Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 27: 27: Sự Thật Phơi Bày 1




Lâm Phàm từ trong nước bơi lên, Ngô Tử Lâm thấy mọi người đều đi lên, lập tức sử dụng tay chân bò lên bờ, chỉ sợ bỏ lại một mình hắn cùng với tấm chăn không ai tới cứu hắn, người này mỗi lần đều rất cẩn thận, hắn phi thường tiếc mạng.

“Lâm Phàm ngươi chờ ta, đừng bỏ ta lại đây.” Ngô Tử Lâm la lớn.

Lâm Phàm mặc quần cộc vừa vắt tóc, vừa quay đầu lại nói : « Ai, Tử Lâm đại ca không phải ngươi nói muốn tìm đối tượng sao ? Ngươi sao hôm nay còn chạy tới chỗ ta, vợ ngươi quan trọng hơn. »

« Đừng nói đến chuyện này, ta thiếu chút nữa là bị ánh mắt của ca nhi kia nuốt chửng, nơi nào dám tiến lên, ta nghĩ muốn chơi thêm vài năm nữa, » Ngô Tử Lâm cũng theo Lâm Phàm vắt tóc cho khô, ca nhi kia lớn lên rất đẹp, xinh xắn lanh lợi, nhưng ánh mắt lại giống như ăn tươi nuốt sống, làm cho Ngô Tử Lâm thấy sợ hãi.

Lâm Phàm bị hình dung của Ngô Tử Lâm khiến nở nụ cười, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói : « Đó là ca nhi nhà ngươi ta thích ngươi, cho nên ánh mắt mới nóng bỏng một chút, ngươi nên nhìn nhiều thì sẽ biết. Đúng rồi, ca ngươi vừa mới đi theo Trương Dương lên kinh thành, ngươi nên cùng đối phương gặp mặt nhiều vào, chờ đại ca ngươi về thì có thể định ra rồi, bảo đảm ngươi hàng năm đều được ắm một đứa nhỏ. Như vậy ngươi và ca ngươi sẽ không cần phải nhìn Tử An nhà ta chảy nước miếng, còn có, hai huynh đệ các ngươi cũng không cần phải nhìn chằm chằm bụng Triệu Hàm, ta sẽ ghen tị. »

« Ta thật không dám cùng với ca nhi kia, nũng nịu như thế không biết cưới về nhà thì phải dỗ như thế nào, còn không bằng cùng bọn Trương Dực cùng một chỗ rất thoải mái. » Ngô Tử Lâm giống như là nhớ tới cái gì, cả người run rẩy một chút. Hắn thật sự là không dám, kế a mỗ chính là người như vậy, nhìn thì nhỏ xinh đáng yêu, chính là tâm so với ai đều rất độc ác, hại chết cha hắn thì không nói, còn muốn hại chết hắn, nếu không phại đại ca hắn có năng lực, có thể áp chế tên kia….

Lâm Phàm nghe lời nói của Ngô Tử Lâm xong ánh mắt có chút quỷ dị, Trương Dực không phải là người đến chỉ đạo bọn họ rèn luyện lần này hay sao ? Khẩu vị của tiểu tử này không phải là giống ca hắn đấy chứ, con đường đồng tính một đi không có lối về, cái này nếu bị Ngô Tử Vệ biết, sự tình có thể sẽ bị làm to lên, Ngô gia đây là tạo nghiệt gì, thực có thể đoạn tử tuyệt tôn.

Ngô Tử Lâm nhìn Lâm Phàm chuẩn bị đi, vẫy vẫy đầu lập tức đuổi theo, dù sao những người đó  hiện tại đều đã chết sạch, tất cả ân oán đều đã trở về cát bụi.

Năm người ngồi ở trên bàn cờm, Lâm Phàm ăn một ngụm đồ ăn liền liếc mắt nhìn Ngô Tử Lâm một cái, tiếp theo lại liếc Trương Dực một cái, Ngô Tử Vệ hiện tại không ở đây, Lâm Phàm không biết làm cái gì bây giờ, tùy ý để Ngô Tử Lâm cùng Trường Dực phát triển, hay là thừa dịp hai người chưa nhận ra mà ngăn lại.

Hiện tại muốn dừng lại thật dễ dàng, thừa dịp Ngô Tử Lâm chưa phát hiện tâm ý trực tiếp đem hai người tách ra, có lẽ qua một đoạn thời gian nữa Ngô Tử Lâm sẽ quên đi. Nhưng Ngô Tử Vệ chính mình đều đi trên con đường kia rồi, như vậy đối với Ngô Tử Lâm thật không công bằng, thật vất vả cọi trọng một người. Ngô Tử Lâm lại là bằng hữu tốt của hắn, Ngô Tử Vệ là ca ca của bằng hữu, cho dù hắn hiện tại cũng gọi một tiếng ca ca, nhưng Lâm Phàm vẫn cảm thấy Ngô Tử Lâm là bằng hữu tốt nhất của hắn, Ngô Tử Vệ xếp ở phía sau.

Một ngụm cắn đứt miếng thịt, Lâm Phàm đã hạ quyết tâm, cái gì nối dõi tông đường, chuyện bạn tốt hạnh phúc mới là quan trọng, Lâm Phàm mở miệng nói : « Trương Dực ngươi cảm thấy Ngô Tử Lâm như thế nào. »

Trương Dực đang ăn cơm nghe thấy liền kì quái nhìn thoáng qua Lâm Phàm mở miệng nói : « Ngài là  nói Ngô tiểu thiếu gia sao ? Thể lực hắn không tồi sức chịu đựng cũng được, phản ứng cũng thực linh hoạt, chỉ là thiếu sự rèn luyện, chỉ cần rèn luyện thật tốt, có thể đủ tư cách trở thành thủy binh, chính là kỹ năng bơi quá kém, nếu không thể khắc phục chướng ngại trong lòng, Ngô tiểu thiếu gia rất khó có tư cách trở thành thủy binh. »

Lâm Phàm nghe Trương Dực nói liền sửng sốt, mở miệng cười nói : « Trương Dực ta không hỏi hắn có đủ tư cách để trở thành thủy quân hay không, ta muốn biết cảm giác của ngươi đối với hắn như thế nào, có thích tiểu tử này hay không, hắn vừa rồi nói thích cùng ngươi ở chung một chỗ. »

« Khụ khụ khụ…. » Trương Dực đang uống canh, cũng may hắn phản ứng mau vùi đầu xuống dưới bàn, bằng không bàn cơm này ai cũng đừng ăn.

Vẻ mặt Ngô Tử Lâm kinh ngạc, lập tức thẹn quá thành giận mở miệng kêu lên : « Lâm Phàm ngươi khốn nạn, ta khi nào  nói ta thích Trương Dực, ta chỉ nói ở cùng  với bọn họ thực thoải mái, cũng không nói là thích hắn. »

« Thật vậy chăng ! Vậy được Trương Dực ngày mai trở về đổi một người khác lại đây dạy chúng ta, tránh cho ta hiểu lầm, rõ ràng ngươi nói ca nhi kia dọa ngươi, vẫn là Trương Dực tốt, chẳng lẽ ta nghễnh ngãng nghe lầm sao. » Lâm Phàm làm bộ giống như là nghe lầm, nhưng trong ánh mắt đều  mang theo ý trêu tức, quả nhiên Ngô Tử Lâm sốt ruột.

Ngô Tử Lâm nghe xong lập tức mở miệng nói : « Không cần, Trương Dực dạy rất tốt ta cũng đã quen. »

« Các ngươi xem còn nói không thích, tiểu tử này miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, Trương Dực ngươi đối với Tử Lâm rốt cuộc là cảm giác như thế nào, nói ra nếu là thực thích, cho dù ngươi không phải ca nhi, chúng ta cũng sẽ cùng hai người các ngươi nghĩ biện pháp. » Lâm Phàm hướng Trương Dực đang chui đầu trong bát nói.

Lời nói của Lâm Phàm đã vứt một quả bom vào giữa bàn ăn không có nghi ngờ, vẻ mặt Ngô bá bên cạnh đã thay đổi, không biết là đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt Triệu Hàm thì tràn đầy ý cười, tiểu tử Ngô Tử Lâm rốt cuộc đã có  người thích, điều này Ngô Tử Vệ nên cao hứng, nghĩ đến sang năm bọn họ có thể có đứa nhỏ. Trên thực tế dù là một ca nhi rộng rãi, nhưng tâm lý thừa nhận của Triệu Hàm cũng rất mạnh, nhưng đối mặt với Ngô Tử Vệ thường xuyên nóng bỏng nhìn bụng hắn, đều làm cho hắn cảm thấy áp lực như núi, người không biết còn tưởng rằng trong bụng hắn là đứa nhỏ của Ngô Tử Vệ.

« Lâm thiếu gia chuyện ngươi lo lắng là dư thừa, Trương Dực hắn chính là ca nhi, hắn cũng không phải là hán tử, » Chu Lực ngồi ở bên cạnh Trương Dực cười mở miệng nói, đây là một lão sư khác của bọn Lâm Phàm.

Lâm Phàm nghe được lời nói của Chu Lực lập tức trợn tròn mắt há mồm : « Như thế nào lại như vậy, nhìn tuyệt đối không giống, hơn nữa hắn còn không mặc quần áo khi dạy bọn ta, như vậy được không ? » Lâm Phàm hỏi xác thức có đạo lý, cho dù ca nhi ở Yến thành cũng không bị người trong nhà cấm xuống nước, nhưng xuống nước đa phần đều phải mặc áo chẽn, tuyệt đối không có ca nhi nào cởi trần mặc quần cộc xuống nước bơi lội.

Thế nhưng sau khi biết chân tướng, Lâm Phàm đánh giá Trương Dực một chút, ngoại trừ đen, thân thể cao hơn so với ca nhi bình thường, khuôn mặt của Trương Dực so với nam tử thì nhu hòa hơn một chút, cằm nhọn, mũi thẳng, ánh mắt so với nam tử bình thường lớn hơn một chút, dài một chút, đôi mày kiếm mang theo anh khí, chỉ cần làn da dưỡng trắng một chút, tuyết đối là một ca nhi tuấn tú, khó trách Ngô Tử Lâm để ý tới Trương Dực, tiểu tử này đã đi qua vạn bụi hoa, tuy tiện coi trọng cũng là mỹ nhân.

« Lâm thiếu gia đó là vì thuận tiện xuống nước, ca nhi trong thủy quân đều được huấn luyện như vậy, »  Trương Dực có chút ngượng ngùng nói, khuôn mặt ban đầu đen nhánh, lúc này lại hắc hồng hắc hồng, hiển nhiên rất là xấu hổ.

Lâm Phàm nghe xong đột nhiên cười ha hả, vỗ bàn nói : « Nếu là ca nhi vậy thì không có vấn đề, Trương Dực ngươi vẫn chưa thành thân phải không, không được cho dù thành thân cũng phải hòa ly, không phải ta nói tốt cho huynh đệ của ta, tiểu tử Ngô Tử Lâm này tính cách rất tốt, tính tình cũng tốt, tuy rằng thân thể không rắn chắc giống như ngươi, nhưng so với người thường thì hắn cũng không kém, thế nào Trương Dực, quyết định đi, có muốn gả không, gả cho Ngô Tử Lâm tuyết đối không sai. »

Lâm Phàm có lẽ đã quên mất hoàn cảnh lúc trước nhận thức Ngô Tử Lâm, tiểu tử này tuy rằng tính cách không tồi, tính tình cũng rất tốt, nhưng lại thích đi dạo hoa lâu, đương nhiên Lâm Phàm lúc này là tiềm thức hay là cố tình, đã hoàn toàn xem nhẹ việc này, trước giúp huynh đệ lừa vợ về nhà đã rồi nói sau. Nếu về sau Ngô Tử Lâm còn không biết hối cải, ngoan ngoãn chăm sóc gia đình, với thân thủ của Trương Dực, muốn dạy dỗ Ngô Tử Lâm, vậy không phải là dễ như trở bàn tay sao, không cần hắn lo lắng.

Ngô Tử Lâm lúc này cũng sợ ngây người, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới Trương Dực là ca nhi, mắt hắn cũng không đen bằng Trương Dực, vẻ mặt lúc này như rặng mây đỏ, có chút cảm giác béo mập, trông rất xinh đẹp, không cần mọi người nói Ngô Tử Lâm cũng biết người này đang thẹn thùng ở trước mặt hắn.

« Này, cái kia, ta muốn nghĩ một chút, quá đột ngột, ta không nghĩ sẽ thành thân nhanh như vậy. » Mặt Trương Dực hồng hồng nhẹ giọng nói, thanh âm rất nhẹ, thính lực của Lâm Phàm không tốt sẽ không nghe thấy.

Lâm Phàm vừa thấy tư thế của Trương Dực, tuyệt đối là có cửa, hắn ở dưới ghế đá Ngô Tử Lâm một cước, kết quả cú đá đầu tiên đá nhầm, đá tới Chu Lực ngồi bên cạnh Ngô Tử Lâm, cũng may chân đầu tiên đá nhầm Chu Lực chân thứ hai của Lâm Phàm liền đá chúng Ngô Tử Lâm ngồi bên cạnh. Hai người nhìn nhau cười, đều hiểu sao lại thế này, chỉ có Ngô Tử Lâm bị đá có chút không hiểu mở miệng nói : « Phàm tử, ngươi đá ta làm gì. »

Lâm Phàm nghe thấy lời nói của Ngô Tử Lâm nhịn không được liền liếc mắt xem thường, mở miệng liền mắng : « Ngươi cái đồ ngu ngốc, ta là muốn ngươi chủ động một chút, Chu Lực phiền ngươi một chút, Trương Dực ngươi  ngồi bên cạnh Tử Lâm đi, gần quan thì được ban lộc, nhanh tay thì được lợi. Trương Dực chính là binh lính của thủy quân, ngươi nếu không nắm bắt chặt khoảng thời gian hắn ở đây dạy chúng ta, vậy thì chờ mà khóc đi, thủy quân bên kia có hơn mười vạn hán tử. »

Lâm Phàm lại quay đầu hỏi Chu Lực, Chu Lực lập tức gật đầu, tủy tiện nói hắn còn chưa có cưới vợ, khẳng định sẽ theo đuổi Trương Dực, huống chi trong quân còn có không ít người theo đuổi Trương Dực.

Diều này làm cho Ngô Tử Lâm thấy bối rối, đôi mắt mong chờ không giám nhìn ai trên bàn liếc mắt nhìn Trương Dực, đó là thẹn thùng đi.

Mắt thấy bữa cơm sắp thành cái chợ, Triệu Hàm nhẹ ho một tiếng nói : « Ăn cơm trước đi, những chuyện khác để sau hẵng nói, Trương Dực ngươi đừng ăn cơm với rau nữa, Tử Lâm ngươi cũng đừng sốt ruột, Trương Dực ít nhất còn ở cùng với chúng ta hơn một tháng, hơn nữa cho dù kết thúc tập luyện, ngươi cũng có thể cầu Trương đại ca hỗ trợ không phải sao. »

Triệu Hàm sau khi nói xong, mọi người trên bàn đều hảo hảo ăn cơm, Tử An bị xem nhẹ liền kêu a mỗ a mỗ, tiểu tử ngồi trên một chiếc ghế chân cao muốn thò tay béo mập ra kéo đồ ăn, hiển nhiên là đã không còn kiên nhẫn.

Ban đầu thế giới này không có ghế dựa cho tiểu hài tử, là Lâm Phàm thấy Ngô bá cùng Triệu Hàm ôm mệt, năm trước thì Tử An còn nhỏ, ôm lấy cũng dễ dàng, nhưng năm nay tiểu tử đã lớn lên rất nhiều, hơn nữa ý kiến cũng nhiều hơn, mỗi một lần ngồi ở bàn ăn sẽ không an phận, mỗi lần liền nháo không yên, hơn nữa thời tiết càng ngày càng nóng, tiểu tử ít quấn áo càng thêm linh hoạt, lại càng nháo hơn.

Cho nên vài ngày trước Lâm Phàm tìm thợ mộc, dựa theo trí nhớ vẽ một cái ghế dựa, kết quả sau khi thợ mộc sửa chữa, làm tốt sau đó liền đề cho Tử An ngồi ăn cơm, như vậy Triệu Hàm cùng Ngô bá thoải mái rất nhiều, ngay cả Lâm Phàm cũng có thể đút cho tiểu tử mấy miếng.

Sau khi ăn xong Triệu Hàm mang theo Tử An đi ngủ trưa, đây là quy định của Lâm Phàm, buổi tối Triệu Hàm phải ngủ từ khoảng tám giờ đến chín giờ, ngày hôm sau phải ngủ trưa nửa canh giờ, ngay cả Triệu Hàm ăn cơm Lâm Phàm cũng hỏi tới, lấy dinh dưỡng cho đứa nhỏ cùng Triệu Hàm là quan trọng nhất.

Ngô Tử Lâm sau khi ăn xong liền kéo Trương Dực không biết nói gì, tóm lại là trốn qua một bên, Chu Lực hiếm thấy cũng nhìn ra một ít, quyết định nhanh chóng đi nghỉ ngơi.

Lâm Phàm theo Ngô bá đi thị sát xưởng rượu, một bên kiểm tra rượu có được ủ tốt hay không, một bên xem độ lửa như này thì nên thêm dược liều cùng độc vật gì vào, xưởng rượu nhà bọn họ  hiện tại đã tăng gấp ba lần, rộng khoảng năm trăm mét vuông, thông gió bốn phía, hầm ngầm bên dưới xưởng rượu đều để bình rượu lớn, đa phần đều là rượu Thiệu Hưng, cũng có một ít rượu đế, những rượu này đều là rượu mạnh, cung cấp cho quân doanh trừ hàn trừ phong thấp, dựa theo yêu cầu của Trương Dương mà ủ.

« Phàm tử Triệu Hàm hiện tại có đứa nhỏ, ngươi bình thường khoan dung một chút, nhưỡng rượu đều phải dựa vào kinh nghiệm nhiều năm mới có thể nấu ra được, tuổi của Ngô bá không nhỏ, có thể giúp các ngươi thêm mười năm nữa, cho nên ngươi ngày thường để tâm một chút, mặc kệ ngươi về sau có thân phận gì, nhưng kinh nghiệm nhưỡng rượu này là không thể cho người khác, Ngô bá chỉ hy vọng ngươi cùng Triệu Hàm và đứa nhỏ đều tốt. Phàm tử nhất là không thể quên những ngày hiện tại, đó là Triệu Hàm đã cho chúng ta mạng sống, ngươi về sau nếu được vinh hoa phú quý, không được quên Triệu Hàm, bởi vì cho dù một ngày nào đó ngươi thành kẻ nghèo đói, Triệu Hàm cũng sẽ không bỏ rơi ngươi, cho nên phần cảm tình này cũng không dễ dàng bỏ đi… » Ngô bá nói lời thấm thía với Lâm Phàm.

Những lời này Ngô bá đã sớm muốn nói, nhưng Ngô bá cũng không biết mở miệng như thế nào, hôm nay Ngô Tử Lâm ở nơi này, Ngô Tử Vệ lại cùng Trương Dương đi kinh thành, cho nên Ngô bá thừa dịp cơ hội cùng Lâm Phàm nói.

Nghe được lời nói của Ngô bá Lâm Phàm nở nụ cười : « Ngô bá ta không phải tiểu hài tử, ta hiểu được nặng nhẹ bên trong, ta cố gắng như vậy đều là vì Triệu Hàm vì nhà chúng ta, sẽ không lẫn lộn đầu đuổi, cho dù sau này đến kinh thành cũng không thay đổi. Người nói rất đúng, thời điểm ta nghèo túng Triệu Hàm không bỏ rơi ta mà đi, thời điểm ta phát đạt Triệu Hàm nhật định sẽ yên lặng ở bên cạnh ta, Triệu Hàm như vậy ta sao lại không quý trọng, cám ơn người đã nhắc nhở, lời nói của người hôm này ta sẽ nhớ kỹ cả đời. »

Ngô bá nghe nói vậy liền gật gật đầu, trong lòng cực kỳ an ủi, Triệu Hàm không có thương lầm tiểu tử này, thế nhưng Ngô bá càng hy vọng Lâm Phàm không phải chỉ nói miệng, có thể làm được mới thật là tốt. »

Từ sau khi Trương Dực cùng Ngô Tử Lâm nói chuyện, ở trong mắt Lâm Phàm tiểu tử này thật không biết liêm sỉ mắt đi mày lại, chủ yếu là Ngô Tử Lâm trêu chọc Trương Dực, Trương Dực mỗi làn gặp Ngô Tử Lâm chân tay đều rất lúng túng. Chu Lực trộm nói cho Lâm Phàm, tiểu tử Ngô Tử Lâm này có hy vọng, phải biết rằng thực lực của Trương Dực rất mạnh, cho dù đại bộ phận hán tử ở trong quân cũng không phải là đối thủ của Trương Dực, hơn nữa Trương Dực còn là thiên binh vệ, rời bến chính là thống lĩnh năm chiến thuyền.

Hắn tuy rằng cũng là đầu lĩnh tiểu binh, thế nhưng chỉ là phó đội trưởng, thống lĩnh một trăm huynh đệ đi theo đội trưởng bảo vệ một chiến thuyền.

Lâm Phàm sau khi biết liền sợ ngây người, Ngô Tử Lâm quả nhiên là hoa hoa công tử, đại nhân vật như vậy cư nhiên bị tiểu tử này không biết dùng cách gì bắt được. Giống như khi chọn người dạy hai bọn họ, cũng là Trương Dực chính mình đề cử, nếu không với thân phận của Trương Dực, căn bản sẽ không bị an bàn chuyện này.

Vào ban đêm Lâm Phàm liền đem chuyện này nói cho Triệu Hàm, Triệu Hàm nghe xong liền cười cười, nói với Lâm Phàm đây là duyên phận cùng vận mệnh, nếu không hắn như thế nào sẽ đến nơi này, Ngô Tử Lâm cũng sẽ không đến Yến thành, thế nhưng thành Nam Dương bị đồ sát, ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này lại gặp được Trương Dực.

Lâm Phàm nhìn thấy Triệu Hàm tựa vào đầu giường xem sách nhưỡng rượu, gật gật đầu nói : « Có lẽ ngươi nói đúng, đây là vận mệnh, nếu không ta cũng không tới nơi này rồi gặp được ngươi. Thế nhưng Triệu Hàm buổi tối không nên đọc sách, ánh sáng không đủ sẽ bị đau mắt, » nói xong Lâm Phàm liền lấy đi sách trong tay Triệu Hàm.

Triệu Hàm cũng không nói cái gì, gật gật đầu thân mình liền nằm xuống dưới giường, Lâm Phàm nằm xuống Triệu Hàm liền cầm lấy quạt hương bồ, quạt hương bồ nhẹ nhàng huy động, gió nhè nhẹ thổi mang theo Lâm Phàm tiến vào mộng đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.