Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 2: Giới Thiệu Bối Cảnh




Dịch giả: Thiết Huyết

Khúc Nghiêu tóc vàng khẽ đảo hai mắt suy tính, Liễu Minh quen với cô gái Càn Như Bình của Nhân tộc này, lập trường cũng đã rõ, hẳn là đứng về phía Nhân tộc. Nghĩ đến đây, trong mắt nàng lóe lên lãnh quang, lẩm bẩm cực nhỏ niệm lên một tràng chú ngữ không rõ tên. Đỉnh đầu, hai viên cầu thịt màu bạc ở trên chóp hai cái vòi khẽ run, tiếp đó ánh sáng màu bạc lập lòe một hồi.

“Phần phật” một tiếng!

Tóc vàng đầy đầu của nàng ta chợt vũ động điên cuồng, chúng lập tức dài ra hóa thành tơ vàng chằng chịt đầy trời, giống như vô số mũi tên, phóng tới Càn Như Bình. Tốc độ của sợi tóc vàng cực nhanh, tiếng xé gió vừa vang lên thì một phiến kim quang đã ập tới trước mặt Càn Như Bình, sắp sửa xuyên thủng qua cô gái nhỏ kia.

Càn Như Bình chỉ có tu vi Chân Đan cảnh mà thôi, nàng cảm thấy không khí xung quanh xiết chặt, bị một cỗ lực lượng pháp tắc thiên địa nào đó bao phủ mà muốn tránh cũng không được, không cách nào nhúc nhích. Có điều vào lúc này, một cỗ lực lượng pháp tắc khổng lồ khác đột nhiên cuốn tới che chắn cho Càn Như Bình, đồng thời không gian xung quanh lập tức bị một tầng chấn động màu lam như gợn sóng lan tràn.

Tiếp đó âm thanh ùng ùng như sóng cuộn vang lên!

Tơ vàng đầy trời dường như có thể xé rách hư không vừa chạm tới tầng sóng gợn này liền bị đông kết lại. Nhưng những tơ vàng này bỗng bùng lên kim quang, theo tiếng giòn vang liên tiếp truyền ra, khối băng đông cứng chúng cũng vỡ vụn. Mắt thấy những sợi tơ vàng này muốn giãy giụa tiếp tục xông tới Càn Như Bình, bỗng một bàn tay lớn màu đen xuất hiện chụp tới nàng, kéo lại. Khiến cho tơ vàng đầy trời gào thét đâm vào khoảng không.

“Nơi đây nguy hiểm, trước hết vào trong không gian pháp bảo của ta đợi một lúc."

Trong tai Càn Như Bình vang lên giọng Liễu Minh, nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy cảnh vật trước mắt hoa lên, xuất hiện trong một không gian mênh mông màu vàng.

“Bình nhi, ngươi cũng tới sao!”

Một thanh âm ngạc nhiên xen lẫn vui mừng từ phía sau truyền đến, Diệp Thiên My thình lình cũng ở trong này, vừa thấy Càn Như Bình nàng vội bay lại.

Không chỉ nàng, mà còn có Già Lam bên cạnh cũng kinh hỉ chạy đến.

“Thiên My tỷ tỷ, Già Lam tỷ tỷ, thì ra hai người cũng ở đây, thật tốt quá!”

Càn Như Bình vốn còn hơi hoảng hốt, vừa thấy Thiên My cùng Già Lam, sắc mặt liền trở nên vui vẻ.

“Bình Nhi, hiện giờ tình hình bên ngoài sao rồi?” Già Lam mở miệng hỏi.

“Hình như không ổn lắm…Khúc Nghiêu Vĩnh Sinh cảnh từ khe nứt không gian đã xông ra, Minh đại ca đang đánh với nó ở bên ngoài.” Càn Như Bình khẽ cau đôi mày thanh tú lại, nói.

Nghe vậy, Già Lam và Diệp Thiên My đều biến sắc.

“Nhưng các ngươi đừng lo, Minh đại ca vô cùng lợi hại, đối mặt với Khúc Nghiêu Vĩnh Sinh cảnh cũng không hề rơi vào thế hạ phong.” Càn Như Bình bổ sung.

“Không ngờ hắn vậy mà có thể trực tiếp giao đấu với Khúc Nghiêu Vĩnh Sinh…” Nét mặt Già Lam hơi giãn ra, thì thào lẩm bẩm.

Tuy nàng mơ hồ dự cảm được, nhưng vẫn không dám tin chuyện này.

“Theo ta biết thì tồn tại Vĩnh Sinh cảnh phải đem một loại pháp tắc tìm hiểu tới viên mãn, vượt xa trình độ của Thông Huyền. Nếu ta đoán không sai, có lẽ hắn cũng đã …bước lên Vĩnh Sinh rồi.” Diệp Thiên My lúc trước thông qua trò chuyện với Già Lam đã biết nguyên nhân Liễu Minh tới đây, tất nhiên cũng có suy đoán một ít, tuy nhiên bây giờ nghe xong lời Càn Như Bình, mới ngẫm nghĩ một hồi rồi mở miệng.

“Minh đại ca tu vi tiến nhanh, thật là chuyện mừng, giờ ta đã có một vi đại ca tu vi Vĩnh Sinh cảnh, sau này thoải mái tung hoành rồi.” Càn Như Bình không nghĩ ngợi nhiều mà vui vẻ nói.

“Nói cũng đúng, tình huống kỹ càng thì đợi đại chiến kết thúc lại đi hỏi hắn a.” Già Lam cũng khẽ nở nụ cười.

Năng lực thực chiến của Liễu Minh đã thể hiện rõ, tu sĩ cùng giai ít có người địch nổi hắn, nếu Liễu Minh thật sự là tồn tại Vĩnh Sinh thì hơn phân nửa Khúc Nghiêu kia sẽ phải chiến bại mà thôi. Diệp Thiên Minh cũng chậm rãi gật đầu.

Cùng lúc đó, dưới khe nứt không gian ở sâu trong sơn mạch Cô Phượng, Liễu Minh và Khúc Nghiêu tóc vàng đang đại chiến long trời lở đất.

Hai thân ảnh một xanh một bạc liên tiếp biến thành tàn ảnh qua lại, thân pháp đều được thi triển tới cực hạn, bất phân cao thấp. Dưới lực lượng pháp tắc mà hai người thi triển, không gian xung quanh dường như trở nên yếu ớt vô cùng, đụng nhẹ vào liền vỡ thành từng cái khe dài hoặc là một cái động lớn.

Pháp tắc va chạm mạnh mẽ, những ngọn núi, đá to ở gần đó hóa thành phấn vụn, bị khe nứt không gian cắn nuốt hết, không còn sót lại chút gì. Trong nhất thời, lấy hai người làm trung tâm, mơ hồ tạo thành một vòng xoáy nguyên khí cực lớn chu vi tầm ngàn trượng. Trong đó tràn ngập năng lượng cuồng bạo, tiếng nổ rung trời vang lên không ngớt, thỉnh thoảng lóe lên từng vòng hào quang bảo vệ năm màu. Mà bên trên hai người chính là cái khe nứt khổng lồ gần như có thể xé rách bầu trời, nằm vắt ngang qua đó. Cảnh tượng này nhìn thoáng thôi cũng đủ chấn kinh rồi.

Bốn gã tu sĩ Thiên Tượng Cảnh của Hạo Nhiên Thư Viện sau khi cử động lại được liền lập tức thối lui, lúc này họ đang đứng trên một ngọn núi ở xa ngoài ngàn trượng, ngơ ngác ngước nhìn. Chợt hoàng quang trên mặt đất lóe lên, một thân ảnh lảo đảo hiện ra cạnh bốn người, đúng là Chân phu nhân. Nàng ta vừa trúng phải một kích của Khúc Nghiêu, nhưng không biết thi triển thủ đoạn gì mà lại thoát chết, tuy vậy tình hình có vẻ cũng rất tệ, nửa người đẫm máu, một cánh tay đã biến mất rồi.

“Chân phu nhân, người không sao chứ?” Tu sĩ Thiên Tượng của Hạo Nhiên Thư Viện xung quanh thấy vậy không khỏi vui mừng, một gã mở miệng hỏi.

“Không sao.”

Chân Phu Nhân sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tuy nhiên thoạt nhìn không nguy hiểm đến tính mạng. Nàng đưa mắt nhìn hai thân ảnh mơ hồ giữa không trung, cảm nhận được khí tức khủng bố tản ra, nét mặt đầy vẻ khó tin, liền nghi ngờ hỏi:

“Bóng người màu xanh kia là ai vậy?”

“Chúng ta cũng không rõ, người nọ đột nhiên xuất hiện như quỷ mị, sau đó đại chiến với Khúc Nghiêu.” Một tu sĩ Thiên Tượng khác của Hạo Nhiên Thư Viện đáp lời.

“Hình như Càn Như Bình nhận ra người nọ… chẳng lẽ, vị đó là một đại năng Vĩnh Sinh ẩn thế của Nhân tộc chúng ta giống Ma Nhai Thánh Tôn hay sao?” Một tu sĩ Thiên Tượng khác lại nghĩ ngợi rồi phấn khởi nói.

“Hi vọng là thế.” Chân Phu Nhân thoáng qua một tia dị sắc trong mắt, nhàn nhạt nói.

Tuy Liễu Minh và Khúc Nghiêu đang đại chiến rung trời, nhưng với thần thức không kém của mình, nàng vẫn có thể mơ hồ cảm giác được khí tức hỗn tạp của dị tộc tản ra từ người Liễu Minh, dường như trong đó Chân Ma Chi Khí chiếm đa số.

Điều này làm cho Chân phu nhân sắc mặt biến đổi liên tục, dù sao trong quá khứ xa xôi, Ma Nhân từng nhiều lần mang đến hạo kiếp ngập đầu cho Nhân Tộc. Dựa theo cổ huấn trong tông, đối với Nhân tộc mà nói, Ma Nhân thậm chí còn đáng sợ hơn Minh Trùng, Khúc Nghiêu nữa. Nếu bóng người màu xanh kia thật sự là Ma Nhân, vậy đối phương là địch hay bạn cũng khó mà biết được.

Liễu Minh cùng Khúc Nghiêu đại chiến được nửa canh giờ thì phía chân trời xa xa có vài đạo độn quang phóng tới đây, theo sau là phiến lớn hắc quang cuồn cuộn, chính là đại quân hai bên Nhân tộc và Minh Trùng, Khúc Nghiêu. Lúc này song phương đã đình chiến, đề phòng lẫn nhau mà phi độn tiến đến.

Dẫn đầu đại quân liên minh Nhân tộc tự nhiên là đại năng Thông Huyền của các phái, chớp mắt đã phi thân tới cạnh Chân phu nhân. Cầm đầu bên kia cũng là hai mươi mấy tên Minh Trùng và Khúc Nghiêu tu vi Thông Huyền, hai bên đều hướng mắt nhìn vào khe nứt khổng lồ trên không trung và hai thân ảnh đang chiến đấu kịch liệt bất phân thắng bại phía dưới.

“Chân phu nhân, chuyện này là sao?”

Huyền Ngư lão tổ của Thái Thanh Môn nhìn tình hình bên trên, khẽ cau mày rồi quay sang hỏi Chân phu nhân. Hạo Nguyệt trưởng lão của Hạo Nhiên Thư Viện và ông lão gầy gò áo đen của Ma Huyền Tông cũng đồng thời nhìn lại. Bọn họ vừa liều chết ngăn cản những tên Thông Huyền của phe địch được trong khoảng khắc thì khe nứt không gian kia liền truyền ra một cỗ khí tức Vĩnh Sinh khủng bố.

Đám người Huyền Ngư lão tổ tuy không ở gần khe nứt nhưng cũng đoán được nguyên nhân, sĩ khí thiếu chút đã mất hết, thế nhưng may mắn lại bỗng có một luồng khí tức Vĩnh Sinh khác xuất hiện, cả hai lập tức quyết chiến, lúc này đám người bọn họ mới nhẹ thở ra một hơi.

Hai tồn tại Vĩnh Sinh đại chiến làm cho nguyên khí thiên địa chấn động dữ dội, đại quân liên minh mặc dù ở ngoài mấy trăm dặm cũng nhận ra. Chiến đấu của song phương đến giờ đã mất đi ý nghĩa, vì vậy không hẹn mà cùng ngừng tay, phân làm hai bay đến hướng khe nứt không gian.

Chân nhu nhân cười khổ một tiếng, nàng cũng không rõ tình hình, chỉ đem những gì biết được nói sơ qua cho mấy người bên cạnh một chút. Khi nghe bóng người màu xanh nọ mơ hồ có lai lịch Ma Nhân thì đám Huyền Ngư lão tổ ai cũng nhướng mày cả. Với tu vi của bọn họ thì tất nhiên cũng cảm ứng được sự khác thường này, chẳng qua bị tình cảnh trước mặt làm cho chấn kinh nên chưa kịp để ý tới thôi.

Huyền Ngư lão tổ đưa mắt nhìn bóng người màu xanh giữa không trung, trong lòng không tránh khỏi suy nghĩ đảo điên.

Hắn cũng thấy khí tức của bóng người màu xanh có chút lạ lẫm, nhưng dựa theo lời của Chân phu nhân thì người đó quen biết với Càn Như Bình, hẳn là Như Bình đã gặp người nọ trước khi tiến vào Thái Thanh Môn.

Năm xưa Càn Như Bình và Diệp Thiên My bái nhập Thái Thanh Môn cũng không nói kỹ lai lịch của mình, nhưng vì hai người bọn họ có thực lực không kém còn am hiểu sở trường riêng, cộng thêm tông môn đang lúc cần người, nên Thiên Qua chưởng môn cũng không hỏi nhiều. Hôm nay xem ra lai lịch của bọn họ rất lớn, không ngờ có thể quen biết với tồn tại Vĩnh Sinh cảnh.

Nghĩ đến đây y liền đảo mắt nhìn đám tu sĩ Thiên Tượng gần đó, thần thức quét tới dò xét, vẻ mặt kinh ngạc, Diệp Thiên My không có ở chỗ này. Huyền Ngư lão tổ định quay sang nói với Thiên Qua chân nhân cái gì, chợt không trung vang lên một âm thanh thật lớn.

Hai đạo tàn ảnh quấn cùng một chỗ bỗng tách ra, riêng phần mình đều lui lại phía sau. Liễu Minh bắn ngược lại mấy trăm trượng, hắc quang trên người lóe lên, thân hình liền đứng vững lại.

“Hắn ta…hắn ta là…Liễu Minh!”

Không sai, ta biết hắn! Khi thân hình Liễu Minh ngừng lại, lập tức có người của Thái Thanh Môn bên dưới nhận ra hắn bèn la lớn lên. Sau khi nghe mọi người truyền nhau lai lịch của hắn chính là người đã mất tích năm đó của Thái Thanh Môn, đa số các đệ tử đều đại hỉ. Dù sao một tông môn có thể xuất hiện một tồn tại Vĩnh Sinh cảnh giống như Ma Nhai Thánh Tôn là chuyện khiến toàn đại lục phải oanh động!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.