Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 18: 18: Rắc Rối 1




Tuy rằng mở mật thất ra ở trong hậu viện sóng nhiệt cuồn cuộn, thế nhưng ở trong mật thất không cảm thấy nóng, đây chính là lợi ích khi mật thất được xây dưới hai mét, nếu không khi đem phòng đốt đi như vậy, sẽ đem bọn họ nướng chín.

Lâm Phàm ngồi ở trên cái sọt, tuy rằng mật thất không nóng, nhưng cũng không mát mẻ, lửa lớn ở trên mặt đất cũng có ảnh hưởng đến mật thất ở bên dưới. lúc này Lâm Phàm không biết Triệu Hàm khi nào trở về, trong lòng lo lắng muốn chết, lúc này đừng nói buồng ngủ, cả người hắn có chút hoảng hốt, trạng thái hoàn toàn không tốt.

Triệu Hàm sau khi rời khỏi mật thất, rất nhanh chạy tới tường ở cửa sau, bên kia tuy rằng cũng cháy, nhưng đồ vật ít hơn, độ ấm cũng thấp hơn. Hơn nữa Triệu Hàm đã chuẩn bị sẵn, giầy trên chân cùng quần áo trên người đều ẩm ướt, khi hắn chạy lấy đà đạp chân lên tường, thời điểm tay ẩm ướt chạm vào tường, cảm giác muốn phỏng cả tay, thế nhưng động tác của hắn mau, ngoại trừ cảm giác bỏng, thật ra cũng không bị thương.

Đứng ở sân bên cạnh, Triệu Hàm chà chà chân, may mắn trước đây thường đi bộ, nếu không bức tường cao như vậy, hắn còn chưa chắc là trèo qua được, huống chi khi trèo xuống còn có thể bị bỏng chết khiếp.

Nhảy xuống đất không có việc gì, Triệu Hàm bước nhẹ chân hướng vào trong sân, nhà hắn ánh lửa mỏng manh, vợ con nhà cách vách đã máu tươi nhiễm đỏ, nơi đó có ba bốn cỗ thi thể ngổn ngang, có bị chém rơi đầu, có bị đâm chết, còn có bị làm nhục tới chết.

Triệu Hàm cũng không dừng lại lâu ở trong này, hắn cẩn thận mở ra cửa sau đi ra ngoài, lúc này ở trên đường không có bất kì ai, rất im ắng ngoại trừ một ít thi thể chết thảm, nhìn thấy rất là âm trầm. Triệu Hàm lúc này đi ra không đơn giản là tìm hiểu tin tức, ngoài ra Triệu Hàm còn muốn đi đến nhà giàu cùng ngân hàng tư nhân cầm một chút ngân phiếu, nếu là có đủ bạc, bọn họ có thể làm rất nhiều chuyện, truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo Triệu Hàm cảm thấy hắn chỉ cần cẩn thận là không có việc gì.

Sự tình quả nhiên không khác với Triệu Hàm đoán là bao, hắn giơ cây đuốc đi vào con đường nhỏ âm u, chợt nghe bên ngoài truyền đến âm thanh thét to: “Tiểu tư ngươi như thế nào còn ở nơi này, tàn sát hàng loạt dân trong thành đã xong, mau cùng chúng ta đi thu chiến lợi phẩm, đầu to ở bên trên cầm đi, hiện tại có một nửa chiến lợi phẩm tất cả chúng ta có thể lấy, tay chân không nhanh nhẹn thì một chút cũng không có được gì.

“Tốt đến đây,” Triệu Hàm dùng giọng bắc cương lâu lắm không nói đáp lại, lập tức đi phía sau hai quân nhân, địa phương bọn họ muốn đi dĩ nhiên là hoa phố. Hai người phía trước căn bản không biết, người này dám giơ cây đuốc trà trộn vào đội ngũ bọn họ, dù sao đối với người bình thường mà nói, phát sinh chuyện như vậy trốn còn không kịp, nơi nào còn muốn trà trộn vào bên trong bọn họ.

Nơi này Triệu Hàm dù sao cũng quen thuộc, sau khi Lâm Phàm vài lần cố gắng, ở hoa phố đa phần là bán rượu thuốc nhà họ, hơn nữa lượng tiểu thụ cũng rất lớn, mỗi lần đều là Triệu Hàm mang hàng hóa qua, ngay cả Ngô bá cũng lo lắng khi Lâm Phàm đi qua, chị sợ Lâm Phàm sẽ bị những ca nhi ở đây lột da lóc xương, Triệu Hàm thì đề phòng Lâm Phàm bị người khác dụ dỗ.

Đi theo hai người lính kia, Triệu Hàm thường thường cười đùa với hai người kia, rất nhanh hai người không có tâm cơ liền nói ra không ít thông tin.

Như là khôi giáp hắn mặc trên người là của quân tiên phong, như là phản quân tấn công thành Nam Dương lần này khoảng một vạn năm nghìn người, như là vì sao bọn họ lại tấn công thành Nam Dương, như là buổi tối bọn họ có thể kiếm được bao nhiêu, như là bọn họ bây giờ còn có thể tham gia cuồng hoan, nói trắng ra những tên khốn làm ra chuyện tình giết sạch người này, liền giống như người xông vào nhà Lâm Phàm lúc trước, chuẩn bị đem Lâm Phàm về nhà chơi đùa.

Không bao lâu Triệu Hàm cùng hai ngươi kia có thể xưng huynh gọi đệ, ba người đi vào trong hoa lâu, giơ cây đuốc lập tức tách ra, hai tên to con không ngừng ở trên thi thể đầy đất sờ soạng tìm ngân lượng, rất là cao hứng, Triệu Hàm cũng sẽ không đi sờ những thi thể này, hắn rất nhanh đi lên trên lầu, một cước đá văng cửa phòng của tú bà, rất nhanh liền tìm ra ngân phiếu bị dấu đi, nhưng Triệu Hàm cũng lấy những thứ quý giá khác, hắn không biết ngân phiếu còn có thể dùng hay không, cho nên Triệu Hàm tìm kiếm những vàng bạc châu báu khác.

Lầy ra một cái hộp gỗ trên bàn trang điểm, Triệu Hàm lập tức nhặt vòng mã não trâm ngọc trên mặt đất cất vào túi, hiển nhiên nơi này đã có người đến trước, vàng bạc đã bị cướp sạch rồi, những thứ trên mặt đất chỉ là những thứ nhỏ nhặt bị rơi lại mà thôi.

Triệu Hàm đem những thứ này cất vào hộp gỗ, sau đó lấy ra một cái khăn quàng cổ bao lại rồi từ lầu hai nhảy xuống núi giả trong viện.

Hắn phải đem những thứ này giấu đi, nếu không mang về khẳng định sẽ bị trộm mất, huống chi hắn cũng không định đi the phản quân đến đại bản doanh, bên ngoài có vạn quân lính không quen biết, nếu thực sự đi quân doanh, bị phát hiện hắn thật sự phải chết. Triệu Hàm là muốn kiếm chút tiền, cùng tìm hiểu chút tin tức, nhưng cũng không muốn bị mất mạng.

Thừa dịp hai người kia còn ở trên lầu, Triệu Hàm đi vào sân tối đen, đem hộp gỗ nhét vào một nơi bí mật trên núi giả, như vậy có thể đề phòng người đốt cháy nơi này, hộp gỗ bị giấu ở  trong núi giả cũng sẽ không bị thiêu cháy.

Cứ như vậy Triệu Hàm đi theo hai người kia cướp đoạt ở hoa lâu, tiếp theo không ngừng có phản quân gia nhập đội ngũ của Triệu Hàm, Triệu Hàm bởi vì cùng hai người phía trước quen biết, rất nhanh đã biết được tên của những người phía sau, bọn họ rất nhanh đã quen thuộc lẫn nhau, kề vai sát cánh, Triệu Hàm cùng bọn họ cướp đoạt tại một tòa hoa lâu cuối cùng.

Trên lưng Triệu Hàm lúc này có một cái bao không lớn, bên trong có không ít ngân lượng cùng vàng bạc vật phẩm trang sức, những thứ hắn cướp được đa phần đều giấu đi, chờ cho đám phản quân này rời đi, hắn có thể thong dong lại đây lấy đi.

Ngay khi Triệu Hàm theo bọn cướp tìm ra ám cách ở trong phòng, liền lấy ra toàn bộ trang sức quý giá cùng ngân phiếu xong, liền theo thang lầu đen tuyền xuống dưới, Triệu Hàm rất nhanh tìm được nơi giấu tài sản tốt. Chợt nghe thấy không xa truyền tới tiếng hét chói tai, hắn biết khẳng định là có phản quân tìm tới mất thất của tòa hoa lâu này, người ở bên trong bị phát hiện.

Ban đầu Triệu Hàm không muốn đi qua, nhưng mà năm sáu phản quân đã áp giải người tới, hiện tại hắn đột  nhiên rời đi sẽ gây chú ý, cho nên hắn đứng ở trong góc tối nhìn những phản quân cực kỳ hưng phấn, bắt đầu nói vài lời hợp ý bọn họ. Trong bóng râm tối đen, ánh mắt của Triệu Hàm cùng Ngô Tử Lâm liếc mắt nhìn nhau, giờ phút này tâm Triệu Hàm đều treo tới cuống họng, chị sợ Ngô Tử Lâm gọi ra sẽ làm hắn bị bại lộ, lúc này Triệu Hàm đã chuẩn bị đánh chết mấy phản quân này.

Dù sao dưới tình huống này mà bị phát hiện, hắn tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi, thận chí nếu tình huống không như ý, Triệu Hàm thậm chí có thể đánh chết Ngô Tử Lâm, để tránh bại lộ đường lui của nhà bọn họ, cho dù hắn chết cũng không thể để lộ vị trí của nhà bọn họ, tránh cho mang đến tai ương cho bọn Phàm tử.

Tình huống này khiến Triệu Hàm không thể đoán trước, dù sao phản quân muốn tàn sát toàn bộ dân chúng trong thành, người lưu lại nhưng trên cơ bản đều bị bắt về để chơi đùa, không có khả năng sẽ đụng vào hắn, cố tình Triệu Hàm cho là không có khả năng thế nhưng lại xảy ra.

Triệu Hàm nhìn về phía Ngô Tử Lâm ra hiệu bằng ánh mắt, Ngô Tử Lâm sau khi nhìn thấy Triệu Hàm, ban đầu hắn cũng kinh hách, sửng sốt thiếu chút nữa gọi ra miệng. May mắn hắn phản ứng nhanh, lập tức đem âm thanh phát ra biến thành kêu rên, chính là trộm liếc Triệu Hàm một cái, lúc sau cũng không nói chuyện, hắn biết Triệu Hàm sẽ nghĩ biện pháp cứu hắn, nếu lúc này hắn gọi ra làm Triệu Hàm bại lộ, mặc kệ như thế nào hắn cùng Triệu Hàm đều chết chắc.

Tiếp theo hơn mười người trốn trong mật thất được đưa ra đại sảnh, mấy phản quân đốt sáng ngọn đèn lên, cả đại sảnh nhất thời bừng sáng, những người này đa phần là ca nhi bán mình, chỉ có mấy thiếu gia công tử. Cũng may những người này sau khi bị phát hiện đều sợ hãi không dám ngẩn đầu, Triệu Hàm cũng không lo bị phát hiện, hắn tuy rằng cùng hoa lâu làm buôn bán, nhưng ngày thường tiếp xúc đều là quản sự, những ca nhi bên trong cũng không biết ai.

Tạm thời an toàn khiến cho Triệu Hàm nhẹ nhàng thở ra, lúc này có một phản quân vừa mới biết Triệu Hàm mở miệng nói: “Thấy ai đẹp liền chọn, Triệu Tam ngươi thích ai, chọn một người mang ra ngoài chơi, là huynh đệ mới cho ngươi chọn, ngươi tuổi còn nhỏ lần đầu tiên tham gia chuyện này, buổi tối hôm nay cần phải hảo hảo hưởng thụ, một khi đi khỏi thôn này có thể sẽ không có ưu đãi như vậy.

“Được đại ca, đệ đệ nhận sự quan tâm của các ngươi, ta lúc trước cũng không để ý những cái này, vừa rồi nhìn thấy huynh đệ chạy tới ngoạn ta chỉ có thể giương mắt nhìn, ban đầu muốn tìm người hợp ý chém, nhưng mà đều bị chém hết, giờ trở về cũng không có người ta thích, lúc này cũng đã tìm được người vừa ý, các huynh đệ cũng đừng tranh với ta, ta đêm nay phải hảo hảo khai trai, ngày thường người gia thịt mềm mại rất hiếm thấy, huynh đệ ta đây cũng thật ngượng ngùng…” Triệu Hàm một bên túm lấy Ngô Tử Lâm đến bên người mình nhìn mấy tên phản quân mặt cười xấu xa mười phần.

Phản quân nhìn người bị Triệu Hàm mang đi, đột nhiên cười ha hả, ồn ào nói: “Khẩu vị của huynh đệ quân tiên phong thực là độc đáo, ta có biết một vị bằng hữu cũng có khẩu vị giống như ngươi, kiềm chế một chút, nhưng đừng lập tức khiến hắn chết, ca nhi trong thành này không ít, muốn tìm công tử anh tuấn cũng rất khó.

Lời này quả thật cũng không sai, ca nhi xinh đẹp đều bị đưa đi chơi đùa, nhưng là những vị nam tử, mặc kệ tuổi lớn nhỏ trên cơ bản đều bị giết chết, ngoại trừ có mấy người có khẩu vị đặc biết mới lưu lại những tiểu tử có chút diện mạo tuấn mỹ, trong phản quân đa phần đều là bình thường.

Triệu Hàm túm tóc Ngô Tử Lâm đi đến bên ngoài, phản quân bên người lại hô: “Thế nào, Triệu Tam thích đúng không, chúng ta ở ngay tại nơi này cuồng hoan, ta trước kia cũng không chơi đùa công tử trong veo như nước như vậy, chờ ngươi tận hứng ta cũng thử xem, có lẽ thật sự sẽ không tồi.

Vậy cũng khó trách, Ngô Tử Lâm cao cao gầy gầy, dáng người rất không tồi, hơn nữa bình thường bảo dưỡng vô cùng tốt, xem như da thịt cũng non mềm, hơn nữa có một đôi mắt đào hoa, bờ môi cũng rất khêu gợi, sẽ làm cho lão đại quê mùa coi trọng cũng không phải không có khả năng. Nơi này ca nhi bị bắt sau khi rửa sạch mặt xong, còn không nhất định so được với Ngô Tử Lâm, kỳ thật hiện tại còn kém hơn, những ca nhi nhát gan này sớm đã bị dọa lạnh run, nước mắt không biết rơi từ bao giờ, phấn son trên mặt bị nước mắt làm nhòe nhoét giống như diễn viên hí khúc, nơi nào nhẹ nhàng khoan khoái như Ngô Tử Lâm.

Triệu Hàm hiện tại đâm lao phải theo lao, bị mấy phản quân này bao quanh, nếu hiện tại làm không tốt sẽ bị bại lộ. Triệu Hàm đột nhiên túm lấy mặt Ngô Tử Lâm, cúi đầu giống như là hôn một cái, lúc này Triệu Hàm hôn lên cổ Ngô Tử Lâm, tận lực để Ngô Tử Lâm hét thảm một tiếng, Triệu Hàm ở bên gáy hắn cắn một cái, máu đỏ tươi theo răng chảy ra phi thường dọa người.

“Không được, ta không thể cùng các ngươi chơi được, bình thường ta chơi đùa  cùng các ngươi chịu không, ta đã nghẹn lâu, phải là thoải mái chơi một lần, các ngươi nhìn nơi này của ta đã ngạnh lên,            các đại ca cũng đừng làm khó đệ đệ, thật vất vả mới có một người ưng ý, nơi này nhiều người đủ cho các đại ca phân, làm gì cùng tiểu đệ chơi chung một người, đây chính là phải đoạn tử tuyệt tôn…” lời nói của Triệu Hàm hiển nhiên có tác dụng, cho dù phản quân cũng không phải người tốt, nhưng cũng không nguyện ý đoạn tử tuyệt tôn, cho nên liền bỏ qua chủ ý nếm thử thiếu gia này.

Triệu Hàm thừa dịp, lập tức lôi kéo Ngô Tử Lâm vào chỗ sâu ở trong sân, phía sau còn truyền tới âm thanh cười ha hả của phản quân: “Triệu Tam sau khi chơi vui vẻ, đừng quên giải quyết hắn, cũng đừng luyến tiếc, đến lúc đó chơi ra có cảm tình cũng không tốt.

Triệu Hàm ở rất xa trả lời một tiếng, tiếp theo Triệu Hàm nắm lên một cái gói núp vào một chỗ, lôi kéo Ngô Tử Lâm từ cửa sau hoa lâu đi ra ngoài, nhìn chung quanh không có ai, Triệu Hàm nhẹ giọng ở bên tai Ngô Tử Lâm nói: “Đắc tội, ta còn phải trói tay ngươi lại, như vậy dù gặp phản quân cũng có thể giải thích một chút, ta sẽ dẫn ngươi tới nơi an toàn, thế nhưng ngươi phải phối hợp với ta, hơn nữa tuyệt đối không thể mở miệng nói chuyện.”

Ngô Tử Lâm gật gật đầu, mặt khác hiện tại nội tâm hắn rất bất an, chỉ sợ Triệu Hàm tha hắn ra ngoài, sau đó trực tiếp giết người diệt khẩu, dù sao hắn rất có thể khiến Triệu Hàm bị lộ. Nhưng hiện tại nghe được lời nói của Triệu Hàm, Ngô Tử Lâm xem như nhẹ nhàng thở ra, Triệu Hàm không có giết chết hắn, thì sẽ dẫn hắn đến địa phương an toàn, nếu không Triệu Hàm không thể mất nhiều công sức nói với hắn như vậy.

Vì thế Ngô Tử Lâm bị bịt miệng trói lại hai tay, Triệu Hàm ở phía trước lôi kéo đai lưng trói chặt Ngô Tử Lâm dẫn đường, hắn lúc này cũng không có thời gian đi lấy những báu vật mà hắn đã giấu, Triệu Hàm rất rõ ràng tiền rất quan trọng nhưng mạng quan trọng  hơn.

Thành Nam Dương nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỉ cần một vạn năm nghìn người, thì đi vào giết toàn bộ dân trong thành không có vấn đề, nhưng nếu muốn theo dõi cả thành Nam Dương là không có khả năng, hiện tại trên đường thành Nam Dương có không ít phản quân đi lại, nhưng ở trong ngõ nhỏ ám hạng, trên cơ bản là không nhìn thấy phản quân.

Hoa lâu cách nhà Lâm Phàm rất gần, khi đi qua bờ sông Triệu Hàm khiến cho Ngô Tử Lâm ướt nhẹp. Triệu Hàm cẩn thận đưa Ngô Tử Lâm tiến vào sau phố, lúc này sắc trời đã tờ mờ sáng, lúc trước bọn họ tỉm hiểu hoa phố tốn rất nhiều thời gian. Sau khi bọn họ đi vào ám hạng, Triệu Hàm nhìn thấy nhà hàng xóm cũng bị đốt sạch sẽ, thế lửa đã nhanh chóng chạy tới hoa phố.

Ngô Tử Lâm rùng mình một cái liền hiểu được tại sao Triệu Hàm lại khiến mình ướt nhẹp như vậy, lửa lớn như vậy, nếu là không bị làm ướt, làm sao dám tiến vào.

“Che miệng mũi đi theo ta tiến vào, vừa rồi là ta đốt nhà, thật không ngờ lan sang bên này, chúng ta đi vào cửa sau nhà của ta, nơi này chỉ có nhà của ta là an toàn, tin tưởng sau khi thành phế tích, phản quân cũng sẽ không có hứng thú lại đây điều tra.” Triệu Hàm hướng Ngô Tử Lâm nói, hai người bị khói hun đến chảy nước mắt, nhanh chóng bước vào.

Khói lửa làm cho ngõ nhỏ cửa sau không một bóng người, Triệu Hàm đứng ở cửa sau nhà mình, lúc này nơi này đã bị đốt thành phế tích, ngoại trừ vách tường, mái hiên gạch ngói đều bị sập xuống, chẳng qua là vách tường bên cạnh phòng chảy đủ cao, hơn nữa ngược hướng gió, nên cũng không bị thiêu cháy, vẫn như cũ đứng vững.

Triệu Hàm quan sát một chút, nơi này không có người ngoài, hắn lôi kéo Ngô Tử Lâm chạy vào cửa sau, sau khi chạy vào sân liền ấn mở cơ quan, mang theo Ngô Tử Lâm trực tiếp nhảy vào mật thất.

Lúc này Triệu Hàm kỳ thật là bị hù dọa, cửa hàng nhà bọn họ đã sụp đổ, cửa mật thất ngay tại bên cạnh, cũng may là có bức tường đá xanh làm cản trở, nếu không sẽ rất phiền toái, nếu như cửa hầm bị chôn vùi, bọn họ thật sự là gặp phiền toái lớn.

Mật thất không một tiếng động mở ra, Lâm Phàm lập tức đứng lên, thanh âm có chút run rẩy nhẹ giọng gọi: “Triệu Hàm, Triệu Hàm ngươi đã trở lại có phải hay không, ngươi nhanh xuống dưới, đừng làm ta sợ….”

Sau khi Triệu Hàm rời đi, Lâm Phàm căn bản không dám ngủ, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhắm lại, cứ nhắm lại sẽ thấy cảnh tượng Triệu Hàm bị phản quân giết chết, hơn nữa sau khi Ngô bá tỉnh, biết Triệu Hàm đi ra ngoài, lập tức liền mắng Lâm Phàm một trận.

Nói Lâm Phàm cũng không phải tiểu hài tử, làm sao lại để Triệu Hàm đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, nếu mà bị phát hiện, Triệu Hàm nhất định phải chết. Lâm Phàm đã sớm hối hận, sau khi bị Ngô bá mắng đã tỉnh táo rất nhiều, lúc sau liền giống như Ngô bá cũng không ngủ, ngồi ở trên cái sọt chờ Triệu Hàm bình an trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.