Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 5: Nhân Vật Tiểu Án




Dịch giả: Thiết Huyết

Biên: nila32

Liễu Minh biến sắc, phất tay đánh ra một cỗ hắc khí bao phủ lấy nguyên thần của Khúc Nghiêu tóc vàng. Thân hình hắn lập tức lóe lên, phi thân đến ngay dưới khe nứt không gian, Hồn Thiên Kính trong tay bạch quang đại phóng, một cột sáng thô to bắn ra, sau đó lan thành từng vòng như một cái lồng giam, che kín khe nứt lại. Lực lượng Pháp Tắc Không Gian của Hồn Thiên Kính phủ lên làm cho khe nứt tạm thời ngừng chấn động.

Liễu Minh hơi buông lỏng, đang định tiếp tục hành động thì đột nhiên khe nứt lại run rẩy, mơ hồ nghe thấy thanh âm giận dữ truyền ra. Sau một khắc, ánh sáng màu đỏ lóe lên trong khe, bạch quang ở ngoài dường như bị nó hòa tan nhanh chóng. Tiếp đó, một đạo ánh sáng màu máu bất ngờ từ trong khe hở phóng vụt ra, nhoáng cái đã đến trước người Liễu Minh với tốc độ cực nhanh khiến hắn cơ bản không thể tránh kịp.

Một cơn đau đớn thấu tim từ trong ngực truyền ra. Liễu Minh khẽ kêu lên một tiếng, thân hình bị đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, nơi ngực xuất hiện một vết thương sâu tới tận xương. Hắn đã thụ trọng thương, hào quang của Hồn Thiên Kính lập tức tối sầm lại, khe nứt không gian bắt đầu rung động kịch liệt hơn, quả cầu màu đỏ cực lớn kia lại lộ thêm một chút.

Liễu Minh nhìn thoáng qua vết thương nơi ngực. Xung quanh vết thương cháy đen một mảnh, huyết mạch Thiên Yêu trong cơ thể hắn đang tiến hành chữa trị, nhưng trong vết thương dường như có ẩn chứa một lực lượng pháp tắc đặc thù nào đó, ngăn cản tác dụng của huyết mạch Thiên Yêu, mơ hồ còn có cảm giác pháp lực bị thôn phệ.

Trong lòng Liễu Minh kinh hãi, quả nhiên Khúc Nghiêu tóc vàng kia không nói khoác, Khúc Nghiêu Vĩnh Sinh Cảnh trong khe không gian nọ thực lực rất mạnh, có thể còn mạnh hơn cả Nguyên Thủy Ma Chủ một chút.

Nếu y thật sự hàng lâm thì chắc chắn hắn không phải đối thủ. Liễu Minh nghĩ đến đây, bất chấp thương thế trên người, thân hình nhoáng cái tới gần Hồn Thiên Kính, hai tay đặt lên mặt gương, điên cuồng rót pháp lực vào. Hồn Thiên Kính tản ra bạch quang càng thêm rực rỡ, khe nứt không gian nhất thời yên ổn lại.

Đồng thời, Thiên Phạt Địa Kiếp giao nhau trước người, phòng bị công kích gì đó lại bất ngờ từ khe nứt đánh ra nữa.

Nhưng mà theo âm thanh gào rống giận dữ truyền ra không ngừng, quả cầu màu đỏ mới lộ ra phần mép kia lại mạnh mẽ nhô thêm một chút.

Điều này càng làm Liễu Minh kinh hoàng.

Không ngờ đối phương có thể hóa giải lực lượng pháp tắc ẩn chứa trong Hồn Thiên Kính, tuy rằng không nhanh nhưng sớm muộn gì cũng xông qua được. Căn cứ theo quá trình Khúc Nghiêu tóc vàng xuất hiện, một khi quả cầu màu đỏ này chui ra được phân nửa thì mọi chuyện đều đã muộn. Nghĩ đến đây, Liễu Minh chợt nhớ tới cái gì, vội lật tay tế ra một viên Sơn Hà Châu.

Hoàng mang lóe lên, một bóng người hiện ra, chính là Càn Như Bình.

Đột nhiên bị kéo ra ngoài, vẻ mặt nàng hơi ngơ ngác.

“Bình Nhi, Một tên Khúc Nghiêu Vĩnh Sinh Cảnh nữa vô cùng mạnh ở trong cái khe này sắp hàng lâm, có cách nào ngăn lại không?” Liễu Minh vội hỏi.

Càn Như Bình cũng là người thông tuệ, lập tức tỉnh táo lại, đảo mắt qua liền hiểu rõ tình hình. Nàng nhìn quả cầu mới lộ ra một chút trong cái khe kia, hai hàng chân mày đẹp nhíu lại, sau đó quay sang nhìn song kiếm hắc bạch trước người Liễu Minh, cảm nhận được lực lượng pháp tắc tràn trề trong đó. Nàng mừng rỡ mở to mắt nói:

“Với tình huống hiện giờ thì bố trí trận pháp không gian như lúc trước cơ bản đã mất đi hiệu quả. Tuy nhiên ta có thể thử bố trí một trận pháp Thượng cổ khác là Cực Âm Chí Dương Trận, với uy lực của nó thì có năm phần thành công. Chẳng qua muốn hoàn thành trận này, trọng yếu nhất là phải có bảo vật chí Âm chí Dương để làm mắt trận, nên cần Minh đại ca phối hợp.”

Sắc mặt Liễu Minh hơi đổi, hắn hiểu ý của Càn Như Bình, nàng muốn dùng Thiên Phạt Địa Kiếp, hai thanh Huyền Linh Chi Bảo ẩn chứa lực lượng pháp tắc Âm Dương viên mãn này để làm mắt trận, sau đó tiến hành thi triển đại trận phong ấn.

Mà hai kiện bảo vật này cũng chỉ mình Liễu Minh thúc giục được thôi.

Nhưng nghĩ cũng bình thường, pháp trận tào lao sao có khả năng vừa ngăn cản một tồn tại Vĩnh Sinh cảnh, lại vừa phong ấn, khép kín khe không gian? Chẳng qua hai thanh Thiên Phạt Địa Kiếp này thực sự quá trân quý, hơn nữa còn là át chủ bài của hắn.

“Bình nhi, bày trận đi!” Liễu Minh dĩ nhiên vô cùng đau lòng, nhưng sau khi suy nghĩ một chút liền không chần chờ nói ra.

Càn Như Bình nghe vậy, gật đầu. Nàng phất tay lên, từng chồng trận kỳ và trận bàn hiện ra bên cạnh, đồng thời bờ môi khẽ nhúc nhích truyền âm cho Liễu Minh điều gì đó.

Liễu Minh không nói hai lời, tay vung lên, Thiên Phạt Địa Kiếp bùng phát hào quang đen trắng ngút trời, phóng vút đi…

Cùng lúc đó, đại quân liên minh Nhân tộc và Minh Trùng, Khúc Nghiêu lại lâm vào chém giết quyết liệt. Tất cả mọi người đều nhận ra, tuy không biết Khúc Nghiêu Vĩnh Sinh tóc vàng vừa nãy bị Liễu Minh dùng thủ đoạn gì trảm sát nhưng bên trong khe nứt không gian kia còn có một gã Khúc Nghiêu nữa càng mạnh hơn, thậm chí ngay cả Liễu Minh cũng kiêng kỵ, lại sắp hàng lâm Nhân giới.

Hành động của Liễu minh lúc này chính là tìm cách ngăn cản gã Vĩnh Sinh nọ, đồng thời phong ấn hoàn toàn khe nứt. Mà phe Minh Tộc và Khúc Nghiêu tự nhiên là nghĩ trăm phương ngàn kế để ngăn cản hai người Liễu Minh cùng Càn Như Bình, mặc kệ Liễu Minh là tồn tại Vĩnh Sinh thì sao, chỉ cần hơi phân tâm thôi là việc phong ấn sẽ mắc sai lầm, như vậy thì đại công cáo thành rồi. Phe liên minh Nhân tộc há lại để đối phương được như ý, theo mệnh lệnh từ thủ lĩnh của các đại thế lực, liền xông lên ngăn cản bọn Khúc Nghiêu, Minh Trùng một cách quyết liệt.

Liễu Minh lúc này bỏ hết ngoài tai những âm thanh ầm ĩ xung quanh mà cẩn thận lắng nghe từng câu của Càn Như Bình, chú tâm phối hợp bố trí đại trận với nàng. Giờ khắc này, song kiếm hắc bạch giữa không trung đã sớm hóa thành hai đạo lưu quang một đen một trắng, vây xung quang màn bạch quang đang giam cầm quả cầu đỏ kia, lực lượng pháp tắc cũng tản ra mãnh liệt.

Dưới sự chấn động của cỗ lực lượng pháp tắc này, tốc độ của quả cầu đã giảm bớt vài phần. Bên kia, hào quang trong tay Càn Như Bình chớp lóe liên tục, thỉnh thoảng nàng hướng một phương vị mà ném tới từng cái trận kỳ với đủ loại màu sắc khác nhau. Không lâu sau, không gian ngàn trượng xung quanh khe nứt đã phủ đầy trận kỳ.

Đến khi nàng ném ra cái trận kỳ cuối cùng vào vị trí, một tràng âm thanh “Phốc phốc” vang lên liên tiếp, tất cả các trận kỳ quanh khe nứt đều sáng rực lên!

Lập tức có một màn sáng năm màu sặc sỡ thình lình xuất hiện, tiếp theo đó ánh sáng năm màu tuôn ra bao phủ khe nứt không gian lại. Sau một hồi cuồn cuộn, màn hào quang ngũ sắc dần chuyển sang hai màu đen trắng rồi bắt đầu xoay tròn theo chiều kim đồng hồ. Trong chớp mắt, một đồ án bát quái nửa trắng nửa đen lớn cỡ vài trăm trượng đem khe nứt bao phủ vào trong.

Đồ án bát quái xoay tròn chậm chạp, nguyên khí thiên địa xung quanh không ngừng bị hấp thụ, tạo nên vòng xoáy linh khí càng lớn hơn. Có điều đồ án bát quái cũng không được ổn định, liên tục phập phồng. Bên dưới chính giữa vòng xoáy có hai bóng người đang đứng, chính là Liễu Minh cùng Càn Như Bình.

Lúc này Càn Như Bình đang lẩm bẩm niệm chú, từng đạo pháp quyết bay ra từ trong tay nàng, chui vào đồ án bát quái đen trắng, đồ án cực lớn càng trở nên hoàn thiện hơn. Ngay sau đó, giữa đồ án chợt lóe lên hiện ra hai vòng xoáy một đen một trắng.

“Minh đại ca!” Càn Như Bình hô lớn một tiếng.

Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, Thiên Phạt Địa Kiếp vốn đang xoay tròn trên không bỗng “Vèo” một tiếng, phân ra chui vào hai vòng xoáy rồi biến mất không còn tung tích.

Lập tức có một cỗ lực lượng bài xích khổng lồ khuếch tán ra xung quanh!

Đồ án đại trận giữa không trung theo sự gia nhập của song kiếm hắc bạch mà cuối cùng cũng vững chắc hẳn.

“Không ngờ ta thật sự có thể bố trí thành công Cực Âm Chí Dương Trận trong truyền thuyết này, có điều kế tiếp vẫn cần phải bày vài trận pháp phụ ở xung quanh để củng cố vững chắc hơn.” Càn Như Bình thở dài một hơi.

Sắc mặt nàng đã trắng bệch như tờ giấy, vừa nói xong liền lảo đảo đứng không vững. Hiển nhiên dù có Liễu Minh phụ trợ ở một bên, nhưng bố trí đại trận này cũng là một gánh nặng không nhỏ đối với nàng, phải gắng gượng hết sức mới chống đỡ nổi tới giờ.

“Chuyện còn lại hãy giao cho Trận pháp sư khác của Tứ Đại Thái Tông xử lý đi, ngươi trước tiên nghỉ ngơi một chút.” Liễu Minh đánh ra một đạo lục quang bao lấy Càn Như Bình.

Nàng khẽ gật đầu, một cỗ pháp lực dồi dào ôn hòa từ lục quang thẩm thấu vào cơ thể nàng. Càn Như Bình buông lỏng tinh thần, ngủ thiếp đi. Liễu Minh phất tay, lục quang cuốn nàng vào trong không gian Sơn Hà Châu. Hắn đảo mắt nhìn sang khe nứt trong phong ấn bát quái, nó đã hoàn toàn vững chắc. Tuy khe hở vẫn chưa khép kín, nhưng khí tức của Khúc Nghiêu Vĩnh Sinh cảnh nọ đã biến mất không còn sót chút nào, hiển nhiên đã bị phong lại. Dựa theo suy đoán của Như Bình, dưới tác dụng của phong ấn thì phải chờ tới mấy ngàn năm nữa, khe nứt mới từ từ khép kín.

Hôm nay, nơi đây đã bị lực lượng pháp tắc của Thiên Phạt Địa Kiếp ảnh hưởng, bất kể ai cũng không thể nào tới gần mảy may được. Đồng thời, theo sự biến mất của khí tức Vĩnh Sinh đến từ không gian khác, lực lượng pháp tắc ảnh hưởng tới vết thương nơi ngực Liễu Minh cũng biến mất hoàn toàn. Tuy đã bị thôn phệ không ít pháp lực, nhưng dưới sự chữa trị của huyết mạch Thiên Yêu, vết thương sớm lành lặn lại như cũ.

Liễu Minh thở dài một hơi, mặc dù phải để lại Thiên Phạt Địa Kiếp ở nơi này nhưng kiếp nạn Minh Trùng, Khúc Nghiêu trên đại lục Trung Thiên cuối cùng cũng hoàn toàn chấm dứt. Hắn khẽ động thân, bay khỏi vòng xoáy linh khí, vừa ra ngoài sắc mặt liền ngẩn ra.

Vô tình trong lúc đại trận phong ấn thành công, vốn những Minh Trùng và Khúc Nghiêu cao giai đang chiến đấu kịch liệt kia phát hiện tình thế không ổn, liền hướng bốn phía bỏ chạy mất dạng. Còn sót lại những Minh Trùng và Khúc Nghiêu cấp thấp thì sớm đã mất hết chiến ý, lập tức bị đại quân liên minh Nhân tộc với sĩ khí ngút trời ra tay chém giết như thái rau cắt cỏ.

Trên một ngọn núi gần đó, hơn hai mươi tu sĩ Thông Huyền lấy bốn người cầm đầu, cung kính khoanh tay mà đứng, dường như đang chờ Liễu Minh. Bốn người cầm đầu này chính là Huyền Ngư lão tổ của Thái Thanh Môn, Hạo Nguyệt trưởng lão của Hạo Nhiên Thư Viện, ông lão gầy gò áo đen của Ma Huyền Tông và Chân phu nhân của Thiên Công Tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.