu hiện tại không cao cũng có nguyên nhân, nếu thời tiết rét lạnh một chút, nói không chừng sẽ cao lên, thịt hươu rất bổ, nhưng chúng ta đến tháng mười một mới bắt đầu bồi bổ thân thể.

Nghe xong Triệu Hàm giải thích, Lâm Phàm mới biết được nguyên nhân, quả thật ở cổ đại không có tủ lạnh, nếu như là ăn không hết, thịt rất nhanh sẽ bị biến chất, hơn nữa lão Lâm cũng không phải là người sẽ tìm người tiêu thụ, như thế nào có thể bán được giá mắc, thế nhưng có thể kiếm nhiều hơn hai lượng là đã không tồi rồi.

Ngô bá khụ một cái nói: “Phàm tử ngươi nhanh chóng đi tìm Trần quản sự, ta chuẩn bị buổi chiều đem hươu giết, bằng không con hươu này không có chỗ sinh tồn chỉ sở sẽ chết, đến lúc đó sẽ không tươi mới nữa, xương đùi này đều bị con thú cắn hủy, nhìn vô cùng đáng thương, sớm chết sớm đầu thai để cho nó bớt thống khổ.”

“Đã biết Ngô bá, ta đi tìm Trần quản sự, ngươi cứ việc giết,” Lâm Phàm lập tức nói, sau đó liền nhanh chóng chạy đi, hắn tuy rằng ăn qua thịt hươu, nhưng cũng chưa nhìn thấy giết qua, Lâm Phàm trong lúc đó cũng không dám nhìn, dù sao hắn ngay cả gà đều không có giết qua.

Thấy Lâm Phàm đi rồi, Ngô bá mới mở miệng nói: “Phàm tử đi rồi, Triệu Hàm chuẩn bị một bình gốm thật lớn, màu này một giọt cũng không được lãng phí, tất cả đều là nguyên liệu nhưỡng rượu tốt, về sau nhưỡng rượu liền cho Phàm tử bổ thân thể, đó là rượu bổ tuyệt hảo, thân thể Phàm tử hư nhược, rượu rắn hổ mang lại mạnh, không thích hợp cho Phàm tử uống, rượu huyết lộc này Phàm tử có thể uống được.”

Triệu Hàm sau khi nghe được gật đầu, lập tức đi chuẩn bị một bình gốm lớn, Ngô bá cũng chưa từng giết qua hươu, tuy rằng kêu Triệu Hàm chuẩn bị bình gốm cùng đao, sợ mình làm không tốt nên mới kêu Phàm tử rời đi, sợ huyết vọt ra ngoài, nhưng cụ thể phải giết như thế nào hắn cũng không biết, nhìn Triệu Hàm đưa đến một cái bình gốm sạch, lại lấy một con đao bén một chút, đó là con dao sau khi bọn họ vào thành mua.

“Chuẩn bị như thế nào Ngô bá,” Triệu Hàm nhìn Ngô bá trong viện nói, Tử An bây giờ đang ngủ, nếu tỉnh lại sẽ phiền toái, cho nên Triệu Hàm hi vọng làm xong sớm một chút.

Hai người nhìn nhau một lúc, Ngô bá mới ho khan vài cái: “Ta cũng không có giết qua, ngươi xem như thế nào rồi làm như thế ấy đi, đúng rồi đi lấy  nửa bình rượu, quên đi để ta đi lấy rượu, phải lấy rượu ta ủ là tốt nhất, cùng với lộc huyết là hoàn hảo.”

Triệu Hàm nhìn bộ dáng Ngô bá chạy lấy người, làm cho hắn nhất thời choáng váng, săn thú hắn có thể làm, một đao giết hươu cũng không thành vấn đề, nhưng là lấy máu, Triệu Hàm căn bản không có làm qua. Nếu phải lấy máu Triệu Hàm hiểu được không thể tùy tiện chém một đao làm được hay không làm được còn chưa tính, hắn cần tìm được mạch máu trên cổ hươu, như vậy mới cỏ thể khiến  máu chảy hết vào trong bình gốm, nếu không để toàn bộ văng hết ra ngoài vậy chẳng phỉ là mua trắng hay sao.

Ngay tại thời điểm Triệu Hàm nhìn chằm chằm con hươu xem phải xuống tay nơi nào, Ngô bá rốt cuộc đem một bình gốm đi ra, Triệu Hàm nhìn bộ dáng Ngô bá có chút cố hết sức, lập tức buông đao trong tay đi qua hỗ trợ, cũng không thể để cho Ngô bá làm đau thắt lưng của mình, nhà bọn họ ban đầu vội vàng muốn chuyển vào đâu, nhưng nếu thiếu Ngô bá chưa chắc đã có thể chuyền vào đây.

Ngô bá liền nhấc lên tờ giấy phong lại miệng bình gốm, ngay lập tức hương rượu bay đầy sân, đây là rượu thế rất thuần, Ngô bá đã bỏ thêm không ít dược liệu bổ ủ liền hai năm, hiện tại vừa lúc có thể phối hợp với lộc huyết.

Cầm cốc múc vào trong bình gốm, múc được một phần ba Ngô bá liền buống bình gốm hướng Triệu Hàm nói: “Triệu Hàm có thể bắt đầu rồi, đem huyết đều đổ vào trong bình gốm này, đến lúc đó bỏ thêm mấy vị dược liệu, Phàm tử rất nhanh có thể uống được rượu này, ta đảm bảo thân thể hắn có thể nhanh chóng hảo lên, đến lúc đó hai người các ngươi đều có thể sinh thêm mấy đứa nhỏ nữa.”

Lời nói của Ngô bá khiến cho Triệu Hàm thấy khó xử, Triệu Hàm rốt cục mở miệng nói: “Ngô bá ta cũng không biết giết như thế nào, con hươu này cũng không nhỏ, ta cảm thấy hai chúng ta không thể dễ dàng làm được, sừng hươu này có thể làm bị thương chúng ta, cho dù nó bị thương khí lực cũng không nhỏ.”

Ngô bá cũng trợn tròn mắt, không thể tin được mở miệng nói: “Nhà ngươi không phải là mở tiêu cục sao, ngươi như thế nào ngay cả một con hươu cũng không giết được, ngươi còn săn được hươu nữa?”

“Ngô bá biết săn thú cũng không có nghĩa là biết giết, ta không có giết qua hươu, huống chi còn muốn đem máu bỏ vào trong bình gốm nữa, quên đi ta thử xem,” Triệu Hàm nhún nhún vai nói, không có cách nào trong nhà chỉ có hắn quen thuộc một chút, Ngô bá đại khái là ngay cả đao cũng cầm không tốt, như thế  nào có thể giết được hươu. Phàm tử liền cũng đừng nói, đại khái ngay cả con gà cũng không dám giết, Triệu Hàm lắc đầu nhớ tới thời điểm giết gà, Phàm tử đều quay đầu đi, hắn chỉ có thể cứng rắn làm.

Sợ khí lực của con hươu đực này quá lớn, Triệu Hàm trực tiếp đem con hươu này trói lại rồi kéo đến trên bàn, môt tay đặt ở trên đầu lộc, lại hướng Ngô bá nói: “Ngô bá giúp ta một tay, giúp ta áp sừng hươu một chút, ta sợ nõ sẽ giãy dụa.” Sau khi xác định Ngô bá đã ngăn chận được sừng hươu, Triệu Hàm một đao cắt qua cổ hươu, huyết đỏ tươi lập tức vẩy ra ngoài, kỳ thật phương pháp Triệu Hàm làm giống giết heo.

Ngô bá nhìn thấy huyết phun tung tóe ra ngoài, đau lòng muốn chết, này thật là lãng phí thật lớn, Triệu Hàm cũng có chút luyến tiếc, lập tức nói: “Ngô bá ngươi nhanh di chuyển bình gốm một chút, ta đè nặng đầu, không có việc gì.”

Ở hai người phối hợp tuy rằng máu vương khắp nơi nhưng cũng hoàn thành được bước đầu tiên, đương nhiên giọt huyết cuối cùng sau khi rời vào bình gốm, Triệu Hàm cùng Ngô bá bắt đầu lột da, tuy rằng da lông của hươu hiện tại không dày như vậy, nhưng cũng coi như không tồi, có thể làm áo ngoài cộc tay hoặc là đủ đem đi bán.

Triệu Hàm kêu Ngô bá lấy một cái chậu gỗ lớn đến đem da lộc căng ra, hắn rất nhanh liền cắt thịt hươu ra, đợi cho Lâm Phàm mang Trần quản sự cùng một người vô giúp vui là Vương quản sự đến, trong sân ngoại trừ mùi máu ra thì đã dọn dẹp sạch sẽ, thịt hươu đều được đặt ở trong chậu gỗ, nội tạng thì được đặt ở trong thùng gỗ, đầu hươu thì được đặt ở trong rổ, Ngô bá chuẩn bị đem sừng hươu cắt xuống, đây chính là đồ vật nhưỡng rượu rất tốt, tuy rằng không có lộc nhung tốt nhất, thế nhưng phối phương trong tay của Ngô bá với loại sừng hươu này cũng không thành vấn đề.

“Triệu Hàm các ngươi nhanh như vậy đã chuẩn bị tốt, Trần quản sự thịt hươu này, phi thường tươi, ta tìm được là thời điểm nó còn sống, ngươi muốn mấy cân ta tặng cho ngươi, Vương quản sự ngươi muốn không, chính mình ăn thì ta tặng miễn phí, nếu cầm cho trong phủ thì cho ta một chút tiền, ta mua được mười hai lượng bạc.” Nhìn nhìn Triệu Hàm xong, Lâm Phàm liền quay đầu nói chuyện với Trần quản sự, hắn cũng không nghĩ sẽ kiếm tiền từ con hươu này, nhưng mà thịt rất nhiều nhà bọn họ ăn không hết, nếu đem đi ướp muối thời tiêt cũng không tốt lắm, cho nên tốt nhất là tìm người lại đây chia, cũng thuận tiện một chút.

Trần quản sự sau khi nghe lời nói của Lâm Phàm liền hắc hắc cười rộ lên: “Phàm tử, ta với ngươi là bạn chí cốt, thế nhưng thịt muốn hay không đối ta không quan trọng, nghe ngươi nói mua được một con hươu, ta phải lấy lộc tiên, lão gia nhà chúng ta hằng năm đều cần thứ này, ngươi khẳng định phải tặng cho ta, ngươi biết hươu cũng không dễ dàng mua, chỉ có thể dựa vào vận khí.”

Ngô bá nghe được lời của Trần quản sự lập tức xen mồm nói: “Ông bạn gì, vậy không thể được, đó là chuẩn bị dùng để nhưỡng rượu, cái khác muốn gì cũng có thể.” Ngô bá và Trần quản sự nhận thức nhau ở đây, hai người cũng không quen gọi tên thật của nhau, hơn nữa Trần quản sự thực thích học hỏi Ngô bá như thế nào ủ rượu thuốc cường thân kiện thể.

“Rượu thuốc nhà ngươi đã nhiều như vậy, chủng loại gì đều có, không thể đem tặng ta sao, ta sẽ bỏ bạc ra mua được chưa ông bạn già, không lấy không của ngươi, nói đi bao nhiêu bạc.” Trần quản sự cười to nói.

Ngô bá nghe xong cũng cười nói: “Nếu ngươi để cho chính mình uống ta liền tặng không cho ngươi, nếu không thì không bàn, đây là ta chuẩn bị nhưỡng rượu cho Phàm tử uống, thân thể hắn hư nhược rất nhiều, nên bồi bổ nhiều.”

“Không, không, không Ngô bá ngươi nghe ta nói, ta không cần ăn thứ này, nhưỡng rượu cũng không muốn uống, ta uống trà sâm là tốt rồi, canh gà mái cùng canh ba ba rượu lộc huyết là đủ rồi, ta không cần uống thứ này nhưỡng rượu, ngài vẫn là tặng cho Trần quản sự đi.” Lâm Phàm nghe được lời của Ngô bá lập tức thay đổi sắc mặt nói, tuy rằng hắn đi vào thế giới này cũng chưa sử dụng qua bộ vị kia, nhưng Lâm Phàm thực xác định cùng khẳng định, hắn không cần loại lộc tiên này đến bổ, ngẫm lại loại này có tác dụng gi, lúc hắn uống vào bụng, Lâm Phàm còn có chút khó chịu.

Vương quản sự thấy sắc mặt của Lâm Phàm đại biện nhịn không được cười nói: “Ngươi tiểu tử này thật đúng là sinh ở trong phúc mà không biết phúc, chỉ cần thứ này thôi thân thể của ngươi cũng đủ bổ rồi, không nhưỡng rượu đem đi cách thủy cũng rất tốt. Nếu không phải Trần quản sự có quan hệ rất tốt với ta, ta đã xông lên trước đoạt rồi.

“Kỳ thật các ngươi không cần đoạt, các ngươi nếu muốn dùng thứ này bồi bổ thân thể, nhà của chúng ta loại rượu thuốc này thì không có, nếu không các ngươi mua loại rượu thuốc cường thân kiện thể trở về, mỗi đem uống một ly, đảm bảo các ngươi sống đến chín mươi chín tuổi.” Lâm Phàm mở miệng nói, lúc này hắn cũng không quên đề cử rượu thuốc nhà mình, đây là căn cơ nhà của hắn.

Trần quản sự gật gật đầu nói: “Có thể, lão gia nhà chúng ta có bệnh cũ phong thấp, rượu hổ cốt lần trước của ngươi rất mạnh, có rượu thuốc nào ôn hòa hơn không, có thể cường thân kiện thể lại có thể chữa được bệnh phong thấp, thế nhưng lộc tiên của các ngươi phải tặng cho ta, lão gia nhà ta rất thích thứ này, tuổi năm nay đã lớn, tin tưởng ăn cái gì thì bổ cái đó.”

Triệu Hàm thấy Lâm Phàm rất ghét lộc tiên, liền hướng Ngô bá nói vài câu, Trần quản sự với bọn họ có quan hệ không tồi, sau khi bọn họ khai trương cũng qua đây mua không ít rượu thuốc, nhiều như vậy Trần quản sự khẳng định không phải tự mình uống, cho nên Triệu Hàm liền muốn mang thứ này tặng cho Trần quản sự.

Ngô bá nghe xong cũng đồng ý với lời của Triệu Hàm liền mở miệng nói: “Được rồi ông bạn già, xem ở chuyện ngươi mua rượu thuốc, lộc tiên này để cho ngươi, thế nhưng cũng phải trả tiền.”

Trần quản sự cũng phi thường thống khoái, ngoài lộc tiên này thì một thân tịt cùng da cùng sừng hươu, những thứ này cũng rất đáng giá, ở nơi này của bọn họ các lão gia cũng thích dùng thứ này để bồi bổ thân thể.

Vương quản sự cùng Trần quản sự rất nhanh chọn mua thịt, hai người liền mua đến mười cân thịt, vì thế còn lại là xương cốt Ngô bá yêu cầu lọc ra, mấy thứ này sau khi chế biến sẽ đem đi nhưỡng rượu. Triệu Hàm thấy hai ngươi chọn cũng gần xong, Trần quản sự đưa năm lượng bạc, lộc tiên chiếm đại bộ phận, Vương quản sự đưa ba lượng, hắn không có thử muốn tranh thủ, thịt còn lại đều không còn nhiều lắm.

“Trần quản sự Vương quản sự các ngươi buổi tối nếu có rảnh thì tới đây ăn cơm, ta đem những thứ này nấu lên, hắn là đủ cho các ngươi nhắm rượu.” Triệu Hàm cười nói.

Trần quản sự nghe nói như thế lập tức  nói: “Không thành vấn đề, buổi tối ta nhất định đến, lão Vương có muốn đến hay không, tay nghề của Triệu Hàm rất tốt, so với đầu bếp trong phủ chúng ta cũng không thua kém, hơn nữa khẩu vị rất độc đáo.” Trần quản sự nói không tồi, hắn học nấu ăn từ nhỏ, lão tiêu sư trong tiêu cục trước kia dạy Triệu Hàm không ít, sau Triệu Hàm ở nhà phu lang trước học được tay nghề của một lão đầu bếp lớn, đồ ăn làm ra có thể so với đại trù, cùng với phong cách của đầu bếp ở bên này có chút khác nhau, thế nhưng đều rất mĩ vị.

“Lão Trần Triệu Hàm thực như ngươi nói, làm đồ ăn tốt như vậy, ta nhớ rõ ngươi nói rất nhiều lần Triệu Hàm làm đồ ăn sáng rất ngon miệng.” Vương quản sự nghe được Trần quản sự mời, lập tức nghĩ tới lão bằng hữu trước kia đã nói qua, thực sự là ăn ngon như vậy, khiến cho lão Trần nhớ mãi không quên, lão liền chạy tới nhà Triệu Hàm cọ cơm.

“Vương quản sự không phải ta khoác lác, tức phụ ta làm đồ ăn rất ngon, ngươi đến đây nếm thử thì sẽ biết, nếu không phải là bằng hữu của ta ta sẽ không mời lại nhà ăn cơm.” Lâm Phàm rất là quang vinh nói, hắn phi thường tự hào, Triệu Hàm làm đồ ăn rất ngon, hắn chiếm được vô số vình quang, chỉ bằng điều này Lâm Phàm đã muốn cả đời ở bên cạnh Triệu Hàm, hiện giờ hắn ăn uống đã bị dưỡng điêu, mấy ngày này không có Triệu Hàm hắn đã ý thức được sâu sắc, không có Triệu Hàm hắn đừng mong ngũ tạng miếu của hắn được thoải mái.

Hai người hẹn buổi tối lại đầy ăn cơm, nhìn thấy Trần quản sự cùng Vương quản sự rời đi, Triệu Hàm sau khí xử lý nội tạng xong rất nhanh liền tiến hành bước đầu tiên, nếu không để đến buổi tối, mấy thứ này sẽ thối mất. Lại kêu Lâm Phàm đem toàn bộ thịt ngâm vào nước, miễn cho chúng biến chất.

Bởi vì con hươu này, mà cả nhà ba người đều vội vã xử lý, xương cốt đã đem tất cả thịt lóc xuống, sau đó ngâm ở trong thảo dược Ngô bá đã chuẩn bị một khoảng thời gian, khoảng chừng mấy canh giờ, sau khi xử lý thì có thể mang đi nhưởng rượu được.

Sau khi rửa sạch, Ngô bá tuổi lớn không thể quá mệt nhọc, sau khi Tử An tỉnh lại phải đi trông tiểu tử kia, chẳng quả là thường thường sẽ nhắc Lâm Phàm phải làm như thế nào, động tác Triệu Hàm rất nhanh, sau bước đầu rửa sạch nội tạng, đã bắt dầu xử lý thịt hươu, đã lưu lại chỗ buổi tối ăn, phần còn thừa lại thì dùng rượu để ướp một lần, xử lý như vậy có thể cảm đoan có thể dữ thịt được đến ngày mai.

Bận rộn đến chạng vạng, mới được xem là đã đem chuyện tình giải quyết được bước đầu, buổi tối không thể để dược liệu dưới mái hiên, hiện tại đã thu toàn bộ vào phòng râm mát không có gió lùa, sắc trời dần dần tối dần, Lâm Phàm ôm Tử An đứng ngoài phòng bếp xem Triệu Hàm bận rộn, Ngô bá lúc này ra mở cửa hàng.

Ban đầu chuyện này là chuyện của Lâm Phàm, thế nhưng Ngô bá muốn cho vợ chồng son có nhiều thời gian ở bên nhau, cho nên để Lâm Phàm trở về trong viện, còn thuận tay đưa Tử An nhét vào trong lòng của Lâm Phàm, kêu tiểu tử này đi giúp Triệu Hàm nhóm lửa.

Triệu Hàm vừa nghe Lâm Phàm lại đây phụ nhóm lửa, nhìn thấy trong lòng Lâm Phàm còn ôm đứa nhỏ, nơi nào còn dám cho tiểu tử này hỗ trợ, một người còn luống cuống tay chân, nếu không cẩn thận còn có thể đem đứa nhỏ nhét đi vào, Triệu Hàm cũng không dám mạo hiểm như vậy.

“Triệu Hàm thực không cần hỗ trợ sao, kỳ thật ta đã làm rất lợi hai, thật sự, thời điểm ngươi không ở nhà, ta có luyện tập qua hẳn là không có vấn đề.” Lâm Phàm nhìn Triệu Hàm bận rộn ở bên trong nói.

Triệu Hàm lập tức lắc đầu nói: “Không có việc gì, ngươi đứng ở bên ngoài ôm hài tử là được, ta ở đây đang vội, ngươi nếu không có việc gì thì đi giúp Ngô bá trông cửa hàng, Ngô bá tuổi lớn, hôm nay lại bận rộn cả ngày, nên nghỉ ngơi một lúc.”

Lâm Phàm đứng ở cửa phòng bếp, nghe Triệu Hàm nói nhất thời bi phẫn, hắn khiến cho người ta chán ghét như vậy sao, Ngô bá đuổi hắn còn chưa tính, hiện tại ngay cả Triệu Hàm còn ghét bỏ hắn vướng chân vướng tay, cho nên ngay cả phòng bếp cũng không cho vào. Triệu Hàm đây là xem thường hắn, hắn sẽ không nấu ăn, này không có gì là dọa người cả, nhưng là đốt lò đất không có gì khó, hắn đã đốt qua rất nhiều lần, như thế nào có thể không làm được.

Triệu Hàm quay đầu lại liền nhìn thấy Lâm Phàm đang trừng mắt nhìn hắn, bộ dạng hình như là không phục, Triệu Hàm không biết Lâm Phàm suy nghĩ cái gì, thế nhưng vì không để cho Lâm Phàm thêm phiền, hắn mở ra nồi hấp, liền thấy sữa dê đã chưng tốt lắm, vì thế lập tức mở miệng nói: “Sữa dê đã chưng tốt lắm, ngươi cho Tử An ăn đi, hắn hẳn là đã đói bụng.”

Điều này hoàn toàn không cần Triệu Hàm nói, Lâm Tử An lúc này đã tóm lấy mặt hắn, trên mặt Lâm Phàm đã bị gặm dính một ít nước miếng, nhìn thấy Triệu Hàm bưng sữa dê đến, ánh mắt tiểu tử kia liền hưng phấn lên, mắt thấy chuẩn bị phác qua.

Lâm Phàm bừng sữa dê đi rồi, Triệu Hàm rốt cục nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng đem người dư thừa ở phòng bếp đuổi đi, nếu để Phàm tử tiếp tục đợi, Triệu Hàm sẽ không có biện pháp nấu ăn thật tốt. Bị Lâm Phàm nhìn chằm chằm như vậy, hắn kỳ thực áp lực như núi, tim đập rất nhanh hắn thật sự không thể bình tĩnh nấu ăn được, vừa rồi thiếu chút nữa xem đường là muối mà thả vào, may mắn hắn đúng lúc phát hiện, bằng không đồ ăn này còn có thể ăn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.