Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 14: 14: Ăn Đũa Trả Đũa 1




“Tướng quân có cần đuổi theo không? Tiểu tử kia lớn lên chẳng những giống người nào đó, hơn nữa nhìn rất quen mắt, ta trước kia khẳng định là đã thấy qua.” Hán tử mang theo ánh mắt bối rối nhìn Lâm Phàm chạy trốn, cũng khó trách, Lâm Phàm mấy tháng này đã cao lên không ít, hơn nữa mặt mũi cũng nảy nở ra không ít, cũng không giống như ca nhi nữa, mà là càng lớn càng tuấn mĩ, đây mới là nguyên nhân hán tử nhất thời nhận không ra.

Trần Kiệt nhìn thấy người chạy xa cười nói: “Hòa thượng chạy nhưng miếu không chạy, được rồi chúng ta chạy lâu như vậy, trước về nghỉ ngơi cho tốt, tiểu tử kia chạy không được.” Lời Trần Kiệt vừa nói ra, thân vệ đi theo bên người hắn lập tức giục ngựa hướng Trần phủ.

Lâm Phàm chạy thật xa, sợ bị đuổi theo hắn còn chạy vào trong ngõ nhỏ, mấy tên kia hắn như thế nào quên được, mấy hán tử này trước đây còn đùa giỡn hắn. Khi câu đầu tiên tên lính kia nói ra, tâm lý Lâm Phàm liền cảm giác nguy hiểm, những người này phải đi kinh thành, hiện tại trở về thì gặp phải, nói hắn lớn lên giống người nào đó, có thể là đã gặp mặt thân nhân của thân thể này, còn có thể là đã nhận thức người Lâm gia. Chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng mà Lâm Phàm cũng không muốn chọc thủng hiện tại, dù sao hắn cùng Triệu Hàm vẫn chưa đủ năng lực đối đầu với đại gia tộc, hắn không thể để cho người khác thương tổn Triệu Hàm, lại càng không muốn cùng Triệu Hàm tách ra.

Đứng ở trong ngõ tắt, Lâm Phàm dựa tường thở dốc, phổi đau rát làm cho hắn khó có thể chịu được. Hắn tuy rằng mỗi ngày đều có chạy bộ rèn luyện, nhưng là chạy chậm, chưa từng chạy trốn kịch liệt giống như vậy. Nếu là thân thể của  hắn đời trước thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng là với thân thể hiện tại, tuy rằng đã điều dưỡng rèn luyện một thời gian, thân thể đã tốt lên rất nhiều, nhưng là vẫn như cũ không đủ cường tráng, thế nhưng chạy có một đoạn mà cảm giác giống như sắp chết.

Dừng lại trong chốc lát, Lâm Phàm chạy bộ kịch liệt không thể lập tức dừng lại, nếu không hắn không thể chịu được, từng bước chậm rì rì hướng trong ngõ nhỏ đi tới. Bảy quẹo tám ngoặt hết nửa canh giờ Lâm Phàm đã về ám hạng, lúc này cả người hắn đều vô lực, chính là di chứng của kịch liệt vận động.

Triệu Hàm chuẩn bị thức ăn lúc này bán cũng gần xong, hắn biết Lâm Phàm có chạy bộ, cũng không để ý, thành Nam Dương ban ngày rất an toàn. Thu dọn tốt những bình đựng thức ăn, Triệu Hàm ngẩn đầu liền nhìn thấy Lâm Phàm đang chạy tới gần, sắc mặt hình như không tốt, bước chân cũng không nhẹ nhàng như bình thường, ngay cả ánh mắt mỗi lần nhìn thấy mình đều tỏa sáng, giờ phút này cũng ảm đạm.

“Phàm tử ngươi làm sao vậy, có phải là xảy ra chuyện gì không,” Triệu Hàm bước tới gần Lâm Phàm sốt ruột hỏi.

Lâm Phàm nhìn thấy Triệu Hàm, phổi của hắn vẫn ẩn ẩn khó chịu, lúc này người đi trên đường tuy rằng không nhiều, nhưng cũng không phải là nơi thích hợp nói chuyện. Lâm Phàm lắc đầu sau đó nói: “Chúng ta về nhà trước, ta cảm thấy không thoải mái.”

“Triệu Hàm, hôm nay ngươi còn củ cải xào ơt không, còn để bán không?” một hán tử mập mạp nhìn trên bàn gỗ chỉ còn lại vài lọ lên tiếng hỏi.

Triệu Hàm nghe thấy sau lưng có người gọi, liền giữ chặt tay Lâm Phàm mở miệng nói: “Hôm nay bán hết rồi, ngươi ngày mai lại quay lại.” Đây là hán tử nhà bán thịt ở chợ, từng ăn qua món củ cái xào ớt của Triệu Hàm làm, liền thường xuyên ghé mua.

Hán tử có chút thất vọng, xem ra chỉ có thể quay lại vào ngày mai, thế nhưng khi hắn nhìn thấy Triệu Hàm lôi kéo Lâm Phàm cười nói: “Triệu Hàm, tiểu phu lang nhà ngươi sắc mặt không tốt lắm, ngày mai đến chỗ ta mua mấy quả thận về bồi bổ, ngươi cũng kiềm chế một chút, đừng để tiểu phu lang nhà ngươi mệt mỏi.”

“Được, đa tạ ngươi quan tâm, ta sẽ chú ý.” Triệu Hàm liếc hán tử cười nói, từ khi hắn bán đồ ăn ở nơi này, sẽ thường xuyên có khách quen cũng biết Lâm Phàm, sau đó liền thường xuyên trêu chọc Phàm tử. Bọn họ bình thường tâm tình tốt sẽ nói lại vài câu chuyện đùa, nhưng hiển nhiên hôm nay Triệu Hàm không có tâm tình, Lâm Phàm mỏi mệt càng không có tâm tình nói giỡn.

Triệu Hàm đem mấy cái bình cất vào rổ, nhấc lên cái gùi củ cải liền kéo tay Lâm Phàm trở về nhà, nơi này cách nhà bọn họ khá gần, cũng chỉ có hai trăm mét, lập tức liền về tới nhà.

Vừa vào nhà Lâm Phàm lập tức đi rót một chén nước, sau khi uống hết xong, mới cảm thấy yết hầu dễ chịu hơn. Hắn bị mấy người Trần gia kia dọa, ngay cá đi trà lâu bên ngoài cũng không dám, lúc này về đến nhà Lâm Phàm rốt cục cũng thả lỏng được.

Triệu Hàm đem đồ vật này nọ bỏ xuống liền múc một chậu nước ấm lại đây, giặt sách bố khăn đưa cho Lâm Phàm lau mặt, rửa tay xong Lâm Phàm mới đem chuyện hôm nay gặp phải nói cho Triệu Hàm biết.

Triệu Hàm nghe xong liền nhíu mày, tuy rằng Phàm tử so với mấy tháng trước có thay đổi một chút, mặt mày nảy nở rất nhiều, nhưng vẫn như cũ dễ dàng phân biệt, nhất là đối phương cũng không đuổi theo Phàm tử, liền chứng minh đối phương nhận ra Phàm tử là người bán rượu thuốc kia, thiếu gia Trần gia có thể theo manh mối này lần theo.

“Phàm tử chuyện này chúng ta phải nghĩ một biện pháp giải quyết an toàn, nếu không khẳng định sẽ gặp lại, thế nhưng cũng không thể sốt ruột, chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết, ta trước giúp ngươi xoa bóp chân, nếu không  ngày mai ngươi sẽ lại khó chịu.” Triệu Hàm nói xong kéo ngăn tủ lấy ra một lọ rượu thuốc lưu thông máu, đổ vào lòng bàn tay chà xát ở trên cẳng chân của Lâm Phàm bắt đầu xoa bóp, làm cho cẳng chân cho Lâm Phàm dần dần nóng lên, điều này làm cho cẳng chân buộc chặt của Lâm Phàm thoải mái rất nhiều.

Lâm Phàm cúi đầu nhìn Triệu Hàm đang xoa bóp, một lát sau mở miệng nói: “Chúng ta đem chuyện này nói cho Ngô bá đi, dù sao tuổi của Ngô bá cũng lớn hơn chúng ta, có lẽ có thể nghĩ ra biện pháp tốt, hơn nữa nếu phát sinh cái gì, cũng có thể để cho Ngô bá chuẩn bị tâm lý.”

“Được, chờ buổi tối ta nói với Ngô bá,” lúc này Triệu Hàm cũng tự nhiên đồng ý, ban đầu nghĩ ngoại trừ Ngô a sao chỉ có hắn cùng Lâm Phàm biết, cố tình vận mệnh lại trêu người, cư nhiên bị vị thiếu gia Trần gia kia phát hiện, chuyện này có lẽ rất nhanh không còn là bí mật nữa, nói cho Ngô bá cũng tránh sẽ dọa đến Ngô bá.

Lâm Phàm cảm thấy mệt chết đi được, Triệu Hàm xoa bóp cẳng chân cho hắn xong, liền để cho Lâm Phàm lên giường nghỉ ngơi, một người nằm ở trên giường một người ngồi ở mép giường, mỗi lần nghĩ ra biện pháp gì liền nói ra, sau đó lại vì đủ loại nguyên nhân mà bị phủ định.

Hai người cũng không phải là không nghĩ đến lập tức chuyển nhà đi xa, nhưng mà trong nhà còn có lão nhân cùng đứa nhỏ mà thời tiết thì đang rét lạnh như thế này, hơn nữa việc buôn bán vừa mới khởi sắc, chuyển nhà cũng không dễ dàng. Tiền trong tay bọn họ đa phần đều dùng để mua nhà ở và rượu thuốc, trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp bán đi, cho nên thật sự là không khách quan.

Hai người nói xong cuối cùng Lâm Phàm quyết định, nếu vị Trần thiếu gia kia tìm đến nhà họ, hắn liền cùng đối phương đàm phán. Dù sao không có lợi ích, vị Trần thiếu gia kia cũng không có lý do gì đi phanh phui chuyện này, chỉ cần đợi vài năm, đợi cho hắn kiếm đủ tiền bạc, thành lập một đế quốc buôn bán, đến lúc đó hắn sẽ có năng lực bảo vệ Triệu Hàm cùng đứa nhỏ.

Triệu Hàm càng nghĩ cũng hiểu được biện pháp này khả thi, mặc kệ như thế nào nếu bị vị Trần thiếu gia kia phanh phui, vậy Lâm Phàm cũng sẽ không xảy ra chuyện gì không may, đứa nhỏ hắn là cũng bị mang đi, Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm chìm vào suy tư, quốc gia bọn họ cho phép tòng quân, nếu là Lâm Phàm thực sự bị mang đi, Triệu Hàm liền quyết định đi tòng quân, hắn văn không được, võ thì có thể, chỉ cần có công huấn, đoạt lại Phàm tử cũng không phải là không có khả năng, đây là tính toán tốt nhất trong lòng Triệu Hàm nếu như mọi chuyện bị phanh phui.

Mưa tí tách rơi xuống, bởi vì Lâm Phàm bị kinh hách sau đó lại kịch liệt vận động, còn bị gió lạnh thổi, tới buổi tối Lâm Phàm liền cảm thấy không tốt, đầu thì mê mang choáng váng ăn cơm chiều xong liền đi ngủ. Triệu Hàm cũng không đánh thức Lâm Phàm đi mở cửa hàng, kêu Ngô bá bế Tử An cùng đi nghỉ ngơi, Triệu Hàm mở ra cửa hàng, thế nhưng buổi tối trời mưa gió bắc lạnh thấu xương, cho nên đêm nay căn bản là không ban được gì.

Ngọn lửa bên ngoài cháy sáng rực, Triệu Hàm đóng lại phô môn, hắn cũng không lập tức trở về phòng nghỉ ngơi, mà trực tiếp đi đến cửa phòng của Lâm Phàm, mở cửa ra liền tiến vào, Triệu Hàm ở trên mặt đỏ bừng của Lâm Phàm sờ sờ, có chút nóng. Không thể xác định Lâm Phàm có phải bị sốt hay không, Triệu Hàm liền dán trán lên trán của Lâm Phàm, cũng không cảm thấy nóng, Triệu Hàm nhẹ nhàng thở ra, nghĩ rằng do thời tiết lạnh nên mới cảm thấy nóng phỏng tay.

Đồng thời trong lòng Triệu Hàm cảm thấy may mắn, Phàm tử không sinh bệnh chính là chuyện tốt, nếu bị sinh bệnh, bên ngoài vừa mưa vừa gió, thỉnh thấy thuốc cũng không dễ dàng. Đắp chăn tốt cho Lâm Phàm, Triệu Hàm lúc này mới cẩm theo đèn lồng rời khỏi phòng Lâm Phàm, rửa mặt xong Triệu Hàm liền nằm ở trên giường, hắn có chút không ngủ được, chuyện xảy ra hôm nay khiến hắn áp lực rất lớn.

Nửa đêm Lâm Phàm càng ngủ càng lạnh, hắn bị đông lạnh đến run lên, mơ mơ màng màng bọc chăn đi đến bên ngoài phòng Triệu Hàm, dùng chân đá lên cửa phòng.

“Bịch, bịch, bịch….” Triệu Hàm bị tiếng đập cửa đánh thức, mặc áo ngoài lên Triệu Hàm đi ra mở cửa, liền nhìn thấy Lâm Phàm đang nhắm mắt không để ý đến hắn, tiêu sái đi vào phòng hắn tiến vào ổ chăn của hắn, Triệu Hàm bị một màn này không thể cười khổ, thế nhưng một trận gió lạnh thổi qua, Triệu Hàm cũng bị đông lạnh đến rùng mình, vội vàng đóng lại cửa phòng, Triệu Hàm nằm trở lại giường, tiếp theo một thân hình lạnh lẽo liền quấn tới.

Triệu Hàm liền ôm lấy người đang quấn trên người hắn, Phàm tử vừa đến mùa đông thân thể liền không ấm áp, bổ lâu như vậy mà tật cũ vẫn còn. Thế nhưng hôm này nhiệt độ bên ngoài giảm mạnh xuống, xem ra ngay mai phải chuẩn bị chăn bông dày một chút còn có chậu than, cũng may bên Ngô bá Triệu Hàm đã chuẩn bị tốt, dù sao người lớn tuổi, Triệu Hàm vẫn sợ Ngô bá bị đông lạnh.

Đêm nay Lâm Phàm ngủ thật thoải mái, thân thể ấm áp dễ chịu, từ khi thời tiết lạnh xuống hắn liền cảm thấy thân mình khi ngủ không ấm áp, bao nhiêu chăm bông cũng không thấy ấm.

Mở mắt ra Lâm Phàm liền nhìn thấy Triệu Hàm nằm ở bên cạnh, hắn chỉ ngây ngốc há to miệng, còn không chờ Lâm Phàm mở miệng Triệu Hàm liền mở mắt ra, hai người đều sửng sốt. Lâm Phàm phản ứng lại kỳ quái nói: “Triệu Hàm sao lại thế này, ngươi như thế nào lại ngủ trên giường của ta.”

Triệu Hàm cúi đầu nhìn Lâm Phàm, đột nhiên ở trên gương mặt Lâm Phàm hôn một cái cười nói: “Ngươi xác định đây là giường của ngươi, tối hôm qua khuya khoắt ngươi đột nhiên chạy tới đạp cửa phòng ta, tiếp theo ngươi liền leo lên giường của ta, ngươi không nhớ rõ.”

“Như thế nào lại thế, ta hoàn toàn không nhớ rõ, Triệu Hàm Triệu Hàm ta không phải là mộng du đi, trời, vậy phải làm sao bây giờ, nếu ta buổi tối cầm đao chém ngươi thì phiền toái to.” Bộ dáng Lâm Phàm giống như là trời sắp sập xuống, hắn còn nhớ rõ ngày trước khi ở trường học có một bạn học mộng du, kết quả nửa đêm xem chút nửa là bóp chết bạn thân trong phòng.

“Như thế nào lại nghiêm trọng như vậy, ta về sau sẽ khỏa kĩ cửa phòng bếp, huống chi ngươi còn biết gõ cửa.” Triệu Hàm cười xoa xoa hai má của Lâm Phàm, mới vừa tỉnh ngủ Lâm Phàm thực mềm.

Có chút tức giận khi tay Triệu Hàm tác quái, Lâm Phàm nhào đền trên người Triệu Hàm, hai tay muốn đi nặn mặt Triệu Hàm, thân thể tuổi trẻ va chạm cùng một chỗ, da thịt Triệu Hàm nhẵn nhụi khiến cho Lâm Phàm có cảm giác, một dòng nước ấm dũng mãnh hướng xuống phía dưới, Lâm Phàm lập tức thấy cớ thể khác thường, chờ hắn mướn từ trên người Triệu Hàm lăn xuống thì đã muộn.

“Khụ khụ, chân của ta, Triệu Hàm cẳng chân của ta vừa tê vừa đau,” Lâm Phàm lập tức dời đi lực chú ý của Triệu Hàm.

Triệu Hàm lúc này kỳ thật đã ngây ngẩn cả người, vừa rồi có thứ gì cứng rắn chọc vào thắt lưng  của hắn, lại rõ ràng nóng bỏng như vậy, trong lòng hắn bất cười nhìn người tránh đến bên cạnh nhanh chóng gói lại chính mình cười nói: “Thật sự là cẳng chân đau, không phải địa phương nào đó khó chịu, muốn hay không ta giúp ngươi nhu nhu, khẳng định thực thoải mái.”

Nghe lời nói của Triệu Hàm còn có ý nghĩa khác, người kia còn cười cười nháy mắt với hắn, cảm giác mãnh liệt liền hướng tới nơi nào đó, điều này khiến Lâm Phàm không cần phải lo lắng nơi nào đó sẽ không ngạnh nổi, tiểu giao hỏa hoàn toàn đã không chờ được mà dựng lên thành một túp lều nhỏ.

Trong nháy mắt không kịp suy nghĩ, Lâm Phàm có chút đáng thương nhìn Triệu Hàm, lại nói trước đây Lâm Phàm tuy rằng có xem qua, nhưng trong thực tế Lâm Phàm mới chỉ vận dụng tới ngũ cô nương, hiện tại muốn hắn bước ra bước đầu tiên thật sự có chút khó khăn, lần uống rượu kia không tính. Tại thời điểm Lâm Phàm đang nghĩ phải giải thích với Triệu Hàm như thế nào, Triệu Hàm liền giơ tay muốn sờ cẳng chân của Lâm Phàm, xoa bóp nhẹ nhàng giúp Lâm Phàm thả lỏng cơ thể căng chặt đau nhức.

Đáng tiếc Lâm Phàm cũng không vì vậy mà trầm tĩnh lại, thân mình lại càng buộc chặt, hai chân lại càng kẹp chặt gắt gao, ánh mắt ngập nước lên án Triệu Hàm giờ phút này khi dễ hắn.

“Làm sao vậy, không thoải mái, ta đi lấy rượu thuốc lại đây cho ngươi, xoa xoa như vậy mới có hiệu quả,”Triệu Hàm ngừng động tác cười nói.

Lâm Phàm cắn môi một chút, lập tức thông suốt tức giận nói: “Ngươi nhất định là cố ý, khẳng định là cố ý, ngươi khi dễ ta, ngươi cư nhiên dám khi dễ ta,” Lâm Phàm hung ác nói xong, trực tiếp đánh tới, miếng thịt đã đến tới miệng không ăn còn bị chê cười, hiện tại có điều kiện còn chờ cái gì, trức tiếp rút gân lột da mà ăn thôi.

Hai người nháo một hồi đến khi mặt trời lên, Ngô bá rời giường thấy ngoài trời mưa rơi tí tách, sáng sớm có chút rét lạnh, nắm chắt quần áo Ngô bá phát hiện phòng bếp thế nhưng vẫn còn đóng, bình thường Triệu Hàm đã sớm nấu xong bữa sáng. Ngô bá liền hướng phòng Triệu Hàm đi đến, khi hắn nghe được động tĩnh bên trong, cuối cùng Ngô bá tâm tình tốt đi đến phòng bếp, tôn tử cuổi cùng cũng sắp có rồi.

Không biết qua bao lâu, Lâm Phàm ghé vào trên giường hắn cảm thấy có chút mệt, càng nhìn Triệu Hàm ngủ càng thấy Triệu Hàm đẹp, tình nhân trong mắt hóa tây thi chính là như vậy đi.

Lâm Phàm đột nhiên nhớ tới cái gì, liền đi kéo kéo ngón tay Triệu Hàm: “Triệu Hàm ngày đó ta uốn rượu, chúng ta không có làm phải không.” Hắn đột nhiên nhớ ra chuyện này, lần trước tuy rằng cảm thấy chân mềm, nhưng là cùng lần này làm xong không giống nhau, cho nên muốn chức thực một chút.

Triệu Hàm nhìn thoáng qua Lâm Phàm cười nói: “Ta không có lừa ngươi, buổi tối hôm đó chúng ta không có làm, ta lấy tay giúp ngươi giải quyết.”

Lâm Phàm thực ra cũng không tức giận, chỉ lộ vẻ mặt quả thế.

“Phàm tử ngươi nằm thêm một chút, ta đi lấy nước cho ngươi tẩy một chút, lại lấy rượu thuốc đến đây xoa xoa cẳng chân cho ngươi, như vậy rất nhanh sẽ tốt lên.” Triệu Hàm nói xong liền đứng dậy mặc quần áo. Tuy rằng hắn không thẹn thùng, nhưng là nghĩ đến Ngô bá cũng đã rời giường, da mặt Triệu Hàm có dày cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.

Cũng may Ngô bá cũng không hỏi gì, nhưng lại sớm chuẩn bị nước ấm cho Triệu Hàm.

Mặc xong quần áo Lâm Phàm tựa vào đầu giường, tùy ý Triệu Hàm dùng rượu thuốc xoa bóp cẳng chân cho hắn, lúc này Lâm Phàm hoàn toàn nghĩ không ra hắn chạy bao xa, vấn đề này rất nghiêm trọng, liền giống như hắn vừa mới chạy ma – ra – tông.

Cửa viện bị gõ vang, Ngô bá mở cửa ra liền nhìn thấy Trần bá đứng ở ngoài sân, liền đưa người tiến vào, hai lão nhân nhìn nhau trong chốc lát, Trần quản sự mới cùng Ngô bá nói: “Nhanh kêu Lâm Phàm ra gặp ta, hắn rốt cuộc gây họa gì, thiếu gia  nhà ta phái người đi thăm dò hắn. Chẳng lẽ rượu thuốc nhà các ngươi có vấn đề, Lâm Phàm gần đây buôn bán lời bao nhiêu, đủ một ngàn lượng không? Nếu là vậy, ta bằng bất cứ giá nào sẽ giúp Lâm Phàm hòa giải một chút.”

Ngô bá tối hôm qua mới biết sao lại như vậy, nhưng thật không ngờ Trần thiếu gia kia lại nhanh như vậy, đã tra ra truyện tình, nhưng cũng không mang chuyện này nói ra, vậy chuyện này vẫn còn con đường sống.

Lâm Phàm cùng Triệu Hàm vừa nghe đến lời của Trần quản sự, tươi cười trên mặt hai người liền tắt vẻ mặt nghiêm trọng, nên tới cuối cùng sẽ tới, chẳng qua hai người không thể đoán được lại nhanh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.